Trải qua hơn ngày với vô số các cuộc thử nghiệm cùng thảo luận của các nhà khoa học, lúc này mới xác nhận hợp kim thu được từ loại thực vật ngoài hành tinh kia quả thật có khả năng dẫn điện tuyệt vời. Hơn nữa, rất dễ dát mỏng và kéo dài, tính ổn định cũng rất cao. Có thể nói, đây là hợp kim mà nền khoa học hiện giờ của loài người chỉ có mơ chứ khó mà chế tạo được.
Với hợp kim này, sau khi dùng nó cải tạo đường dây truyền năng lượng thì không chỉ lò phản ứng hạt nhân chạy hết công suất, cho dù thêm vào tất cả các lò phản ứng tinh thạch nó cũng dư sức chịu nổi. Thậm chí, nhiêu đó còn lâu mới tới cực hạn của loại hợp kim này.
Nó đã giải quyết vấn đề khó khăn nhất trên phi thuyền Hi Vọng, đó là tính nguy hiểm quá cao của bước nhảy không gian và tác dụng phụ không thể mang theo quá nhiều nguyên vật liệu.
Một khi vấn đề này được giải quyết thì khả năng sinh tồn của phi thuyền Hi Vọng hoàn toàn được nâng đến một tầm mới, thậm chí sống trong vũ trụ hơn năm cũng không thành vấn đề
Hơn nữa, với khả năng dẫn truyền nhiều năng lượng hơn thì số nguyên liệu phóng xạ có thể chứa tăng lên, từ đó số lượng bước nhảy không gian có thể thực hiện cũng tăng lên. Tuy không thể quá lố tới mấy vạn lần, nhưng mấy lần thì không thành vấn đề.
Diêu Nguyên càng nghĩ càng hưng phấn, bất quá sau cơn vui mừng, hắn vẫn còn tỉnh táo hỏi lại:
-Loại hợp kim này có nhiều không? Cần phải tiêu thụ bao nhiêu nguyên vật liệu mới tạo ra nó? Còn nữa, để cải tạo toàn bộ đường dây truyền năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng thì cần bao nhiêu loại hợp kim này? Nếu cải tạo xong, khi sử dụng trong vũ trụ hoặc bước nhảy không gian thì liệu có xuất hiện tình huống nguy hiểm gì không?
Các nhà khoa học nhìn nhau, thực tế, lần này đi tới không chỉ có mấy nhà khoa học mà có các chuyên gia trong phòng làm việc chính phủ. Các chuyên gia này nghe thế thì khẽ gật đầu tán thưởng, những lời này của Diêu Nguyên quả thực đã nêu ra toàn bộ những vấn đề mấu chốt. Làm một người lãnh đạo, hạm trưởng của cả phi thuyền Hi Vọng, lãnh tụ của hơn mười hai vạn người thì sự cẩn thận này là tối cần thiết.
Trong đó, một chuyên gia lập tức đưa tờ báo cáo đang cầm trong tay ra, nói:
-Thiếu tá, vấn đề đó chúng ta cũng điều tra được vài chi tiết. Đầu tiên, về số lượng của nó…Thật đáng tiếc, thiếu tá, chúng ta không cách nào phân tích được thành phần của nó, cả quá trình hình thành nó như thế nào cũng không biết nốt. Mà số lượng của nó cũng không nhiều lắm. Nếu lấy sản lượng hợp kim thu thập được chia đều cho số nguyên vật liệu hấp thụ, thì trung bình, một tấn nguyên vật liệu mới cho ra được - gram hợp kim
-Hả?
Diêu Nguyên nghe tới đây thì giật mình, sửng sốt kêu lên. Một tấn nguyên vật liệu mới cho ra được - gram hợp kim thôi sao.
Nếu làm một phép tính đơn giản thì cả phi thuyền Hi Vọng hiện giờ có phi thuyền khai thác quặng. Cho dù sử dụng toàn bộ, một ngày chỉ có thể khai thác được chừng - tấn thiên thạch, trong đó phần lớn là chất thải công nghiệp không cần thiết. Nguyên vật liệu có thể sử dụng chỉ tầm tấn thôi.
Nhưng loại thực vật ngoài hành tinh kia phải hấp thu một tấn nguyên vật liệu mới sinh ra - gram hợp kim. Nói cách khác, phải có tấn nguyên vật liệu mới tạo ra được - kg hợp kim? Vậy thứ hợp kim này còn quý hơn cả vàng sao? Không, còn quý hơn cả kim cương sao?
Một nhà khoa học bên cạnh vội vàng giải thích:
-Thiếu tá, có lẽ ngài cảm thấy một tấn nguyên vật liệu mới tạo ra một chút hợp kim như vậy là quá không thực tế, nhưng thực ra, nguồn nguyên vật liệu cung cấp cho chúng ta là vô tận! Chỉ cần vành đai thiên thạch này thôi cũng đã chứa hơn trăm triệu tấn thiên thạch rồi. Hơn nữa, số lượng lẫn chất lượng thiên thạch ở nơi này vẫn còn khá kém. Chỗ mà chúng ta phải tập trung khai thác là hành tinh đang hình thành cách phi thuyền Hi Vọng hai tháng phi hành kia. Nơi đó, mảnh thiên thạch lớn nhất cũng đã tương đương với mặt trăng, còn mảnh nhỏ nhất đã có thể so với phi thuyền Hi Vọng. Ngài nghĩ thử xem, nơi đó chứa bao nhiêu nguyên vật liệu chứ?
Hơn nữa, loại thực vật này có sức sống cực kỳ mãnh liệt, khả năng sinh sản cực nhanh. Chỉ cần chúng ta đưa mầm mống nó ra ngoài, đến một nơi thích hợp thì nó thậm chí có thể hấp thụ cả một tiểu hành tinh. Như vậy, chỉ cần cho nó hấp thụ những mảnh thiên thạch lớn hơn thì đã dư sức sinh ra đủ lượng hợp kim cải tạo cho phi thuyền Hi Vọng, điều này căn bản không cần nghi ngờ.
Diêu Nguyên nghĩ kỹ một lát rồi gật đầu nói:
-Được rồi, như vậy vấn đề này có thể bỏ qua…Tới việc cần bao nhiêu hợp kim mới có thể cải tạo cả phi thuyền Hi Vọng…ừm, điều này cũng có thể bỏ qua. Chỉ cần có thể thu thập đủ thiên thạch thì cần bao nhiêu hợp kim cũng không thành vấn đề. Nhưng điểm quan trọng nhất, sau khi cải tạo xong, liệu thực hiện bước nhảy không gian có nguy hiểm gì không? Trong lúc cải tạo có nguy cơ xảy ra tai nạn nào hay không?
Vị chuyên gia phát biểu lúc trước giở trang tiếp theo của bản báo cáo, nói:
-Đúng vậy, thiếu tá. Đây là vấn đề mà chúng ta muốn trình bày…Bởi vì, lần cải cách này gần như phải thay đổi toàn bộ đường dây truyền năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng, trong đó quan trọng nhất là đường dây truyền năng lượng cho thiết bị bước nhảy không gian, lò phản ứng tinh thạch. Tất cả thứ này đều phải thay đổi hoàn toàn, cho nên, trong lúc đó, phi thuyền Hi Vọng sẽ không thể khởi động hay phi hành, cũng như thực hiện bước nhảy không gian. Trong quá trình chuyển đổi thì bên trong phi thuyền không có vấn đề, chỉ có nguy hiểm từ bên ngoài thôi.
Dù sao tinh hệ này cũng mới vừa hình thành một hệ hằng tinh mới, có thể sẽ xuất hiện việc thiên thạch va chạm. Nếu trong lúc phi thuyền Hi Vọng không thể di chuyển mà gặp phải sự cố này, chuyện đó cực kỳ nguy hiểm.
Nguời chuyên gia đó nói tiếp:
-Thiếu tá, ngoài ra, trong lúc cải cách thì phần lớn khu vực trên phi thuyền Hi Vọng sẽ rơi vào trạng thái mất năng lượng. Thực tế, nếu có thể cắt toàn bộ năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng thì tốc độ cải tạo sẽ cao hơn nhiều.
-Cắt toàn bộ năng lượng?
Diêu Nguyên cau mày, hắn nhìn vị chuyên gia này:
-Nhưng ông phải hiểu điều này chứ. Chúng ta đang ở trong vũ trụ chứ không phải trong thành phố trên Trái Đất. Nói cắt là cắt sao, một khi hệ thống duy trì sự sống không hoạt động thì hơn mười hai vạn người trên phi thuyền Hi Vọng sẽ chết. Chẳng lẽ mọi người không nghĩ tới chuyện này sao?
Các nhà khoa học khác hơi mỉm cười, trong đó Schiele gật đầu nói:
-Dĩ nhiên, thiếu tá, chúng ta đã nghĩ tới các loại khả năng khác nhau. Nếu như cứ cải tạo từng phần trong phi thuyền Hi Vọng thì do thể tích khổng lồ của nó, cũng như lo ngại đến việc ảnh hưởng đường dây truyền năng lượng quan trọng sẽ khiến thời gian cải tạo lên tới mấy năm. Nhưng, nếu chúng ta dừng lại ở hành tinh trạng thái rắn nào đó, đào một hầm ngầm trong lòng đất rồi cải tạo sơ lại, chuyển bộ phận phản trọng lực và hệ thống duy trì sự sống qua, tạo thành một nơi ở tạm cho dân chúng.
Nơi đó sẽ được cung cấp năng lượng bởi lò phản ứng tinh thạch. Khi đó, lâu nhất là hai tuần thôi, toàn bộ đường dây truyền năng lượng quan trọng trên phi thuyền Hi Vọng sẽ được thay thế. Sau hai tuần, đã có thể đưa người dân quay trở về rồi, còn những đường dây không quan trọng khác sẽ tiến hành từ từ. Cái quan trọng nhất, trong khoảng thời gian cải tạo, phi thuyền Hi Vọng sẽ tránh được sự cố va chạm bởi thiên thạch, những hiểm nguy bất ngờ khác.
Tóm lại, đây là phương án tốt nhất mà chúng ta nghĩ ra.
Diêu Nguyên nghe thế thì trầm mặc, chân mày nhíu lại. Lúc này, hắn đang nghĩ tới những nguy hiểm có thể xảy ra trong kế hoach này, nhưng tính ra nó vẫn có thể chấp nhận được. Lâu sau, hắn mới hỏi tiếp:
-Nhưng hành tinh nào thích hợp cho chúng ta đổ bộ đây? Hình như tinh hệ này vẫn chưa có hành tinh nào ở trạng thái rắn cả mà? Vì vậy, chúng ta sẽ phải hạ xuống đâu? Đó là điều đầu tiên. Điều thứ hai, nếu chúng ta đào một hầm ngầm trong lòng đất, lắp đặt hệ thống phản trọng lực và hệ thống duy trì sự sống trong nó thì lỡ như trên hành tinh đó xảy ra thiên tai thì sao? Tỷ như động đất chẳng hạn.
Vẫn là Schiele trả lời:
-Thiếu tá, nói là hành tinh nhưng không nhất thiết phải kiếm một hành tinh đích thực. Nơi chúng ta nhắm đến là hành tinh đang hình thành kia. Quan trọng nhất, nó có khối lượng khá lớn, đủ để tạo thành lực hấp dẫn các mảnh thiên thạch xung quanh. Theo sự quan trắc và tính toán của chúng ta, trọng lực trên nó bằng một nửa so với Trái Đất, hơn nữa, nó có một ưu điểm là không hề có thềm lục địa giống Trái Đất. Cho nên, gần như không có khả năng xảy ra động đất.
Mặc dù có thể phát sinh tình huống va chạm, dung hợp lẫn nhau giữa hành tinh và thiên thạch, nhưng quá trình này tương đối chậm. Nó phải mất hơn mấy trăm vạn năm mới hoàn thành, mà chúng ta chỉ sống trên đó lâu nhất tầm hai tháng thôi, cho nên điều này không phải là vấn đề lớn.
Diêu Nguyên lại một lần nữa im lặng suy nghĩ, hơn nữa lần này còn lâu hơn các lần trước. Thật lâu sau, khi đã có vài người dần mất kiên nhẫn thì hắn mới đứng lên, nói:
-Tốt, mọi người. Phi thuyền Hi Vọng sẽ bay về phía hành tinh kia. Từ giờ tới đó còn hai tháng, trong khoảng thời gian này ta hi vọng mọi người hãy tính toán, thí nghiệm, cùng dự báo toàn bộ những tai nạn, biến cố có thể phát sinh ra.
Đừng cảm thấy việc này phiền toái, mà cũng đừng coi nhẹ việc này. Đây là việc quan hệ tới sống chết của hơn mười hai vạn người, cũng có quan hệ đến việc nền văn minh của nhân loại có truyền thừa được hay không!
Sáng mai, chúng ta sẽ khởi hành bay về phía hành tinh kia!