Chu Nhan đang dọn dẹp phòng làm việc, nhạy bén mà cảm nhận được một bầu không khí khác lạ.
Tuy rằng các đồng nghiệp trong tổ C đều than thở, cảm thấy đi theo Bùi tổng sẽ không có kết quả tốt, tiền thưởng sẽ bị trừ, nhưng Chu Nhan lại có một loại trực giác, Bùi Thiệu Trạch cũng không phải không có năng lực như trong lời đồn.
Hôm nay lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Thiệu Trạch, ánh mắt bình tĩnh của Alpha khi nói chuyện khiến người ta có một loại cảm giác áp bức rất mạnh. Sự bình tĩnh của anh, căn bản không giống như một người ngu ngốc.
Chu Nhan thu dọn bàn làm việc, ngồi xuống nghiêm túc lật xem tư liệu của Trình Hạ mà Bùi tổng đưa cho cô.
Đúng lúc này, cô nhận được một tin nhắn mời kết bạn trên điện thoại, nội dung “Tôi là Chương Phàm, trợ lý của Bùi tổng.”
Những người dại diện của tổ C đều nhận được lời mời này, mọi người liếc nhìn lẫn nhau, nhao nhao ấn đồng ý. Sau đó Chương Phàm kéo hết những người này vào một nhóm wechat có tên là “Tổ C Thiên Toàn”.
Mọi người vào nhóm thì thấy trưởng nhóm đúng là Bùi Thiệu Trạch.
Ảnh đại diện lúc trước của Bùi Thiệu Trạch nguyên chủ là một bức selfie, đeo kính râm ngồi bên bờ biển, còn dơ tay chữ “V” rất ấu trĩ, anh vô cùng không thích bức ảnh kia, vì vậy tự làm một cái mới để thay, trên ảnh chỉ viết một chữ “Bùi”.
Lúc mọi người nhìn thấy bức ảnh có chữ “Bùi” này, tâm tình hết sức phức tạp.
Có người đi đầu chào hỏi, những người khác đều ào ào theo sau. Dù sao thì kỹ năng mặt ngoài vẫn phải có.
Sau khi kết thúc một lượt spam “Chào Bùi tổng”, Bùi Thiệu Trạch mới nhắn: “Chào mọi người, tôi là Bùi Thiệu Trạch, quản lý của tổ C, hôm nay mọi người đều vất vả rồi, hoan nghênh mọi người gia nhập tổ C.”
Mọi người: “…”
Cả nhóm đột nhiên im lặng vài giây, hiển nhiên là tất cả mọi người đều không tình nguyện gia nhập nhóm lắm.
Chương Phàm vội vàng gửi đi một biểu tượng vỗ tay, những người khác cũng giả mù sa mưa vỗ tay theo.
Bùi Thiệu Trạch tiếp tục: “Công ty đột nhiên phân tổ quản lý, tôi biết trong lòng mọi người cũng không mấy tình nguyện. Nhưng bất luận mọi người lén lút bàn tán như thế nào, thì nhóm này cũng là nhóm công việc. Tất cả lịch sử trò chuyện đều không được truyền ra ngoài, ngay cả là người thân bạn bè cũng không được. Một khi bị tôi phát hiện, thì mời người đó trực tiếp rời khỏi đây, đây là quy củ mong mọi người tuân thủ, cho nhau sự tín nhiệm cơ bản nhất.”
Nhóm bàn công việc không được phép để lộ thông tin ra ngoài, điều này cũng là hiển nhiên, mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.
Bùi Thiệu Trạch lại nói tiếp: “Tổ C có tổng cộng người đại diện, trợ lý, nghệ sĩ, lúc chia tổ tôi đã cố gắng để mọi người có thể tiếp tục dẫn dắt nghệ sĩ cũ, như vậy cũng tiện sắp xếp công việc. Về danh sách phân công nghệ sĩ cụ thể, tôi đã bảo trợ lý Chương Phàm sửa lại, sau đó sẽ gửi vào trong nhóm, sau khi mọi người xem xong, nếu như có ý kiến gì thì có thể trực tiếp phản ánh với tôi.
“Thời gian điều chỉnh danh sách là ngày, sau ngày sẽ được xác định, người đại diện tự thông báo cho nghệ sĩ của mình. Bất kể nghệ sĩ có sắp xếp gì, trước ngày tháng phải dành thời gian quay về công ty ký hợp đồng, hơn nữa phải đến văn phòng gặp tôi nói chuyện.”
Anh nói xong thì phát bao lì xì: “Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với mọi người.”
Mọi người: “…”
Ai nói Bùi tổng là kẻ vô dụng? Không phải là sắp xếp rất ra gì sao? Trước tiên sửa lại danh sách, hạn điều chỉnh trong vòng ngày, sau khi xác nhận danh sách, cho nghệ sĩ thời gian một tháng quay lại công ty ký hợp đồng, từng người tới tìm anh nói chuyện?
Hoàn toàn không giống đang đùa giỡn, ngược lại rất giống dáng vẻ muốn quản lý nghiêm túc.
Mọi người liều mạng đua tốc độ tay cướp lì xì, rần rần gửi biểu tượng “Cảm ơn sếp.”
Chu Nhan vận may rất khá, cướp được bao lì xì lớn nhất, cô cũng gửi biểu tượng “Cảm ơn sếp”, sau khi gửi xong lại đánh bạo gửi lời mời thêm bạn tốt cho Bùi Thiệu Trạch.
Không ngờ Bùi tổng lập tức đồng ý.
Chu Nhan không dám nói lung tung, bèn nói chuyện công việc: “Bùi tổng, tư liệu ngài gửi tôi đã xem qua. Hình tượng của Trình Hạ rất tốt, cũng là người thông minh, quả thực rất đáng để bồi dưỡng.”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Ừ. Bốn nghệ sĩ giao cho cô đều là người mới, về sau cố gắng chỉ bảo bọn họ.”
Bốn người mới? Chẳng lẽ Trình Hạ không phải là đặc biệt sao?
Sáng nay khi Bùi tổng tự mình đưa tư liệu của Trình Hạ cho cô, cô còn tưởng rằng Trình Hạ và Bùi tổng có quan hệ đặc biệt. Bây giờ xem ra, cũng có thể là do người đại diện của Trình Hạ vừa mới từ chức, mà trong tay cô lại không có nghệ sĩ nào, cho nên Bùi tổng mới thuận tiện giao Trình Hạ cho cô?
Chu Nhan không đoán nổi thái độ của ông chủ, trả lời: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng!”
Bùi Thiệu Trạch không nói thẳng ra.
Sở dĩ cô được chọn để dẫn dắt Trình Hạ, cũng không phải là vì cô rất giỏi, mà là bởi vì cô thích hợp.
Tài liệu công ty cho thấy cô từng dẫn dắt vài minh tinh, tuy rằng không nổi không chìm, nhưng những ngôi sao này đánh giá cô rất khá. Nữ Beta này làm việc thẳng thắn, tính cách lanh lẹ, quan trọng nhất là – bênh vực người mình.
Cô rất bảo vệ những nghệ sĩ mà mình dẫn dắt, thậm chí còn từng trở mặt với phóng viên vì một nghệ sĩ.
Bùi Thiệu Trạch không cần người đại diện của Trình Hạ phải giỏi giang, có thế lực, bởi vì đằng sau Trình Hạ còn có anh, tài nguyên có thể do anh cung cấp. Anh chỉ hi vọng những lúc mình không ở bên cạnh Trình Hạ, người đại diện có thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho cậu ấy.
Những chuyện giống như Triệu Văn Tu làm hại Trình Hạ mãi mãi không nên xảy ra nữa, như vậy là đủ.
Một tuần tiếp theo Trình Hạ tập trung cho kỳ thi. Từ nhỏ thành tích của cậu đã rất tốt, lúc trước thi kỹ năng cậu là người đạt điểm cao nhất khoa biểu diễn, trên phương diện học tập cậu chính là kiểu thí sinh có thiên phú.
Chuyện cậu ký hợp đồng với công ty, các bạn học vẫn còn chưa biết. Dù sao thì cũng chỉ là ký hợp đồng thôi, không có gì đáng để khoe khoang cả, chuyện này chỉ có bố mẹ cậu biết.
Sau khi kỳ thi kết thúc Trình Hạ trở về nhà, mẹ cậu Giang Quỳnh đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú.
Giang Quỳnh là diễn viên múa, đã hơn bốn mươi nhưng nhìn qua chỉ như mới ba mươi, là một người xinh đẹp dịu dàng, khí chất tao nhã. Có điều khi còn trẻ bị thương ở thắt lưng lúc khiêu vũ, vậy nên thân thể không tốt lắm, đã sớm rời khỏi đoàn vũ đạo, lui về nhà tĩnh dưỡng.
Ba cậu Trình Dịch Minh là một diễn viên điện ảnh truyền thống, tuy rằng không quá nổi tiếng thế nhưng ước mơ trở thành diễn viên của Trình Hạ là được ảnh hưởng từ ba. Cậu xem phim của ba mà lớn lên, cảm thấy vô cùng thú vị, cho nên mới muốn tự mình đi đóng phim, xây dựngđắp nặn các nhân vật khác nhau.
Giang Quỳnh gọi Trình Hạ đến phòng ăn, dịu dàng hỏi: “Hạ Hạ, kết quả thi thế nào rồi?”
Trình Hạ cười rạng rỡ đáp: “Mẹ yên tâm, lần này con ôn tập rất tốt, phát huy cũng được lắm, cho dù không thi được hạng nhất thì lấy học bổng cũng không thành vấn đề.”
Giang Quỳnh mỉm cười, gắp cho con trai một miếng sườn. Trình Dịch Minh đột nhiên lạnh nhạt hỏi: “Áo khoác con mặc về hôm trước ấy, cỡ cm, vốn dĩ không phải là quần áo của con, ở đâu ra vậy?”
“…” Ngón tay Trình Hạ run lên, miếng sườn rơi xuống bàn.
Nguy rồi, áo khoác Bùi tổng đưa cậu mặc về hôm đó bị dính tuyết, cậu treo trên ban công để hong khô, ngày hôm sau vội vã quay về trường nên quên cất vào, chắc chắn đã bị ba mẹ nhìn thấy.
Cỡ cm, vừa nhìn đã biết là quần áo của Alpha có thân hình cao lớn.
Nên giải thích như thế nào đây?
Cũng không thể nói thẳng rằng mình bị tính kế đưa lên giường ông chủ, khi ông chủ đưa mình về nhà đã thuận tiện cho mình mượn áo để mặc được?
Ba cậu mà biết sự thật chắc sẽ đánh gãy chân cậu mất?
Thấy Trình Hạ ngẩn ra, Trình Dịch Minh lập tức cảnh giác nói: “Sao con lại mặc áo của Alpha về? Trình Hạ, nói thật cho cha biết, có phải con đang yêu đương với Alpha không?”
Trình Hạ vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, cha tuyệt đối đừng nghĩ lung tung.”
Đúng lúc này, wechat bỗng nhiên thông báo có lời mời thêm bạn tốt, trên đó viết: Bùi Thiệu Trạch.
Bùi tổng thêm bạn tốt với cậu làm gì?
Trình Hạ ấn đồng ý, bỗng nảy ra một ý, giải thích với cha mình: “Áo là của một đàn anh họ Bùi, con về trường sau khi tham gia cuộc họp thường niên của công ty, hôm sau đoàn trường có hoạt động, con chỉ mặc mỗi một chiếc áo len ra ngoài, ai ngờ trời có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh, con bị lạnh đến hắt xì hơi, nên đàn anh mới cho con mượn áo thôi.”
Trình Hạ dừng một chút, lại nói tiếp: “Đàn anh đã có bạn gái Omega rồi, tình cảm của hai người rất tốt, con và đàn chị kia cũng quen biết, bọn họ coi con như em trai thôi, không có gì khác đâu ạ.”
Trình Dịch Minh vẻ mặt hoài nghi: “Thật không?”
Trình Hạ ánh mắt thành khẩn: “Sao con dám nói dối ba chứ.”
Trình Dịch Minh nghiêm túc nói: “Vậy giờ con gọi điện cho vị đàn anh kia, cảm ơn cậu ta đã cho con mượn áo, hẹn hôm khác trả lại cho cậu ta.”
Trình Hạ: “…”
Có nhất thiết phải vậy không? Niềm tin cơ bản giữa ba con đâu mất rồi?
Trình Dịch Minh ánh mắt nghiêm khắc, tựa như muốn nói: Từ nhỏ con đã là đứa hay diễn, còn lâu cha mới tin.
Trình Hạ nhìn về phía mẹ mình xin giúp đỡ.
Giang Quỳnh cúi đầu ăn sườn, vẻ mặt bình tĩnh như muốn nói “không liên quan đến mẹ.”
Dưới cái nhìn nghiêm túc của ba mình, Trình Hạ đành cắn răng gửi tin nhắn thoại cho Bùi Thiệu Trạch: “Bùi ca, cảm ơn anh hôm đó đã cho em mượn áo, em giặt sạch sẽ rồi, hôm nào quay về trường sẽ gửi trả lại anh nhé.”
Gửi xong, cậu lập tức nhanh tay bấm “thu hồi”, như vậy Bùi tổng sẽ không nhận được.
Đáng tiếc tốc độ tay của Bùi Thiệu Trạch lại không phải dạng thường, tin vừa đến đã trực tiếp ấn nghe.
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang bên tai.
Bùi ca?
Nghe cậu gọi như vậy, ngược lại… lại rất vừa tai?
Xem ra đưa áo khoác cho Trình Hạ đã khiến ba mẹ cậu nghi ngờ, nên mới bịa ra cớ này. Bùi Thiệu Trạch phối hợp diễn với cậu, thấp giọng trả lời: “Không cần khách khí, có rảnh thì em cầm áo về trường cho anh, anh cũng chưa cần dùng.”
Thấy wechat nhảy ra môt tin nhắn thoại, Trình Hạ sợ tới mức mặt mày biến sắc.
Xong rồi, Bùi tổng gửi giọng nói, cha cậu mà bắt bật lên, chẳng phải sẽ phát hiện cậu nói dối sao?
Trình Dịch Minh vẻ mặt “có giỏi thì con bật lên coi”.
Trình Hạ đành phải ấn nút nghe.
Ngoài ý muốn là Bùi Thiệu Trạch vậy mà lại giúp cậu nói dối?
Trình Dịch Minh nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền ra từ di động, lúc này mới tin lời con trai mình giải thích, dặn dò nói: “Trình Hạ, giới giải trí là nơi hỗn loạn, một Omega muốn nổi danh trong giới có thể đi đường tắt, nhưng con tuyệt đối đừng để những lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, lại càng không nên vì danh lợi mà bán đứng mình, như vậy sẽ bị mọi người xem thường, biết không?”
Cha cũng là lo lắng cho cậu, sợ cậu phải chịu thiệt. Trình Hạ lập tức hứa hẹn nói: “Cha yên tâm, con không phải loại người đấy, con chỉ là muốn nghiêm túc đóng phim, thành công hay không không quan trọng, nếu thực sự phải bán mình để lấy tài nguyên thì thà không diễn còn hơn.Với thành tích của con, tìm một công việc khác cũng không khó.”
Ánh mắt của Trình Dịch Minh cuối cùng cũng dịu lại: “Con có thể nghĩ như vậy là tốt. Nhớ kỹ, cho dù con không thể đóng phim, cha và mẹ vẫn có thể nuôi được con.”
Giang Quỳnh cuối cùng cũng mở miệng: “Được rồi được rồi, Hạ Hạ đã trưởng thành rồi, anh không cần ngày nào cũng giảng đạo lý với con nó đâu.”
Trình Hạ lập tức phụ họa: “Đúng vậy, con tự biết chừng mực mà.”
Trình Dịch Minh gật đầu không nói thêm nữa.
Cả nhà bắt đầu vui vẻ ăn cơm tối, Trình Hạ ngoài mặt giả bộ vô tội, thực ra lại vô cùng chột dạ.
May mà tối hôm đó Bùi tổng không đánh dấu cậu, nếu không, cậu không có cách nào ngẩng đầu đứng trước mặt ba mình nữa.
Nghĩ như vậy, lại thấy Bùi tổng quả thực là người tốt.
Dưới tình huống cậu mất khống chế tin tức tố mà anh lại không nhân cơ hội động chạm gì, ngược lại còn bình tĩnh tiêm thuốc ức chế cho cậu, giữ lại tôn nghiêm cho cậu. Sau đó còn tự mình đưa cậu về nhà, lo cậu cảm lạnh nên cho cậu mượn áo khoác. Cuối cùng nhanh chóng xử lý người đại diện, không giận chó đánh mèo lây sang cậu.
Người khác nói anh ăn chơi trác táng, suốt ngày uống rượu, không làm việc đàng hoàng…
Chắc chắn đều là tin vịt!
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +]
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +]
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +]
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Trong đầu liên tục nhảy ra ba thông báo khiến Bùi Thiệu Trạch đang xử lý công việc không khỏi ngừng lại.
Mở hệ thống ra đã thấy…
Độ hảo cảm của Trình Hạ với anh đã tăng đến .
Thuộc tính tự não bổ “gia tăng độ hảo cảm” của thiếu niên này thật sự rất đáng yêu.
Anh không ngại để cậu tăng nhiều hơn một chút đâu.