Điền Quý nói:
“Căng thẳng thế? Thôi được rồi.
Ở đây có một danh sách.
Tôi cần cô cung cấp đủ số lượng trong vòng một ngày, sau đấy tôi sẽ dẫn tên Vũ Phạm Long này tấn công Lăng Vua Ma.”
Triệu Vân Sam và hai vợ chồng Ngạc Kiếm đón mảnh giấy trong tay anh chàng, sau đó lập tức hét ầm lên:
“Anh là ăn cướp à?”
Điền Quý nhún vai, ra vẻ vô tội:
“Quen tôi bao lâu nay rồi mà cô vẫn chưa thấy bọn cướp đáng yêu hơn tí nào à?”
Đinh Văn Phong nãy giờ im lặng, bây giờ bỗng lên tiếng:
“Mỗ thấy cậu chuẩn bị mà lên đường cho sớm đi, tốt nhất là ngay ngày mai phải đến thị trấn A, xử lý chuyện Lăng Vua Ma này luôn.
Còn vật tư trên danh sách, hội trưởng sẽ điều động tài nguyên cấp cho cậu đầy đủ những vật liệu dễ kiếm.
Còn những thứ phải mua ở Chợ Quỷ thì tốt nhất cậu nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi.”
“Sao lại nói thế được? Anh Trúc Kiếm à, anh có vẻ không thạo chuyện đàm phán làm ăn này lắm.
Cái gì cũng phải có giá của nó chứ?”
Điền Quý vừa cười xòa, vừa tiến lại toan bá vai Trúc Kiếm.
Chỉ thấy Đinh Văn Phong cười lạnh một cái, nói:
“Mỗ chỉ muốn nhắc nhở thân thiện, ấy là con gái lão ấy mà có bề gì thì cậu chờ bị lão Trịnh Hùng Mạnh tìm đến hỏi tội đi.”
Bàn tay Điền Quý mới đưa ra được một nửa, nay đã hóa đá giữa bán không.
Anh chàng ho khan một cái, đoạn rụt tay lại, nói:
“Đúng rồi, cứu người như cứu hỏa, thôi thì mai chúng ta lên đường cho sớm sủa vậy.”
Chứng kiến nụ cười đầy ẩn ý của Trúc Kiếm, Điền Quý mới hiểu cái gì gọi là “núi cao còn có núi cao hơn”, là “chân nhân bất lộ tướng”.
Anh chàng chuyên giả ngây giả dại, tưởng đã là cao thủ, nhưng hóa ra lão Đinh Văn Phong mới thực sự là cáo già.
Điền Quý về quán trọ Hương Rừng, trả cả hai phòng, đoạn sang chỗ Phượng Ngân lấy hành lí luôn.
Phòng cô nàng bừa bộn hơn những gì anh chàng tưởng, cạnh giường nhồi một chồng quần áo con con, trên bàn còn quyển sách đang đọc dở.
Bấy giờ Điền Quý mới hiểu mỗi lần mình hoặc lão cóc sang, Phượng Ngân đều quăng vội đống bề bộn này vào một xó.
Thu dọn xong đâu đấy, Điền Quý đang định ra ngoài kiếm cái gì bỏ bụng thì đã thấy có hai chú chuột đội mũ cối đã tất tả chạy lên cầu thang.
Con bên trái cất tiếng:
“Chào xếp.
Anh Bắc bảo xếp mau đến quán của anh ấy gấp.”
Điền Quý bật cười, hỏi:
“Này, tôi đối xử với hai cậu không tệ, bật mí giúp xem có phải Bắc đang định hỏi tội tôi không?”
Con bên phải bảo:
“Không phải hỏi tội.
Anh Bắc nghe ngóng được là xếp, ý tôi là anh sắp lên phía bắc tìm mộ Vua Ma, nên muốn làm bữa cơm tiễn chân.
Lần này có cả anh chó trắng đến nữa.”
Điền Quý thấy hai con chuột đang ngoắc chân trước với nhau, ở chóp đuôi buộc hai sợi chỉ đỏ, thì bật cười:
“Kinh.
Ăn hỏi bao giờ mà không nói cho tôi biết để đến chung vui?”
Chuột bên phải bảo:
“Mới hôm qua thôi.
Sau chuyện đêm qua, tôi thấy đời chuột chả bao lâu, nếu đã tìm được người trong lòng thì nên trân trọng chứ? Nên là...!hôm nay mang lễ vật sang nhà nàng dạm hỏi luôn.”
Điền Quý cười:
“Thế thì lại tốt quá còn gì? Hai cụ nhà mình là chỗ chiến hữu vào sinh ra tử, nay hai người cưới nhau thì thân càng thêm thân.
Tôi giờ đang rỗng túi, mà lại có việc hệ trọng không tiện nán lại chia vui.
Ở đây có tấm da chuột tiên mua được bên Tàu, là hôi tiên tọa hóa để lại.
Các cậu là cùng loài, hai người sau này ngủ trên tấm da này sẽ rất có ích.”
Hai chú chuột cũng không từ chối nữa.
Điền Quý bước ra cổng quán trọ, Vũ Phạm Long đã đứng chờ sẵn.
Y thân hình vạm vỡ, cao hơn Điền Quý cả cái đầu.
Hai người đi sóng vai, thành ra anh chàng lại càng có vẻ ốm đói còi cọc hơn.
Nhân lúc đường vắng người, Điền Quý mới hỏi:
“Không ngờ là anh không từ chối chuyện đi thị trấn A tìm mộ với tôi đấy.”
Vũ Phạm Long đáp ngay:
“Triệu Vân Sam đã hạ lệnh trực tiếp rồi thì còn biết nói gì nữa?”
“Đừng nói như thể tôi là thằng ngu thế chứ? Nhà họ Vũ Phạm nửa là hành giả, nửa là võ giả, về lý mà nói thì ở ngoài biên chế.
Triệu Vân Sam tuy vừa là phó tư lệnh, vừa là hội trưởng Chân Kiếm Hội, nhưng chỉ có thể nhờ vả, chứ không điều động được anh.”
Điền Quý nói.
Vũ Phạm Long này là trưởng họ nhà Vũ Phạm, chống đỡ gia nghiệp của một dòng họ lớn trải mấy trăm năm.
Người như vậy thực sự không thể nào là loại thô lậu lỗ mãng, không có đầu óc được.
Chuyện này Điền Quý biết, Triệu Vân Sam biết, cao tầng của giới hành giả lẫn Chân Kiếm Hội cũng biết cả.
Thế nhưng Vũ Phạm Long đã muốn đeo cái mặt nạ thô hào này lên, bọn họ cũng không tiện nói thẳng toẹt ra.
Thành thử, đều giả vờ diễn kịch với gã.
Song, lần này Vũ Phạm Long liên tiếp cải trang bám theo, đang yên đang lành lại đập quán của Táo Quân khiến Điền Quý thấy rất bất an.
Anh chàng không hiểu động cơ của Vũ Phạm Long là gì, đằng sau những hành động của hắn có động cơ nào không.
Thành thử, anh chàng mới bắt hắn phải đi theo hỗ trợ tấn công lăng Vua Ma.
Trước hết, là giữ hắn ở ngoài sáng đặng tiện bề giám sát, sau là thử thăm dò xem xem mục đích thật sự của gã là gì.
Vũ Phạm Long cười phá lên:
“Tôi có lí do của mình.
Huống hồ, hai ta là đồng cấp, cậu không có đủ quyền để tra khảo tôi.
Còn cậu? Là hành giả, nhưng cậu có vẻ bất mãn với cô ta lắm.”
“Sao anh lại nói thế?”
Câu phản pháo của hắn khiến Điền Quý giật mình, một lần nữa phải đánh giá lại Vũ Phạm Long.
“Thái độ.”
Vũ Phạm Long chống tay vào hông, cười phá lên.
Điền Quý nhún vai, đoạn hỏi:
“Mạnh như anh cũng không đánh lại Triệu Vân Sam à? Cô ta là loại quái vật gì thế?”
Gã bèn đáp:
“Triệu Vân Sam là người có chín mạng.
Cứ mỗi lần hết tuổi thọ, cô ta lại biến thành trẻ sơ sinh, rồi sống dưới một thân phận khác.
Lần này đã là kiếp sống thứ tám rồi.”
“Ý anh là...!linh lực phá cảnh?”
Điền Quý cau mày, hỏi.
Linh lực sinh ra từba hồn, rèn giũa bằng bảy phách, là sức mạnh đến từ cõi âm, cũng là thứ mà loại người như Điền Quý dùng để bày trận, vẽ bùa, thi thuật.
Theo lẽ thường mà nói, linh lực của một người bị giới hạn từ trong bụng mẹ, một khi đạt tới mức tột cùng thì không thể khiến nó tăng thêm được nữa,
Khi giới hạn này gần như bằng không thì con người ta không tài nào mở được mắt âm dương, không nhìn thấy được những vật cõi âm ma mị.
Phần lớn con người sinh ra rơi vào trường hợp này.
Ai mà giới hạn linh lực cao, ma quỷ không dễ tác động vào thì dân gian gọi là cứng vía, còn thấp thì dễ bị những thứ cõi âm tròng ghẹo.
Tiến thêm một bậc nữa, thì là những người có thể tự mở con mắt thứ ba để nhìn được cõi âm, hoặc cảm nhận được âm khí, nghe thấy được tiếng ma giọng quỷ.
Những người này tám chín phần là thầy bói, ông đồng bà cốt, hoặc đi làm Thức Giả.
Tuy nhìn thấy được ma quỷ, nhưng linh lực của bọn họ lại quá yếu để phát bùa, làm phép.
Cuối cùng mới là hành giả.
Thế nhưng, cũng có vài trường hợp hi hữu ở đời lúc đứng trên bờ vực của sống và chết, linh hồn gần như rời xác.
Nếu như may mắn sống được, thì giới hạn linh lực sẽ được tăng lên, gọi nôm na là linh lực phá cảnh.
Có vài người sau khi kinh qua một tai nạn kinh khủng thập tử nhất sinh lại bất ngờ thấy được cõi âm siêu hình cũng là vì nguyên nhân này.
Vũ Phạm Long bèn tiếp:
“Đúng.
Triệu Vân Sam đã trải qua linh lực phá cảnh bảy lần rồi, cứ nghĩ xem bây giờ kinh khủng thế nào.
Trước khi hai ta đánh nhau để phân định gia tộc nào phải canh Đảo Quỷ, anh từng đấu với cô ta một trận rồi.
Kết quả thua đứt đuôi, bị đè xuống đánh cho bờm đầu.”
Nói xong thì vỗ vai Điền Quý, cười đầy ý vị:
“Nên chú mà muốn chống đối cô ả thì còn phải luyện tập nhiều.”
Anh chàng ngó Vũ Phạm Long một cái, không đáp lại.
Điền Quý không vì sự thoải mái này của hắn mà thấy nhẹ lòng, trái lại càng cảm thấy nguy cơ tứ bề, cả người nặng như có đá lớn áp xuống.
Hóa ra, đánh nhau với Vũ Phạm Long trên lôi đài còn dễ hơn xuống đài khẩu chiến mấy lần.
Ôm tâm trạng nặng nề, Điền Quý và Vũ Phạm Long đến quán gà của Bắc.
Bấy giờ, lối đi đã được dọn dẹp tử tế, không còn ngửi thấy mùi tanh hôi nữa.
Trong gian nhà chính, trên cái sập to có bày một mâm cơm.
Điền Quý có thể thấy con gà luộc, chục quả trứng, đĩa rau xào, đậu phụ rán, bát canh và đĩa xôi.
Trên sập, anh Bắc và chó trắng đã ngồi chờ sẵn.
Lão chuột cụ vừa mới bò lên còn chưa kịp ấm chỗ, bộ lông đen thui như hòa với màu gỗ.
Vừa nhác thấy bóng hai người, anh chó trắng đã giật nảy người, vơ vội cái sào trúc gác bên cạnh.
Anh ta vừa thủ thế, vừa nói:
“Quý ơi, vị khách này e khó mà tiếp đãi nổi.”
Lúc này anh chó trắng đang hóa thành người, biểu cảm trên mặt cũng vì thế mà dễ nhận biết hơn.
Điền Quý có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ và kiêng dè, cũng như thù hận mà anh ta nhắm vào Vũ Phạm Long.
Trận đánh hôm qua hắn phá quán của lão Táo Quân, có lẽ đã có sự tham gia của người vớt xác.
Vũ Phạm Long nói:
“Hôm nay bạn bè mấy người hội họp, kẻ không được hoan nghênh như tôi đây e không tiện có mặt.”
Vừa dứt lời, gã xoay phắt người lại, giơ tay về phía Điền Quý, nói bằng giọng đanh như tiếng chuông:
“Hẹn mai ở nhà ga! Là nhân vật chính của nhiệm vụ lần này thì đừng có đến muộn đấy nhé!”