Q – CHƯƠNG : CẮT BÀO ĐOẠN NGHĨA
Editor: Luna Wong – một ngày đã qua, mọi người đã phát hiện gì chưa? Hê hê, logo đã đổi rồi nhé, chỉ là tên thì chưa mua được. Trong quá trình chờ thì mọi người cùng làm quen tên mới nghen.
“Đều là quan ti chuyện nhà. Một là tỷ phu bị lão gia cáo, muốn lấy lại đồ cưới của vong tỷ, tỷ phu không cho, nói lưu cho hài tử trong nhà.” Tiền Đạo An sửa sang lại hồ sơ cho Đỗ Cửu Ngôn xem.
Đỗ Cửu Ngôn lật một lần ngẩng đầu nhìn Tiền Đạo An.
“Buổi chiều ta phải đi điều tra thủ chứng(lấy chứng cứ) và hỏi thăm.” Tiền Đạo An lập tức nói.
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nàng chỉ là muốn hỏi cách nghĩ của Tiền Đạo An, không nghĩ, hắn khẩn trương như vậy, cho rằng nàng hung dữ thế.
“Được! Hai bên đều tra hỏi một phen. Còn có thăm dò đáy một chút, đối phương thỉnh tụng sư chưa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiền Đạo An xác nhận.
“Cửu Ngôn.” Chu Tiếu đưa hồ sơ cho nàng, “Cái này tương đối thú vị, hai nhà án tử tranh bò. Chất tử cáo thúc thúc chiếm bò nhà mình không trả, thúc thúc lại một mực chắc chắn, bò là của nhà mình.”
Nhìn thú vị, thực tế cũng không dễ biện tụng.
Bò là súc vật không thể mở miệng, chỉ có thể dựa vào điều tra thủ chứng.
“Thú vị như vậy, liền khổ cực Chu huynh. Một khởi đầu tốt đẹp, đại cát đại lợi!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Chu Tiếu cười lắc đầu, “Ta chỉ có thể thử xem, nếu không thành, còn phải thỉnh Cửu Ngôn chỉ giáo nhiều.”
“Chu huynh quá khiêm nhường!” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, Đậu Vinh Hưng co rúm lại đưa án kiện qua, “Ngươi, ngươi xem của ta một chút, ta làm sao bây giờ?”
Dường như tiểu tức phụ, Đỗ Cửu Ngôn bật cười mở hồ sơ ra, là án tử phát thê(vợ kết tóc) bị trượng phu vứt bỏ xong, mang theo nhi tử cáo trượng phu. Người thỉnh tụng là người ngoài quê, trước khi đến đã chuẩn bị kỹ càng, mời lý trưởng địa phương và “Lão nhân” viết chứng minh thư, để người cả thôn ấn dấu tay, còn có hôn thư với trượng phu lúc thành thân.
Trượng phu vào thành làm buôn bán nhỏ, hiện tại đình thê tái thú(bỏ củ cưới mới) sinh nhi dưỡng nữ, gia sản nhiều.
Người thỉnh tụng tố cầu cũng không phải là hôn nhân, mà là yêu cầu trượng phu thường tiền, bạc một trăm lượng.
“Nàng đưa bao nhiêu tụng phí?” Dựa theo luật lệ, vụ án này nhiều lắm chỉ có thể lấy hai mươi lượng tụng phí.
Đậu Vinh Hưng nói: “Nàng nguyện ý ra năm mươi lượng, ta cảm thấy nàng rất đáng thương, nói mười hai là đủ rồi.”
“Vậy năm mươi lượng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi đi phụ cận bị cáo hỏi thăm một chút, gia sản nhà hắn có bao nhiêu, xem tình huống tăng thêm kim ngạch bồi thường.”
Đậu Vinh Hưng sửng sốt, “Còn có thể như vậy?”
“Năm trăm lượng, tiện nghi hắn.” Lúc nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn trả lại hồ sơ cho hắn, quay người lại Tống Cát Nghệ dính sát, “Cửu, Cửu, Cửu ca, ta, ta, ta làm, làm cái gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của hắn, “Ngươi làm đăng ký chỉnh lý a. Đăng ký tạo danh sách cho người đến, hồ sơ công văn, ngươi phụ trách chỉnh lý.”
“Nga, nga.” Tống Cát Nghệ gật đầu, “Ta, ta, ta có, có thể.”
Tống Cát Nghệ cười hì hì, hắn có chuyện làm, thì không phải là ăn không ngồi rồi.
“. . . Cát Xương làm sao bây giờ?” Đậu Vinh Hưng nhìn Tống Cát Xương ngồi ở một bên uống trà, hắn hiện tại âm dương quái khí, cũng không nói chuyện với mọi người, cũng không thảo luận án.
Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng. Nói: “Bằng cảm tình của hắn với các ngươi, còn có thể ăn một năm cơm nhàn rỗi nữa, không có việc gì!”
“Ngươi nói ai ăn không ngồi rồi!” Tống Cát Xương nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi xem Tam Xích đường là của ngươi sao, ngươi đây là chim cưu chiếm ổ chim thước.”
Hắn dứt lời, bốn người khác đều nhìn hắn, Chu Tiếu lại cười nói: “Người có năng lực, Cát Xương, tâm bình khí hòa, nói chuyện dễ nghe.”
“Cái gì người có năng lực?” Tống Cát Xương không phục nói, “Cho dù hắn có chút bản lãnh, nhưng cũng không có thể để chúng ta đều nghe hắn. Tam Xích đường rõ ràng là của người chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn một mắt, “Bằng giao tình bây giờ, chỉ có thể ăn cơm nhàn rỗi nửa năm!” Lúc nói chuyện nàng đứng dậy, tiếc nuối nói: “Ngươi bằng không hiệp trợ mọi người làm việc, bằng không lão lão thật thật ăn không ngồi rồi, hai cái ngươi tự lựa chọn, về phần ta. . .”
Nàng giơ hai tay, đầu lông mày nhướng lên nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không phục, văn đấu hay võ đấu, tùy ngươi chọn!”
“Ngươi, ngươi làm như ta không dám.” Tống Cát Xương cứng cổ, nghiến răng nghiến lợi. Hắn hoài niệm trước đây bao nhiêu, tuy rằng mọi người nhận không được án tử, nghèo đến kêu vang, nhưng năm người một lòng.bg-ssp-{height:px}
Nhưng từ sau khi Đỗ Cửu Ngôn tới, bọn họ lập tức sụp đổ.
Không ai quan tâm cảm thụ của hắn, không ai quan tâm tâm tình của hắn, cả ngày vây bắt Đỗ Cửu Ngôn, nghe nàng phân phó!
“Cát Xương!” Tiền Đạo An quát dẹp đường: “Đều là người một nhà, Cửu Ngôn cũng không có nói sai, ngươi hà tất như vậy.”
Đậu Vinh Hưng cũng nói theo: “Chúng ta là tụng sư. Tụng sư nên phá án, chẳng lẽ muốn vẫn lăn lộn kiếm ăn chờ chết sao?”
“Ca, ca.” Tống Cát Nghệ đi kéo Tống Cát Xương.
Tống Cát Xương trừng mắt, liền xông ra ngoài, quay đầu cầm một con dao chặt thịt, đứng ở trong sân, nhìn chằm chằm mọi người nói: “Ba năm huynh đệ, vô số ngày, hiện tại ta hỏi các ngươi, rốt cuộc là muốn cùng Đỗ Cửu Ngôn, hay dừng cương trước bờ vực cùng ta đuổi hắn đi?”
“Cát Xương!” Đầu lông mày của Tiền Đạo An khẩn túc, “Ngươi đừng như vậy, có chuyện từ từ nói.”
Tống Cát Xương cả giận nói: “Tiền huynh, ngươi thay đổi rồi. Lẽ nào vì mấy tụng án, ngươi ngay cả tự tôn cũng không cần sao, trước kia là hắn tổn hại ngươi thế nào?”
“Đó là trước đây, hắn nói là vì tốt cho ta.” Tiền Đạo An nói: “Ngươi đổi mà góc độ mà nhìn, năm chúng ta biến thành sáu người không phải tốt hơn sao? Tam Xích đường hiện tại tụng án không ngừng, người người đều biết, đây thật tốt.”
Tống Cát Xương cười nhạt, “Những thứ này đều là sự thành tựu và vinh quang của hắn, không phải của ta. Ta không cần đi xin.”
“Xem ra, các ngươi cũng không muốn đuổi hắn đi. Được, ta đi!” Lúc nói chuyện, Tống Cát Xương kéo bào tử của mình, rạch một đao, bảo tử cắt thành hai, hắn cầm hai vật trong tay vứt trên mặt đất, cười lạnh nói: “Tống Cát Xương ta từ hôm nay trở đi, cùng các ngươi, như bào tử này, không còn liên quan nữa!”
Dứt lời, phất tay áo xoay người.
“Ca!” Tống Cát Nghệ đuổi theo, “Ca, ngươi từ từ nói.,”
Tống Cát Xương quay đầu lại vứt cho Tống Cát Nghệ một cái tát, cả giận nói: “Không nên gọi ta là ca, ngươi bây giờ chính là một con chó của Đỗ Cửu Ngôn, thứ hèn nhát!”
“Ca, ngươi đánh ta!” Cặp mắt của Tống Cát Nghệ đỏ lên!
Tống Cát Xương cũng không thèm nhìn hắn, đi nhanh ra cửa.
Tống Cát Nghệ oa một tiếng khóc lên.
Tiền Đạo An và Chu Tiếu đuổi theo.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn viện tử, chán đến chết đờ ra.
“Cửu ca.” Tống Cát Nghệ lau nước mắt đi qua, “Ca ta hắn đần như thế!”
Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, nói: “Tống Cát Nghệ, ngươi hết cà lăm rồi?”
“A?” Tống Cát Nghệ sửng sốt.
Bản thân Tống Cát Nghệ cũng không dám tin tưởng, “Ta,,, ta, chẳng biết, biết, biết a.”
“Xem ra cà lăm của ngươi, có thể can dự.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Năm đó ngươi làm sao thi đậu tụng sư, đưa tiền sao?”
Tống Cát Nghệ quên khóc, mặt đỏ lên.
“Thời điểm hắn khẩn trương và hưng phấn, thì không sao.” Đậu Vinh Hưng nói: “Bất quá, ta cũng hiểu được hắn có khả năng là đưa tiền.”
Tống Cát Nghệ mất hứng, trừng Đậu Vinh Hưng, nhưng lại nghĩ tới Tống Cát Xương, nhất thời rũ vai, “Ca, ta, làm, làm sao, đây?”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì nhìn cửa, Tiền Đạo An và Chu Tiếu đã trở về.
“Tìm được người không?” Đậu Vinh Hưng hỏi.
—— lời nói ngoài ——
Đi một tiểu ca ca! Còn có thể tái gặp nhau.