Sau khi ăn mỳ xong, Vỹ Chu Đào trở về phòng để tắm.
Nhìn thấy Tần Quốc Trường ngồi ở bàn học xem sách vở của cô, dáng vẻ vô cùng nâng niu, bàn tay thô cứng cẩn thận dè dặt lật từng trang, dường như rất yêu thích những chữ viết nắn nót của cô.
Vỹ Chu Đào nhoài người tới, ôm cổ Tần Quốc Trường từ phía sau, nhướng người chu bờ môi còn ám mùi mỳ "chụt" lên má anh.
Giọng cô ngọt ngào ngân dài: "Anh Tần."
Tần Quốc Trường nhếch môi cười, xoay người cầm tay Vỹ Chu Đào kéo ra trước mặt, đặt ngồi lên chân, hai tay thân mật ôm lấy thân thể nhỏ bé, đôi mày rậm nhướng lên: "Đi học à?"
"Dạ." Vỹ Chu Đào gật gật đầu.
"Nghe lời không bỏ bữa nữa, được không?" Tần Quốc Trường bẹo bẹo má Vỹ Chu Đào, nhẹ giọng răn bảo: "Anh nói đây là lần cuối đấy! Em sống ở đây thoải mái hơn đáng lí ra phải tăng cân tăng chiều cao, siêu thị nằm ngay bên cạnh, cái gì cũng nằm sát bên nhà, tiện lợi như vậy em còn lười."
Vỹ Chu Đào "hưm ưm" làm nũng, đầu cọ cọ vào hõm cổ nam tính, chu môi làm điệu: "Anh phải nhét đồ ăn cho em, em lười lắm!"
"Trông anh có nhiều thời gian lắm à?" Tần Quốc Trường mỉm cười nuông chiều véo cằm Chu Đào, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, "Được rồi, tắm đi! Chiều anh về sớm đưa em sang siêu thị mua đồ ăn."
"Hehe.." Vỹ Chu Đào nhắm mắt cười toe toét, lập tức nhàu lên ôm mặt Tần Quốc Trường kịch liệt ịn môi lên rải rác từ trán xuống cằm.
Sau khi hôn sướng miệng, cô chạy đi vào phòng tắm mở đèn, lại ló mặt ra đưa tay lên môi hôn gió: "Chụt, anh yêu của em là tuyệt nhất!"
Sau đó đóng sầm cửa lại.
Tần Quốc Trường lắc đầu cười nuông chiều, vô thức duỗi tay sờ lấy quyển vở toán của Vỹ Chu Đào, ánh mắt anh dịu dàng yêu thích những con chữ và nét bút cô điệu đà ghi tên anh lên khắp mấy trang vở.
Khi Vỹ Chu Đào tắm sạch mặc đồng phục ra ngoài, Tần Quốc Trường ngồi ở mép giường soạn đi soạn lại bút viết của cô vào một chiếc túi đựng lưới màu xám nhỏ gọn.
Thấy có động tĩnh, anh giương mắt lên, đồng thời đứng dậy đeo balo cô lên một bên vai, giục: "Sở thích của em là tắm à? Không tắm thì thôi, tắm một lần nửa ngày!" Miệng thì càu nhàu nhưng mau lẹ cầm tay dắt cô đi như dắt con gái nhỏ.
"Anh tắm cũng nửa tiếng mà!"
"Em thái à? Còn canh anh tắm?"
___
Vỹ Chu Đào sau khi rời khỏi dinh thự nhà họ , đồ ăn trong tủ lạnh không còn tự động đầy, làm người lớn nhất không ai nấu nướng..
Nếu dạo trước Vỹ Chu Đào buộc phải mang cơm trưa và nấu cơm chiều, thậm chí một ngày tận năm bữa ăn thì cô đều tự tay làm và ăn phần dư.
Đằng này chẳng ai quản thúc nổi, trông cô suy nhược đến mức có thể nhận ra bằng mắt.
Chiều tối, Thiếu Tống tranh thủ đưa Vỹ Chu Đào đi lòng vòng thành phố.
Cụ thể bước đầu tiên phải vào bệnh viện tìm chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn tăng cân, tiếp theo đi đến nhà hàng lên món ăn toàn là thịt hải sản mà cô thích.
Hẳn là Vỹ Chu Đào phải ăn rất vui vẻ vì được dùng món khoái khẩu, ngược lại cô nhóc càng lúc càng trông như bị ép phải ăn, lề mề có khi nuốt trọng.
Tần Quốc Trường buộc lòng phải lên tiếng hỏi cô: "Đồ ăn ở đây không ngon à?"
Vỹ Chu Đào nghe thấy vậy hơi xụ mặt, thả thìa vàng trong tay xuống, ngọ nguậy lắc đầu: "Em no rồi!" Song xoa xoa chiếc bụng no nê phình tròn của mình.
"..."
Tần Quốc Trường nhìn lại đống thức ăn trên bàn, gan động vật Vỹ Chu Đào cư nhiên không ăn, thịt tôm miễn cưỡng ăn còn chừa lại phần đầu, bò bít tết ăn đúng một mẫu nhỏ.
Tổng thể nếu tính bằng bát sứ thường ngày cũng chỉ nửa bát hơn, chẳng có lí nào lại no được.
Anh đứng lên thu dọn phần ăn trước mặt cô, đặt vào đó chén súp hải sản, hất cằm ra hiệu: "Ăn hết bát này đi."
"No!" Vỹ Chu Đào cất giọng ngân dài như là lười biếng như là ỏng ẹo, hai tay chống cằm.
"Làm sao đấy?" Tần Quốc Trường bị doạ cho căng thẳng, dao nĩa trong tay bỏ hẳn xuống, đứng bật dậy sang đối diện ân cần thấp người đặt tay lên bụng Vỹ Chu Đào: "Em đã ăn cái gì trước đó chưa?"
Cô gật gù.
"Ăn cái gì? Thế sao không bảo với anh?"
"Anh đâu có hỏi em đâu, sao em biết anh vào đây!"
"Em ăn món gì?" Tần Quốc Trường không có dự định sẽ bỏ qua cho cô.
Cô chọc ngón tay đẩy anh ra ý cho anh về chỗ ngồi, mồm ngượng nghịu: "Ăn kẹo."
Tần Quốc Trường không chút kinh hồn hay bạc vía, chỉ có điều đứng sững lại, ánh mắt loé lên tia lạnh lùng, cứ đứng như thế trừng mắt nhìn chằm chằm Vỹ Chu Đào.
Vỹ Chu Đào lặng lẽ cúi đầu xuống, áp lòng bàn tay vào gáy chà xát, môi mím mím nói chuyện nhỏ xíu: "Em không thấy đói."
Khó khăn lắm Tần Quốc Trường mới chịu quay về chỗ ngồi như bao người, sắc mặt anh trầm xuống, dường như có chút tức giận.
Sau đó vẫn gắng gượng cầm dao nĩa lên, cắm một mẫu thịt đưa đến miệng anh lại ứ nghẹn chỗ nào đó không há nổi cơ hàm.
Lập tức thu dọn đi về.
Vỹ Chu Đào ngồi trong một chiếc xe sang trọng tràn ngập không khí mù mịt của sự im lặng.
"Tối nay để anh ngủ với em." Anh thình lình phán, khiến Vỹ Chu Đào ngơ ngác liếc nhìn anh, thỏ thẻ nói: "Hôm nào anh chẳng ngủ chung với em."
"Anh phải nói chuyện đàng hoàng với em." Tần Quốc Trường rành mạch rõ ràng phân tích lại ý của bản thân.
Vỹ Chu Đào ngón tay này sờ ngón tay kia, mắt liếc sang phía Tần Quốc Trường, rụt rè nói nhỏ: "Ngày mai em có bài kiểm tra." Vừa nói vừa hồi hộp chú ý sắc mặt anh.
Quả nhiên như Vỹ Chu Đào dự đoán, Tần Quốc Trường chẳng màn đến bài kiểm tra lớn bé ra sao, anh chau mày: "Em sắp chết đến nơi vẫn chọn bài kiểm tra thay vì chọn anh?"
Chết gì chứ! Vỹ Chu Đào thầm than, cô cảm thấy mình còn sống lâu trăm tuổi ấy, bất quá dạo gần đây cô tiếp xúc với lượng công việc nhiều nên không kịp tiêu thụ thức ăn, sống một khoảng thời gian nữa sẽ điều chỉnh trở lại được như cũ thôi.
Thế nhưng Tần Quốc Trường không có suy nghĩ giống với Vỹ Chu Đào, không ăn được tức là sắp chết đến nơi, tình hình vô cùng căng thẳng.
Vỹ Chu Đào nghĩ sẽ bị giáo huấn một trận lớn nhất cuộc đời, tinh thần của cô vô cùng khẩn trương, cấp bách hay không cũng muốn có sự việc nào đó gấp gáp lôi cô ra khỏi việc ăn uống thất thường này.
Nhưng khác với những gì Tần Quốc Trường nói, anh không ngồi vào bàn nghiêm túc giảng dạy mà là ép cô uống hai viên thuốc nhuận tràng cường độ mạnh.
Vỹ Chu Đào sẵn sàng để anh giám sát cả đêm nay.
Ban đêm, Tần Quốc Trường sau khi tắm xong thường để đầu tóc còn ươn ướt đi ra phía trước ngồi ở chỗ ghế sofa nhung duy nhất ở trong góc quán.
Anh từ khi đến ngủ nhờ ở chỗ Vỹ Chu Đào đã xuất hiện thói quen này, tóc chẳng chịu lau khô như cái tính chu toàn dạo trước, ngồi trong bóng đêm xem laptop, cái gì cũng có thể tùy tiện hơn.
Vỹ Chu Đào thường chẳng chú ý, bởi vì Tần Quốc Trường đi ra một góc, cô ở một góc làm việc riêng chính là đang nghiêm túc nỗ lực kiếm tiền.
Đột nhiên Vỹ Chu Đào bị ai đó xui khiến đi ra khỏi phòng, bắt gặp Thiếu Tống ngồi trong bóng đêm, màn hình ánh sáng xanh rọi lên thân ảnh của anh ngồi chống tay trên đầu gối, ánh mắt mù mịt nhìn gói thuốc lá mới ở trên tay.
Vỹ Chu Đào cảm thấy Tần Quốc Trường mất hết cả hồn, khi mở cửa phòng ánh đèn sáng soi đến anh vẫn ở đó không chút động tĩnh.
Cô nhẹ nhàng nhấc dép đi đến gần, cách một vài bước Tần Quốc Trường đột nhiên lên tiếng trước: "Ở trường em có bạn trai nào thân thiết không?"
"Không có." Vỹ Chu Đào lập tức trả lời, nhỏ nhẹ ngồi xuống luồn tay lên vai Tần Quốc Trường ôm lấy anh, tay trái đặt vào ngực anh dịu dàng ve: "Cũng có bạn nam bắt chuyện, nhưng em không giỏi giao tiếp, nếu không có việc gì thì ngày nào em cũng chỉ nói chuyện với Luna."
"..." Tần Quốc Trường trầm trầm không lộ ra chút ý vị gì, dáng vẻ khiến người ta ở đối diện sẽ rụt rè đi.
Vỹ Chu Đào từ từ duỗi tay thu lấy hộp thuốc lá còn mới toanh từ tay Tần Quốc Trường, thành công trong cái nháy mắt.
Cô nhét vào túi của mình, sau đó lại thò tay ra trước ngực anh ve dỗ dành: "Đừng có thử mà, hại sức khoẻ lắm!"
"Anh không mua nó." Tần Quốc Trường gỡ tay Vỹ Chu Đào ra, kéo cô ra phía trước cho ngồi vào lòng mình.
Anh nhắm mắt, áp bờ môi lên mang tai cô hít sâu, ép chặt lấy cô như một kẻ nghiện ngập.
Sát bên tai là tiếng hít hà mang những dư vị trầm ổn pha lẫn mệt mỏi, Vỹ Chu Đào vô thức cấu nhẹ vào cánh tay anh, suy nghĩ lại cô vẫn chọn đặt tay lên lồng ngực anh xoa nhẹ.
"Công ty có chuyện gì hả?" Vỹ Chu Đào thỏ thẻ hỏi, hai mắt tròn giương lên chăm chú nhìn Tần Quốc Trường.
"..." Tần Quốc Trường cong khoé môi, bàn tay thô ráp dịu dàng ve gương mặt Vỹ Chu Đào, khẽ gật đầu: "Nhạy bén hơn rồi đấy."
Vỹ Chu Đào không quan tâm tới lời khen ngay lúc này, cô chằm chằm nhìn anh chờ lời giải thích.
Tần Quốc Trường nhìn ở khoảng không, trầm lặng mím môi, thở hắc: "Em biết đó, ông nội làm việc nghiêm chỉnh cả đời, người liêm chính thì hay gặp vận xấu.
Bà nội từng nói trước mặt anh và ông nội, phải xoá đi mấy nốt ruồi xui xẻo trên người."