Khi màn đêm dần buông xuống, đoàn phim chuẩn bị cả một buổi chiều cuối cùng cũng bắt đầu quay.
Từ hồi cấp hai Lục Phong Dương đã là đại ca trường, năm lớp hắn chuyển đến Trường trung học số , mấy người đánh nhau với hắn hồi cấp hai vừa hay học ở trường dạy nghề bên cạnh. Ngày đó vì viết sai tất cả các từ tiếng anh nên hắn bị giáo viên giữ lại học thuộc từ vựng, rất muộn mới được tha về. Hôm nay Tần Niên làm trực nhật nên cũng về nhà muộn.
Lục Phong Dương bị vài tên chặn đường ở con hẻm nhỏ gần trường, đối phương thấy hắn đi một mình muốn đánh hắn một trận. Tần Niên làm trực nhật xong rời khỏi trường học vừa hay chứng kiến cảnh này, hành động trượng nghĩa, ra tay giúp đỡ Lục Phong Dương sắp bị đánh cho tàn phế.
Đây là bước ngoặt trong nguyên tác biến hai nhân vật chính từ người xa lạ trở thành bạn bè, cảnh diễn này vô cùng quan trọng.
Đạo diễn Lưu gọi hai diễn viên chính lại, kiên nhẫn dặn dò: “Nhớ rõ động tác và quy trình kỹ thuật mà thầy giáo dạy các cậu buổi chiều, các cậu cứ đánh bình thường, diễn viên quần chúng sẽ phối hợp, chỉ cần động tác thích hợp, phần còn lại giao cho hậu kỳ chúng tôi xử lý. Đặc biệt là Trình Hạ, tôi biết bình thường chắc chắn cậu rất ít đánh nhau, cảnh diễn này không cần quá cứng nhắc.”
Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Đạo diễn Lưu yên tâm, hồi nhỏ tôi rất hay đánh nhau với người khác. Động tác thầy dạy tôi đã nhỡ kỹ rồi, lát nữa tôi sẽ cố gắng diễn tự nhiên một chút.”
Thân Khải hoài nghi nhìn cậu: “Thật sao? Cậu còn biết đánh nhau?”
Trình Hạ cười xoa xoa cổ tay: “Hồi nhỏ tỷ lệ tôi đánh thắng Alpha không thấp đâu, bọn họ đều đánh không lại tôi. Sau này phân hóa thành Omega thì cha tôi quản rất nghiêm, từ năm tuổi đã không động tay nữa.”
Thân Khải chắp tay hành lễ: “Bái phục, bái phục, mời tiếp nhận một vái của Alpha không thích đánh nhau.”
Đạo diễn Lưu nhìn họ vừa nói vừa cười, không còn lúng túng như buổi sáng, trong lòng thở phào một hơi, vẫy tay nói: “Làm việc thôi!”
Ban đêm, đèn vừa được bật, con hẻm nhỏ hẹp tĩnh mịch gần ngay trước mắt.
Thân Khải vai đeo cặp sách, vừa khẽ hát vừa tiến về phía trước. Đột nhiên, bên cạnh nhảy vọt ra vài bóng đen, cản đường đi của hắn. Hắn dừng bước, hơi nheo mắt lại, giọng nói đùa cợt: “Sao, cướp của hay cướp sắc?”
Một tên côn đồ còn đang ngậm kẹo que, nhướng mày nói: “Đây không phải là Lục Phong Dương sao, sao lại chỉ có một mình mày? Đám đàn em kia của mày đâu? Không làm bài tập cùng mày nữa hả?”
Thân Khải nhanh chóng nhập vai, nhướng mày nói: “Mày là ai?”
Nam sinh đeo kính bên cạnh tự chỉ vào đầu mình, lạnh lùng nói: “Nhanh vậy đã quên rồi à? Ba mũi khâu trên đầu tao là nhờ mày ban tặng đấy. Hôm nay chúng ta giải quyết món nợ cũ này đi.”
Vài tên nhanh chóng vây lại, Thân Khải ý thức được có điều không ổn, quăng mạnh cặp sách về phía sau, dùng cặp đập vào mặt tên côn đồ sau người, tiếp đó là một cú quét chân, đạp tên bên cạnh hắn ngã xuống đất.
Chuỗi động tác này đã được kiểm tra kỹ lưỡng lúc chiều nay, hơn nữa còn là động tác được biểu diễn chậm, các diễn viên quần chúng cũng rất phối hợp, Thân Khải phát huy cũng coi như tự nhiên trôi chảy.
Một đánh năm, tình hình đánh nhau trong hẻm nhỏ rất kịch liệt.
Trình Hạ đi đến ngã tư, trông thấy cảnh tượng trong hẻm nhỏ thì dừng bước, hơi nhíu mày. Đột nhiên Alpha trong ngõ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Trình Hạ. Máy quay phim lập tức kéo đến gần, bắt được những biểu cảm nhỏ của hai người.
Thân Khải nhìn thấy đồng phục trên người Trình Hạ, nhận ra là bạn học cùng trường, vội vàng quát nói: “Đừng cmn chõ mũi vào việc của người khác!”
Trình Hạ cười, làm ra động tác “mời cậu tự nhiên” rồi quay người bước đi.
Thân Khải ngây ngẩn, dường như không ngờ đối phương lại rời đi dứt khoát như vậy. Đúng vào lúc này, nam sinh bên cạnh cầm một cây gậy trực tiếp đập thẳng xuống đầu hắn, Thân Khải bừng tỉnh định giật lấy hung khí của đối phương, thế nhưng bên cạnh bất ngờ có người ôm eo làm động tác của hắn chậm mất nửa nhịp, chỉ tránh được phần đầu, cây gậy kia đập thẳng xuống vai hắn!
Thân Khải chửi một tiếng, hắn lấy một chọi năm, dù cho khí thế hung hãn, tay chân linh hoạt, nhưng dù sao đối phương người đông thế lớn, rất nhanh đã rơi vào thế yếu. Thân Khải bị đánh đến mức mặt mũi sưng tím, sự tàn độc trong đôi mắt tăng lên, hắn như một con dã thú phát điên điên cuồng đánh trả, thế nhưng đã nhanh chóng bị năm người đối phương liên thủ hạ gục, ngã trong một góc.
Đúng lúc này, dưới ánh đèn nơi ngã tư ngõ hẻm bỗng xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.
Thiếu niên người cao chân dài, chầm chậm bước đến trước mặt Alpha.
Sau khi đến gần mọi người mới nhìn rõ… Đây không phải là người vừa nãy sao? Chỉ có điều cậu đã cởi đồng phục, bỏ cặp sách xuống, trong tay còn cầm một cây gậy. Khắp trời đầy tuyết bay múa, rơi trên người thiếu niên, ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn xung quanh.
Tất cả mọi người đồng thời ngây người, chỉ thấy trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười, gậy trong tay mạnh mẽ vung lên, trực tiếp đánh ngã một tên Alpha bên cạnh xuống đất! Sau đó, chộp lấy vũ khí trong tay người đàn ông đeo kính, ném cho Lục Phong Dương, hất cằm: “Đón lấy!”
Một đánh năm biến thành hai đánh năm.
Lưu Học Nghị ngồi dưới xem Trình Hạ biểu diễn, quả thực muốn vỗ tay hô hay lắm!
Anh ta vẫn luôn lo lắng Trình Hạ không thể diễn đạt cảnh đánh nhau này. Dù sao phần lớn các Omega đều tương đối dịu dàng, không thích động tay động chân. Không ngờ Trình Hạ lại ra tay dứt khoát như vậy, động tác liền mạch, lưu loát như một diễn viên hành động chuyên nghiệp!
Ninh Mông Thảo ngồi bên cạnh cũng mỉm cười như mẹ hiền, ánh mắt dịu dàng: “Trình Hạ là một Omega lại đánh nhau giỏi như vậy? Động tác này cũng quá linh hoạt rồi, sau này hậu kỳ xử lý tốc độ, chắc chắn sẽ đẹp trai toàn tập!”
Sắc mặt Lưu Học Nghị phức tạp: “Cậu ấy nói hồi nhỏ rất thích đánh nhau, xem ra là sự thật…”
Rõ ràng là một trận chiến bạo lực lại được diễn bởi Omega, con đường diễn xuất sau này của Trình Hạ quả thực là rộng mở!
Lịch trình của Bùi Thiệu Trạch sắp xếp vẫn kín mít như cũ, ngoài việc gặp gỡ lãnh đạo Trường trung học Á An thảo luận về chi phí và thời gian mượn địa điểm, anh còn phải tìm người của cục du lịch địa phương dẫn đi xem xét xung quanh, chọn vài điểm phù hợp để quay phim.
Gần đây đạo diễn Lưu rất bận, cho nên Bùi Thiệu Trạch muốn giải quyết xong vấn đề địa điểm quay phim trước khi đoàn phim đến Á An.
Bùi Thiệu Ngạn theo anh trai một ngày, phát hiện hiệu quả làm việc của anh thật kinh người, có thể giải quyết được nhiều vấn đề trong thời gian ngắn nhất. Tuy ngoài miệng cậu không nói nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy rất khâm phục khi anh trai như vậy.
Sau bữa tối, hai người trở về khách sạn.
Lần công tác này Bùi Thiệu Trạch không dẫn theo Chương Phàm, chỉ cho em trai đi cùng, muốn để cậu đi theo học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm. Cũng may khoảng thời gian này em trai đã hiểu chuyện hơn nhiều, không nhắc đến đám bạn xấu nữa, buổi tối cũng nghiêm túc tra tư liệu. Sau khi hai người về khách sạn thì mặt đối mặt mở laptop trên bàn ra, Bùi Thiệu Trạch lấy mình làm gương, Bùi Thiệu Ngạn chỉ có thể mở máy tính ra làm việc giống anh trai.
Không biết qua bao lâu, điện thoại của Bùi Thiệu Trạch đột nhiên đổ chuông.
Anh nhìn tên hiển thị trên điện thoại, nhận cuộc gọi: “Chu Nhan, sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của đối phương, lông mày Bùi Thiệu Trạch cau lại: “Cô nói gì?”
Bùi Thiệu Ngạn nghi hoặc nhìn anh trai, phát hiện khuôn mặt của anh trong chớp mắt đã trở nên cực kỳ khó coi.
Bùi Thiệu Trạch đột nhiên đứng dậy, ánh mắt thâm trầm: “Cậu ấy không sao chứ? Còn do dự cái gì, lập tức đưa đến bệnh viện ngay!”
Tiếng quát này dọa Bùi Thiệu Ngạn lập tức ngồi thẳng người, dựng tai nghe.
Bùi Thiệu Trạch kẹp điện thoại bên tai, quay người lại cạnh bàn, cúi người nhanh chóng ném quần áo vào vali, sầm mặt nói vào điện thoại: “Diễn viên quần chúng tìm được ở đâu, đạo cụ của cảnh diễn tối nay là ai phụ trách, dao là ai mang vào, điều tra kỹ cho tôi, nhất định phải tra đến cùng, trước ngày mai cho tôi câu trả lời!”
Động tác của anh giống như ấn nút tua nhanh, hai ba bước đã thu dọn xong hành lý.
Bùi Thiệu Trạch đứng thẳng người, “Ầm” một tiếng đóng valy lại, giọng nói lạnh băng lại nghiêm khắc: “Cô đưa máy cho đạo diễn Lưu… Đạo diễn Lưu, là tôi, bảo người trong đoàn phim giữ bí mật tuyệt đối, không được làm ầm ĩ chuyện này, đưa Trình Hạ đến bệnh viện tư Tân Giang trước.”
Anh trực tiếp cúp điện thoại, nhìn em trai: “Thu dọn đồ đạc, ra sân bay.”
Bùi Thiệu Ngạn chưa bao giờ thấy sắc mặt anh trai khó coi đến như vậy, ánh mắt lạnh lùng kìm nén cơn tức giận, khiến sống lưng Bùi Thiệu Ngạn nổi lên một cơn rét buốt, cậu vội vàng quay người đi thu dọn đồ đạc, nhanh chóng theo chân anh trai.
Bùi Thiệu Trạch bảo khách sạn sắp xếp xe đưa họ ra sân bay.
Trên đường, Bùi Thiệu Trạch gọi điện cho Chương Phàm: “Giúp tôi đổi vé tối nay.”
Chương Phàm ngơ ngác: “Bùi tổng, lịch trình đi Á An của ngài không phải dài ba ngày sao, công việc đã xong nhanh vậy rồi?”
Bùi Thiệu Trạch cau mày: “Vẫn chưa xong, qua mấy ngày nữa lại đến. Lập tức đối vé về Dung thành trong tối nay ngay.”
Chương Phàm thấy giọng anh không đúng lắm, vội vàng nói: “Tôi rõ rồi, tôi đổi ngay!”
Một lúc sau điện thoại di động nhận được tin nhắn đổi vé thành công. Ban đầu đặt vé ba ngày sau mới quay lại Dung thành, kết quả đổi sang chuyến bay giờ tối nay, cách thời gian chuyến bay còn hai giờ.
Bùi Thiệu Ngạn hỏi nhỏ: “Anh, Trình Hạ xảy ra chuyện gì à?”
Bùi Thiệu Trạch chỉ đáp một chữ: “Ừm.”
Anh vẫn luôn cảm thấy mình là một người rất bình tĩnh, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không khẩn trương. Nhưng vừa nãy khi nghe giọng nói run rẩy của Chu Nhan trong điện thoại: “Bùi tổng, trong lúc quay phim Trình Hạ bị thương rồi! Dao bên tổ đạo cụ xảy ra vấn đề, không biết ai bất cẩn bỏ dao thật vào trong, Trình Hạ bị đâm một nhát…”
Một giây đó, đầu anh “ong” một tiếng, thậm chí còn thấy hơi chóng mặt.
Trình Hạ là nhân vật chính của thế giới này, một khi Trình Hạ gặp chuyện thì anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, bị hệ thống xuyên thư xóa bỏ. Song, những gì anh nghĩ đến không phải là điều này, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Trình Hạ toàn thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt, lòng anh giống như bị một đôi tay dùng sức bóp chặt, rồi dùng một sợi dây thừng siết lấy!
Trong khoảnh khắc đó anh đã quên mất phải hô hấp.
Những hoảng hốt, đau lòng trước đây chưa từng có, như một con sóng lớn ập vào tâm trí anh.
Mầm cây mà anh nâng niu trong lòng bàn tay yêu quý bảo vệ lại bị đâm một dao? Quay một bộ phim vườn trường cũng bị thương, đám người trong đoàn phim này rốt cuộc là đang làm gì vậy?! Anh mới chỉ rời đi một ngày đã xảy ra chuyện như như vậy?!
Anh gồng mình đè nén cơn thịnh nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống đám người tổ đạo cụ kia.
Mang dao thật vào hiện trường quay phim, não của bọn họ bị chó ăn rồi sao?!
Sắc mặt Bùi Thiệu Trạch âm trầm đáng sợ, khí thế mạnh đến mức khiến Bùi Thiệu Ngạn không dám thở mạnh…
Trước đây cậu cũng từng thấy anh trai nổi giận, nhưng lúc anh trai tức giận hoặc là nổi trận lôi đình, hoặc là mượn rượu giải sầu, cậu chưa từng thấy anh giống như hôm nay, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng tàn bạo, giống như mãnh thú bị đụng phải vảy ngược, đang kìm nén cơn thịnh nộ.
Trong lòng Bùi Thiệu Ngạn cũng lo lắng, nhìn sắc mặt anh trai, chắc lần này Trình Hạ xảy ra tai nạn rất nghiêm trọng. Vài ngày qua cậu cũng đã quen với người trong đoàn phim, thêm wechat vài người, trong đó bao gồm cả chị gái trợ lý Từ Dung Dung của Trình Hạ. Bùi Thiệu Ngạn nhanh chóng gõ vài chữ gửi tin nhắn cho đối phương: “Chị Dung, em đang ở cùng Bùi tổng, Trình Hạ xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc ở phim trường đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Dung Dung nhanh chóng trả lời lại: “Tối nay lúc quay cảnh đánh nhau bị người ta không cẩn thận đâm một nhát, đạo diễn sắp tức phát điên rồi, đang điều tra nguồn gốc con dao. Chị với Chu Nhan đưa Trình Hạ đi bệnh viện trước, lát nữa nói chuyện với em sau.”
Bùi Thiệu Ngạn lo lắng, không khỏi mắng lớn trong lòng: Đệt! Người của tổ đạo cụ cmn bị mù à? Lại có thể để diễn viên bị đâm?!
Dao súng trong phim đều là giả, đặc biệt là loại cảnh quay “dao đâm vào cơ thể người”, dao được dùng đều có gắn lò xo co giãn, nhìn thì tưởng như đâm vào trong, thực tế lò xo sẽ co lại.
Trình Hạ bị người khác đâm, tuyệt đối là vấn đề của tổ đạo cụ!
Bùi Thiệu Trạch cũng biết cảnh quay này, anh đã từng đọc kịch bản, Lục Phong Dương đánh nhau cùng người khác trong đêm tuyết, khi Tần Niên đi ngang qua đã cứu hắn, hai người từ “nghe nói về nhau” biến thành chính thức quen biết, trở thành bạn bè, đêm tuyết này cũng là khởi đầu của toàn bộ câu chuyện.
Bùi Thiệu Trạch ở thế giới thực đã xem rất nhiều cảnh diễn nhóm, trong phim võ thuật hàng trăm người cầm kiếm hỗn chiến cũng không xảy ra vấn đề gì, anh hoàn toàng không ngờ… Một cảnh diễn đơn giản như vậy mà Trình Hạ lại bị thương?!
Lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ gọi là “lòng nóng như lửa đốt”.
Vừa nghĩ đến Trình Hạ bị dao đâm thì anh đã đứng ngồi không yên. Có lẽ anh đã đặt quá nhiều tâm huyết lên Trình Hạ, coi cậu như một cây non kiên trì bồi dưỡng, thế nên một giây kia khi nghe tin Trình Hạ bị thương anh mới cảm thấy vừa đau lòng vừa phẫn nộ, giống như tâm trạng của phụ huynh lúc nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm nói: “Con ngài ở trường đánh nhau cùng người khác, bị thương nặng rồi”?
Bùi Thiệu Trạch hiểu loại tâm trạng lo âu kỳ lạ này thành “tâm lý phụ huynh”.
Anh cau mày gọi điện cho Tần Vũ: “Tần Vũ, trong vòng nửa tiếng sẽ có người đưa Trình Hạ đến bệnh viện tư Tân Giang, cậu giúp tôi chăm sóc em ấy. Em ấy bị dao đâm, vết thương cụ thể tôi cũng không rõ, sau khi khám xong lập tức gọi điện thoại báo cho tôi.”
Tần Vũ ngẩn người: “Trình Hạ? Cái tên này nghe quen quá vậy… À đúng rồi, có phải người lần trước trên giường cậu…”
Bùi Thiệu Trạch ngắt lời hắn: “Phải.”
Vẻ mặt Tần Vũ kỳ quái, một lát sau mới đáp: “Tôi biết rồi, tối nay tôi làm ca đêm, lập tức qua bên cấp cứu xem thử.”
Sau khi cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt Bùi Thiệu Trạch vẫn không tốt lên được tí nào.
Bùi Thiệu Ngạn nuốt nước miếng, nhỏ giọng an ủi nói: “Anh, anh đừng lo lắng quá, hiện tại là mùa đông, Trình Hạ mặc dày như vậy, bị đâm chắc không sâu lắm…”
Bùi Thiệu Trạch không trả lời.
Nếu anh nhớ không nhầm thì con dao gọt hoa quả mà tên côn đồ cầm trong cảnh này vốn là để đâm Lục Phong Dương, Tần Niên giúp đỡ hắn chắn dao, theo cốt truyện thì con dao này nên đâm vào vai Tần Niên.
Nhưng lúc nãy Chu Nhan khẩn trương như vậy, hiển nhiên dao không đâm trúng bả vai. Nếu diễn viên quần chúng không cẩn thận trượt tay, hoặc Trình Hạ sơ suất đứng sai vị trí, dao đâm xuống dưới, chỗ đó chính là tim…
Bùi Thiệu Trạch càng nghĩ càng sốt ruột, anh nắm chặt tay, muốn khiến bản thân bình tĩnh lại.
Thế nhưng anh phát hiện, bản thân mình vốn luôn bình tĩnh, nhịp tim lúc này lại không khống chế được mà cảm thấy hoảng hốt.