Q – CHƯƠNG : CÓ HẸN MỸ NHÂN
Editor: Luna Wong
Tên đệ nhất, nếu như tiến Tây Nam tụng hành, đó chính là vào tổ chữ giáp.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nắm mặt của nhi tử.
Củ cải nhỏ nhíu mày trầm tư, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là Tam Xích đường tốt!”
“Ngươi luyến tiếc Tam Xích đường?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Không phải a, Tam Xích đường tụng phí không cần nộp lên trên, nhưng ở Tây Nam thì khác, tụng phí phải nộp lên trên rất nhiều.”
“Có đạo lý.” Đỗ Cửu Ngôn cũng rất nghiêm túc đồng ý lời của củ cải nhỏ nói, “Cứ vui vẻ quyết định như vậy.”
Củ cải nhỏ gật đầu, rồi ngã xuống ngủ tiếp, mơ mơ màng màng lầu bầu nói: “Ta đây an tâm.”
Đỗ Cửu Ngôn xuất ra cây quạt của tổ sư gia, dưới đèn, hư hư phe phẩy, gió mát từ từ, tự tại thoải mái. . .
Ngày thứ hai, vẫn là chạy bộ, trèo tường, lên nóc nhà.
Gió trên nóc nhà lạnh hơn, có thể thấy cửa thành, thấy người đi trên đường, thấy cửa hàng bánh bao nóng hôi hổi, còn có Tiêu Tam và Bả Tử dọc theo Tín An nhai chạy vội mà qua, phảng phất cảm thụ được đường nhìn, Bả Tử nhìn bên này, hướng về phía nàng phất phất tay.
Quả nhiên, cơm sáng qua, Bả Tử trở về thay y phục nghỉ ngơi, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “. . . Ở ngoài thành bắt Mã quản sự, còn chưa đánh thật hắn đã khai hết. Ngươi nói không sai, hắn chính là gian phu của Điền thị.”
“Để Phó đại nhân mau kết án, như vậy có thể qua thu thì chém.” Đỗ Cửu Ngôn không kinh ngạc, Bả Tử ngồi xuống đối diện nàng, hỏi: “Lần trước Ngô Xuyên và am miếu cấu kết lừa hôn, kiểm chứng là thật, lần này án của Điền thị ngươi cũng suy đoán hợp lý. Tiêu Tam nói, ngươi chỉ làm tụng sư thì thật là đáng tiếc.”
Đỗ Cửu Ngôn uống cháo loãng, khoác tay nói: “Ta trái lại muốn làm quan, nhưng triều đình không đồng ý a.”
” Ngươi nghĩ quá đẹp.” Bả Tử bật cười, “Tiêu Tam bảo ta nói với ngươi, sau này có tiền, mọi người cùng nhau kiếm.”
Đỗ Cửu Ngôn cười cười không nói chuyện.
Đúng lúc này, cửa viện bị gõ phanh phanh, Nháo nhi thả châm tuyến đi mở cửa, Đậu Vinh Hưng tiến đến, thở hồng hộc nói: “Cửu ca, không xong, không xong.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, đưa cho hắn một ly trà.
Đậu Vinh Hưng uống hết, thở phào một cái, nói: “Cửu ca, sáng sớm hôm nay, có ba người tới, muốn tìm ngươi kiện tụng, ngươi mau trở về xem một chút đi, mọi người thỉnh tụng ở trong viện tử cãi vả, đều nói mình tới trước, đòi người nhận án tử của mình.”
“Hiệu quả tuyên truyền quả không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn không ngoài ý muốn, “Án tử các ngươi nhận trước, nói cho bọn hắn biết, từng án tử ta cũng sẽ xem qua nắm cái điểm mấu chốt, năm người các ngươi nhận cũng giống như nhau thôi.”
Đậu Vinh Hưng a một tiếng, “Chúng ta nhận a, ta, ta không biết a.” Hắn rất sợ.
“Ngươi cho là ta một lần có thể nhận mấy vụ án?” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Làm theo ta nói. Buổi trưa ta có việc, buổi chiều ta sẽ đến đó, đến lúc đó chúng ta thương lượng làm sao thao tác.”
Đậu Vinh Hưng nhất thời câm miệng, “Ta đã biết, ta đây trở về nói với mọi người. Hơn nữa, người thỉnh tụng này cũng không nhất định sẽ đồng ý chúng ta nhận án tử.”
“Vậy nghĩ biện pháp để cho bọn họ đồng ý.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra ngoài, “Suốt ngày muốn ăn không ngồi rồi, mau đi kiếm tiền, ta muốn chia hoa hồng.”
“Đã biết, đã biết. Vậy ngươi sớm qua a.” Đậu Vinh Hưng bị đẩy ra ngoài, thấp thỏm bất an trở về Tam Xích đường.
“Cha.” Củ cải nhỏ xoa mắt đi ra, “Ngày hôm nay phải đi Lộ phủ ăn cơm, người đừng quên.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi mau rửa mặt ăn cơm, chúng ta đi mua sắm. Buổi trưa đi Lộ phủ.”
“Lại mua sắm” Củ cải nhỏ phát hiện, Đỗ Cửu Ngôn chỉ cần cao hứng, thì muốn dùng tiền, “Lần này người không kiếm tiền, ngươi có hơn mười ngày không kiếm tiền rồi.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Ta đây không phải sắp nhận vụ án sao?”
“Cha a, ngươi phải ngoan! Chờ ngươi nhận án tử, mới mua sắm.” Lúc nói chuyện, củ cải nhỏ lưu loát chạy vào phòng bếp, “Tiên sinh, tiên sinh, ngày hôm nay chúng ta không phải muốn đi bờ sông đọc sách sao, khi nào thì đi a?”
Đỗ Cửu Ngôn tức giận tốn hơi thừa lời, Bả Tử cười ha ha xuất môn, “Nhi tử này, đúng là ngươi sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn quyết định, sau này phải tồn chút quỹ đen, không thể đều cho củ cải nhỏ.
“Đỗ tiên sinh có ở đây không?” Ngoài cửa, có người gõ cửa, Nháo nhi đi sang một bên mở rộng cửa, vừa cười nói: “Cửu ca, ngày hôm nay ngươi thật bận a.”
“Đúng vậy, dù sao thân phận bất đồng rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cười nhìn cửa.
Thường tùy của Thái Trác Như đi vào cửa, cười chắp tay, nói: “Đỗ tiên sinh, công tử chúng ta để tiểu nhân tới đón người, người hiện tại có rảnh không?”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi trù phòng chào hỏi vài người Trần Lãng, lại nhéo mặt của nhi tử, “Chờ ta trở lại, thu thập ngươi.”
Nói xong liền sải bước đi.
Lộ phủ vẫn là Lộ phủ mấy ngày trước đó vài ngày, xa đứng ở ngoài cửa chính, sai vặt cười ha hả nói: “Đỗ tiên sinh chờ, lão thái gia chúng ta, hôm nay khai chính môn cho Đỗ tiên sinh người.”
Trong đại phủ, cửa chính bình thường không mở, xuất nhập đều là đi trắc môn.
“Thụ sủng nhược kinh.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xuống xem sai vặt đi tới gõ cửa, đại môn chu sắc két két mở, Thái Trác Như theo Lộ Lệ Cần ra đón, hai người chắp tay nói, “Đỗ tiên sinh, thất nghinh!”
Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, lại cười nói: “Lộ đại gia và Thái công tử nhiệt tình như vậy, Đỗ mỗ thực không dám nhận a!”
“Tiên sinh đại đăng khoa, lại còn đệ nhất, vinh diệu lớn bực nào. Có thể mời được tiên sinh tới cửa, là vinh hạnh của Lộ phủ chúng ta.” Lộ Lệ Cần khách khí nói: “Vốn định thiết yến ăn mừng ở bên ngoài, nhưng gia phụ nói ở nhà ăn cơm tự tại, có thể không hề cố kỵ nói chuyện phiếm, nên đã đã đem yến hội thiết ở trong nhà.”
“Đa tạ, đa tạ!” Đỗ Cửu Ngôn rất không thích ứng với khách khí của Lộ Lệ Cần, Thái Trác Như hướng về phía hắn chớp chớp mắt, làm một thủ thế.
Hai người không thông khí, Đỗ Cửu Ngôn đương nhiên nhìn không hiểu.
bg-ssp-{height:px}
Ba người trước sau đi vào bên trong phủ, Lộ Lệ Cần đang muốn nói, bỗng nhiên, từ một bên có một bóng người nhảy lên, ánh sáng lạnh lóe lên, đối phương quát dẹp đường: “Đỗ tiểu tặc, để mạng lại!”
Người nọ chạy tốc độ rất nhanh, hướng về phía hướng về phía đâm qua.
Lộ Lệ Cần và Thái Trác Như chấn tại chỗ, thời gian nháy con mắt, mũi đao đâm đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn vừa nhấc chân, rầm một tiếng, không đợi đối phương đâm nàng, đã đá ngã người xuống đất.
Người nọ chưa từ bỏ ý định, xoay người đứng lên, Đỗ Cửu Ngôn đã một cước dẫm trên cổ tay của đối phương, tự tiếu phi tiếu nói tự tiếu phi tiếu nói: “Lộ Thủ Chính, chớ vận không sửa được thói ăn phân a!”
“Đỗ tiểu tặc, ta và ngươi thế bất lưỡng lập.” Lộ Thủ Chính nói.
Đỗ Cửu Ngôn mỉa mai nói: “Không tệ a, lại còn biết thành ngữ nữa!” Lúc nói chuyện nàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của Lộ Thủ Chính, “Phân như ngươi vậy, ta thấy chó cũng không muốn ăn. Ngươi muốn thân mật vô gian với ta, ta còn thấy buồn nôn.”
“Ngươi chờ cho ta, quân tử báo thù mười năm không muộn.” Lộ Thủ Chính nói: “Không giết ngươi, ta thề không làm người.”
Đỗ Cửu Ngôn hắc hắc cười, gật đầu: “Ngươi làm ta sợ. Vì phòng ngừa ngươi báo thù, ta thấy ngày hôm nay nên kết thúc ngươi trước.” Lúc nói chuyện, nhặt đao trên đất lên, giơ giơ ở trong tay.
Lộ Thủ Chính hách ánh mắt co rụt lại.
Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên cắm xuống phía dưới, Lộ Thủ Chính sợ kêu loạn, “Cứu mạng, cứu mạng a!”
“Mất mặt xấu hổ.” Đỗ Cửu Ngôn cắm đao bên cạnh mặt hắn, Lộ Lệ Cần chạy tới, bắt đầu đánh Lộ Thủ Chính: “Thủ Chính, ngươi thói quen không đổi, lại còn muốn giết người, ta thấy, ngày hôm nay nên đưa ngươi đi nha môn, án luật thụ thẩm!”
Sắc mặt của Lộ Thủ Chính hách trắng bệch, nhích ra sau tránh thanh chủy thủ kia, lắc đầu nói: “Đây không phải lỗi của ta, là hắn, hắn ép ta.”
“Đồ hỗn trướng, mất mặt xấu hổ.” Lộ Lệ Cần quát dẹp đường: “Người đến, nhốt hắn cho ta, lúc nào nghĩ kỹ, thì lúc đó cho ăn cơm.”
Lập tức bắt đầu mấy sai vặt, áp Lộ Thủ Chính kéo xuống.
“Thật sự là xin lỗi a Đỗ tiên sinh.” Vẻ mặt Lộ Lệ Cần áy náy, chắp tay bất điệt, “Vốn là đang giam, cũng không biết làm sao để hắn chạy ra ngoài, không làm người bị thương chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ta là Lộ lão gia mời tới, làm sao sẽ giận người khác được.”
“Đây là xin lỗi.” Lúc nói chuyện đầu lông mày của Lộ Lệ Cần khóa chặt. Đỗ Cửu Ngôn tới là ngày hôm qua mới nghĩ đến, về phần ngày hôm nay khi nào đến, hắn cũng là mới biết được. . . Vì sao Lộ Thủ Chính sẽ biết những thứ này, lại tính toán chuẩn như vậy?
Còn có, ai thả hắn ra, là ai cho hắn đao.
Cái nhà này, hắn quả thực nên hảo hảo chỉnh đốn một phen.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Như ý môn, Lộ Diệu như là một con hồ điệp hồng nhạt bay tới, xinh đẹp tuyệt trần khẩn túc, mắt hạnh tròn, “Lộ Thủ Chính tới tìm ngươi báo thù, có làm ngươi bị thương không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, trả lời: “Đa tạ Lộ tiểu thư quan tâm, Đỗ mỗ rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi! Tiểu súc sinh kia nên đánh chết, thế nhưng người một nhà hắn xem hắn như tổ tông, chúng ta cũng không có cách nào!” Lộ Diệu nói với Lộ Lệ Cần: “Cha, căn bản không cần nhốt hắn nữa, lại để hắn ra ngoài lăn lộn, sớm ra ngoài sớm chết một chút.”
“Diệu Diệu, ngươi một nữ hài tử gia, mở miệng ngậm miệng đều là chết, để Đỗ tiên sinh chê cười.” Lộ Lệ Cần mắng.
Lộ Diệu nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi chê cười ta sao?”
“Không dám!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, dư quang nhìn về phía Thái Trác Như.
Lộ Diệu đắc ý hướng về phía cha huyền diệu, Lộ Lệ Cần dở khóc dở cười.
Thái Trác Như tiến lên đây giải vây, “Chỉ là tiết mục xen giữa nhỏ thôi, lại không bị thương không nên nhắc nữa, chúng ta trước hết mời Đỗ tiên sinh đi gặp lão thái gia đi.”
“Các ngươi bồi Đỗ tiên sinh đi, ta còn có chút chuyện làm, sau đó mới đến.” Lúc nói chuyện, Lộ Lệ Cần liền đi tra chuyện Lộ Thủ Chính đi ra ngoài.
Lộ Diệu liền làm thế tay thỉnh, ra hiệu Đỗ Cửu Ngôn đi với nàng, vừa đi vừa nói: “Án kiện ngươi điều tra đã được thẩm tra xong, tất cả mọi người nói ngươi rất lợi hại. Ngươi rất đắc ý chứ?”
“Cái này. . .” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lộ tiểu thư cảm thấy, ta nên đắc ý, hay nên không đắc ý?”
Lộ Diệu giận dữ nhìn nàng một cái, bỉu môi nói: “Nói năng ngọt xớt! Ta bảo ngươi chớ đắc ý, ngươi sẽ không đắc ý?”
“Đương nhiên, Lộ tiểu thư phân phó, không dám không nghe theo.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời.
Mặt của Lộ Diệu đỏ lên, oán trách nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Không chuyện phiếm với ngươi. Tự ngươi đi nói chuyện với tổ phụ ta đi.” Lúc nói chuyện, muốn đi, lại suy nghĩ gì nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Thái độ của ngươi tốt một chút, tổ phụ ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó, không cho phép nói năng ngọt xớt!”
Dứt lời, dẫn theo váy hồ điệp như bay đi mất.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thái Trác Như.
“Nàng đi trù phòng nấu cơm, buổi trưa hôm nay ngươi. . .có lộc ăn.” Vẻ mặt Thái Trác Như trêu tức.
Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa cái trán, lắc đầu nói: “Thái huynh, ngươi đây là đang hố ta đi?”
“Ha ha lời này từ trong miệng ngươi nghe được, vì sao ta cảm thấy cao hứng như thế?” Thái Trác Như cười ha ha, trẻ tuổi trên mặt, tinh thần phấn chấn bồng bột, “Kỳ thực không phải ta hố ngươi, là Diệu Diệu!”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, không giải thích được!
“Không nghĩ tới người thông minh như Đỗ huynh, đối với chuyện tình cảm chậm lụt như thế a.” Thái Trác Như nhẹ nhàng cười, xề gần nói: “Diệu Điệu đối với ngươi. . . Rất có hảo cảm.”
Lộ Diệu, hảo cảm?
Nàng nghe lầm đi?
—— lời nói ngoài ——
Cửu gia biểu thị, mỹ nhân điện báo cục này tay nàng sinh a, không kinh nghiệm!
Nhìn xong nhớ kỹ nhắn lại nga, tùy tiện nói chút gì, ta gần nhất buổi sáng bồi độc, buổi chiều gõ chữ, buổi tối bồi luyện tiếng Anh cảm giác bỉ bình thường nàng đi học thì còn bận rộn, thế nhưng nhắn lại ta đều xem, cũng sẽ tẫn lớn nhất thời gian hồi phục.