Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Mộc bị giám đốc hạng mục chọc cho cười to, sau đó chụp lấy bả vai Tống Quyết, nói: "Ông chủ Tống, tiếp thị nhà này hay như vậy làm tôi cũng thích theo đó. Nhân viên của anh rất có phong thái giống anh."
"Vậy nhà này không bán, giữ lại đi." Tống Quyết cũng cười lên, nhìn giám đốc hạng mục nói, "Hoa hồng cũng chia cho anh luôn, coi như là anh bán được."
Giám đốc hạng mục vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới đi theo ông chủ thị sát còn có loại chuyện tốt này, vì thế càng ra sức giới thiệu công viên Ngô Đồng Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc.
Đi được một hồi, Tống Quyết liền đuổi khéo nhân viên đi cùng, muốn một mình mình đi dạo với Hứa Thanh Mộc trong cánh rừng ngô đồng này.
Hai người an tĩnh đi vào sâu trong rừng, cũng không nói chuyện gì, nhưng bọn họ đều không cảm thấy xấu hổ, ngược lại nghe thấy âm thanh ồn ào của nhóm người Bạch Mỹ Mỹ từ nơi xa, cảm thấy bầu không khí giờ khắc này đặc biệt hài hòa.
Tống Quyết nói: "Trước đây tôi có nghe người ta nói, cây ngô đồng không chỉ có thể hấp dẫn phượng hoàng, tượng trưng cho sự cao khiết, còn tượng trưng cho cả tình yêu. Ngô là cây đực, còn đồng là cây cái, ngô đồng luôn cùng sinh cùng lớn, cùng già cùng chết, là tượng trưng của tình yêu trung trinh."
Hứa Thanh Mộc lại cười nói: "Chính xác."
Tống Quyết nói tiếp: "Hơn nữa, có triết học gia từng nói, cùng người yêu sóng vai đi qua rừng ngô đồng sẽ được thiên trường địa cửu."
Hứa Thanh Mộc nhíu mày: "Kiến thức tôi hạn hẹp, là vị triết nhân cổ đại nào nói?"
Tống Quyết dõng dạc, nói: "Tống Quyết tử."
Hứa Thanh Mộc "Xì" cười, nói: "Anh thật là, da mặt càng ngày càng dày."
Tuy rằng Hứa Thanh Mộc không hiểu được hàm nghĩa ẩn ý của Tống Quyết, nhưng Tống Quyết nhìn thấy đôi mắt đang cong lên vì cười của cậu thì trong lòng cũng tràn ngập sự dịu dàng.
Hai người vừa đi vừa cười, đột nhiên nghe thấy âm thanh "Phụt phụt" truyền đến từ phía sau, lá cây trên đỉnh ngô đồng bị gió thổi không ngừng lay động, hai người cho rằng chỉ là do gió thôi nên cũng không để ý, nhưng gió đã ngừng thổi rồi nhưng sau lại vang lên hai thanh âm réo rắt lay động lòng người.
"Ê ê nhìn kìa có đứa đang yêu đương."
"Ọe, mắc ói quá, chim chim chuột chuột."
Hai người đồng thời quay đầu lại, cảm giác được có một loại ánh sáng ngũ sắc chói lọi đang chiếu rọi trên người bọn họ.
Hai con chim khổng lồ sải cánh gần ba mét, vỗ đôi cánh sặc sỡ, đậu trên đỉnh hai cây ngô đồng trị giá trăm vạn kia. Đôi mắt của hai con chim dài và hẹp, lông vũ rực rỡ, lông đuôi dài và sặc sỡ, từng hành động đều thể hiện một màu sắc khác nhau, đỏ son, xanh đá, xanh hồ, tím tang, cái gì cần có đều có. Tuy có nhiều màu sắc trộn lẫn vào nhau như vậy, nhưng lại không hề lóa mắt chút nào, ngược lại còn quá đẹp và quá thánh khiết đến kỳ cục.
Hứa Thanh Mộc tức khắc mở to đôi mắt.
Phượng hoàng!
Khu rừng ngô đồng này đúng là dẫn được phượng hoàng tới!
Phượng hoàng có ba lông đuôi và một mào được gọi là chim phượng, còn con có hai lông đuôi không có mào thì gọi là chim hoàng. Tuy rằng là lần đầu tiên thấy, nhưng Hứa Thanh Mộc vừa nhìn đã biết, những con chim bình thường không giống như thế, như vậy chỉ có thể là phượng hoàng.
Tống Quyết cũng nhìn thấy, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Mộc, nhất thời quên mất muốn nói gì.
Phượng hoàng cho rằng bọn họ không thấy mình, vẫn còn đang cười hì hì buôn chuyện, chim hoàng nói: "Mắc ói thiệt á."
Chim phượng liền cười: "Mắc ói đễn nỗi làm bổn vương muốn ca hát."
Vì thế, phượng hoàng đậu ở trên cây ngô đồng, vỗ cánh rồi bắt đầu ca hát.
"Ngoài đồng cỏ mọc lan ra,
Mịt mù sương khói đậm đà rớt rơi.
Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
Tình cờ ta gặp được nàng,
Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu.
Lan ra cỏ mọc đầy đồng,
Mịt mù sương lộ một vùng rớt rơi.
Có cô con gái xinh tươi,
Mắt trong mày đẹp mặt người xinh thay!
Tình cờ mà gặp nhau đây,
Thoả lòng ước nguyện cả hai đợi chờ."
Bản dịch của Tạ Quang Phá[email protected]
Phượng hoàng kêu một tiếng thôi cũng đã đủ động lòng người, đã vậy đây còn là hát nên càng du dương, trong trẻo và thanh tao. Mà lời ca này lấy từ 《 Kinh Thi 》, thể hiện sự ngây thơ lãng mạn và tình yêu lâu dài, mà phượng hoàng lại đang hát trong khu rừng ngô đồng được xem như là nơi tượng trưng cho tình yêu trung thành, quả thật là vô cùng thích hợp.
Phượng hoàng hát được một nửa, những con chim gần đó đều bắt đầu bay tụ về đây, phát ra tiếng hót thanh thúy sôi nổi như muốn hát theo.
Đây quả thực giống như là một buổi hòa âm vĩ đại, cả nghe lẫn nhìn đều rất tuyệt vời, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết vẫn chưa mở miệng, an tĩnh lắng nghe.
Phượng hoàng hát xong rồi cao hứng xòe ra đôi cánh.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết vội vàng vỗ tay, phượng hoàng sửng sốt, rồi sau đó, chim phượng kinh ngạc hỏi: "Ủa? Mấy người không phải Nhân tộc à? Thấy được chúng ta hả?"
Hứa Thanh Mộc chớp chớp mắt, nói nói: Ừa, thấy mà."
Chim hoàng cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, nói: "Hai người này không phải người thường, có tiên cốt."
Đang nói, Bạch Mỹ Mỹ và bốn người kia từ nơi xa cũng chạy như điên lại đây, Hạ Tử Minh kích động nhìn phượng hoàng nói: "Trời đất ơi! Là phượng hoàng hả! Là phượng hoàng kìa!"
Phượng hoàng: ...
Nhìn kỹ thì... đây là đám sinh linh gì vậy!
Hai nhân tộc có cốt tiên, một con quỷ được sinh ra từ linh khí đất trời, một tiểu yêu Hồ tộc, một hình nhân bằng giấy, còn có một nhân tộc bình thường trên đầu được bao phủ bởi mây tía.
Chim phượng mất vui, lập tức dậm chân nói: "Mấy người rốt cuộc là sinh linh quái lạ phương nào! Vì sao một tên phàm nhân bình thường cũng có thể nhìn thấy chúng ta!"
Hứa Thanh Mộc không nói gì, thầm nghĩ hẳn là Bạch Mỹ Mỹ mở thiên nhãn tạm thời cho Hạ Tử Minh, để hắn cũng có thể nghe được tiếng kêu động lòng người của phượng hoàng.
Chim hoàng lập tức cất cánh, nói: "Đi thôi, thật vất vả mới kiếm được cái rừng ngô đồng nào vừa mắt, tưởng ở được rồi ai dè lại bị mấy tên nhân tộc bình thường như thế nhìn thấy."
Chim hoàng cũng hừ hừ nói: "Nhân tộc bình thường không có cửa để nghe tiếng ca của bổn hậu, khỏi cưỡng cầu chúng ta làm gì!"
Nói xong hai con chim liền giương cánh bay cao, chỉ để lại một cơn gió.
"Đừng, đừng đi mà!" Văn Bác Hàm lớn tiếng gào.
Lúc bốn người kia chạy tới thì chỉ còn nhìn thấy một chút điểm sáng rơi rớt còn lưu lại, hồi nãy còn đang mừng húm mà giờ đây chẳng còn gì.
Hạ Tử Minh rất bi thương, ôm Văn Bác Hàm bắt đầu rơi lệ, nói: "Híc hát hay ghê á, đời này tôi chưa từng nghe qua âm thanh dễ nghe như vậy, nếu có thể hát cho ca khúc của tôi thì tốt rồi... Tiếc quá, sao lại đi chứ..."
Hứa Thanh Mộc an ủi hắn: "Phượng hoàng không chỉ cao khiết, còn rất cao ngạo, 'không phải ngô đồng thì không đậu, không phải quả xoan thì không ăn, không phải nước suối trong lành thì không uống', thần điểu mang lại điềm lành như thế đế vương thời trước không có tư cách để nhìn thấy đâu. Ngay cả âm luật có linh luân được phượng hoàng kêu ra, anh là người làm nhạc, có thể nghe được đã rất là may mắn rồi."
Hạ Tử Minh trời sinh lạc quan, nghe thấy Hứa Thanh Mộc nói rất nhanh đã vui trở lại, vừa khóc vừa cười nói: "Cũng đúng, tôi đã thấy phượng hoàng rồi! Với cái chuyện nghe được tiếng kêu của phượng hoàng thôi tôi cũng đã có thể chém gió cả đời! Tuy chỉ nghe được một đoạn ngắn nhưng cũng được lợi không ít. Á, có linh cảm! Tôi muốn sáng tác bài hát!"
Nói xong Hạ Tử Minh lập tức lấy di động ra bắt đầu điên cuồng ghi lại những giai điệu mới mẻ trong đầu mình.
Còn ba người khác vẫn hơi si mê nhìn về phía phượng hoàng biến mất, Văn Bác Hàm ngây ngốc nói: "Cả đời này tôi chưa từng thấy phượng hoàng... Không biết lần sau có còn cơ hội hay không."
Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Thử xem, có lẽ được."
Bốn người liền quay đầu lại, mong chờ nhìn Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc chớp chớp mắt, nói: "Cần phải có một số thứ rất khó có, đại khái chỉ có sức mạnh đồng tiền của ông chủ Tống đây mới có thể giải quyết được."
.
Ngày hôm sau, hoàng hôn.
Hai con chim phượng hoàng bay hồi lâu, ngoại trừ cánh rừng ngô đồng kia vẫn chẳng có nơi nào khiến chúng nó vừa lòng để làm tổ. Vì thế chúng nó lại bay lượn vài vòng ở trên cánh rừng ngô đồng một hồi, không còn thấy đám sinh linh kỳ quái ngày hôm qua ở gần đó nữa, mới chậm rãi đặt chân đậu trên đỉnh cây ngô đồng.
Sau khi đậu xuống, phượng hoàng thở dài một hơi thỏa mãn, bắt đầu thong thả cao ngạo chải chuốt lông chim của mình.
Một lát sau, chim phượng đột nhiên nói: "Hình như ta ngửi thấy được một mùi hương..."
Chim hoàng ngẩng đầu, lông đuôi run rẩy, nói: "Là mùi hương của quả trúc nhật, còn có nước suối nữa."
Phượng hoàng liếc mắt nhau một cái, liền đập cánh bay xuống từ trên cây, bay theo theo mùi hương ở phía trước, sâu trong khu rừng ngô đồng, chúng nó thấy được một cái bình chứa màu trắng đang chảy nước suối mát lạnh, cho dù ở xa thật xa cũng biết được dòng nước này vô cùng ngọt lành.
Chim phượng lập tức tiến lên uống một ngụm nhỏ, đôi mắt phượng liền tỏa ra sáng ngời, kinh hỉ nói: "Nước ngọt ghê á! Ngươi nếm thử đi!"
Chim hoàng cũng không tới liền, mà nó đang cúi đầu mổ vào cái đĩa bằng vàng, vừa ăn vừa nói: "Trời quả cây trúc nhật thiệt nè, ngon quá đi!"
Chim phượng cũng kinh hỉ, vội vàng sung sướng mà ăn thỏa thích thứ đồ ăn ngon lành này.
"Nhưng mà sao ở đây lại có những thứ này?" Ăn đến một nửa đột nhiên thì chim phượng đột nhiên tỉnh lại, khó hiểu nói, "Rất nhiều nước suối trong khe núi sâu đều bị hoạt động của nhân loại làm cho ô nhiễm, quả cây trúc nhật này phải mấy chục năm hay cả trăm năm mới nở hoa được, có nhiều quả trúc nhật như vậy mà cái nào cũng đạt chất lượng cao, khó có lắm đó."
Đang nói, phượng hoàng nghe được tiếng bước chân, đồng thời ngẩng đầu, liền thấy được đám sinh linh kỳ quái ngày hôm qua.
Phượng hoàng: ...
Hứa Thanh Mộc cười vẫy vẫy tay với chúng nó, nói: "Có vừa lòng không? Kiệt tác của ông chủ Tống đấy."
Tống Quyết khiêm tốn nói: "Nước được lấy từ sông băng của cao nguyên Thanh Tạng, toàn bộ hành trình đều được giữ lạnh vận chuyển bằng đường hàng không đến đây. Sông băng là tài nguyên nướcsạch nhất trên trái đất hiện giờ, cách xa khu vực công nghiệp ô nhiễm, chứa nhiều loại khoáng chất, có thể ngăn ngừa ung thư ngừa lão hóa. Cả mấy quả trúc nhật này nữa... thời xa xưa đúng là rất hiếm có, nhưng bây giờ đã có khoa học hỗ trợ gieo trồng quy mô lớn. Người trồng trúc nhật ước chừng khoảng năm sẽ thu hoạch một lần, tuy rằng sản lượng vẫn rất thấp, nhưng có tiền thì mua tiên cũng được."
Phượng hoàng nghe xong vô cùng sửng sốt.
Tống Quyết tiếp tục nói: "Tri thức chính là sức mạnh, khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống."
Phượng hoàng từ từ tiêu hóa những gì Tống Quyết nói, sau đó gật gật đầu, vừa lòng bay quanh nhóm sinh linh kỳ kỳ quái quái này, sau đó lại bắt đầu bay múa ca hát.
Phượng hoàng bay giữa không trung vô cùng mỹ lệ không có từ ngữ nào có thể hình dung, tiếng ca uyển chuyển khiến người nghe vui vẻ thoải mái. Trăm chim gần đó tụ tập lại nơi này, bay vòng quanh phượng hoàng hót líu lo, dưới ánh chiều tà, ánh sáng của phượng hoàng cùng hoàng hôn giao hòa lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.
Hát xong một bài, trăm điểu tan đi, Hạ Tử Minh lại nhịn không được bèn khóc.
Phượng hoàng lúc này mới đáp xuống, sau đó chim phượng ngửa đầu cao ngạo nói: "Nếu các ngươi thành tâm thành ý cung phụng bổn vương."
Chim hoàng cũng ngửa đầu nói: "Chúng ta sẽ đại phát từ bi mà ở lại."
Chim phượng nói tiếp: "Mỗi tháng cung phụng nước trong quả trúc một lần."
Chim hoàng lại nói: "Không thể để những người khác tiến vào cánh rừng ngô đồng này."
Nghe xong Hứa Thanh Mộc liền lộ vẻ xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh Mộc nghiêm túc mở miệng: "Ờm, cái này, ngày hôm qua bọn nhỏ không thấy rõ hai vị, cho nên hôm nay mới thỉnh hai vị tới để bọn họ mở rộng tầm mắt. Chỉ là... Không nghĩ tới hai vị lại muốn ở lại nơi này."
Phượng hoàng: ???
Hứa Thanh Mộc thanh thanh giọng, nói trắng ra: "Là thế này, khu rừng ngô đồng này là cảnh quan quan trọng nhất của hạng mục, là con át chủ bài để hấp dẫn các hộ gia đình, sao có thể không để cho ai đi vào? Ông chủ Tống của chúng tôi còn phải làm ăn buôn bán đó."
Phượng hoàng: ...
Nhân tộc này bị sao vậy!
Mắc cái gì mà chảnh thế?!!!