Anh chàng lại mó tay vào xô máu, lấy ra một cái chai nhựa khác, bảo:
“Ban nãy dùng máu lợn chẳng qua là ngụy trang để con quỷ nó không đề phòng, thực ra trong cái chai này là máu gà.
Thứ quết lên người mọi người đều là nó cả, chứ máu lợn không có tác dụng gì cả đâu.
Nói ra đây không phải là dọa, mà để mọi người hiểu bọn này nó mưu mô xảo quyệt đến mức nào mà chuẩn bị tinh thần đấu với nó.”
Thì ra, trước lúc mọi người vào đây Điền Quý đã cố tình thả chai máu gà đồng vào trong xô.
Lúc bị ông cụ già chất vấn, anh chàng mới ném mạnh cây bút ngấm máu lợn xuống, cốt để lấy cớ nhúng bút vào máu lại.
Lần thứ hai sở dĩ bàn tay be bét máu lợn là để dùng mùi máu này, át đi hương máu gà đồng trên cây bút đó thôi.
Anh chàng giải thích xong xuôi, bèn lấy máu lợn, thấm xôi lá dứa cho nhuyễn nát, rồi cứ dùng cái này trét lên các khe cửa, phong kín căn phòng lại.
Nói đoạn, Điền Quý lấy chỗ xôi còn lại vo thành từng viên, dặn:
“Mọi người vo xôi thành viên, mỗi người thủ lấy một ít.
Lát nữa nếu chúng nó có xông vào được thì cứ lấy đấy mà ném thì sẽ tạm không nguy hiểm gì.
Không được ăn bớt đâu đấy mấy đứa nhỏ.”
Đợi người nhà lão đầu bếp gật rồi, anh chàng mới xếp ghế thành một vòng tròn to, bảo mọi người ngồi bệt xuống ngay giữa cái vòng ấy.
Nói đoạn, Điền Quý dốc nốt chai máu gà ra, vẽ một vòng tròn bao lấy mọi người, lại lấy bùa dán chi chít vào các thành ghế.
Xong xuôi đâu vào đấy, anh chàng mới lấy cái tượng ngọc xuống, đặt lên cái ghế đối diện cửa ra vào.
“Bẩm thầy, thế bọn con cứ ngồi trong này là được phải không ạ?”
Lão Nguyễn Hải Phong chần chờ một chút, rồi lên tiếng, hỏi.
Điền Quý thấy cái dáng sợ té té của lão, cười khẩy, bảo:
“Sao? Nếu tôi bảo lát nữa cần hỗ trợ chắc lão khóc lăn khóc lộn đấy nhỉ?”
“Đâu...! đâu dám ạ.
Nếu...!nếu thầy có sai bảo...!sai bảo gì...!thì...!thì bọn tôi cũng xin theo.
Chứ...!chứ ai lại để...!để các thầy đánh quỷ một mình như thế?”
Lão cố nói khách sáo, nhưng vẻ mặt tái mét như gan lợn của lão đã bán đứng lão rồi.
Anh chàng nhún vai, bảo:
“Thôi, mọi người vào chỉ tổ vướng tay vướng chân bọn tôi chứ được gì, lại còn phải phân tâm bảo vệ còn rối hơn.
Ở đây có cái nồi đấy, nếu hai cụ có nhu cầu gì thì giải quyết ngay vào đó chứ đừng có mà đòi đi vệ sinh rồi lại khổ ra.”
Sau đó, Điền Quý kéo hai cái ghế ra, một trái một phải rồi bảo Phượng Ngân ngồi xuống cùng mình tọa trấn, chẳng khác nào hai vị thần giữ cửa.
Anh chàng lại bắt đầu lục cái ba lô toàn áo cũ, rút ra đủ thứ nào cờ, nào gương, lỉnh cà lỉnh kỉnh.
Phượng Ngân cũng che ánh mắt của người nhà lão Phong, vờ như rút thanh Lục Chuyển từ trong ba lô ra.
Lần này, có lẽ để cho tiện giải thích với người ta, cô nàng sử dụng đến hình dạng Đằng Xà tiên của món binh khí.
Điền Quý ngó sang, chỉ thấy ấy là một ngọn roi mềm dài khoảng hai mét rưỡi, ở trên thân dát một lớp vảy bằng đồng đen, mài nhọn hoắt.
Đầu roi lại gắn một lưỡi dao kép, uốn lượn quanh co hình sin, ở đầu chẻ đôi thành hai mũi nhọn nhìn như lưỡi rắn.
Phượng Ngân là phái bắt ma bằng nắm đấm, nên chỉ cần lấy binh khí ra là xong, bèn ngồi yên lặng chờ đợi biến cố.
Điền Quý thì cứ loay hoay mãi, hết bày cái nọ lại đặt cái kia, người ta nhìn mà hoa mắt chẳng rõ cái anh này định giở trò gì.
Chỉ biết là lúc Điền Quý chuẩn bị xong xuôi đâu đấy thì đồng hồ đã điểm mười giờ tối.
Bảy người nhà lão Phong đều đã gục đầu vào nhau, ngủ say không biết trời đất gì cả.
Phượng Ngân thấy thế, bèn ngó sang:
“Anh giở trò gì có phải không?”
Điền Quý nhún vai, bảo:
“Sao cô nói thế?”
“Người bình thường ở vào cái cảnh ngàn cân treo sợi tóc này ngủ được mới lạ.”
Phượng Ngân nhún vai, đáp.
Điền Quý bật cười.
Xem ra, phàm là những chuyện không dính líu quá sâu đến cõi âm thì cô nàng này suy luận cũng sắc sảo lắm.
Anh chàng ngả người ra ghế, thừa nhận:
“Có những chuyện họ không biết thì tốt hơn.”
“Trông anh có vẻ căng thẳng, có tâm sự gì à?”
“Sao cô nói vậy?”
Câu hỏi bất ngờ này khiến anh chàng ngồi thẳng dậy.
Phượng Ngân nghiêng đầu, bảo:
“Linh cảm thôi.
Tối nay anh trầm tính hơn bình thường nhiều.”
Điền Quý thở ra một hơi dài.
Nét cợt nhả bay biến, trên gương mặt gầy gò của anh chàng lần đầu tiên xuất hiện vẻ bất lực.
Điền Quý nhỏ giọng:
“Có thể là hai ông bà sẽ không qua khỏi.”
“Không có cách gì à?”
“Dương thọ của họ cũng sắp hết rồi, lại thêm cái nghiệp báo quỷ ám lần này, e là tối nay hai cụ sẽ có bề gì.”
Điền Quý nói.
Phượng Ngân cười, bảo:
“Còn tưởng anh cho là lão Phong này có chết cũng đáng kiếp cơ chứ?”
“Vậy sao? Có thể cô nói đúng...”
Điền Quý lảng tránh câu hỏi của cô nàng, hệt như cái cách anh chàng lẩn tránh câu hỏi của Phượng Ngân trên toa tàu lên phương bắc mấy hôm trước.
Thêm một lần nữa, cô nàng lại giữ ý, làm như chưa từng hỏi, lái sang chuyện khác:
“Đúng rồi.
Làm thế nào mà anh biến được cái xe từ giữa xa lộ đến đây thế?”
Điền Quý cười, bảo:
“Ai bảo cô là chuyến đi từ tỉnh A đến đây của chúng ta là đi trên dương gian?”
“Tức là...”
“Tôi bày trận che mắt mọi người, rồi đợi đến cung đường vắng thì cho mở cổng, để cái xe chạy bên bờ sông âm.
Chính vì thế quãng đường đáng nhẽ là ba giờ, chúng ta chỉ đi hết có một tiếng.
Đi dưới đất của người chết thì làm đếch gì có cái xe nào khác mà tông?”
Anh chàng nhún vai, nói bô bô.
Phượng Ngân thừ ra một lúc, đoạn hỏi:
“Này, anh có đúng là thầy địa lý không thế?”
“Sao lại hỏi vậy?”
Điền Quý cười, không trả lời mà hỏi lại.
Cô nàng bèn tiếp:
“Thì...! anh chẳng có cái quỷ nào giống một ông thầy phong thủy địa lý cả.
Những người tôi biết đều phải tốn thì giờ nào là đặt gương, nào là xếp cờ, nào là đo đạc tính toán đủ thứ.
Còn anh thì cứ thích là bày trận, mà một lần bày bảy tám cái trận lớn trận nhỏ, công dụng khác nhau cũng được.
Thú thật, thứ anh dùng chả giống thuật phong thủy tí nào, mà như ma pháp ấy.”
Điền Quý cười, bảo:
“Đấy là bí mật giữ mạng, không nói cho người ngoài được.”
Cô nàng lại cúi đầu, không hỏi nữa.
Không ai nói với ai một câu nào, không khí càng trở nên ngột ngạt và buồn tẻ.
Phượng Ngân bỗng nhớ đến chuyện gì, lại hỏi:
“Đúng rồi, sao anh biết nhà lão này ở đâu mà cho xe lên?”
“Điều gì làm cô nghĩ tôi không biết cái lão Nguyễn Hải Phong này từ trước? Cô nghĩ ai giới thiệu anh Bắc cho lão ấy làm ăn?”
“Anh được lắm! Thế mà diễn như không quen biết gì nhau như đúng rồi.”
“Tôi từng đi cải mộ cho cụ nhà lão ấy, nên có cố tình để lại ký hiệu ở cả hai nơi, đề phòng trường hợp cốt cụ có bề gì thì tôi còn giải quyết kịp thời.
Chẳng qua hồi ấy còn trẻ măng, sợ người ta không tin tài mình, nên cố tình hóa trang làm một lão già khú đế, lão ấy có c mà nhận ra được.”
Điền Quý cười khanh khách.
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng này tôi hỏi thay cho lão cóc.
Tại sao anh lại biết lão ấy có vấn đề mà nghi ngờ thế?”
Phượng Ngân ngó anh chàng, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Chính cô nàng cũng thấy tò mò, chẳng rõ vì duyên cớ gì mà rõ ràng hai người cùng gặp lão cóc một lượt mà Điền Quý lại nhìn ra lão ấy có vấn đề, còn cô nàng lại không.
Tuy không biết rõ, nhưng Phượng Ngân tin rằng nó không đơn giản chỉ là do anh chàng quen lão từ trước.
Điền Quý nói:
“Còn nhớ lúc lão dùng Lưu Kim đày hai vợ chồng Hùng ra đảo không?”
“Vẫn nhớ, nhưng mà sao?”
“Cô không phải dân chuyên có khác.
Này nhé, nếu bắt được tội phạm, cô sẽ đày chúng ra đảo trước hay thẩm vấn chúng trước?”
Câu trả lời của Điền Quý làm cô nàng “à” một cái.
Có những chuyện, một khi hiểu được điểm mấu chốt thì những phần còn lại cũng trở nên đơn giản như không.
Phượng Ngân huých vai Điền Quý, bảo:
“Té ra anh giở trò lợi dụng lão ta không chỉ vì tư lợi, mà là nghi ngờ lão từ trước nên muốn thử lòng lão?”
Anh chàng cười khanh khách:
“Không tệ nha, lần này suy luận cái ra luôn.
Có lấy phiếu bé ngoan không?”
Điền Quý bông đùa một câu như vậy, rồi nghiêm hẳn sắc mặt, bảo:
“Còn một chuyện này không biết có nên nói cho cô không.”
“Chuyện gì?”
“Cô đoán thử xem tại sao ông cóc lại lấp liếm cho hai người Hùng, Lan mà không để tôi kịp tra khảo?”
Phượng Ngân hơi há miệng, mắt mở to.
Cô nàng muốn nói gì đấy, nhưng lại không tìm được lời nào.
Những gì định nói đều bị câu hỏi của Điền Quý chặn ngay ở cuống họng.
Hai người không nói với nhau câu nào, khiến căn phòng càng yên ắng lạ.
Phượng Ngân có thể rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim trong lồng ngực đang đập đều đều, đều đều.
Xa xa, tiếng anh ve sầu nghêu ngao thi giọng với cái họ chẫu chàng, ễnh ương khiến người ta thấy thanh bình lạ.
Một vùng quê giản dị và êm đềm mà Phượng Ngân hầu như không nhận ra nó vẫn ở đó, làm nền cho những chuyện quỷ ma kỳ bí.
Bỗng từ cuối xóm, tiếng chó sủa inh ỏi bắt đầu vang lên, từ xa rồi đến gần.
Người ta vẫn hay gọi đấy là tiếng chó sủa ma.