Danh Môn Kiều Thê

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng hôn sự của Vệ Hạm đã được quyết định, tướng công tương lai chính là Lương công tử, thành thân vào tháng ba sang năm, hai nhà môn đăng hộ đối, đều là danh môn vọng tộc khiến biết bao người hâm mộ. Nhưng Lạc gia cũng có hai cô nương sắp gả, so sánh ra, lại là kém hơn rất nhiều, nhưng thật ra Lạc Bảo Anh còn chưa lớn mà đã có vài phu nhân dò hỏi Viên thị.

Viên thị nghĩ thầm, nữ nhi này thật đúng là không cần lo lắng, nhưng còn Lạc Bảo Chương và Lạc Bảo Đường, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp gả ra ngoài!

Đối phương hơi kém cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, rốt cuộc cô nương càng lớn tuổi thì càng bất lợi, lại không có gia thế tốt ở phía sau chống đỡ, còn là thứ nữ, nhớ năm đó không phải nàng cũng gả vào làm kế thất của Lạc Vân sao? Hiện nay Lạc gia đã không còn thua kém Viên gia.

Ở chính phòng, lão thái thái lại được Viên thị khuyên giải thêm lần nữa, lúc này rốt cuộc gật đầu.

Lại qua thêm mấy tháng, bây giờ đã sang mùa đông giá rét, thấy sắp hết năm, cũng không tìm được nhà tốt hơn Đường gia, lão thái thái không cố chấp nữa, nhưng cũng cố trương mặt già để kiếm cớ cho mình: “Ta cũng chỉ muốn xem Đường gia có thành ý hay không, nếu Đường phu nhân đã một lòng nhìn trúng Bảo Đường, ta thấy Bảo Đường gả qua đó nhất định sẽ không bị ức hiếp.”

Nói với Viên thị, nhưng bà lại nhìn Ngọc Phiến.

Trái tim Ngọc Phiến run rẩy, rũ mắt xuống.

Cuối cùng vẫn do Viên thị làm chủ, lão thái thái căn bản không có cách nào phản bác, dù sao bà cũng không giao thiệp với các phu nhân nhà quan, đều là Viên thị ra mặt. Nhưng Viên thị đâu có thật tình, toàn bộ tâm tư của Viên thi đều đặt lên người nhi tử, chỉ muốn mau mau chóng chóng giải quyết chuyện này, khiến cho hai thứ nữ chướng mắt phải gả ra ngoài!

Nữ nhi đáng thương của nàng phải đến Đường gia chịu khổ, Đường lão gia không có năng lực, Đường phu nhân tới Lạc gia mấy lần, có những lần mặc y phục giống hệt lần trước, mỗi lần nâng tay áo lên, trung y ở bên trong còn lộ ra mảnh vá, nhà nghèo như vậy sao có thể mua được nha hoàn? Lấy đâu ra người hầu hạ? Chỉ sợ ngay cả sính lễ cũng không cho được.

Nàng càng nghĩ càng thương tâm, thiếu chút đã rơi lệ.

Chờ khi Viên thị đi, lão thái thái nói với nàng: “Tuy Đường gia hơi nghèo, nhưng của hồi môn của Bảo Đường không ít, trước khi Vân Nhi đi đã dặn dò cho bốn nữ nhi mỗi người một phần.”

Nói thì dễ nghe, nhưng việc nhà đều do Viên thị quán xuyến, ai biết hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu tiền bạc? Ngọc Phiến âm thầm so đo, nhưng không nói gì, nàng biết, hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nàng cười nói: “Bảo Đường được lão thái thái yêu thương, đấy là phúc khí của nàng.”

Lão thái thái thấy nàng như vậy cũng yên tâm, cho rằng Ngọc Phiến cũng thích hôn sự này.

Sợ đêm dài lắm mộng, Viên thị làm việc quyết đoán, nàng lập tức trao đổi chuyện này với Đường phu nhân, nghe tin lão thái thái nhượng bộ, Đường phu nhân suýt chút nữa đã chắp tay khấn Bồ Tát, vừa về nhà đã lập tức cùng Đường lão gia và Đường Thận Trung bàn bạc chuyện sính lễ. Đường gia nghèo khó không lấy ra được nhiều đồ, nhưng hai phu thê đã thành thân hai mươi năm, dù gì cũng tích góp được một ít, Đường phu nhân muốn lấy trang sức của mình đem đi cầm nhưng bị Đường Thận Trung ngăn cản.

“Lạc gia biết được hoàn cảnh nhà mình, mẫu thân không cần làm vậy, chỉ cần Nhị cô nương gả vào, đối xử tốt với nàng là được.”

Bằng không chỉ vì một lần thành thân của hắn mà phải lấy tất cả đồ đạc trong nhà đi cầm, hắm làm nhi tử, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

Hắn có thể thành tài cũng là nhờ phụ mẫu đã phải ngậm đắng nuốt cay, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, hắn không muốn bọn họ lại phải tiếp tục chịu khổ.

Đường phu nhân thở dài: “Nhưng như vậy sao được, nhà ta trèo cao, chỉ sợ Nhị cô nương chê nghèo khó, Thận Trung…”

Đường Thận Trung cười cười: “Nàng sẽ không như vậy.”

Giống như hai người đã hiểu rõ nhau, Đường phu nhân kinh ngạc.

Nhưng quả thật Lạc Bảo Đường không tính toán xem sính lễ nhiều hay ít như Ngọc Phiến, nàng biết mình được gả cho Đường Thận Trung, thật giống như giấc mộng đẹp đã thành sự thật, cả ngày mơ mơ mộng mộng, còn thường xuyên cười ngây ngô, những quy củ đã học được đều quên hết một nửa. Lạc Bảo Anh thấy nàng như vậy, không khỏi nhớ tới trước kia, sau khi nàng đính hôn với Vệ Lang, cũng là một bộ dáng như Lạc Bảo Đường lúc này. Thậm chí nàng còn không biết xấu hổ nghĩ đến cảnh hai người động phòng.

Nhưng bây giờ nam nhân đó đã trở thành biểu ca của nàng, ngược lại nàng nhìn nhiều lại thấy chán.

Nàng bĩu môi, hiện giờ nàng còn không muốn nhìn thấy hắn.

Nữ phu tử thấy hôm nay các cô nương không muốn học tập, lập tức gấp sách lại, cười nói: “Có lẽ do trời lạnh, nhìn các ngươi không ai có tinh thần, từ hôm nay không học nữa, đợi qua Tết Nguyên Tiêu ta lại tới.”

Các cô nương đều cười, cùng đứng lên chào nữ phu tử.

Tất niên năm nay không náo nhiệt như trước kia, vì Lạc Vân phải ở Hà Nam không thể về nhà, tuy dạo trước có gửi về một phong thư nhưng vẫn khiến mọi người lo lắng, lần đầu tiên lão thái thái trải qua Tết Âm lịch mà không có nhi tử bên cạnh, cả người ủ rũ không có tâm tình gì, Viên thị cũng giống vậy, chỉ có mình Lạc Bảo Châu vì tương lai sẽ có ngựa nhỏ xinh đẹp nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện chữ.

Có Lạc Bảo Anh ở bên chỉ bảo, tiểu nha đầu lại hết sức chú tâm, thế nên nhanh chóng tiến bộ vượt bậc.

So với trước kia không biết tí gì, chỉ mới hơn nửa năm, hiện giờ đã có thể lấy ra khoe khoang.

“Nghỉ một lát đi.” Lạc Bảo Anh cười nói, “Nóng vội sẽ không thành công, nếu muội vẫn tiếp tục viết, không chừng sẽ bị nứt da tay.”

“Muội đưa chữ này cho phụ thân xem, phụ thân sẽ mua ngựa nhỏ xinh đẹp sao?”

“Đương nhiên.” Lạc Bảo Anh bảo đảm, cho dù phụ thân không mua thì nàng cũng có thể mua, dù sao mũ trân châu của nàng vẫn còn rất nhiều viên trân châu.

Lạc Bảo Châu đong đưa cánh tay bụ bẫm, cười rộ lên: “Có ngựa để cưỡi rồi!”

Lúc này Lam Linh từ bên ngoài tiến vào, nói với Lạc Bảo Anh: “Vừa rồi Nghi Xuân Hầu phủ đưa lời nhắn, nói là Nghi Xuân Hầu mời các thiếu gia và cô nương vào Tết Nguyên Tiêu đến Trích Tinh Lâu xem thả đèn.”

Trích Tinh Lâu tên đúng như ý nghĩa, được xây rất cao, bình thường tác dụng không lớn, nhưng vào Tết Nguyên Tiêu có thể nhìn thấy rất xa, đứng trên lầu có thể nhìn thấy toàn bộ hoa đăng ở kinh thành, cho nên vào ngày này, nếu muốn đặt được một chỗ ở Trích Tinh Lâu không hề dễ, đa số đều bị các quan lớn hay nhà quyền quý bao trọn.

Ít nhất Lạc Bảo Anh đã mấy năm không đến đó.

Hiện giờ đệ đệ to gan, tự cho là thân thuộc với Lạc gia, thế nên mới mời bọn họ tới Trích Tinh Lâu.

Lạc Bảo Châu còn nhỏ, vui mừng nói: “Lầu đấy cao lắm, tha hồ mà ngắm đèn!”

Có thể gặp mặt đệ đệ đương nhiên là chuyện tốt, Lạc Bảo Anh cười gật đầu.

Lão thái thái biết được chuyện này, nói với Viên thị: “Con người Nghi Xuân Hầu không tệ, lần trước đã cho mượn ngựa, bây giờ lại mời đi xem đèn, ta thấy không biết phải đáp lễ gì cho tốt? Cũng không thể tay không mà đến có phải không? Không thì mấy hôm nữa mời hắn tới dùng cơm.”

Viên thị không biết rốt cuộc con người hắn có tốt hay không, nhưng quả thật vị Hầu gia trẻ tuổi này có chút nhiệt tình, nàng vẫn nhớ rõ chuyện lần trước, lúc ấy còn nghi ngờ La Thiên Trì có ý với Lạc Bảo Anh, mà bây giờ nữ nhi đã mười ba tuổi, lúc này hắn lại mời, Viên thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẫu thân nói không sai, lần tới phải mời hắn một bữa cơm.”

Nói xong rất có thâm ý nhìn Lạc Bảo Anh.

Trong lòng Lạc Bảo Anh “lộp bộp” một tiếng.

Về phòng ngủ, nha hoàn đang chuẩn bị váy áo, nàng chọn một bộ rất bình thường, nàng không muốn Viên thị hiểu lầm rằng nàng cũng có chút mong chờ đối với La Thiên Trì. Còn đệ đệ, buổi tối gặp mặt, nhất định phải dặn dò vài câu để hắn không tiếp tục làm chuyện khiến người khác phải suy nghĩ linh tinh nữa.

Tử Phù hơi kinh ngạc: “Cô nương, có nhiều bộ đẹp như vậy, sao lại chọn bộ này?”

“Cứ lấy bộ này đi, buổi tối cho dù có nhiều đèn thì vẫn là buổi tối, ai nhìn thấy rõ ràng được?”

Cô nương xinh đẹp như vậy nhưng hôm nay lại không muốn ăn diện, Tử Phù thấy hơi tiếc, chỉ có thể cầm bộ y phục nàng vừa chọn đi xông hương, đến khi trời tối mới lấy ra cho Lạc Bảo Anh mặc, vải vóc lập tức tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Có chút ngọt ngào giống như trái cây chín mọng.

Lạc Bảo Anh thích mùi hương thanh đạm, nhưng thỉnh thoảng đổi sang loại khác cũng không sao.

Nhóm tiểu bối ăn mặc gọn gàng ổn thỏa, cùng nhau tới xin phép lão thái thái và Viên thị, Viên thị nhìn từng cô nương, sau đó dặn dò Lạc Nguyên Chiêu: “Con là Đại ca phải để ý tới các muội muội, tuy hôm nay trên đường có hộ vệ đi tuần tra, nhưng vẫn lộn xộn hơn ngày thường, chỉ được ở trên lầu xem đèn rồi mau chóng về nhà.”

Lạc Nguyên Chiêu gật đầu đồng ý.

Từ trên xe đi xuống, hắn lập tức nắm tay Lạc Bảo Anh, nhẹ giọng nói: “Không được cách ta quá xa.”

Cho dù Lạc Bảo Anh nhanh cao nhưng vẫn không thể đuổi kịp thiếu niên mười chín tuổi trước mặt, Lạc Nguyên Chiêu cao hơn nàng nửa cái đầu, tuy hơi gầy, nhưng từ nhỏ hắn đã che chở nàng, Lạc Bảo Anh ở bên cạnh hắn luôn có cảm giác an toàn.

Nàng cười nói: “Vâng, ca ca.” Sau đó nàng duỗi tay ra nắm chặt tay Lạc Bảo Châu.

Lạc Bảo Châu không có ca ca ruột, đệ đệ vẫn còn nhỏ, thật ra nàng vẫn là đứa trẻ cần người yêu thương chăm sóc.

Ba người tay trong tay đi đằng trước.

Lạc Nguyên Giác đi cuối cùng, ở giữa là Lạc Bảo Chương và Lạc Bảo Đường, không thể so với thân ảnh thướt tha của người trước, Lạc Bảo Đường rất gầy, cũng không biết có phải là ngày thường nàng không ăn hay không? Lạc Nguyên Giác nghĩ thầm, từ nhỏ nàng đã luôn lo lắng nhiều việc, nàng suy nghĩ cho Ngọc Phiến, còn suy nghĩ cho cả hắn, mà bây giờ nàng phải gả ra ngoài, rốt cuộc nàng có nguyện ý hay không?

Nhớ tới lúc còn nhỏ, tuy Lạc Bảo Đường ít tuổi hơn hắn nhưng có món gì ngon đều cho hắn ăn, hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: “Bảo Đường, muội thật sự nguyện ý?”

Lạc Bảo Đường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nàng xoay người nhìn Lạc Nguyên Giác.

Nàng không lập tức trả lời, Lạc Nguyên Giác thấy nàng mở to hai mắt, hắn lập tức nhíu mày, phất tay áo nói: “Không có gì.”

Mấy năm nay, khó có lúc hắn nói ra lời quan tâm, cho dù vừa nãy lại đột nhiên trở nên vô tình như trước thì Lạc Bảo Đường vẫn vui mừng nở nụ cười.

Trên đường có rất đông người đi ngắm hoa đăng, có đủ loại đèn treo trên gậy trúc, chiếu sáng đường lớn giống như ban ngày, mọi người đều chìm sâu trong ánh sáng rực rỡ ấy, Lạc Bảo Châu nhìn trúng một ngọn đèn hoa đăng, ồn ào bảo Lạc Nguyên Chiêu mua cho nàng chơi, Lạc Nguyên Chiêu hỏi Lạc Bảo Anh có thích cái đèn nào không.

Nhưng cô nương từng tuổi này đã không còn là tiểu hài tử nữa, sao có thể mê muội mấy thứ này? Lạc Bảo Anh cười lắc đầu: “Mua cho Châu Châu một cái, mua cho cả Gia Nhi nữa, lát nữa mang về đệ đệ nhìn thấy nhất định thích.”

Tuy tiểu đệ đệ chưa hiểu chuyện nhưng nhìn thấy thứ đồ sáng lấp lánh sẽ vui vẻ.

Mấy người lập tức đến cửa hàng bán hoa đăng, nào ngờ Lạc Nguyên Chiêu vừa bảo với chưởng quầy muốn mua hai ngọn đèn, bên cạnh lập tức truyền đến giọng nói của Vệ Sùng: “Lạc Đại ca, mọi người cũng đi chơi!”

Lạc Bảo Anh nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên.

Nửa năm không gặp, tiểu cô nương thay đổi nhanh chóng, ngũ quan nẩy nở, dáng vẻ như quả mơ chua khiến người không thể ăn được đã biến mất không còn dấu vết, bây giờ chỉ nhìn thấy một gương mặt có thể làm điên đảo chúng sinh. Cũng không biết phải hình dung như thế nào, chỉ có thể nói là giống như đóa mẫu đơn nở vào sáng sớm, hết sức mỹ lệ nhưng lại không mất đi vẻ thanh khiết, nói chung là vô cùng hợp mắt.

Vệ Lang nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.

Hắn từng không muốn suy đoán tâm tư của nàng, thậm chí suốt mấy tháng nay còn cố tình không gặp nàng, nhưng mà đêm nay, nàng cứ không báo trước mà xông vào tầm mắt hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio