Q – CHƯƠNG : CỬU CA NGƯỜI TỐT
Editor: Luna Wong
“Một!” Niên thiếu chắp tay, căn bản không nhìn thấy vòng vây. Giẫm bước chân đi đến chỗ Lưu Đức Sinh, cười khanh khách nói: “Hai!”
“Đây là gì với gì, ngươi con mẹ nó là người nào?” Lưu Đức Sinh cũng không biết vì sao, đặc biệt sợ thiếu niên này.
Đại khái là bởi vì thời gian đánh nhau vừa nãy, niên thiếu trước sau hai lần động thủ, tốc độ đều cực nhanh, hơn nữa hạ thủ cũng ngoan. Người bị nàng đánh, dù là không chết, cũng sẽ không sống thống khoái.
“Ba!” Niên thiếu đạm lạnh vươn hai ngón tay kẹp lấy một thanh đao, buông, “Bốn!”
Mười mấy người vừa tức vừa nhịn không được hiếu kỳ, thiếu niên này rốt cuộc muốn làm gì?
Bỗng nhiên, có người hô: “Hắn có phải là gian tế của Quế vương hay không?”
“Quế vương, không thể nào.”
“Toàn ca nói, Quế vương sẽ không thật lòng làm ăn với chúng ta.” Người này nói xong, đồng bạn bên trái hắn giơ tay lên, ba một tiếng tát hắn một bạt tai, quát dẹp đường: “Nói chuyện giật gân, bây giờ là Sinh ca làm chủ.”
Người bị đánh rụng một cái răng, bưng cái miệng chảy máu, quỳ xuống cầu Lưu Đức Sinh.
“Năm!”
Thiếu niên vẫn đếm số!
Lưu Đức Sinh không có kiên nhẫn, quát dẹp đường: “Quản hắn là người nào, giết chết hắn, buổi tối tế lò!”
“Vâng!” Mọi người thét to một trận, thanh âm đủ lượng quanh quẩn trong sơn cốc, rất có khí thế.
Mười mấy người vây công tới, niên thiếu cũng không khẩn trương, tránh trái tránh phải, đao bổ ngang xuống, nàng tách ra bên phải, thuận lợi nắm cánh tay của một người khác, bay qua đỉnh đầu của hắn, chợt nghe một tiếng, người nọ ôm cánh tay trật khớp ngồi chồm hổm dưới đất.
Hai đao cùng lên, niên thiếu rất quý trọng cơ hội tranh đấu như vậy, tính toán chiêu số hoàn thủ.
Xa xa nhìn, sẽ thấy một đám người vạm vỡ cầm binh khí, đao đao mang gió, hung thần ác sát, mà niên thiếu bị bọn họ vây công, giống như kéo yến, mềm mại mạnh mẽ xuyên toa trong đám người, ngoài đao phong, hoặc nhảy, hoặc né, linh hoạt giống như một trận gió mát.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, mọi người đầu đầy mồ hôi, nhưng ngay cả sợi tóc nhỏ của niên thiếu cũng không chạm vào được.
“Chín!” Niên thiếu bỗng nhiên dừng lại trong đình, vỗ tay một cái, sửa sang lại y phục, “Mệt mỏi, không nữa.”
Lưu Đức Sinh quát dẹp đường: “Cố lộng huyền hư, ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy còn bắt không được một tiểu hài.” Lúc nói chuyện, tự mình nhấc đao chém qua.
Niên thiếu không né tránh, lãnh đạm đứng chắp tay, đao cuốn hàn quang trước mặt xuống, mọi người nín hơi đợi não của niên thiếu văng tung tóe.
Lại sau đó một khắc, đao dừng lại tại chỗ.
“Hư!” Niên thiếu cười cười, chỉ chỉ Lưu Đức Sinh phía sau, “Ngươi nhìn chút!”
Lưu Đức Sinh nhíu mày, gác đao ở trên cổ của niên thiếu, vừa quay đầu lại lập tức quá sợ hãi.
Mười mấy huynh đệ của hắn, lúc này cư nhiên đều nằm ở trên mặt đất, có người ôm bụng, có người nằm vô thanh vô tức.
“Là ngươi, bọn họ làm sao vậy.” Lưu Đức Sinh quát hỏi, trong bụng lại từng đợt đau.
Niên thiếu cười ha ha một tiếng, nói: “Nỗi đau này, trải nghiệm chút đi.”
Mặt của Lưu Đức Sinh kịch liệt vặn vẹo, cả người bắt đầu run, đao rơi trên mặt đất, người trong nháy mắt cũng quỳ trên mặt đất, ôm bụng, gào khóc hét thảm lên.
“Lợi hại a!” Ngân Thủ từ phòng bếp bên kia chạy tới, “Thuốc này sợ rằng đến bò cũng có thể đánh ngã!”
“Mông hãn dược của ngươi đâu, làm trộm, ngươi đến mông hãn dược cũng không có, mất mặt hay không?” Đỗ Cửu Ngôn liếc Ngân Thủ một cái, “Nếu phải ta thông minh, ngày hôm nay thực sự là không đi ra ngoài được.”
Ngân Thủ đá Lưu Đức Sinh một cước, “Cửu ca, thuốc này của ngươi lợi hại hơn mông hãn dược của ta, là thuốc gì?”
“Nàng dùng không phải độc, là những thứ này!” Thái Trác Như trong hòn đá được dã luyện tìm ra một khối vi hoàng sắc, “Hòn đá kia thật sự có độc? Ngươi làm thế nào biết?”
Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, có người dùng đá hạ độc.
“Tam lưu hoá nhị thân(thạch tín).” Đỗ Cửu Ngôn rửa tay một cái, thuận miệng đáp, “Mỏ này, nhiều bảo bối.”
Thái Trác Như phát, cái gì là tam lưu hoa nhị thăng?
“Các ngươi là người của Toàn ca?” Ý thức của Lưu Đức Sinh tan rả, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ hắn, “Ngủ một chút trước, chờ đậu xanh chín, mới gọi người dậy uống nga.”
“Ngươi!” Lưu Đức Sinh tức giận phun một búng máu, đảo qua bên hôn mê.
Thái Trác Như đi trù phòng, gọi đại trù tên Đông Qua đang vừa khóc vừa nhóm lửa, nghe động tĩnh bên ngoài, sợ không dám nhúc nhích.
Hoàn cảnh tối thui, nếu ngủ một giấc ngủ một giấc có lẽ rất thoải mái, mà nếu bị trói, còn đoán không chuẩn lúc sống chết, người sẽ rất nhanh tan vỡ.
“Toàn ca, mau nghĩ biện pháp a, ta… Ta sợ.” Có người nói.
Tên gãy rang cũng phiền táo không ngớt, hướng về phía bên ngoài hô: “Người đều chết hết rồi sao, tiến đến, cho lão tử một đao, lão tử chết sớm một chút, đi âm tào địa phủ chờ các ngươi.”
“Đúng, chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Lưu Đức Sinh, thứ hèn nhát!”
Mọi người liên tiếp mắng. Phát tiết sợ hãi trong lòng.
Lưu Đại Toàn tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa hắn thử qua, sợi dây rất rắn chắc, phương pháp trói còn là do hắn dạy cho mọi người. Thắt gúc cực đá to, tảng đá cũng sẽ không lăn lung tung là tổn thương người.bg-ssp-{height:px}
Hiện tại dùng trên người hắn.
Kẽo kẹt!
Bỗng nhiên, miệng giếng truyền thanh âm đến, đập một hồi, rầm một tiếng, một tia sáng của cây đuốc tiến đến.
“Có người đến! Có phải Lưu Đức Sinh hay không?”
“Lưu Đức Sinh, ngươi con mẹ nó chính là thứ hèn nhát, có bản lĩnh thả lão tử ra, lão tử một mình đấu với ngươi!” Tên gãy răng nói.
Cây đuốc càng ngày càng gần, lập tức một người đứng che bóng, một người khác thoáng cái chạy vào, hô: “Hắc Đầu, Hắc Đầu ngươi đang ở đâu?”
“Đây, ở đây.” Hắc Đầu không biết ai, thế nhưng thanh âm này có chút quen thuộc, “Ngươi, ngươi là ai a?”
Người nọ đánh cây đuốc tiến đến, Hắc Đầu thoáng cái thấy rõ bộ dáng của đối phương, kinh ngạc còn nhiều hơn khi nhìn thấy Lưu Đức Sinh, “Ngân Thủ?”
“Ta cứu ngươi, ngươi chờ.” Ngân Thủ đi cắt dây, Hắc Đầu giùng giằng đưa cái tay đang bị dây trói cho hắn, vừa nói: “Ngươi vào bằng cách nào, người bên ngoài phát hiện ngươi không, chớ vì cứu chúng ta, tự tiến vào.”
“Không có việc gì, ta có thể đi vào thì có thể ra ngoài.” Ngân Thủ tay chân lanh lẹ cắt sợi dây.
Hắc Đầ nói: “Thực sự là đánh chết ta cũng không nghĩ ra, là tiểu tử ngươi tới cứu ta. Vài năm không gặp ngươi lớn không ít a, có phải lại bái sư hay không?”
“Là Cửu ca ta, hắn mang ta vào.” Ngân Thủ cười hắc hắc, cởi sọi dây trói Hắc Đầu ra, Hắc Đầu ngồi xuống, hỏi: “Người nào là Cửu ca ngươi?”
Ngân Thủ vừa chỉ.
Hắc Đầu liền thấy niên thiếu song song đứng với Lưu Đại Toàn, mặt mày thanh tú, vóc người càng gầy, nhưng rõ ràng nhìn qua rất yếu, cũng vô cớ để người cảm thấy có một loại có thể tin và cường đại.
Cái loại cường đại so với vóc người bề ngoài cùng xương cốt không có chút quan hệ này, để người kiêng kỵ.
“Không nghĩ tới là các ngươi, còn tưởng rằng các ngươi đã đi.” Lưu Đại Toàn kích động không thôi, hắn hoàn toàn thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn sẽ cứu hắn, bất quá bình thủy tương phùng, vừa ở thời khắc nguy nan, coi như là thân huynh đệ cũng không nhất định sẽ ra tay.
“Ta nhiệt tâm.” Đỗ Cửu Ngôn rất hiền lành vỗ vỗ vai của Lưu Đại Toàn , “Mọi người trói lại rồi, ra ngoài đi.”
Lưu Đại Toàn sửng sốt, “Trói rồi? Ngươi… Làm sao làm được?”
“Cố tình xem như vô tâm, chuyện thuận tay thôi!” Đỗ Cửu Ngôn làm ra thế thỉnh, “Đi ra ngoài đi, thời gian không còn sớm.”
Lưu Đại Toàn cảm kích chắp tay xác nhận, quay đầu lại gọi huynh đệ của mình, “Tất cả mọi người đến làm quen một chút, vị này chính là Đỗ tiên sinh Đỗ Cửu Ngôn, là hắn đã cứu chúng ta!”
Mọi người liền ôm quyền, Hắc Đầu hô trước: “Đa tạ Cửu ca.”
Mọi người sửng sốt, đều gọi theo hắn, “Cửu ca, đa tạ ân cứu mạng của Cửu ca, đại ân ghi khắc, sau này Cửu ca có việc, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta nhất định máu chảy đầu rơi cũng không từ chối!”
“Khách khí, khách khí.” Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Đều đi ra ngoài đi, ở đây không phải chỗ nói chuyện.”
Mọi người xác nhận, theo nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài cây đuốc sáng, đèn đuốc sáng trưng chiếu người mười mấy trên mặt đất, vừa dơ vừa thối, xú khí huân thiên.
“Đây…là sao thế?” Lưu Đại Toàn nhìn Lưu Đức Sinh hữu khí vô lực, nín thở một chút, bởi vì thực sự quá hôi.
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Trước ăn chút độc dược, sau này thêm chút đậu xanh, mọi người không sao, chính là nôn nhiều, không khí lực mà thôi.”
Lưu Đức Sinh không khí lực rung chuyển, nhưng mắt vẫn lên án nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.
Đây còn gọi không khí lực mà thôi sao, bọn họ đều đau đến cha nương cũng không nhận ra, lại bị rót nhiều nước như thế, nôn đến trời tối.
Hiện tại không nói, chính là nháy mắt đều phải hao hết khí lực.
“Độc gì?” Tên gẫy răng đi tới đá Lưu Đức Sinh một cước, “Sao không độc chết ngươi?”
Đỗ Cửu Ngôn đương nhiên không nói cho bọn hắn biết, nhặt được độc trong mỏ của bọn họ được dã luyện độ tinh khiết rất thấp rất phiền phức… Phản chính không cần thiết, tuyệt không nên dùng biện pháp như thế hại người.
Nhưng có một chút chỗ tốt, độc tính rất dễ khống chế.
“Trước không nói những thứ này.” Lưu Đại Toàn nhéo cổ áo của Lưu Đức Sinh, “Ta hỏi ngươi, ngươi và Quế vương ký khế ước chưa?”
Lưu Đức Sinh nở nụ cười, tuy rằng suy yếu nhưng như trước nghiến răng nghiến lợi, “Ký rồi! Nên, chuyện này ngươi có muốn làm hay không, đều không có đường lui.”
“Ở nơi nào, ngươi để ở nơi đâu.” Lưu Đại Toàn gấp vả Lưu Đức Sinh một bạt tai, “Nói, ở nơi nào!”
Lưu Đức Sinh cười lạnh, không nói chuyện.
“Ở trên người hắn.” Tay của Ngân Thủ sờ soạng một chút, trong túi quần Lưu Đức Sinh lôi ra cái thứ gì, đơn giản hủy đi quần của hắn, lấy một hà bao ra, trong hài bao chính là khế ước.
Lưu Đại Toàn xem xong khế ước, tức giận đạp Lưu Đức Sinh mấy đạp, “Ngươi muốn chết thì tự tìm chết, còn muốn mang theo các huynh đệ cùng chết, ngươi con mẹ nó, lão tử hôm nay giết chết ngươi.”
Hắn mắng một lúc lâu, ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, gào thét nói: “Ta, ta thành tội nhân rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn và Thái Trác Như ngồi ở trong đình uống trà. Trà là Thái Trác Như mang tới, vị đạo rất tốt, nàng rất hài lòng nói: “Vẫn là cùng Thái công tử ra ngoài thật tốt, cái gì cũng có.”
“Ngươi muốn, ta coi như là không có cũng phải lấy được.” Thái Trác Như nói.
Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng không ngớt, “Có tiền đồ.” Dứt lời, thấy Lưu Đại Toàn ảo não, nhân tiện nói: “Lấy khế ước cho ta xem chút.”