CHƯƠNG :
“Khải Văn tiên sinh, ngày kia trong thành sẽ cử hành một buổi cúng tế long trọng, ngài có muốn đến xem không?” Hôm nay Khải Văn vừa từ tàng thư thất trở về đã bị Ogden gọi lại.
“Cúng tế?” Khải Văn không quá hiểu mà nhìn về phía Ogden – người luôn mang vẻ mặt mỉm cười.
“Đúng vậy, mỗi năm vào mùa xuân chúng ta đều phải cử hành một lần cúng tế, cầu khẩn thiên thần phù hộ cho các con dân của ngài có thể mưa thuận gió hòa mọi chuyện như ý trong năm mới, chủ nhân gần đây cũng vì chuyện này mà bận bịu liên tục. Hoạt động cúng tế rất long trọng, ngài có muốn đến xem không?”
“Không, không được, ta không quá…” Khải Văn suy nghĩ một hồi, vừa lên tiếng chuẩn bị cự tuyệt, Ogden lại nói tiếp, “Ngày đó các cư dân thành Lộ Đan sẽ không làm việc để tham gia cúng tế, sau khi hoàn tất cúng tế thì tiếp đó là hoạt động chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, ngày đó tàng thư thất cũng không mở cửa, so với việc một mình ở trong phòng thì không bằng đi xem đi, một năm một lần rất hiếm thấy, nếu không thì đợi hôm đó ta đến tìm ngài, chúng ta cùng đi tham gia.”
Ogden thường ngày nói chuyện rất thong dong nhưng lúc này lại ra rả như bắn súng mà nói ra một tràng, cũng không đợi Khải Văn gật đầu hay lắc đầu đã định ra hành trình ngày kia cho Khải Văn, sau đó xoay người đi, Khải Văn muốn kéo lại cũng không kịp.
Thấy Ogden đến và đi như một cơn gió, Khải Văn thở dài một hơi, “Sao lại vội vội vàng vàng như thế a…” Một mình đứng chỗ này, ít lâu sau Khải Văn cũng xoay người về phòng, không hề phát hiện, tại ngã rẽ, Ogden và thị vệ đội trưởng mặt than Clare đang đứng ở một nơi bí mật gần đó nhìn cậu.
“Ngươi nói, Khải Văn tiên sinh có tham gia buổi cúng tế này không?” Nhìn bóng lưng chậm rãi đi xa của Khải Văn, thanh âm Clare không hề lên xuống mà hỏi thăm.
“Có thể, Khải Văn tiên sinh luôn dễ khuyên.” Biểu tình của Ogden rất là bất mãn, “Ta chưa từng miễn cưỡng người khác đi làm chuyện gì, nhưng hôm nay lại vì chủ nhân mà làm vậy, đây thực sự là quá hy sinh rồi!”
“Mệnh lệnh của chủ nhân nhất định phải chấp hành, Ogden.” Thanh âm của Clare vẫn như trước không hề có một tia tình cảm.
“Ta đương nhiên biết đây là mệnh lệnh của chủ nhân.” Thấy Khải Văn đã trở lại phòng, Ogden cũng không tiếp tục ép thấp giọng nói của mình, xoay người tức giận trừng Clare, “Nếu như không phải vì là mệnh lệnh của chủ nhân, ta sẽ không đi làm loại chuyện trái với lương tâm này đâu!” Nói xong liếc xéo Clare một cái rồi đi khỏi.
Clare không hề có chút phản ứng nào với hành vi phát tiết bất mãn của Ogden, lần thứ hai nhìn thoáng về phía phòng nghỉ của Khải Văn rồi cũng đi.
Mà Khải Văn vừa quay về phòng đang đặt thư tịch mang về từ tàng thư thất lên bàn, thuận thế ngồi xuống bên bàn, nhìn cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, thì thào nói gì đó rồi ngẩn người ra.
Thành thật mà nói, nếu lúc nãy Ogden hỏi ý của Khải Văn, Khải Văn nhất định sẽ không tham gia cúng tế, cậu tình nguyện lãng phí một ngày ở tàng thư thất cũng không muốn đặt mình trong bầu không khí náo nhiệt đó, không phải vì ghét ồn ào, chỉ là vì ở nơi đó, Arthur khẳng định là tiêu điểm trong mắt vạn chúng, Khải Văn hiện tại, không quá muốn gặp hắn.
Sau ngày đi đạp thanh trở về, hai người qua loa nói chuyện một hồi rồi tách ra, ngày hôm sau hai bên lại lâm vào một bầu không khí tương đối kỳ quái, đây đó không nói lời nào, thỉnh thoảng chạm mặt cũng chỉ khách sáo vài câu rồi đường ai nấy đi. Thời gian trôi qua càng lâu, Khải Văn cũng không thể thường xuyên trông thấy hình bóng Arthur trong trang viên xa hoa rộng lớn này nữa, giống như hắn cố ý tránh mặt cậu.
Tình huống biến thành như vậy, Khải Văn không phải chưa từng nghĩ đến, nghĩ tới nghĩ lui Khải Văn cũng chỉ có thể quy kết nguyên nhân là vì buổi trò chuyện không vui tại rừng rậm lần trước, hai bên đều có lý do của mình, mà phản ứng của mình sau khi nghe được giải thích của Arthur đã khiến Arthur cảm thấy không thoải mái. Khải Văn không ngừng suy nghĩ, có thể, hiện tại trong mắt Arthur, mình chính là một kẻ tri ân bất đồ báo. Cũng không chỉ một lần Khải Văn muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ mà giải thích cho Arthur, nhưng khi nhìn vào cặp mắt lam xám không cảm tình của hắn, Khải Văn lại cảm thấy không thể nói nên lời, vì vậy ngày ngày dần trôi qua, mãi cho đến bây giờ.
Nghĩ nghĩ, Khải Văn lại nhịn không được mà thở dài một hơi, trong lòng cũng có vài dự định, sau khi quyết tâm mới đứng dậy đến nhà ăn dùng cơm.
.
Một ngày luôn trôi qua rất nhanh, ngủ một giấc rồi lại bận rộn một ngày ở tàng thư thất, sau đó lại một ngày bình thản trôi qua, sau bình minh sắp tới chính là hoạt động cúng tế long trọng của thành Lộ Đan.
Khải Văn bị Ogden gọi dậy từ rất sớm, đồng thời thay một bộ đồ mới dưới sự trợ giúp của người hầu trong trang viên.
“Ogden tiên sinh, cái này… hình như hơi…” Khải Văn nhìn áo khoác hoa lệ thêu chỉ vàng chỉ bạc đính đá quý rực rỡ làm cho chói mắt, có chút khó xử mà hỏi thăm.
“Bởi vì hôm nay là cúng tế a, cho nên phải ăn mặc long trọng một chút.” Ogden thản nhiên giải thích, “Đây là biểu thị sự tôn trọng đối với thiên thần.”
“Nga…” Căn cứ nguyên tắc tôn trọng phong tục của dân tộc khác, Khải Văn đem ý muốn thay một bộ đồ khác đơn giản hơn nuốt vào trong bụng, thành thành thật thật mà giang hai tay để những người hầu giúp mình mặc vào.
Đợi khi đã mặc xong, Khải Văn cảm thấy ngay cả bước đi cũng mệt mỏi, Ogden lúc này mới thỏa mãn mà vỗ vỗ tay bảo người hầu lui xuống.
“Woa nga, thật sự là, Khải Văn tiên sinh, ngày hôm nay ngài rất sáng chói a!” Ogden cực kỳ thỏa mãn.
Khải Văn nỗ lực đứng thẳng lưng, biểu tình vi diệu mà cười cười, không nói gì, thế nhưng trong lòng oán thầm không ngớt, từ trên xuống dưới đều là đá quý lấp lánh, không chói mới là lạ đó!
May mà Khải Văn ‘chói sáng’ không cần tự mình đi đến nơi cúng tế, Ogden ra lệnh một tiếng, một đoàn xe ngựa được trang hoàng đẹp đẽ đã đi đến nơi cần đến.
Thời gian này luôn là lúc thể hiện đặc quyền mà quý tộc thế giới này được hưởng, ví dụ như cho dù người trên đường chen lấn mà đi, nhưng trên con đường chuyên dụng cho xe ngựa quý tộc vẫn không ai dám chen vào, ví dụ như mọi người đều chen chúc trong sân rộng chỉ có thể thấy mấy cái đầu loi nhoi, các quý tộc lại có thể từ tốn mà đi tới nơi sân có phạm vi nhìn rất tuyệt để chờ thành chủ đến.
Bất quá lúc này Khải Văn đã không rảnh chú ý việc này, bộ quần áo nặng nề này đã giành lấy toàn bộ lực chú ý của cậu, cậu lại lần nữa nghĩ tham gia buổi cúng tế này không phải là quyết định sáng suốt, nhưng đến lúc này đã không thể rời đi nữa, chỉ đành không ngừng cầu khẩn buổi cúng tế mau mau bắt đầu, sau đó mình sẽ về nhà thay một bộ quần áo nhẹ nhàng khác.
Ở nơi này, Khải Văn đang thầm cám ơn Ogden, bởi vì hắn ước lượng thời gian vô cùng chuẩn, khi bọn họ vừa đến không bao lâu, cúng tế đã bắt đầu.
Tiếng ầm ĩ huyên náo bởi vì nhân vật chính đã đến mà trở nên an tĩnh, vô số ánh mắt nhìn thành chủ ăn mặc long trọng dẫn đầu các thuộc hạ của mình từng bước một đi về phía đàn cúng tế, sau đó xoay người đối mặt với đại chúng, vươn hai tay, nhất thời khắp nơi an tĩnh đến nỗi có thể nghe được âm thanh của một cây kim rơi xuống đất.
Thành chủ đảo mắt nhìn các thần dân của mình, sau đó bắt đầu cất tiếng, dâng những lời thành kính lên cho thiên thần, nói lên mong ước trong tương lai…
Tất cả những điều này, Khải Văn không thể nào chú ý nghe, bởi vì từ khi Arthur theo sau thành chủ xuất hiện, đường nhìn của Khải Văn sẽ không thuộc về sự khống chế của mình mà tập trung lên người hắn.
Trang phục cao quý tinh tế, dáng người mạnh mẽ kiên cường, đôi mắt sắc sảo thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi khẽ nhếch, ngũ quan hoàn mỹ tìm không được bất kỳ khuyết điểm gì phối hợp cùng một chỗ, lại thêm mái tóc vàng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, Khải Văn cảm thấy hình bóng mà mình đã vô cùng quen thuộc tại trường hợp long trọng này đang phát ra ánh sáng rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, thậm chí, dù Arthur đứng cùng một chỗ với vị thành chủ cao cao tại thượng kia thì thứ ánh sáng độc thuộc về hắn cũng không hề giảm đi một chút nào.
Hắn thật sự mà một vị vua bễ nghễ thiên hạ —— Khải Văn nhìn Arthur mặt không biểu tình đứng sau thành chủ, trong lòng đột nhiên toát ra suy nghĩ này.
Còn không chờ cậu tiếp tục đi sâu vào suy nghĩ của mình, Arthur phảng phất như đã phát giác mà khẽ nghiêng đầu chuyển ánh mắt về phía Khải Văn đang đứng, khi vừa nhìn vào cặp mắt kia, Khải Văn theo phản xạ mà nhìn sang nơi khác, tim đập như trống, cũng chính lúc hai mắt chạm nhau xẹt lửa đó, Khải Văn bỗng nhiên hiểu ra một điều, mà sự giác ngộ mơ hồ đó khiến hai gò má cậu vô thức ửng đỏ lên.
Quá trình cúng tế rất trang trọng, ngay cả Khải Văn cũng bị bầu không khí thành kính của những người bên cạnh nhiễm lấy, cùng mọi người quỳ xuống mặt đất hứa hẹn những nguyện vọng tốt đẹp.
Mà sau khi cúng tế long trọng qua đi, chính là lúc chúc mừng, Khải Văn định nói với Ogden rằng mình muốn về sớm, nhưng Laurence và Heller bên kia lại phái người gọi Ogden đến, Khải Văn cũng chỉ có thể đứng chờ.
Quần áo và phục sức nặng nề trên người khiến Khải Văn không có tâm tình đi lại, đành phải nhấc chân tìm một nơi có ít người chờ Ogden trở về.
.
“Ngài là Khải Văn tiên sinh sao?” Khải Văn vừa ngồi xuống còn chưa kịp thở ra, thì trước mắt đã xuất hiện một đôi giày vàng hoa lệ, đỉnh đầu còn vang lên giọng nói.
Khải Văn mang theo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía người đến, phát hiện là một thanh niên tuấn mỹ, đồng thời Khải Văn có thể khẳng định là mình không nhận ra hắn.
“Đúng vậy, ngài là ai?” Xuất phát từ lễ phép, Khải Văn gật đầu thừa nhận.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, ta là Gris, thật vui khi được gặp mặt.” Gris cười cười vươn một tay nói với Khải Văn.
“Xin chào, thật vui khi được biết ngài.” Khải Văn thấy thế cũng đành đứng lên bắt tay Gris.
“Không ngại khi ta ngồi bên cạnh ngươi chứ?” Gris bắt chuyện xong thì chỉ chỉ vị trí trống không bên cạnh Khải Văn.
“Nga, đương nhiên, mời ngồi.” Khải Văn theo động tác của Gris nhìn sang, nhanh chóng gật đầu ý bảo đối phương tùy ý.
“Cảm ơn.” Gris ngồi xuống, sau đó lần nữa cười cười với Khải Văn.
Khải Văn cũng lễ phép cười lại, sau đó biểu tình thành khẩn mà nghi hoặc, “Chúng ta, trước đây từng gặp nhau sao?”
“Nga, không, chưa từng gặp.” Gris trả lời rất thoải mái.
“Hả? Chưa từng gặp.” Trong mắt Khải Văn lại lần nữa tràn ngập nghi hoặc, “Chưa gặp thì làm sao ngài biết tên ta?”
“Đó là đương nhiên, trong thành có rất nhiều người biết tên ngươi a.” Gris đáp.
“A? Rất nhiều người biết tên ta?” Khải Văn hoàn toàn kinh ngạc, “Vì sao a?”
“Bởi vì ngươi là khách nhân Arthur mang về a.” Gris đáp rất đương nhiên, “Nên biết, Arthur cũng không thường mang giống cái về nhà.”
“Thật không?” Khải Văn lên tiếng.
“Phải a.” Gris nghiêng mặt, nhìn về phía đài cúng tế, trên mặt mang theo ý cười, “Thật ra ta đã sớm trông thấy ngươi, nhưng không tìm được cơ hội đến gần. Ta nghĩ ngươi một mình có thể sẽ cảm thấy buồn chán vô nghĩa, có bạn bè để trò chuyện thì sẽ vui hơn, cho nên lần trước ta cũng đã nói với Arthur bảo hắn dẫn ngươi đến cho ta gặp mặt, nhưng vì quá bận rộn nên cũng không thể làm được, bất quá cũng may, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được, thật đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.” Nói rồi Gris quay đầu lại nhìn Khải Văn, “À, ngươi sống ở nhà Arthur có thoải mái không?”
“Hmm, đương nhiên, Arthur tiên sinh rất quan tâm ta.” Khải Văn gật đầu, lễ phép nói tạ ơn với Gris, “Cũng cảm ơn ngài đã quan tâm ta.”
“Không sao a, bằng hữu của Arthur cũng là bằng hữu của ta mà.” Gris tỏ ra rất vui vẻ yên tâm mà gật đầu, “Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ mà lại không gặp Arthur thì có thể tới tìm ta nga.”
“Hm…” Khải Văn không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ là thờ ơ mà hm một cái.
“Nghìn vạn lần không nên nghĩ xấu hổ mà không tới tìm ta a.” Gris với thái độ cực kỳ thân thiết huých vai Khải Văn một cái, nhỏ giọng nói, “Arthur mặc bộ này đặc biệt dễ nhìn phải không? Ta thích hắn mặc bộ này nhất…” Nói đến câu sau, ngọt ngào trong giọng nói của Gris không thể nào che giấu được.
“Đúng vậy, dễ nhìn…” Theo ánh mắt của Gris, Khải Văn lần thứ hai tập trung tới trên người Arthur, như trước vẫn là khí tràng cường đại, chỉ là lúc này Khải Văn cảm thấy ánh sáng phản chiếu từ đá quý đính trên người Arthur khiến cậu hơi chói mắt.
Hoạt động chúc mừng còn đang tiếp tục, Gris trò chuyện với Khải Văn một hồi rồi bị người hầu trong nhà gọi đi, mà Khải Văn một mình đợi hồi lâu cũng không thấy Ogden trở về bèn mượn cớ mệt mỏi mà xin về nhà trước.
.
Cúng tế và lễ chúc mừng đều cử hành rất thành công, cư dân thành Lộ Đan sau khi trải qua một ngày náo nhiệt thì mang theo hy vọng đối với ngày mai tốt đẹp mà trở về với cuộc sống thường ngày, nhưng tương phản chính là, trong trang viên của Arthur, bầu không khí càng lúc càng thêm không xong.
Khải Văn từ ngày đó lại trở về với công tác của mình, bắt đầu đi sớm về trễ, mỗi ngày sau khi trở về ăn xong cơm tối sẽ quay lại phòng mình không hề ra khỏi cửa, Arthur thì ngược lại, sau khi cúng tế xong thì vô cùng an nhàn, nhưng lại không thấy hắn thả lỏng bao nhiêu, thường xuyên phát ra khí áp thấp, ngoại trừ Abu thần kinh thô và Clare mặt than thì hầu như không có ai dám qua lại trước mặt hắn.
Trạng huống này từ mùa xuân duy trì liên tục cho đến mùa hè, thời gian trôi qua cũng chẳng chuyển biến tốt đẹp hơn được chút nào, rất nhiều người đều nghĩ, mùa hè trong trang viên năm nay, trong đáy lòng so với năm ngoái thì “mát mẻ” hơn rất nhiều.
Người hầu và thị vệ đều nơm nớp lo sợ như bước trên tầng băng mỏng, rất sợ đụng phải chủ nhân tâm tình đang khó chịu.