Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

chương 132

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cổ Vân đag nằm trên giường đọc báo thì Cổ Triết Đông gõ cửa phòng: “Vân Vân, con ngủ chưa? Bố vào nhé!”

Cổ Vân Vân ném quyển tạp chí sang một bên, lấy chăn trùm kín mặt.

Cổ Triết Đông đứng một lát rồi chậm rãi đấy cửa vào, biết con gái giả vờ ngủ liền đến ngồi xuống bên giường nói: “Hôm nay con tìm gặp Ngô Tĩnh phải không?”

Cổ Vân Vân hất chăn ra, ngồi phắt dậy, hừ giọng: “Quả nhiên cô ta chạy tới kể tội với bố ngay rồi, có phải lại làm nũng một trận không?”

Cổ Triết Đông nói: “N chuyện con làm không cần Ngô Tĩnh phải đến nói với bố!”

“Bố nói thế là có ý gì? Bố vào đây là để bảo con đừng can thiệp vào chuyện giữa hai người chứ gì?”

“Ngay cả mẹ con còn tin tưởng bố, tại sao con không tin?”

“Bố tưởng mẹ thật sự tin tưởng bố ư? Mẹ chẳng qua chỉ là nhẫn nhịn bố mà thôi! Bố tưởng con không biết à, lần trước bố nói với con bố từng thích người đàn bà khác, con đi hỏi mẹ, hóa ra bố từng vì người đàn bà khác mà suýt li hôn với mẹ con!”

Cổ Vân Vân lại nói:”Đều tại con, cứ tưởng rằng bố là một người bố tốt, là một người chồng, người cha không bao giờ phản bội gia đình!?

Cổ Triết Đông bình tĩnh nhìn con gái, sau đó nói:

“Bố từng có lỗi với mẹ, nhưng đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi! Bao nhiêu năm nay, trong lòng bố chỉ có hai thứ, một là gia đình, hai là sự nghiệp!”

“Bố tưởng bố nói mấy câu này sẽ khiến con tin bố chắc? Trừ phi bố đuổi việc Ngô Tĩnh, bảo cô ta rời đi khỏi công ty ngay!?”

“Thực ra bố làm những việc này đều là vì con, bố cũng lớn tuổi rồi, công ty sớm muộn cũng phải giao cho con, mà những người xây dựng sự nghiệp với bố đều sắp già hết rồi, bố chỉ có thể giúp con bằng việc đào tạo những người thanh niên có thực lực cho con thôi!”

Thấy Cổ Vân Vân không nói gì, Cổ Triết Đông lại nói tiếp: “Chính vì điểm này bố mới hợp tác cùng với nhóm Trương Hoa, hi vọng bọn họ sau này có thể giúp đỡ con trong sự nghiệp. Ngô Tĩnh là một nhân tài hiếm có, xét từ góc độ đào tạo lực lượng thanh niên hay là đào tạo trợ thủ giúp cho con, bố đều buộc phải trọng dụng cô ta, còn con lại không hiểu những điều này, thứ nhất là luôn để tình cảm xen vào công việc, khiến cho Trương Hoa mất đi tính tích cực trong công việc, Trần Dĩnh rời khỏi công ty, sau lại tìm đến Ngô Tĩnh, con thà tin người ngoài đồn đại chứ không tin bố phải không?”

Cổ Triết Đông đứng dậy nói: “Con cứ bình tâm lại rồi suy xét vấn đề, với một nhà lãnh đạo doanh nghiệp, lý trí mãi mãi phải xếp lên hàng đầu, tiếp theo mới là những phán đoán chính xác”.

Buổi chiều Trần Dĩnh ngồi trong phòng tài vụ, cứ nghĩ mãi xem tối nay nên nấu món gì, bởi cô biết hôm nay Trương Hoa sẽ về. Đột nhiên Trương Hoa gọi điện về nói: “Trần Dĩnh tối nay anh với Phong Hải sẽ về đến nhà, chắc khoảng tám, chín giờ gì đấy, nếu không đói quá thì chờ bọn anh về cùng ăn. À phải rồi, gọi cả Huệ Anh nữa!”

Đây là lần đầu tiên Trương Hoa gọi điện báo về kể từ khi anh đi công tác. Cúp điện thoại rồi mà Trần Dĩnh vẫn thôi không cười. Cô gái ngồi đối diện với Trần Dĩnh cười nói? “Giám đốc Trần, có chuyện gì mà vui thế?”

Trần Dĩnh cười đáp: “Không có gì đâu! Sau này đừng gọi chị là giám đóc Trần, cứ gọi là chị Dĩnh đi!”

Ra khỏi chợ, Lưu Huệ Anh nói: “Có bốn người thôi, cậu làm gì mà mua lắm đồ thế?

Trần Dĩnh nói: ‘Chẳng mấy khi cả mấy người chúng ta ử nhà ăn cơm, phải làm thịnh soạn một chút chứ!”

Trương Hoa và Ngô Hải Phog về đến nhà, Trần Dĩnh vẫn đang lúi húi trong bếp. Lưu Huệ Anh đặt thức ăn lên bàn, Ngô Hải Phong rửa tay đi ra nhìn thấy liền nói: “Thịnh soạn thế này cơ à, anh phải xuống dưới mua ít bia mới được!”

Lưu Huệ Anh nói: “Anh chỉ biết uống bia thôi, đã mua cả rồi!”

Ngô Hải Phong đến trước cửa bếp gọi vọng vào: “Chị dâu, xong hết chưa? Có cần giúp một tay không?”

Trần Dĩnh nói: ‘Còn một món nữa, sắp xong rồi đây, mọi người cứ ăn trước đi!”

Ngô Hải Phong đáp: “Tôi phải nếm thử tài nghệ của chị dâu mới được!”

Trương Hoa vừa mở bia vừa nói: “Ăn đừng chê là được rồi, trước đây cô ấy không biết nấu nướng gì đâu!”

Lưu Huệ Anh nói: “Đừng có khinh thường Trần Dĩnh nhà chúng ta nhé!?

Trương Hoa cười: “Nhưng cho dù có khó ăn cũng ngon hơn là Huệ Anh làm!”

“Anh nói gì thế hả? Anh ăn đồ ăn em làm bao giờ chưa?”

Ngô Hải Phong xem vảo: “Không sao, tôi biết nấu nướng mà!”

Lưu Huệ Anh trừng mắt với Ngô Phong Hải biết nấu nướng thì liên quan gì đến tôi!”

Trương Hoa khuyến khích Lưu Huệ Anh uống nhiều một chút. Lưu Huệ Anh nói “Uống say thì làm thế nào?”

Trương Hoa cười nói: “Say rồi thì ngủ lại nhà anh, cùng lắm anh ra ngoài tìm chỗ nào ngủ tạm, bảo Phong Hải ở lại chăm sóc em!”

Lưu Huệ Anh nói: “Vừa ngoan ngoãn được một thời gian, giờ lại bắt đầu giảo hoạt rồi đấy!?

Trương Hoa nói: “Chẳng còn cách nào khác, bị Phong Hải làm hư hỏng mà, ngày nào đi công tác cũng kéo anh đến khu giải trí, cũng may là anh lập trường vững vàng lần nào là, anh ta đi một mình đấy!”

Ngô Phong Hải vội nói: “Trương Hoa anh đừng có hãm hại tôi nhé!”, sau đó nhìn sang Lưu Huệ Anh, nói: “Đừng nghe anh ta nói bậy, tối nào không có việc gì là bọn anh đều ngoan ngoãn ở trong khách sạn!”

Trần Dĩnh cười nói: “Huệ Anh biết là Trương Hoa đang nói đùa mà, cô ấy sẽ không tin đâu!”

Lưu Huệ Anh nói: “Nhưng mà khó nói lắm, đàn ông bây giờ đều lăng nhăng mà!”

Trương Hoa nói: “Đúng đúng, Huệ Anh nói đúng lắm, vì vậy sau này mỗi khi Phong Hải đi công tác, cứ qua tám giờ tối là cách một tiếng em phải gọi một lần, coi như là lãnh đạo kiểm tra công việc ấy!”

Lưu Huệ Anh nói: “Thế thì Trần Dĩnh có khi cũng phải tối tối kiểm tra công việc của anh chứ nhỉ?”

Ngô Phong Hải bật một ngón tay lên nói với Lưu Huệ Anh, nói: “Huệ Anh thật là thông minh, chị dâu nên giám sát anh ấy, tôi là anh em nên có nhiều chuyện không tiện nói, biết mắt nhắm mắt mở cho qua, ví dụ như chuyện tối nào Trương Hoa cũng âm thầm trốn ra ngoài chơi!”

Trương Hoa nâng cốc lên nói: “Tôi đầu hàng, coi như ban nãy tôi chưa nói gì, chúng ta uống thôi!”

Trần Dĩnh nhịn không được, phì cười. Trương Hoa hỏi Ngô Phong Hải: “Đến nhà anh mất khoảng bao lâu?”

“Nếu lái xe thì khoảng gần ba tiếng, sao thế?”

“Đột nhiên muốn đến nhà anh chơi, ngày kia là cuối tuần, buổi sáng chúng ta xuất phát, ăn xong b trưa thì về nhé!”

Ngô Phong Hải nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Được thôi, lâu lắm rồi tôi chưa về nhà! Mọi người đến chắc là bố tôi mừng lắm!”

Hết giờ làm việc ngày hôm sau, Trần Dĩnh vào văn phòng của Trương Hoa, hỏi: “Giờ anh về chưa?”

Trương Hoa nói: “Anh phải đi tìm Ngô Tĩnh nói chuyện đã!”

“Anh ăn cơm với cô ấy luôn à?”

“Chắc cô ấy chẳng có thời gian ăn cơm với anh đâu, nói xong chuyện là về thôi!”

“Thế thì em về trước, đợi anh về rồi cùng ăn cơm! Tối qua có nhều thức ăn thế, hôm nay ăn nốt không có hỏng mất!”

Lúc Trương Hoa đến tập đoàn, trong đầu anh cứ nghĩ mãi phải nói với Ngô Tĩnh thế nào? Mặc dù anh mới về được một hôm, cũng chưa nắm rõ tình hình.

Ngô Tĩnh đang bận rộn trong văn phòng, nhìn thấy Trương Hoa vào hơi bất ngờ, nói: “Sao anh lại đến đây?”

Trương Hoa cười nói: “Giờ em bận thế, anh đành phải đến thăm em thôi!”

“Đừng nói như thế, nghe chẳng dễ chịu chút nào! Mau ngồi đi!”

Trương Hoa ngồi xuống, nhìn quanh văn phòng rồi nói: “Môi trường cũng không tồi, to hơn văn phòng của anh!”

Ngô Tĩnh đặt tài liệu trong tay xuống, nói: “Đột nhiên đến tìm em có phải có chuyện muốn nói không?”

“Không, lâu rồi không gặp, hôm nay muốn đến thăm em thôi!”

Ngô Tĩnh đi ra đóng cửa rồi quay lại. Trương Hoa nói: “Trong văn phòng của em có được hút thuốc không?”

Ngô Tĩnh cười: “Anh trở nên khách sáo như thế từ khi nào vậy?”

Trương Hoa liền rút thuốc lá ra hút, nói: “Thế thì anh không khách sáo nữa!”

Ngô Tĩnh cười nói: “Đây mới là Trương Hoa mà em quen, giờ anh và Trần Dĩnh vẫn ổn

Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh, nói: “Bảo Trần Dĩnh quay lại có phải là chủ ý của em không?”

“Em làm gì có bản lĩnh lớn thế, chủ tịch Cổ có tin tưởng chúng ta mới làm như vậy thôi!”

Trương Hoa nói: “Nếu nói là ông ấy tin tưởng em mới đúng!”

Ngô Tĩnh nói: “Hôm nay anh sao thế? Có chuyện gì cứ úp mở không chịu nói, em hi vọng giữa chúng ta vẫn giống như trước đây, có gì cứ nói thẳng ra!”

Trương Hoa nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy Ngô Tĩnh hiện giờ không giống như Ngô Tĩnh mà anh quen tước đây!”

Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa cười, hỏi: “Là tốt lên hay xấu đi?”

Trương Hoa nói: “Chẳng có gì mà xấu hay tốt cả, chỉ là cảm thấy khác biệt mà thôi, có thể anh chưa từng thực sự hiểu về em!”

Ngô Tĩnh cười nói: “Em từ xưa đến nay đều rất đơn giản, muốn hiểu em thì đơn giản lắm!”

“Anh luôn cảm thấy em như một câu đố, quen với em mấy năm rồi, theo như kinh ghiệm làm nhân sự của anh trước đây, anh phát hiện em không có định luật hình thành”

“Anh nói như vậy cứ thể như khoảng cách gữa chúng ta xa lắm vậy!”

“Đương nhiên là không phải, anh biết về bản chất em thích sự bình yên. Sự bình yên này là không thể che giấu hay ngụy trang, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã xác định được quan điểm này. Nhưng kể từ khi hợp tác với tập đoàn Triết Đông, những hành vi thực tế của em lại khiến anh không thể không nghĩ lại. Nhưng cuối cùng anh vẫn kiên định cái quan điểm đó, chính bởi vì sự mâu thuẫn tâm lý này khiến cho anh cảm thấy em như một câu đố, khiến anh cảm thấy mơ hồ.”

Ngô Tĩnh nghiêm nghị nhìn Trương Hoa, sau đó từ tốn nói: “Không cần biết anh đã nghe được những gì, không cần biết trong lòng anh nghĩ gì, em phải nói cho anh biết, Ngô Tĩnh mãi mãi là Ngô Tĩnh của trước đây!”

Im lặng nhìn Trương Hoa trong giây lát, Ngô Tĩnh nói tiếp: “Cho dù anh nói thế nào thì phải tin rưởng em, ít nhất anh phải tin em vì bạn bè của em vốn không nhiều!

Trần Dĩnh nhìn thấy Trương Hoa vừa ăn vừa nghĩ liền hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, nói: “Không có gì!”, im lặng một lát lại hỏi: “Em với Cổ Vân Vân thế nào?”

Trần Dĩnh nói: “Ngoài chuyện công việc ra thì rất ít gặp, nhưng mỗi lần nói chuyện cũng không tệ! Nói thật lòng, anh không lấy cô ấy cũng hơi đáng tiếc!”

Trương Hoa ngẩng đầu nhìn Trần Dĩnh, nói: “Sao đột nhiên em lại nói chuyện này?”

Trần Dĩnh cười: “Đâu thể vì cô ấy thích anh mà em không được nói đến vấn đề này. Cô ấy vừa có tiền, vừa xinh đẹp, lại có năng lực, tất cả những điểm ấy là không thể phủ nhận!”

Trương Hoa tiếp tục nhìn Trần Dĩnh, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, hồi lâu sau mới nói: “Em có biết tại sao anh muốn đến nhà Phong Hải không?”

Trần Dĩnh nói: “Em cũng thấy lạ, sao đột nhiên anh lại muốn đến nhà anh ấy?”

Trương Hoa buông bát đũa xuống, châm một điếu thuốc, chậm rãi kể lại cho Trần Dĩnh nghe, sau đó nói: “Anh chỉ muốn cho ah ấy hiểu rằng chúng ta cũng tô trọng bố anh ấy như với anh ấy vậy, hơn nữa cũng muốn anh ấy hiểu rằng chúng ta làm bạn với nhau không phải vì điều kiện hay hoàn cảnh gia đình!”

Trần Dĩnh nói: “Đúng thế, chẳng ai có quyền lựa chọn môi trường trưởng thành của mình, nhưng con người có thể cải thiện môi trường sinh tồn của mình!”

“Còn nữa, anh cũng muốn để Huệ Anh tìm hiểu trước mọi thứ kiên quan đến Phong Hải, hôn nhân không chỉ là chuyện của đôi bên mà còn là chuyện của họ hàng, hai bên gia đình nữa”.

Trần Dĩnh chăm chú nhìn Trương Hoa.Trương Hoa nói: “Em nhìn anh như thế làm gì?”

“Đã lâu rồi anh chưa nói chuyện nghiêm túc với em về những chuyện này, cảm giác thích thật!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, nói: “Hôm nay không uống bia rượu, đợi lát nữa anh đưa em về!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio