Q – CHƯƠNG : PHÂN TRANH PHÁ NÚI
Editor: Luna Wong
Thiết không có mùi, thế nhưng luyện thiết thì có thể ngửi ra được, thế cho nên không khí trong khe núi, đều không còn thơm mùi hoa, mà là nồng nặc, mùi thiết.
Thiết là đồ tốt, có thể chế tạo binh khí, đao, thương, kiếm… Tất cả vũ khí lạnh đả thương người.
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở đỉnh núi hít một hơi thật sâu, cười khanh khách nói: “Đây không chỉ là thiết mà còn là mùi của bạc a.”
“Ha ha.” Thái Trác Như nói: “Nếu không phải biết thân phận của ngươi, ta sẽ suy đoán ngươi là thương gia từ đâu tới.”
Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên cây, khoanh tay nhìn hơi khói bốc lên ở khe núi, lại cười nói: “Trên đời này, tất cả mọi người thích tiền!”
“Ta cũng thích tiền!” Ngân Thủ cười nói: “Không có gì tốt hơn tiền.”
Lúc ba người nói chuyện, cùng nhau xuống núi chậm rãi đi đến dưới chân núi.
Diêm sơn là một tòa trong những dãy núi đó, kẹp ở trong cao sơn xanh um tươi tốt. Dai mái đối nhau, Diêm sương có vẻ rất khó tìm. Nếu không có Thái Trác Như dẫn bọn hắn tiến đến, cho dù lật tung nơi này, bọn họ cũng không nhất định có thể phát hiện, Diêm sơn ẩn trong núi.
Bọn họ đứng ở trên đỉnh núi, xuyên thấu qua loạn thạch có cao có thấp, có thể mơ hồ thấy thợ mỏ đang khai thác, cánh tay của bọn họ phơi đến cả người đỏ đen, nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương của nơi này, Đỗ Cửu Ngôn nghe không hiểu, nhưng có thể cảm giác được những người này vui sướng.
Rất thú vị, làm công tác vất vả như vậy, bọn họ còn có thể vui vẻ, xem ra quản lý người nơi này rất có phương pháp.
“Thấy cái gì, cao hứng như thế?” Thái Trác Như tò mò nói.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Thấy bạc bóng loáng.”
Thái Trác Như bật cười.
“Bất quá, bên trái rất cao hứng, hữu biên lại trầm lặng, xem ra cũng không phải hoàn toàn là bầu không khí hài hòa.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Thái Trác Như nhìn xung quanh bên kia một hồi, nói: “Chỗ có người, thì có phân tranh mà.”
Bọn họ vừa nói vừa xuống núi, đột nhiên, phía sau hai khối cự thạch, có bốn người nhảy ra, đều là thanh niên nhân thân thể khoẻ mạnh da xanh đen, trong tay nắm đao, đao sắc bén hiện hàn quang, tàn bạo nhìn bọn hắn chằm chằm.
“Chúng ta tìm Lưu Đại Toàn.” Thái Trác Như tiến lên, chắp tay nói: “Làm phiền, có thể giúp chúng ta gọi hắn một tiếng hay không, nói chúng ta là bằng hữu của Vương Mậu Sinh, tới tìm hắn có chút việc.”
Bốn người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, thanh niên nhân dẫn đầu chừng hai mươi, tóc cháy vàng gãy nửa cái răng cửa quát dẹp đường: “Cái gì Vương Mậu Sinh, Lưu Đại Toàn, chúng ta cũng không quen. Người lạ không thể đến đây, thức thời mau cút.”
“Chúng ta không có ác ý, bằng không, cũng không có khả năng ba người tay không tấc sắt đến đây.”Thái Trác Như giải thích: “Thực sự tìm Lưu Đại Toàn. Biểu đệ hắn Vương Mậu Sinh bị giam ở huyện nha, sinh tử chưa biết, chúng ta. . .”
Thái Trác Như còn chưa nói hết, thanh niên nhân gãy răng kia bỗng nhiên tiến lên, đao nhoáng lên, cảnh cáo nói: “Dài dòng thêm câu nữa, lập tức làm thịt các ngươi, cút!”
“Lớn lối như vậy!” Ngân Thủ xoa tay, thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, bằng không ta một ngươi ba?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đánh không lại!”
Ngân Thủ nhụt chí.
“Đi thôi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Các vị, quấy rầy!” Lúc nói chuyện, vừa đi vừa nói với Ngân Thủ: “Ta đã nói không nên đến, chuyện tuần kiểm ti muốn dẫn người đoạt địa bàn nói bọn họ cũng không tin.”
Thái Trác Như cả kinh, muốn ngăn cản, Đỗ Cửu Ngôn cũng đã nói xong.
Đúng lúc này, người gãy răng kia hét lớn một tiếng, “Đứng lại! Ngươi, người ốm kia, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Hắn chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn.
“Ta không nói gì a.” Đỗ Cửu Ngôn mạc danh kỳ diệu.
Người gãy răng kia vung đao lên, ngăn ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, cười lạnh nói: “Ngươi con mẹ nó cho rằng ta điếc sao, ta chính tai nghe được ngươi nói chuyện. Nói, ngươi con mẹ nó có ý gì?”
“Nga, ta muốn tìm Lưu Đại Toàn nói chuyện, nhưng các ngươi vừa nói ở đây không có Lưu Đại Toàn, nên chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.” Nàng lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, đối phương nghe càng thêm hiếu kỳ, “Chuyện gì, nói với chúng ta cũng thế thôi.”
Lời lại biến đổi rồi, không hề thề thốt có biết Lưu Đại Toàn hay không.
“Vậy cũng không được, các ngươi tìm Lưu Đại Toàn đến, chuyện này ta nói cho hắn nghe.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, xoay người rời đi xoay người rời đi.
Người gãy răng bắt đầu ngăn cản, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nhe hàng răng có răng bị gãy, híp mắt nói: “Ta sẽ đi tìm Lưu Đại Toàn cho ngươi ngay bây giờ, thế nhưng lão tử cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi con mẹ nó dám gạt ta, ta lập tức làm thịt ngươi.”
“Không dám.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Tên gẫy răng vung tay lên, một huynh đệ phía sau hắn huýt sáo một cái về phía chân núi, dưới chân núi lập tức có người ứng, người nọ hô: “Tìm Toàn ca.”
“Cũng là ngươi lợi hại.” Thái Trác Như âm thầm hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nhãn thần bội phục.
Trong nháy mắt, trên dưới có một nam nhân bò lên. Ba mươi xuất đầu. Cánh tay cả người ngăm đen. Vóc dáng không cao thế nhưng toàn thân đều là cơ thịt quanh năm lao động mà có, cường tráng!
“Toàn ca.” Tên gãy răng chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Người này từ huyện đến, nói tìm ngươi có việc.”
“Mới vừa rồi còn nói là bằng hữu của biểu đệ ngươi!” Tên gãy răng nói.
Lưu Đại Toàn đã đi tới, thanh âm ách, đánh giá ba người bọn họ, hỏi: “Bằng hữu của Mậu Sinh? Tìm ta có chuyện gì?”
“Mậu Sinh xảy ra chuyện, ngươi biết chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
bg-ssp-{height:px}
Lưu Đại Toàn ngưng mi, gật đầu nói: “Biết. Mấy ngày trước đã xử, các ngươi vì chuyện này tới tìm ta?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người trong huyện, biết Vương Mậu Sinh là biểu đệ của ngươi không?”
Nhãn thần của Lưu Đại Toàn khẽ biến, lạnh lùng nói: “Có chuyện nói thẳng, không nên vòng vo với ta.”
Nàng đoán không sai, Lưu Đại Toàn chẳng những là đầu lĩnh nơi này, còn có điều cố kỵ huyện nha bên kia. . . Bất quá, những thứ này đều không trọng yếu.
Nàng tìm hiểu mở thiết này trước.
“Vương Mậu Sinh bất quá là hạ nhân của Lộ gia, bốn ti binh không có lý do gì không qua được với hắn. Về phần nguyên nhân, ngươi không có nghĩ kỹ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lưu Đại Toàn gắt một cái, “Nghĩ tới thì thế nào, bọn họ không làm gì được ta, huống chi, hàng năm chúng ta hiếu kính bọn họ nhiều tiền như vậy, trừ phi không muốn tiền, bằng không bọn hắn không người nào dám đụng đến bọn ta.”
Đây chính là nguyên nhân bọn họ khai thác mỏ khai thác mỏ ở trong núi, mà quan phủ ngồi xem vẫn mặc kệ.
“Nếu như ngươi nói chuyện của Mậu Sinh, xin lỗi, ta không giúp được hắn. Hơn nữa, bất quá ba năm cơm tù, ngâm một cái sẽ qua.” Lưu Đại Toàn cũng không muốn vì Vương Mậu Sinh, mà để huyện nha bại hoại dắt mũi hắn.
Hắn có nhiều huynh đệ phải ăn cơm như vậy, nếu quả thật bị người đắn đo uy hiếp, hắn làm sao có thể đối mặt với nhiều huynh đệ như vậy.
“Hắn chịu không được ba năm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hôm nay ta tới, cũng không phải thỉnh ngươi xuất mã, nếu hắn ra khỏi, tự nhiên phải quang minh chính đại, còn phải để người hại hắn phải chịu nghiêm phạt, bằng không, đi ra thì có ý nghĩa gì?”
“Vậy ngươi đến làm gì? Còn có, ngươi là ai?” Lưu Đại Toàn hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Ta là tụng sư, ta được người nhờ vả đánh quan ti giúp hắn. Mà hôm nay tới tìm ngươi, muốn thỉnh ngươi nói với ta, tình huống của bôn ti binh.”
Lưu Đại Toàn đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, thiếu niên này tuổi không lớn lắm, nhưng mâu quang trong trẻo, y theo kinh nghiệm của hắn, phải là một người nhạy bén, người như vậy nói là tụng sư, quả thật có vài phần thật.
“Bốn ti binh chính là tuần kiểm ti thủ hạ của Ngô thống lĩnh, trong ngày thường không an phận, giết người cướp của không có gì khác với cường đạo.” Lưu Đại Toàn nói: “Bất quá người của tuần kiểm ti, không có quan hệ gì với huyện nha, bọn họ có mua được Cầu Đại Nhân hay không, ta cũng không biết.”
“Về phần mượn người, ta không thể cho ngươi mượn người.” Lúc nói chuyện Lưu Đại Toàn phất phất tay, “Các ngươi đi đi. Chuyện của Mậu Sinh ta chỉ có thể giúp đến đây thôi.”
Lưu Đại Toàn nói xong, bỗng nhiên, dưới chân núi truyền đến một trận tiếng ồn, hoàng mao quát to một tiếng, nói: “Toàn ca đã xảy ra chuyện.”
Lưu Đại Toàn biến sắc, quay đầu chạy xuống núi, mới vừa rồi bốn người thủ sơn môn cũng chạy theo xuống phía dưới.
“Đi?” Thái Trác Như nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn bóng lưng của Lưu Đại Toàn, thấp giọng nói: “Đi!”
Ba người xuống núi theo, thật xa liền thấy thợ mỏ phía dưới chia làm hai đội ngũ, mỗi đội cầm đại đao trong tay, cách cự ly vài chục bước giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm, sau một khắc sẽ xông vào, liều mạng giết nhau.
“Sao lại đánh nhau, vừa rồi không phải rất vui sao?” Vẻ mặt của Ngân Thủ không giải thích được.
Đánh nhau thì tốt, nàng có cơ hội thâm nhập tìm hiểu nơi này một chút! Bất quá mỏ này tuy tốt, nhưng Lưu Đại Toàn hiển nhiên quản lý không tốt, loạn tao tao, không có kết cấu.
Nói vậy, nhiều người khai thác mỏ như vậy, ngoại trừ sống tạm, không thể phát tài.
“Lưu Đức Sinh!” Lưu Đại Toàn tiến lên, tịch thu đao của một huynh đệ đang cầm, liền đi tới phía trước đội ngũ, quát dẹp đường: “Ngươi con mẹ nó có ý gì, ngày thật tốt không muốn hưởng nữa phải không?”
Lưu Đức Sinh phi một cái, nói: “Là ngươi ép chúng ta không đường đi, các huynh đệ đều không sống nổi, dựa vào cái gì còn phải tiếp tục chịu đựng?”
“Không phải do khế ước kia, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi muốn sống, khế ước kia không thể ký. Ta làm sao có thể hại các ngươi.” Lưu Đại Toàn hô.
Lưu Đức Sinh cười nhạt, “Chúng ta bán thiết, ngươi quản con mẹ nó là ai mua? Ngươi căn bản là sợ chết, còn muốn hại các huynh đệ chịu khổ chung.”
“Các huynh đệ, các ngươi nói có đúng hay không?” Lưu Đức Sinh quay đầu lại, hướng về phía huynh đệ sau lưng, kích động.
Người phía sau hắn cùng kêu lên, “Đúng! Chúng ta muốn kiếm tiền, chúng ta muốn ăn cơm.”
“Ăn cơm cũng phải sống trước, các ngươi theo ta mấy năm, lúc nào ta hại các ngươi chưa?” Lưu Đại Toàn nói: “Đào mỏ, chúng ta đả thông quan hệ trên dưới, miễn cưỡng còn có thể chống đở thêm mấy năm, nhưng nếu như hiện tại các ngươi ký khế ước, chúng ta bị người khác nắm nhược điểm trong tay, sau này bán hay không, bán bao nhiêu tiền, thậm chí lúc nào bán, đều do bọn hắn định đoạt.”
“Buôn bán như vậy, chính là một núi vàng, chúng ta cũng không thể làm.”
Lưu Đức Sinh cười ha ha, phi nói: “Ngươi chính là quá sợ chết. Nhưng chúng ta không sợ, nếu ngươi thật không dám làm, ngày hôm nay chúng ta phân nhà, khế ước, chúng ta ký, đến lúc đó xảy ra chuyện tự chúng ta chịu, cùng Lưu Đại Toàn một chút quan hệ cũng không có.”
Hai người ngươi tới ta đi mỗi người một câu, Ngân Thủ ở một bên hưng phấn chỉ vào một người đứng phía sau Lưu Đại Toàn, “Cửu ca, đó chính là huynh đệ năm đó của ta, nhìn thấy không, mặc hắc khố ôm thật ốm đó đó.”
“Trùng hợp như vậy!” Đỗ Cửu Ngôn tìm khối đá ẩn núp ngồi xuống, nghe hai phe cãi nhau cực hưng phấn.
Ngân Thủ nói: “Cửu ca, bọn họ đang ồn ào cái gì? Khế ước gì có thể ký hay không, ta nghe đến hồ đồ. Lưu Đức Sinh này đủ phách lối, mỏ là của Lưu Đại Toàn, hắn cư nhiên kích động người tạo phản cùng hắn.”
“Tiền là đồ tồi a, có thể che hai mắt người.” Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn cảm thán, tiếc nuối nói.
Ngân Thủ càng hồ đồ, “Vậy rốt cuộc ai tới mua thiết, mà Lưu Đại Toàn lại không dám bán?”
“Quế vương!” Thái Trác Như cười khanh khách nói: “Muốn mua thiết, còn để Lưu Đại Toàn kiêng kỵ như vậy, liên lụy đến người sống chết của người, cũng chỉ có Quế vương.”
Quảng Tây cách nơi này không xa, Quế vương đến mua thiết của Lưu Đại Toàn, tuy có có chút kỳ quái, nhưng có thể.
“A?” Ngân Thủ giật mình, “Một hồi đánh nhau, chúng ta có giúp hay không?”
—— lời nói ngoài ——
Cảm giác cái này thiên, mở ra điều hòa bọc chăn, ta năng thụy một ngày!