-Cứ tiếp tục như thế thì không ổn.
Nhâm Đào nhìn chăm chú vào lối vào, nói.
Bên cạnh hắn, dù là Trừu Nguyệt thì sắc mặt nàng cũng đã trắng bệch, cả người mệt mỏi dựa vào Nhâm Đào, nói không ra hơi:
-Cái gì không ổn?
-Cả lối vào với bà đó…
Trong sự ngây ngô thường ngày của Nhâm Đào đã có thêm một phần nghiêm túc.
-Bây giờ còn ước chừng sáu đến bảy vạn người dân ở đây, nhưng đã hơn tiếng rồi. Cứ thế, sợ rằng phải hơn tiếng nữa mới có thể rút lui toàn bộ, nhưng cánh cửa…
Nhâm Đào gãi gãi đầu nói tiếp:
-Theo như sự cảm nhận nguy hiểm của bà, e rằng cánh cửa này khó kiên trì thêm một tiếng nữa. Một khi cánh cửa sụp đổ, đó mới là tràng hạo kiếp cho dân chúng!
Trừu Nguyệt trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng:
-Nhưng giờ làm gì còn cách khác? Cánh cổng lớn như vậy, muốn đi qua nó, rồi đến khoang cách ly chân không tốn rất nhiều thời gian…
-Nếu như đánh sập cánh cửa thì sao?
Vẻ mặt khù khờ thường thấy của Nhâm Đào chợt biến mất, cả người tỏa ra khí thế chói lọi, phảng phất như biến thành một người khác.
Mấy phút sau, Nhâm Đào đã đứng trước mặt Diêu Nguyên.
-Có ý gì? Đánh sập à? Ngươi có biết nếu đánh sập thì có hậu quả gì không?
Diêu Nguyên nhìn Nhâm Đào cứ như đang thấy một người bị bệnh tâm thần.
Nhâm Đào gật đầu nói:
-Dĩ nhiên, khi đánh sập cánh cửa thì trong nháy mắt sẽ tạo ra lực hút khổng lồ, hút trọn không khí trong căn cứ ra ngoài vũ trụ. Do lực hút quá lớn, mà trọng lực của tiểu hành tinh này lại khá nhỏ, chỉ bằng / Trái Đất. Cho nên nếu người dân bị hút bay khỏi tiểu hành tinh quá xa, có thể sẽ trôi dạt bất định trong vũ trụ, không cách nào cứu viện. Vì vậy, đó là một tràng hạo kiếp, khiến cho mấy vạn người chết hết!
Diêu Nguyên đã bị chọc đến phát cáu, phất phất tay nói:
-Ngươi đã biết thì sao còn đưa ra cái đề nghị ngu xuẩn đấy làm gì? Bị ấm đầu hay choáng váng à? Đi đi, lúc nào muốn rời khỏi thì báo cho ta, ngươi có thể trực tiếp xếp vào hàng đầu.
Nhâm Đào bỗng dưng nói:
-Ta chỉ hình dung những thiệt hại xảy ra sau khi cánh cửa bị sập đổ, đó là một tràng hạo kiếp, có thể sống sót qua tràng hạo kiếp thì hơn mấy vạn người này, trong mười người không còn lấy một. Theo ta đoán…cánh cửa đã không còn kiên trì quá một tiếng. Cho nên, thay vì đợi tai nạn xảy ra, không bằng chúng ta làm nó xảy ra trước.
Diêu Nguyên kinh ngạc nhìn Nhâm Đào, nghĩ ngợi một lát rồi đưa tờ giấy trong tay cho hắn, nói:
-Ngươi coi cái này thử xem.
Nhâm Đào cầm tờ giấy, chăm chú đọc. Tờ giấy là bản báo cáo ghi lại kết quả khảo sát địa tầng bằng sóng siêu âm. Trong khoảng thời gian này, phi thuyền Hi Vọng đã sử dụng thiết bị công nghệ cao tiến hành thăm dò xung quanh, đặc biệt khảo sát kết cấu lòng đất. Các chi tiết trên đó hệt như Nhâm Đào nói. Cánh cửa khó mà duy trì qua một giờ nữa, thời gian cụ thể bên trong bản báo cáo ghi chừng phút.
Nhâm Đào không hề thấy bất ngờ, trả lại bản báo cáo rồi quả quyết nói:
-Đây đã là tuyệt cảnh, cho nên, hạm trưởng, cứ thế thì ít nhất mấy vạn người sẽ chết. Thay vì thế, bó tay chịu chết không bằng liều mạng thử một lần, tìm đường sống trong cõi chết.
-Làm sao có thể tìm đường sống trong cõi chết?
Diêu Nguyên hỏi cho có lệ, hắn không hề cho rằng Nhâm Đào có biện pháp giải quyết.
-Tắt hệ thống duy trì sự sống, hệ thống tuần hoàn khí đi. Sau đó thông qua khoang cách ly, thải toàn bộ không khí trong căn cứ ra. Tiếp theo, không đợi cho cánh cửa sụp đổ, chúng ta xác định những điểm quan trọng, dễ bị sụp đổ, đặt thuốc nổ vào, phá sập chúng. Khi cánh cửa đã sập rồi thì di chuyển thông qua khoang cách ly, mấy vạn dân chúng có thể trở về phi thuyền Hi Vọng trong thời gian ngắn nhất.
Điểm mấu chốt là trẻ em vốn không thể mặc đồ du hành đã rời đi từ sớm rồi, còn lại đều là nhân viên, người dân mặc đồ du hành. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, trạng thái chân không trong vũ trụ không thể đe dọa chúng ta. Đó cũng là điểm mấu chốt để kế hoạch có thể vận hành trôi chảy!
-Hả?
Diêu Nguyên rốt cuộc cũng kinh ngạc nhìn Nhâm Đào, hắn thậm chí đã nhảy dựng lên.
Tiếp đó, Diêu Nguyên liền đi qua đi lại, chau mày suy nghĩ về sự được mất trong kế hoạch này. Lâu sau mới quả quyết nói:
-Đề nghị của ngươi có thể áp dụng, không sai, điểm mấu chốt là không khí, một khi nơi đây bị rò rỉ không khí thì đó chính là một tràng hạo kiếp. Nhưng nếu chúng ta ưu tiên loại bỏ không khí trước, trong và ngoài căn cứ đều là chân không thì có thể ngăn được hạo kiếp này. Chẳng qua, điều quan trọng là phải xác định vị trí đặt thuốc nổ chính xác. Phải phá sập những chỗ có nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng lại không thể để nó tạo thành phản ứng dây chuyền. Nó cần những người thành thạo…
Nhâm Đào cười cười đáp:
-Ta chỉ là người nêu ý kiến thôi, chuyện còn lại không liên quan đến ta, huống chi…Hạm trưởng, trong tiểu đội Hắc Tinh của ngài chắc hẳn phải có đội viên thành thạo việc phá hủy chứ?
Diêu Nguyên nhìn chăm chú Nhâm Đào, thật lâu sau mới lên tiếng:
-Ta hiểu, kêu Trừu Nguyệt rời khỏi cánh cửa đi. Cô ấy hơi mệt mỏi, tốt nhất nên đưa vào trong khoang thuyền vận chuyển…Nhâm Đào, chờ xử lý chuyện này xong, ta nghĩ ngươi vẫn còn vài việc muốn trao đổi với ta, phải không?
Nhâm Đào cười khổ, không nói gì thêm xoay người rời đi, hướng về chỗ Trừu Nguyệt.
Mà Diêu Nguyên cũng không có tiếp tục bận tâm về Nhâm Đào, lập tức sử dụng thiết bị liên lạc với phi thuyền Hi Vọng. Hắn không thể chỉ dựa vào ý kiến của Nhâm Đào mà ra quyết định được, vẫn cần tham khảo ý kiến của các chuyên gia khác, bất quá…Việc xả không khí ra ngoài nhất định phải làm đầu tiên.
Ngay sau đó, trong căn cứ dưới lòng đất, tất cả mọi người được thông báo đội nón bảo hộ lên, bắt đầu sử dụng hệ thống duy trì sự sống trong đồ du hành, đồng thời khoang thuyền vận chuyển bắt đầu hoạt động hết công suất. Tất cả việc này mất khoảng mười mấy phút đồng hồ, rất nhiều binh lính đã mệt đến ngất ngư, bởi bọn họ phải kiểm tra tình hình đội nón bảo hộ trong người dân, cũng như trạng thái của các bộ đồ đó.
Khi tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, hệ thống duy trì sự sống dưới lòng đất được ngưng hoạt động, hệ thống phản trọng lực, hệ thống tuần hoàn không khí cũng bị tắt. Mà lúc này, Diêu Nguyên nhận được kết quả ước lượng từ các chuyên gia trên phi thuyền Hi Vọng…Có thể thực hiện được!
Đã như vậy, Diêu Nguyên cũng không chần chờ, ra lệnh tất cả dân chúng lùi lại, cách xa cánh cửa chính. Ngay sau đó, thông qua khoang cách ly, bắt đầu quá trình xả không khí ra ngoài. Không khí trong căn cứ bắt đầu tuôn ra theo các đường ống đặc biệt trong cánh cửa. Quá trình xả khí tốn hết mười mấy phút đồng hồ.
Cho đến lúc này, các lớp đất đá ở nhiều nơi trong căn cứ đã bắt đầu lung lay, một số chỗ còn sụp đổ. Những người dân thấy được cảnh này thì bắt đầu náo loạn, nhưng rất nhanh bị dẹp yên. Đơn giản vì Diêu Nguyên đã đứng trước mặt mọi người, đúng như Nhâm Đào nói, chỉ cần Diêu Nguyên ở nơi đây, như vậy sẽ không còn tuyệt vọng.
Tất cả đội viên trong tiểu đội Hắc Tinh đều ở đây, và người am hiểu việc phá hủy công trình nhất chính là tên thích đùa, hay cười đểu cáng – Dương Ngõa La. Hắn nhìn qua chỉ như một thanh niên trẻ tuổi, có vẻ hơi lỗ mãng nên không ai có thể tưởng tượng được, hắn là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, hơn nữa lại là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ.
Diêu Nguyên cũng không nói gì thêm, ra lệnh cho Dương Ngõa La. Khi nghe xong, Dương Ngõa La chỉ đứng nghiêm chào, còn lại không cần phải dông dài. Nhìn vẻ mặt cười cười của hắn, phảng phất như vụ này chỉ là chuyện nhỏ, đúng là khiến cho người ta khó tin tưởng được.
Nhưng chỉ có Diêu Nguyên cùng các tiểu đội Hắc Tinh biết, Dương Ngõa La là một chuyên gia phá hủy. Trong quân đội, hắn còn có biệt hiệu là hỏa pháo. Sở trường của hắn không phải là nhắm bắn, mà là dùng hai tay để phá hủy. Tay của hắn có thể xác định địa điểm phá hủy vô cùng chính xác, cũng như xác định số lượng và khối lượng thuốc nổ cần thiết. Có thể nói, hắn vô cùng thành thạo những thứ này. Tất cả biến hắn gần như trở thành một hỏa pháo di động, phần nào giải thích cho biệt hiệu của hắn.
Cho nên, khi Diêu Nguyên nghe đề nghị của Nhâm Đào thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Dương Ngõa La – con người bề ngoài trông như lỗ mãng, nhưng bên trong rất tinh tế, là người thích thu thập phim AV (tự hiểu nhá bà con:bibo:) phim về mấy em loli (tự hiểu nốt :nungma:), chuyên gia phá hủy!
Cả quá trình chuẩn bị không kéo dài lâu, Dương Ngõa La cầm biểu đồ khảo sát địa tầng xung quanh được gửi đến từ phi thuyền Hi Vọng. Nơi nào bị lung lay, chỗ lung lay cách vách tường bao sâu, khu vực lung lay lớn nhỏ bao nhiêu, nơi nào đang chống đỡ cho các lớp đất đá, các tình huống khi phát nổ… Toàn bộ tin tức đều được ghi lại trong đầu, cả người hắn tiến vào một trạng thái khó mà hình dung được. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất có thể cảm ứng được nơi nào đó bên trong vách tường vang lên một thanh âm, sinh ra chỗ lung lay. Nhờ vào trạng thái thần kỳ đó, thêm vào các tin tức thu thập được, hắn dựa vào cảm giác và kinh nghiệm bắt đầu công việc bố trí thuốc nổ.
Cảm giác đó đúng là khó hình dung, phảng phất như…phảng phất như trạng thái kia của Hắc Thiết, trạng thái cảm ứng nguy hiểm…
Rất nhanh, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Khi Dương Ngõa La quay lại, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt hắn đã trở nên tái nhợt, cả người vô cùng mệt mỏi. Bất quá, hắn vẫn cười cợt như lúc trước, sau đó hướng Diêu Nguyên gật đầu.
Diêu Nguyên khẽ gật đầu đáp lại, sau đó hít sâu một hơi, lên tiếng:
-Bắt đầu đếm ngược quá trình phát nổ, ba, hai, một…
Ầm ầm!
Từ góc nhìn trên phi thuyền Hi Vọng, lối vào căn cứ bỗng bốc lên một lượng lớn tro bụi. Cánh cửa đã hoàn toàn bị đánh sập…
Lúc này, đã tiếng phút trôi qua từ khi bắt đầu xảy ra cơn động đất…
Còn cách vụ va chạm thiên thạch tối đa tiếng nữa…