Q – CHƯƠNG : THỊNH TÌNH NAN KHƯỚC
Editor: Luna Wong
“Kinh ngạc hay sợ hãi?” Thái Trác Như nhích nàng rất gần, lúc nói chuyện liền ngửi được một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt, mùi thơm này không phải tạo giác càng không phải là dầu bôi tóc.
Như là… Mùi thơm của cơ thể.
Hắn kinh ngạc không thôi, lui về phía sau một bước đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, ngưng mi, nhìn kỹ.
“Thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn ve áo choàng, “Bởi vì biểu muội ngươi, nên ước ao ghen ghét ta?”
Nam tử cũng có mùi thơm của cơ thể? Cũng đúng, mùi thơm của cơ thể cũng không nhất định nữ tử mới có, Thái Trác Như nghĩ như vậy nhất thời tiêu tan, “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ có huynh muội tình, không nam nữ ý. Nếu ngươi có ý, không cần cố kỵ cảm thụ của ta.”
“Làm chính sự!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ở phía trước.
Cục diện này, phá giải thế nào ?
Thấy Đỗ Cửu Ngôn xấu hổ, Thái Trác Như cảm thấy đặc biệt buồn cười, như vậy cũng tốt, nhìn như người cường đại sợ một con mèo, sợ một con rắn.
“Qua hai ngày nữa ta sẽ đi, nếu như thuận lợi, tám tháng ta sẽ trở về, buôn bán thế nào, sẽ biết.” Thái Trác Như nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chúc kỳ khai đắc thắng, mã đáo công thành.”
“Ngươi không lo lắng ta một đi không trở lại, tín nhiệm ta như thế?” Thái Trác Như ngạc nhiên không ngớt.
Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, “Cũng không phải! Từ trước đến nay ta không sợ kiện tụng.”
“Ha ha.” Thái Trác Như cười lắc đầu, “Xem ra, ta không muốn ăn quan ti, thì phải ra chút sức.”
Hắn liền biết, Đỗ Cửu Ngôn ở đây, nghe không được lời cảm động sâu sắc.
Hai người vào cửa, Lộ Dũ rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, như cảm giác của Đỗ Cửu Ngôn, đối phương rất trực tiếp hỏi trạng huống hôn nhân của nàng, củ cải nhỏ mấy tuổi, vỡ lòng chưa, cùng với quy hoạch và dự định tương lai của phụ tử bọn họ.
Đỗ Cửu Ngôn khí định thần nhàn đáp, thật vất vả ngâm đến trưa, Lộ Diệu dâng một bàn thức ăn, đến tay nghề của Trần Lãng cũng không bằng.
“Uống trà, dùng bữa.” Lộ Lệ Cần nhiệt tình mời, “Đây là Diệu Diệu tự mình làm.”
Lộ Dũ hơi gật đầu, nói: “Hôm nay thật sự là thất lễ, ngươi ăn nhiều một chút!”
Phụ tử hai người mời nàng ăn, bản thân lại chỉ uống trà, đũa chưa từng động.
“No rồi!” Đỗ Cửu Ngôn thả đũa, “Đa tạ chiêu đãi. Ta đây cáo từ, người thỉnh tụng hẹn gặp mặt, nếu muộn sẽ không tốt.”
Lộ Lệ Cần a một tiếng, “Ăn thêm chút nữa a, ngươi cũng ăn không được mấy miếng.”
“Có phải món ta làm không thể ăn hay không?” Lộ Diệu chống nạnh, dựng thẳng đầu lông mày xinh đẹp.
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Không có, không có. Thực sự là có hẹn với người ta, lần tới, ta làm chủ đi Đức Khánh lâu.”
“Ta tiễn hắn!” Thái Trác Như đứng dậy, bước nhanh ra cửa với Đỗ Cửu Ngôn, Lộ Diệu ở phía sau hô: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi chờ ta một chút.”
Lúc nói chuyện cũng theo ra ngoài.
Hai phụ tử Lộ Dũ liếc nhau, Lộ Lệ Cần vội nói: “Mang thức ăn xuống, làm tô mì sợi cho lão thái gia.”
Bên này, Lộ Diệu đuổi theo, trực tiếp hỏi: “Đỗ Cửu Ngôn, có phải ta làm cơm khó ăn, ngươi mới chạy trối chết hay không?”
“Ta đã giải thích.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói, Lộ Diệu hừ một tiếng, “Ngày mai ta đi tìm ngươi, nhi tử ngươi theo ngươi đến Tam Xích đường, hay ở nhà?”
Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, nói: “Hắn. . .chạy khắp thành!”
“Vậy ta đi sớm mọt chút. Sau này ngươi làm việc của ngươi, củ cải nhỏ ta trông hộ ngươi.” Lộ Diệu nói: “Giải quyết buồn phiền ở nhà của ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn một cước bước ra trắc môn, một hồi thân chắp tay nói: “Nhị vị, dừng chân!”
Quay người lại nhất thời ám thở phào nhẹ nhõm.
Việc này nàng tay mờ, không có đầu mối a!
Nàng bước ra cửa, chỉ thấy ngoài ngõ hẻm bên trái, một tiểu nha đầu tóc rối mặt bẩn, đang bị hai bà tử áp đến.
Đỗ Cửu Ngôn đối với người với chuyện đã gặp qua là không quên được, nha đầu này chính là nha đầu bên người mẫu thân Lộ Thủ Chính Vương thị, lần trước cũng ở trong khách sảnh Lộ gia.
Một nha đầu đẹp tên là Đắc Ngọc.
Tiểu nha đầu một mặt vừa đi vừa khóc, trên mặt trên tay đều là thương.
“Đắc Ngọc?” Lộ Diệu theo đi ra, kinh ngạc hô một câu, “Ngươi. . . Bị bắt về rồi?”
Đắc Ngọc thấy Lộ Diệu oa một tiếng khóc quỳ xuống Tiểu thư van cầu người giúp ta một chút Mậu Sinh ca hắn bị kêu án ba năm tù, hắn một thân thương thật không chịu nỗi ba năm.”
“Vương Mậu Sinh sao?” Lộ Diệu ngưng mi nói: “Các ngươi cùng bị bắt? Vì sao xử hắn ba năm, nhiều lắm bắt trở lại đánh một trận không phải xong rồi sao?”
Đắc Ngọc lắc đầu, trên mặt ốm da bọc xương tràn đầy nước mắt, “Không phải, Mậu Sinh ca hắn đắc tội người, cho nên mới phải như vậy.”
“Đây đều cái gì với cái gì a.” Lộ Diệu đang muốn hỏi, bà tử áp Đắc Ngọc không nhịn được nói, “Tiểu thư, một tiểu nha đầu đào tẩu, vừa bẩn vừa tiện, không đáng để người nói nhiều như thế.”
Lúc nói chuyện, túm Đắc Ngọc, kéo tóc nàng lên.
“Tiểu thư van cầu ngươi giúp Mậu Sinh ca một tay.” Mặt của Đắc Ngọc đều bị kéo biến hình, Lộ Diệu không quen nhìn, đi tới tát bà tử một cái, “Đáng hay không ta quyết định, ngươi toán cái thứ gì, muốn dạy ta làm việc?”
Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám!” Bà tử sợ đến quỳ xuống.
Lộ Diệu nhìn chằm chằm Đắc Ngọc, “Ngươi nói tiếp, nói cho rõ.”
bg-ssp-{height:px}
“Tiểu thư, ta, ta nói với người, nhưng là. . .” Đắc Ngọc cố kỵ hai bà tử, không muốn để cho các nàng nghe, đầu lông mày của Lộ Diệu đưa ngang một cái, nói: “Vào trong nói. Hai người các ngươi ở bên ngoài chờ, dám đi vào ta bán các ngươi.”
Hai bà tử liên thanh ứng thị, không dám lỗ mãng.
Đắc Ngọc vào trắc môn, Lộ Diệu vừa quay đầu thấy Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt sáng ngời, kéo lấy Đỗ Cửu Ngôn muốn đi, nói: “Không cho phép ngươi đi!”
“Lộ tiểu thư, tại hạ thật có chuyện!” Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ. Cự tuyệt nam nhân có thể, cự tuyệt một vị tiểu cô nương xinh đẹp. . . Nàng thật đúng là không biết.
Lộ Diệu lôi kéo nàng vào, “Ngươi thông minh, đi qua cùng nhau nghe một chút, cho chút ý kiến.” Lúc nói chuyện, khép lại trắc môn, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn vào cửa đi phòng trà.”
Đỗ Cửu Ngôn và Thái Trác Như xếp hàng ngồi xuống, nhìn Lộ Diệu và Đắc Ngọc.
“Tiểu thư, sáng sớm ngày đó ta và Mậu Sinh thừa dịp cửa thành mở, liền ra khỏi thành. Mậu Sinh ca có một biểu ca khai mỏ ở Tân Hóa, chúng ta muốn tìm biểu ca hắn nương tựa.”
“Nhưng thật không ngờ, chúng ta còn chưa vào thành, ở trên đường lại gặp phải bốn ti binh tuần kiểm ti, bọn họ. . . Bọn họ bắt đầu hỏi chúng ta làm gì, có độ điệp hay không, chúng ta sợ dự định trốn!”
“Sau đó đã bị bọn họ bắt được. Ta, ta.” Lúc nói chuyện, Đắc Ngọc quỳ ngồi dưới đất khóc không thành tiếng, “Bốn người bọn họ là súc sinh, ban đêm ngày đó thay phiên đem ta. . .”
Lộ Diệu nghe sốt ruột, cầm lấy cổ áo của Đắc Ngọc, quát dẹp đường: “Đem ngươi thế nào? Nói rõ. Còn khóc, ngươi có phiền hay không?”
“Bọn hắn cưỡng gian ta.” Đắc Ngọc vén tay áo của mình, trên cổ tay lộ ra vết thừng, bị lửa làm phỏng, vô cùng thê thảm. “Liên tiếp ba ngày, ta. . . Sống không bằng chết.”
“Súc sinh!” Lộ Diệu trợn mắt trừng trừng, “” Không phải ti binh sao, không có vương pháp sao? Vương Mậu Sinh đâu, hắn đang làm cái gì, vì sao không đồng quy vu tận với bọn hắn?”
“Mậu Sinh ca bị đánh cho một trận, liền thả ra.” Đắc Ngọc trả lời: “Ta muốn chết, nhưng là bị trói đến cắn lưỡi tự sát đều làm không được.”
Đắc Ngọc nói không được, bụm mặt gào khóc.
Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn cau lại, tiếp nhận trà nóng Thái Trác Như đưa tới, đang muốn uống, Lộ Diệu ngẩng đầu một cái, tiếu mục trừng trừng, “Các ngươi có đồng tình tâm hay không, nàng đều như vậy các ngươi còn có tâm tình uống trà?”
Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà xuống.
“Đừng khóc!” Lộ Diệu quát dẹp đường: “Nói tiếp.”
Đắc Ngọc lau nước mắt, tiếp tục tự thuật, “Mậu Sinh ca ở bên ngoài muốn cứu ta, nhưng không có biện pháp nào. Sau này hắn tìm được biểu ca hắn, biểu ca hắn e ngại thân phận, không tiện lộ diện, để hắn đi cáo quan.”
“Mậu Sinh ca mời người viết trạng chỉ, cáo bốn vị ti binh tuần kiểm ti gian chiếm thê tử hắn. Cầu Đại Nhân nhận án tử, nhưng quan lại bọn hắn bao che cho nhau, mở đường một ngày nghỉ một ngày, bọn họ đến Thiệu Dương, mời Vương quản sự trong nhà đi Tân Hóa, nhận ta là đào nô.”
“Cầu Đại Nhân nói Mậu Sinh ca phạm tội, phạm. . .” Đắc Ngọc nhớ không nổi luật pháp lượng hình cụ thể, đúng lúc này, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Theo《 Đại Chu Luật. Hình Luật. Gian Đạo. Lược Mãi Lược Mãi Nhân 》, Vương Mậu Sinh sẽ xử một trăm trượng, ngồi tù ba năm.”
“Đúng, đúng!” Đắc Ngọc gật đầu bất điệt, “Cầu Đại Nhân nói, nói mấy ngày nay sẽ đưa án tử đến phủ, chờ đại lão gia xét duyệt qua, Mậu Sinh ca sẽ bị đánh bằng roi ngồi tù.”
Lộ Diệu hừ một tiếng, cả giận nói: “Đánh một trăm bản, còn phải ngồi tù, nếu người có thể sống, ta theo họ hắn! Đây còn không bằng trảm lập quyết, chết dứt khoát một chút.”
“Diệu Diệu, luật pháp như vậy. Huống hồ trong tù có người chữa trị, sẽ chữa trị cho hắn.” Thái Trác Như bất đắc dĩ nói.
Lộ Diệu châm chọc nói: “Trị cái gì? Quan lại bọn họ bao che cho nhau, huyện lệnh họ Cầu kia đều xử như thế, Vương Mậu Sinh ở bên trong còn có thể sống ba năm?”
Thái Trác Như tép tép miệng, muốn uống trà, lại nhịn.
“Tiểu thư, van cầu người mau cứu Mậu Sinh ca, không thôi, không thôi ta chết cũng sẽ không nhắm mắt.” Đắc Ngọc anh anh khóc lên, đầy mặt tuyệt vọng.
Lộ Diệu rất phiền táo, chắp tay đi tới lui hai lần, vừa quay đầu nhìn chằm chằm Thái Trác Như, “Biểu ca, ngươi không phải có huynh đệ sao, đi Tân Hóa cướp ngục.”
Còn có thể cướp ngục? Đỗ Cửu Ngôn hiếu kỳ nhìn về phía Thái Trác Như.
“Cửu Ngôn, thu hồi đường nhìn của ngươi!” Thái Trác Như bật cười, đường đường Đỗ Cửu Ngôn cư nhiên lộ ra biểu tình ham học hỏi. Hắn mới không tin nàng ham học hỏi, phân minh chính là xem cuộc vui không sợ đài cao.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Lộ Diệu chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, hờn dỗi giậm chân, “Không cho ngươi quấy rối, ta đang nói chính sự, mạng người là chính sự liên quan đến trời.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nàng không muốn quấy rối, nàng chỉ muốn rời đi.
“Biểu ca được không, ngươi nói chuyện a.” Lộ Diệu cả giận nói, Đắc Ngọc cũng kỳ vọng chờ hắn trả lời thuyết phục.
Thái Trác Như xoa xoa cái trán, “Diệu Diệu, ngươi xem bao nhiêu thoại bản giang hồ, cho rằng mười mấy người có thể cướp ngục? Không nói ta không có nhiều cao thủ võ công như vậy, coi như là có, người cướp ra xong rồi thì đi đâu, ngươi có thể bảo đảm không bị phát hiện, không dính dáng đến Lộ gia không?”
“Nếu liên lụy, ngươi biết là tội danh gì không?” Thái Trác Như hỏi.
Lộ Diệu lắc đầu.
Mưu nghịch!” Đỗ Cửu Ngôn bổ sung một câu.
Tiểu cô nương chính là đơn thuần khả ái.
Lộ Diệu hách sắc mặt trắng nhợt, nhưng lại dậm chân nói: “Ta mặc kệ, hai người bọn họ trốn đi là chủ ý của ta. Nếu ta không cứu Vương Mậu Sinh ra, ta đây chẳng phải là hại bọn họ, đời này của ta đều không an lòng.”
Thái Trác Như buông tay, “Việc này, ta cũng không có biện pháp.”
“Không có biện pháp, không có biện pháp, ngươi ngoại trừ biết kiếm tiền, ngươi còn biết cái gì!” Lộ Diệu hừ một tiếng, tức giận đi qua đi lại, bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ Cửu Ngôn!”
Một miệng trà của Đỗ Cửu Ngôn không có nuốt, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Ngươi đánh quan ti, ta ra một nghìn lượng tụng phí cho ngươi, cộng thêm. . .” Lộ Diệu nói: “Cộng thêm năm vạn lượng đồ cưới của ta!”
Phốc!
Đỗ Cửu Ngôn rất không khách khí, phun nước trà trong miệng ra ngoài.
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay tựu canh ba hắc. Ta nỗ lực duy trì mỗi ngày cái chữ này sổ! Tuy rằng canh ba hai mươi bảy điểm tiêu tương tiền, thế nhưng đóng lại không sai biệt lắm một vạn tự, có thể, cực hạn của ta cũng cứ như vậy. Ha ha!
Ân, hôm nay phân lải nhải: Đệ nhất, nhìn xong nhắn lại! Đệ nhị, kiểm tra vé tháng, có tựu đầu, thả, đầu đại tụng sư!
Ha ha ha ha.