Q – CHƯƠNG : CHO NGƯƠI MẶT MŨI ()
Editor: Luna Wong – hey mọi người, mình quay lại rồi nè, tuy vẫn chưa thi hết nhưng mấy môn sau nhẹ hơn lịch cũng không quá dồn dập nữa nên không ảnh hưởng đến việc up chương mới. Cám ơn mọi người đã đợi và thông cảm cho mình. Ngoài ra noveltown.asia cũng đã gần hoàn tất rồi, tầm - tuần nữa mọi người nhớ ghé sang đó ủng hộ nha.
“Cảm tạ a.” Đỗ Cửu Ngôn mở tư liệu Tiền Đạo An sửa sang lại cho nàng ra, dầy một quyển, có thể thấy được hắn là mất rất nhiều công phu, “Ta có thể lấy về xem?”
Tiền Đạo An thật cao hứng nàng tiếp nhận rồi, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, “Đương, đương nhiên có thể. Vốn chính là chuẩn bị cho ngươi.”
“Cảm tạ!” Đỗ Cửu Ngôn thu, Chu Tiếu vừa thu lại cây quạt, cười nói: “Ta cũng có chuẩn bị, sao không cảm tạ ta?”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đa tạ, chờ ta thi đậu, ta mời khách.”
“Chọn ngày không bằng cùng ngày, ngày hôm nay a.” Đậu Vinh Hưng nói: “Sau án của Chu Nghiêu, đã nói phải ăn có một bữa cơm no đủ, nhưng ngươi không ở chúng ta vẫn chưa ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thời gian, “Không được, ngày hôm nay ta có hẹn.” Dứt lời, chỉ chỉ trên bàn, “Hiện tại các ngươi có tiền, tùy tiện ăn, không cần chờ ta có ở hay không.”
“Ngươi có hẹn, hẹn người nào? Hay là đưa ta đi cùng?” Đậu Vinh Hưng lại gần, Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, “Cùng một vị tiểu ca tuổi còn trẻ dung mạo xuất chúng, tài trí xuất chúng, ăn cơm!”
Thái Trác Như vô luận là bên ngoài hay khí chất, đều rất xuất chúng.
“Cố lên!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tống Cát Nghệ, hắn đang đè Tống Cát Xương, “Hôm nào mời ngươi ăn cơm.”
Nhãn tình của Tống Cát Nghệ sáng lên, “Được, được.” Nói xong, lại cào Tống Cát Xương, “Ngươi, ngươi xấu. Cửu, Cửu Ngôn, Ngôn, tốt.”
Nàng cười khanh khách ra cửa, lúc này Tiền Đạo An mới kéo Tống Cát Nghệ xuống, bất đắc dĩ nói: “Huynh đệ các ngươi, từ từ nói chuyện.”
“Hắn xấu.” Tống Cát Nghệ mất hứng, Tống Cát Xương lau máu mũi, nhìn chằm chằm Tống Cát Nghệ: “Năm nay về nhà, xem ta thu thập ngươi thế nào.”
Hàng năm trở về, Tống Cát Nghệ cũng sẽ bị Tống Cát Xương ép xuống.
“Hừ. Năm nay ta không quay về.” Tống Cát Nghệ bị tức giận trở về phòng, Chu Tiếu bất đắc dĩ, nói: “Đi, chúng ta cũng đi Đức Khánh lâu ăn cơm!”
Đoàn người thu thập một phen, cũng đi Đức Khánh lâu.
Lúc này, Đỗ Cửu Ngôn ngồi đối diện Thái Trác Như, hắn rót rượu cho nàng, “Không hiếu kỳ phần sau?”
“Kết cục không phải đã sớm biết sao, có cái gì để hiếu kỳ.” Đỗ Cửu Ngôn nếm thử một miếng rượu, cũng không dễ uống.
Thái Trác Như quan sát đến nét mặt của nàng, nhẹ nhàng cười, “Lão thái gia, cấm bế Lộ Thủ Chính nửa năm, thỉnh tiên sinh trở về giáo dục!”
“Là phúc khí của hắn a.” Đỗ Cửu Ngôn cũng không cho rằng Lộ Dũ bởi vì quản giáo Lộ Thủ Chính, mà giam hắn lại. Nếu như hắn muốn quản, làm bá tổ gia, thấy Lộ Thủ Chính như vậy, đã sớm sẽ ra tay điều giáo.
Nhưng vì cái gì kéo cho tới hôm nay, mới ra tay.
Là bởi vì chuyện lần này rất nghiêm trọng!
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy không hoàn toàn phải, nàng cho rằng, Lộ Dũ giam Lộ Thủ Chính, là vì để giấu chuyện đồ trong rương.
Người biết đồ trong rương không nhiều lắm, như vậy… Nàng thì sao?
Noveltown.asia
Thái Trác Như nở nụ cười, “Sau cuộc thi tụng sư, ngươi ở lại Thiệu Dương làm tụng sư? Không có dự định khác?”
“Ngươi có đề nghị gì?” Đỗ Cửu Ngôn tự rót tự uống, nhợt nhạt thưởng thức vị, “Nếu có cơ hội phát tài, hy vọng Thái huynh chỉ dẫn a.”
Lúc nói chuyện, hắn cụng ly với hắn.
“Thật là có.” Thái Trác Như nhướng mày nói: “Xem ngươi có dám hay không.”
“Nói nghe một chút.”
Thái Trác Như nói: “Vận lương và lụa quan cảnh từ Quảng Tây đi Lưu Cầu, ngươi có dám hay không?”
Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn hơi nhíu, đánh giá Thái Trác Như không có lập tức nói.
“Sợ?” Thái Trác Như hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, “Ta hiếu kỳ, vì sao ngươi tìm ta?”
“Bởi vì… Ngươi đặc biệt.” Thái Trác Như cười khẽ, “Câu trả lời này, thoả mãn hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, chạm cốc với Thái Trác Như, gật đầu: “Tương đối thỏa mãn.”
Hai người uống vài chén rượu, món ăn lên, lại không hề động đũa, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chênh lệch giá bao nhiêu, đáng giá mạo hiểm?”
Qua cảnh từ Quảng Tây, Đỗ Cửu Ngôn biểu thị lo lắng.
Noveltown.asia
Thái Trác Như nở nụ cười, hắn quả nhiên không có nhìn lầm người, Đỗ Cửu Ngôn thật không sợ, hắn cười nói: “Đáng giá! Giá lương của Bảo Khánh một lượng bạc vào năm thạch gạo, mà vận đến Lưu Cầu bán được ba lượng.”
“Một lần tương đương tổn hao tiền công, mỗi năm thạch gạo có thể có lãi ròng một lượng bảy.” Thái Trác Như đánh giá nàng, không bỏ sót một tia một hào phản ứng của nàng, “Đỗ tiên sinh cảm thấy thế nào?”
Chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi, thì có lợi nhuận cao như vậy, quả thật không tệ, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ta có thể làm gì?”
“Áp xe có người, thu lương thu vải Thái gia ta có người, Đỗ tiên sinh chỉ cần đầu tư tiền là được.” Thái Trác Như nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đầu tư bao nhiêu?”
“Đỗ tiên sinh muốn đầu tư bao nhiêu, thì đầu tư bấy nhiêu, đắc lợi sẽ theo lợi nhuận tương đương chia cho ngươi.” Thái Trác Như mỉm cười nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nâng ly mời rượu, “Mặc dù chẳng biết Thái tiên sinh vì sao cho ta nhiều tiền vậy, nhưng tiền để trước mặt, nếu là không ta không lấy cũng có chút không nói được.”
“Đúng.” Thái Trác Như cười ha ha, “Ta mới vừa nói, ta nhất kiến như cố với Đỗ tiên sinh, tuyệt không có ý gì khác.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói tạ ơn, “Việc này ta muốn thương lượng với người trong nhà, nếu là người nhà không đồng ý, ta sẽ trả lời cho Thái công tử.”
Đây là uyển chuyển cự tuyệt, Thái Trác Như tiếp nhận, vì sao nàng không đồng ý, còn hoài nghi động cơ của hắn.
Là bởi vì Liêu Khanh Trường.
Án của Liêu Khanh Trường và Hoa gia hắn đã biết từ đầu đến cuối, hắn tuyệt đối tin tưởng, lấy thông minh của Đỗ Cửu Ngôn, tất nhiên tra được Liêu Khanh Trường lui tới với Quế vương bên kia.
“Có lui tới là giao dịch, có lui tới là buôn bán.” Thái Trác Như mỉm cười nhìn nàng, rốt cuộc giải thích cho nàng.
Đỗ Cửu Ngôn quay rượu trong ly, chiếu chiếu mặt mình, Thái Trác Như cười hỏi: “Trên mặt không có tang vật.”
“Không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta chỉ nhìn mặt của ta một cái xem có phải lớn rồi không, để Thái công tử đối đãi như vậy.”
Quả nhiên như hắn liệu, Đỗ Cửu Ngôn là một người khôi hài, xem ra ngày hôm nay hắn không nói thật, Đỗ Cửu Ngôn sẽ không đồng ý, thậm chí có khả năng, liệt hắn vào hàng ngũ lừa gạt.
“Buôn bán với Đỗ tiên sinh, thật ra là ý của Lộ lão gia tử.” Rốt cục, Thái Trác Như như thực chất nói ra.
Đỗ Cửu Ngôn không sợ hãi chút nào, “Ta cho rằng Lộ lão tiên sinh sẽ giết ta diệt khẩu.”
“Không đến mức như vậy.” Thái Trác Như cười ha ha một tiếng, nói: “Nhiều nhất cắt đầu lưỡi bẻ gẫy tay mà thôi.”
“Sợ!” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, thở dài: “Sợ đến, ta muốn về nhà thương lượng với người nhà!”
Thái Trác Như cười khổ, xem ra, chỉ có chờ.
Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn hơi say trở về nhà, Nháo nhi đang thu y phục, Hoa Tử và củ cải nhỏ đang viết chữ, Ngân Thủ trả thơ, Trần Lãng cầm trúc phiến gõ bàn, nói: “Ngân Thủ, bài thơ này ngươi dùng hết cả ngày, ngươi căn bản không có dụng tâm.”
“Tiên sinh a.” Ngân Thủ khóc ròng nói: “Ta… Ta thật không phải nhân tài đọc sách a.”
Trần Lãng ba một tiếng đánh vào trong lòng bàn tay hắn, “Trả tiếp!”
Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách vào cửa, mọi người nhìn nàng, mỗi người cũng rất cao hứng, lại không dám nghênh đón, đều hướng về phía nàng tễ mi lộng nhãn.