Mọi người đứng ngoài xem kinh kêu.
Trần Khải Đông biểu tình trầm trọng, gã không đón đỡ mà đạp bộ pháp quái dị như lá mỏng lắc lư trong sấm chớp mưa rào không ngừng biến đổip hương hướng, áo trắng để lại tàn ảnh trên đài.
Trận tỷ võ này mới bắt đầu đã là cao trào.
Chớp mắt đã qua một nén nhang.
Lý Lan thúc đẩy Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng lên đến cực hạn bản thân, đánh ra mỗi chưởng để lại một chuỗi chưởng ấn ngọc trên không trung, ngưng mà không tán. Phất một chưởng chấn vỡ tay áo, tóc dài của Trần Khải Đông, chưởng phong như thần binh lợi khí cực kỳ đáng sợ.
Từ đầu đến cuối Trần Khải Đông dùng thân pháp tránh né.
Đến tận bây giờ Trần Khải Đông đã đổi ba bộ pháp khác nhau, mỗi bộ pháp tinh diệu trên cả Kinh Hồng Bộ, như chiếc thuyền con lênh đênh trên mặt biển. Nhìn như mỗi lần phong ba sóng thần sẽ nhấn chìm con thuyền nhưng sau đó thuền vẫn lướt sóng.
Áo võ sĩ trắng của Trần Khải Đông bị từng chưởng ấn cắt vỡ ngọt như dao.
Mái tóc dài tiêu sái cũng đứt nhiều bay trên không trung hóa thành vụn đen.
Nhưng thân pháp của Trần Khải Đông cực kỳ ưu mỹ giống tiên nữ múa, Lăng Ba Vi Bộ, làm người nhìn say mê.
Thời gian trỏi nhanh.
Hai nén nhang qua đi.
Trần Khải Đông bỗng nhanh chóng lùi lại tựa lũ khói trắng lùi đến bên cạnh lôi đài đá xanh.
Trần Khải Đông mỉm cười nói:
- Đa tạ Lý sư huynh giúp ta đột phá bình cảnh bộ pháp. Chưởng pháp của lý sư huynh tinh diệu, thực lực siêu tuyệt, đối kháng ngay mặt thì ta không phải đối thủ, sư huynh đã nhường.
Trần Khải Đông nói xong lắc người tư thế cực kỳ ưu mỹ xoay trên không trung chậm rãi đáp xuống lôi đài đá xanh.
Không ngờ Trần Khải Đông nhận thua.
Lý Lan mặt không biểu tình, không biết gã nghĩ gì. Bàn tay như ngọc bóng loáng dần trở về màu thịt bình thường.
- Thanh Sam Đông Viện, Lý Lan thắng!
Trận thứ nhất cuộc chiến thất cường đã có kết quả.
Các đệ tử ký danh Bạch Sam Trung Viện hơi thất vọng thì Trần Khải Đông thua.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện hưng phấn nhảy nhót. Lý Lan mạnh mẽ, thong dong như liều thuốc trợ tiếp chích vào mỗi đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, từ một khía cách đánh tan tin đồn 'Thanh Sam Đông Viện yếu nhất năm viện'.
Trần Khải Đông đi đến trước mặt đám người Lý Mục Vân đứng đầu Thất Nghĩa Minh, cười xin lỗi nói:
- Tiểu đệ đã khiến các ca ca thất vọng rồi.
Lão nhị Lương Phi Tuyết gật đầu, cười nói:
- Lục đệ làm rất tốt, thực lực của Lý Lan đúng là trên ngươi. Mới rồi Lý Lan chuẩn bị ra chiêu tuyệt sát Ngọc Sắc Khuynh Thành Chưởng, dù lục đệ đỡ được cũng sẽ bị thương nặng, cuối cùng vẫn thua, chẳng bằng chủ động rút lui là lựa chọn hoàn mỹ.
Võ si lão tam Võ si Trần Thắng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Lão lục, dù sao ngươi đã thăm dò ra thực lực thật sự của Lý Lan, chịu đựng áp lực lại đột phá bộ pháp, một hòn đá trúng hai chim, quá lợi.
Trần Khải Đông vẫn là bộ dạng phong độ trí thức xấu hổ gãi mũi nói:
- Thậm chí tam ca cũng nhìn ra sao? Phải rồi nhị ca, chút nữa đối thủ của ngươi là Lữ Cuồng Tử Sam Nam Viện, không thể khinh thường người này, hãy cẩn thận chút.
Lương Phi Tuyết mỉm cười gật đầu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng huyền khí nổ kịch liệt truyền từ lôi đài đá xanh.
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, Lương Phi Tuyết, không ngờ ngươi cứng xương như vậy, để xem ngươi đỡ được mấy chưởng của ta!
Thân hình Lữ Cuồng vạm vỡ, mái tóc tím bay rối, tiếng cười như tiếng sấm liên tục, bá vương hung bạo. Toàn thân Lữ Cuồng chớp lóe ánh lửa đỏ sậm, một chiêu một thức tràn ngập sóng nhiệt nóng người.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng đã cô đọng ra huyền khí thuộc tính hoa phù hợp thể chất của mình.
Lữ Cuồng đánh ra mỗi chiêu thì trong không khí tràn ngập khoiá lửa nóng bức, hỏa hoa bắn tứ tung, nóng khiếp người.
Phía đối diện, biểu tình Lương Phi Tuyết thản nhiên.
Thân thể Lương Phi Tuyết không cao to thậm chí hơi mảnh khảnh nhưng tràn ngập sức bật khó tả. Mỗi chiêu Lương Phi Tuyết đánh ra đều là quyền pháp cơ bản nhất nhưng gã sử dụng nắm bắt đúng chỗ, như linh dương quải giác không thể kiếm tìm.
So sánh tình hình thì rất giống cuộc chiến giữa Đinh Hạo và Trần Khải Đông, đều là cứng đối cứng, hai bên không ai chịu lùi một bước.
Bỗng nhiên . . .
Vù vù vù vù vù!
Một vệt sáng tím lóe lên từ tay Lữ Cuồng.
Đó là một thanh trường đao dị hình màu tím đỏ.
Đao mang như tia chớp tím xẹt qua không trung bao phủ Lương Phi Tuyết.
Lữ Cuồng cuồng cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Tuy ngươi rất mạnh nhưng chưa xứng làm đối thủ của Lữ Cuồng ta, hãy kêu đại ca Lý Mục Vân của ngươi ra mới khiến ta dùng hết lực lượng!
Đinh Hạo ở dưới lôi đài đá xanh quan sát.
Đinh Hạo bỗng cảm thấy có đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào mình.
Đinh Hạo quay đầu lại thấy một thiếu niên diện mạo đường đường nhìn chăm chú. Thiếu niên mi thanh mục tú nhưng hơi mập, da trắng bóc, tóc đen nhiều, trong mắt không hề che giấu khiêu khích.
Là lão tứ Tôn Cửu Thiên trong Thất Nghĩa Minh.
Đối thủ tỷ võ tiếp theo của Đinh Hạo.
Thấy Đinh Hạo quay đầu nhìn qua, Tôn Cửu Thiên cười khiêu khích, giơ ngón út chĩa xuống dưới tỏ ý khinh thường.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười lạnh, quay đầu không thèm nhìn Tôn Cửu Thiên.
Lúc này cuộc đấu trên lôi đài đá xanh đã chia thắng bại.
Kết quả làm nhiều người líu lưỡi.
Đệ nhất nhân Lữ Cuồng Tử Sam Nam Viện thua.
Bị lão nhị Thất Nghĩa Minh, Lương Phi Tuyết một kiếm đánh bay xuống lôi đài đá xanh.
Toàn trường xôn xao.
Lữ Cuồng là đệ nhất nhân Tử Sam Nam Viện, luôn được ủng hộ rầm rộ, làm người bá đạo gần như thống nhất toàn Tử Sam Nam Viện, thực lực cao thâm khó dò. Hai vòng trước Lữ Cuồng một chiêu giải quyết đối thủ, đặc biệt là gã tu luyện ra huyền khí thuộc tính hỏa phù hợp bản thân, tu luyện bộ đao pháp trung giai nhân giai Bạo Viêm Chiến Nhật Đao đến cảnh giới cực cao, không ngờ Lữ Cuồng thua.
Lương Phi Tuyết!
Lúc này rất nhiều người bắt đầu nhìn thẳng nam nhân mắt phượng gầy gò đứng trên lôi đài đá xanh.
Thất Nghĩa Minh Bạch Sam Trung Viện nổi tiếng như cồn, đặc biệt Lý Mục Vân đứng đầu Thất Nghĩa Minh, thực lực sâu không lường được, có phong thái vương giả sáng như mặt trời trên cao che lấp ánh sáng của sáu người khác. Ánh mắt mọi người tập trung vào Lý Mục Vân nên bỏ qua nhân vật số hai Lương Phi Tuyết.
Trận chiến này Lương Phi Tuyết thắng Lữ Cuồng tỏa ánh sáng chói mắt.
Khiến người ta không thể không nhìn lại Lương Phi Tuyết.
Dưới lôi đài đá xanh, Lữ Cuồng im lặng giây lại vẫn không sửa tính cuồng, ngửa đầu cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Giỏi, giỏi cho Lương Phi Tuyết, ta đã xem thường ngươi. Nhưng trận chiến hôm nay là ta quá mức khinh địch, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ chém ngươi!
Lữ Cuồng không mặt xám mày tro hay quê quá hóa khùng như nhiều người đã đoán, vẫn đầy đấu chí cười to rời đi.