Mấy người ra đến cổng bệnh viện, Trần Dĩnh nói: “Tối nay tôi còn có việc, tôi không đi đâu!”
Lí Dương Uy nói: “Thế sao được, em nhất định phải đi!”
Trần Dĩnh nói: “Đợi vài hôm nữa Kỉ Oanh và em bé về, em lại qua chơi! Hôm nay em thấy hơi mệt!”
Ngô Phong Hải cũng khuyên Trần Dĩnh đi, nhưng Trần Dĩnh kiên quyết không đi. Lí Dương Duy nhớ ra hành động lạnh nhạt của Trương Hoa ban nãy, thầm nghĩ có khi hai người đang có mâu thuẫn gì chăng? Cuối cùng đành nói: “Vậy để lần sau anh mời riêng em vậy nhé!”
Trần Dĩnh về đến nhà, không bật đèn cũng chẳng bật ti vi, cả căn phòng yên tĩnh chẳng có chút tiếng động, Trần Dĩnh ngồi ngây ra trên giường.
Lúc ở bệnh viện nhìn thấy Kỉ Oanh mặt rạng ngời hạnh phúc, mẹ cô, còn cả mẹ Dương Uy đều ở bên cạnh chăm sóc, Trần Dĩnh nhớ lại đến lúc mình sinh con gái, trong lòng không khỏi chua xót.
Chủ yếu nhất vẫn là thái độ của Trương Hoa. Trần Dĩnh không hiểu tại sao Trương Hoa lại trở nên như vậy. Câu nói: “Của cô ấy là của cô ấy, của tôi là của tôi” cùng với hành động bỏ đi lạnh lùng của anh càng khiến cho cô thêm đau lòng.
Lần trước sau khi đưa con đi, sau đó trở lại, mặc dù Trương Hoa không nói gì thân mật, cũng không có hành động thân thâm mặt với cô, nhưng anh không bao giờ tỏ ra lạnh lùng như thế. Tại sao? Chẳng lẽ là vì anh hiểu lầm chuyển cô và Vu Hâm ỏ trong quán cà phê? Hay còn vì nguyên nhân gì khác nữa?
Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Dĩnh lại thoáng hiện lên hình ảnh Trương Hoa và Cổ Vân Vân nhận làm bố mẹ nuôi con trai Lí Dương Uy, chẳng lẽ đợt trước Trương Hoa thường xuyên đi công tác với Cố Vân Vân nên đã nảy sinh tình cảm chăng?
Trương Hoa ngồi trong xe, thấy Trần Dĩnh bỏ đi một mình, không khỏi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ tối nay cô ấy đi gặp Vu Hâm?”
Cổ Vân Vân không lái xe mà cùng Ngô Phong Hải lên xe của Trương Hoa. Mấy người vào ngồi trong xe của Trương Hoa rồi, Trương Hoa cũng không hỏi vì sao Trần Dĩnh không đi. Lí Dương Uy và Ngô Phong Hải nhìn sắc mặt của Trương Hoa không ổn nhưng cũng không hỏi han gì, Cổ Vân Vân lại c không hỏi.
Sợ tối uống nhiều quá không thể lái xe về, Trương Hoa lại lái xe quay trở lại công ty, sau đó mấy người bắt taxi đến nhà hàng. Đến nơi, Lưu Huệ Anh đã ngồi ở đại sảnh chờ họ, nhìn thấy họ liền vội hỏi: “Trần Dĩnh đâu?”
Trương Hoa không nói gì mà đi thẳng vào trong. Ngô Phong Hải ghé vào tai Lưu Huệ Anh, thì thầm: “Chắc là hai
người họ lại cãi nhau chuyện gì rồi, Trần Dĩnh đến bệnh viện rồi về luôn, không chịu đi ăn!”
Mấy người đi phía sau Trương Hoa lên tầng, Lưu Huệ Anh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dĩnh nhưng tắt máy.
Lúc ăn cơm, Trương Hoa thấy mấy người kia nói chuyện có vẻ rất dè dặt, lúc này mới hay tâm trạng của mình đã ảnh hưởng đến họ. Anh bật cười nói: “Hôm nay ăn mừng Dương Uy được làm bố, chúng ta phải uống cho đã đời mới được!”
Cuối cùng Lưu Huệ Anh mới lên tiếng: “Trương Hoa, rốt cuộc anh làm gì với Trần Dĩnh thế? Cô ấy đã nói tối nay sẽ cùng đi ăn với mọi người, sao anh vừa đi là cô ấy lại không đến thế?”
Trương Hoa nhìn Lưu Huệ Anh một lát rồi nói: “Hôm nay ăn mừng con trai Dương Uy ra đời, những chuyện khác chúng ta đừng nhắc đến!” Lưu Huệ Anh đang định nói gì thì Trương Hoa đã nâng cốc lên: “Mọi người cạn ly nào, tôi xin cạn trước!”
Sau đó, Trương Hoa liên tục hô hào mọi người uống như không có chuyện gì xảy ra. Chắc là vì rượu nên chẳng mấy chốc không khí đã náo nhiệt hẳn, chẳng ai còn để ý đến chuyện không vui giữa Trần Dĩnh và Trương Hoa nữa.
Ăn được một nửa thì Ngô Tĩnh đến, khiến cho không khí càng thêm náo nhiệt, Trương Hoa nói: “Em bây giờ còn bận hơn cả bọn anh, lại là nhân tài trong mắt chủ tịch Cổ, anh nhất định phải em một ly!”, thế là mọi người liền hô hào ép Ngô Tĩnh phải uống.
Mọi người uống đến tận khuya, mà người uống nhiều nhất là Ngô Phong Hải. Lúc gần kết thúc, Ngô Phong Hải đứng bật dậy mời Lưu Huệ Anh uống một ly, uống xong đột nhiên nói: “Anh đã nghĩ rất lâu rồi, vừa hay hôm nay có tất cả bạn bè ở đây, anh muốn nói với em câu này!”, Ngô Phong Hải dừng lại một lát mới nói: “Huệ Anh, anh yê
Lưu Huệ Anh nghe xong thì đờ người ra, hồi lâu sau mới nói: “Anh uống nhiều quá phải không?”
Trương Hoa vội nói: “Người say thường nói thật mà! Mọi người cùng nâng cốc cho sự dũng cảm của Phong Hải nào!”
Mấy người còn lại cũng đứng dậy nói: “Phải cạn ly mới được!”
Lí Dương Uy rót đầy ly cho Phong Hải, nói: “Anh cũng phải uống với bọn tôi!”, Ngô Phong Hải cười sảng khoái nói: “Ok!”
Lưu Huệ Anh đứng bên cạnh nhìn bọn họ uống. Trương Hoa nói: “Huệ Anh, thực ra mọi người đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ có hai người là không chịu nói ra mà thôi!”
Lưu Huệ Anh nói: “Uống nhiều quá rồi, tôi phải về đây!”, nói rồi liền xách túi sải bước ra khỏi phòng. Trương Hoa đẩy Ngô Phong Hải, nói: “Mau tiễn cô ấy đi!”, lúc này Ngô Phong Hải mới vội vàng đuổi theo.
Trương Hoa nói: “Thế chúng ta cũng đi chứ!”, lúc xuống dưới, mấy người nhìn thấy Ngô Phong Hải quay lại. Trương Hoa nói: “Lưu Huệ Anh đâu? Không tiễn cô ấy à?”
“Cô ấy không cần tôi tiễn, lên taxi rồi đi thẳng rồi!”
Lí Dương Uy nói: “Sao anh ngốc thế? Không biết ngồi luôn vào trong à?”
Ngô Phong Hải nói: “Chẳng phải cô ấy không có tình cảm với tôi nên mới đi trước hay sao?”
Ngô Tĩnh cười: “Yên tâm đi, nếu cô ấy không có tình cảm gì với anh thì đã không đi trước như vậy!”
Lí Dương Uy phải về bệnh viện nên đi trước, Ngô Phong Hải uống cũng khá nhiều nên bắt xe về luôn. Trương Hoa với Ngô Tĩnh cùng đường, đang định về thì Cổ Vân Vân nói: “Hay là chúng ta đi dạo một chút đi!”, Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được!”, Ngô Tĩnh liền bảo: “Thế em về trước đây!”
Trương Hoa đứng trên cây cầu dành cho người đi bộ nhìn xa xăm một lát, nói: “Lúc này ngắm thành phố vẫn là đẹp nhất, yên hơn ban ngày nhiều!”
Cổ Vân Vân nhìn Trương Hoa, lại nhìn ra xa, nói: “Tôi biết tâm trạng của cậu không tốt, có phải vì Trần Dĩnh không?”
Trương Hoa lấy thuốc ra hút, hồi lâu mới nói: “Cậu có cảm thấy một khi con người ở một dạng tiềm thức nào đó rồi thì khó mà sửa được không?”
“Cậu nói thế ý gì?”
“Đột nhiên tôi thấy rất mệt mỏi!”
Cổ Vân Vân không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Trương Hoa ở trên cầu. Hồi lâu sau, Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Cổ Vân Vân, nói: “Cảm ơn cậu!”
“Sao lại cảm ơn tôi?”
“Cậu bây giờ khiến cho tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm!”
Cổ Vân Vân cười nói: “Có phải vì trước đây tôi thích cậu nên khiến cậu thấy áp lực không?”
Trương Hoa lại nhìn ra xa không nói gì. Cổ Vân Vân khẽ nói: “Xem ra có khi làm bạn bè lại khiến người ta thấy thoải mái tâm lí hơn làm người yêu!”
Trương Hoa đứng một lát rồi xoay người lại nói: “Chúng ta đi thôi, tôi tiễn cậu về!”
Lưu Hải Anh tự mở cửa đi thẳng vào bên trong, bởi vì dạo này gần như cô toàn ở chỗ Trần Dĩnh nên Trần Dĩnh đã đưa một bộ chìa khóa nhà cho Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh bật đèn lên, Trần Dĩnh đang ngồi dựa lưng vào giường nhìn cô. Lưu Huệ Anh nói: “Cậu làm gì thế à? Muốn hù chết tớ hả? Đã không bật đèn còn không lên tiếng!”
Trần Dĩnh nhìn Lưu Huệ Anh một lát, đột nhiên nói: “Tớ hơi đói!”
“Từ tối cậu chưa ăn gì à?”
Trần Dĩnh lắc đầu, Lưu Huệ Anh nói: “Sao không nói sớm để tớ mua gì về cho cậu!”
Trần Dĩnh ngồi dậy khỏi giường, lúc này Lưu Huệ Anh mới nhìnTrần Dĩnh từ lúc về thậm chí không buồn thay quần áo. Lưu Huệ Anh nói: “Cậu sao thế? Lại là vì Trương Hoa à?”
Trần Dĩnh không nói năng gì, đi thẳng vào bếp làm đồ ăn. Lưu Huệ Anh đi vào theo, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Vẫn là chuyện Trương Hoa nhìn thấy cậu và Vu Hâm ở cửa hàng cà phê ư?”
Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Tớ hoàn toàn không biết tớ đã sai ở đâu!”
Lưu Huệ Anh thở dài, cũng chẳng biết phải nói gì, cuối cùng bảo: “Thôi tớ đi tắm đây!”
Lưu Huệ Anh đi tắm xong, nhìn thấy Trần Dĩnh lặng lẽ ngồi ăn ở phòng khách. Lưu Huệ Anh ngồi xuống, hai người chẳng ai nói gì. Một lát sau, Lưu Huệ Anh nói: “Tối nay, trong lúc uống rượu, Ngô Phong Hải nói yêu tớ!”
Trần Dĩnh bỏ đũa xuống, nói: “Cuối cùng anh ấy cũng chịu thổ lộ rồi hả!”
“Lúc ấy anh ấy đã uống nhiều rồi, không biết có phải là lời của rượu không nữa!”
“Người làm kinh doanh như anh ấy cho dù có uống say rồi cũng không nói lăng nhăng đâu!”
Trần Dĩnh nằm trên giường, ngoảnh đầu lại nhìn Lưu Huệ Anh vẫn chưa ngủ, nói: “Huệ Anh, tớ mừng thay cho cậu đấy, Phong Hải là người đàn ông tốt đấy!”
Một lát sau Lưu Huệ Anh mới khẽ nói: “Nhưng mà tớ thấy hơi sợ!”
Trần Dĩnh nói: “Đồ ngốc, có gì mà phải sợ, có được một người đàn ông yêu mình chân thành, mà người ấy lại là người mình cũng thích thì đấy chính là hạnh phúc đáng ngưỡng mộ đấy!”
“Nhưng tớ lo liệu có thất bại lần nữa không?”
“Ngô Phong Hải là người như thế nào chúng ta đều biết rõ, dù gì cũng quen biết bấy lâu rồi!”
Lưu Huệ Anh ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh, nói: “Thế còn cậu thì sao?”
Trần Dĩnh nhìn lên trần nhà, sau đó nói: “Tớ chuẩn bị xin nghỉ việc ởđó!”
“Tại sao?”
“Tớ đến đó làm việc là vì Trương Hoa, giờ đã thế này rồi có ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì!”
“Nghỉ việc thì có thể giải quyết được vấn đề sao?”
“Tớ không biết, nhưng hiện giờ đầu óc trống rỗng, ít nhất nghỉ việc rồi sẽ không phải làm việc chung với Vu Hâm, cũng tránh được bị anh ta đeo bám!”
“Anh ta lại đến tìm cậu à?”
“Chiều nay anh còn tìm đến tận đây, chỗ tớ ở chỉ có cậu và Trương Hoa biết, ngay cả Phong Hải cũng chưa từng đến, chỉ biết tớ ở trong tòa nhà này, vì vậy tớ cứ thắc mắc không hiểu tại sao anh ta biết được? Hơn nữa còn biết cụ thể là phòng nào nữa!”
“Thế thì lạ nhỉ?” – Im lặng một lúc cô lại nói tiếp: “Hôm nay Trương Hoa đối xử với cậu như thế liệu có phải vì anh ấy nhìn thấy cậu và Vu Hâm từ trong này đi ra không?”
“Không thể nào! Lúc ấy Trương Hoa mới về đến thành phố, hơn nữa lại đi cùng với Ngô Phong Hải, nếu anh ấy nhìn thấy thì chắc Ngô Phong Hải cũng biết.”
Trần Dĩnh đi vào văn phòng của Cổ Vân Vân, đưa đơn xin nghỉ việc đặt lên bàn cô rồi nói: “Chị Vân Vân, đây là đơn xin nghỉ việc của tôi!”
Cổ Vân Vân nói: “Đang yên đang lành sao đột nhiên xin nghỉ việc thế?”
“Nguyên nhân thì tôi không muốn nói nhiều, từ hôm nay tôi sẽ rời khỏi công ty, nói chung là cũng không có nhiều thứ phải bàn giao đâu!”
Cổ Vân Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô là người Trương Hoa đưa sang, nếu muốn nghỉ việc thì phải có sự đồng ý của anh ấy trước đã!”
Trần Dĩnh vào văn phòng của Trương Hoa, Trương Hoa ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại cúi xuống làm việc của mình. Trần Dĩnh đứng im một lát rồi đặt đơn xin nghỉ việc ra trước mặt anh, nói: “Em muốn xin nghỉ việc bên này, Vân Vân bảo em chữ kí của anh trước!”
Trương Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, hồi lâu sau mới kí nhanh vào lá đơn và đưa lại cho Trần Dĩnh. Trần Dĩnh cầm lá đơn chưa đi ngay, nhưng Trương Hoa đã cúi đầu làm việc của mình.
Trần Dĩnh nhìn anh hồi lâu, cuối cùng quay người đi ra ngoài, đi thật nhanh vào nhà vệ sinh, hất nước vào mặt để cuốn trôi những giọt nước mắt, hồi lâu sau mới đi ra. Trương Hoa ngồi dựa lưng vào ghế hút thuốc, Ngô Phong Hải chạy vào hỏi: “Chị dâu sao tự nhiên lại nghỉ việc thế?”
Trương Hoa hỏi: “Sao anh biết?”
“Lúc nãy nhìn thấy chị ấy ở bên dưới, mặt mày u uất đi từ trong thang máy ra, tôi có hỏi chị ấy thì chị ấy bảo hôm nay xin nghỉ việc rồi, cả anh và Vân Vân đều kí rồi”.
Trương Hoa tựa lưng vào ghế, rít thuốc hồi lâu mới nói: “Ban đầu đáng lẽ ra không nên để cô ấy qua đây, giờ nghỉ việc cũng tốt!”