Cả hai kết hôn cũng được một tuần rồi, cuộc sống hôn nhân trên giấy tờ nhẹ nhàng trôi qua từng ngày trong căn hộ chung cư cao cấp.
Ngày mai, Chử Liên Dĩnh sang thành phố D, Vũ Hiểu Châu cũng đi làm trở lại.
Hiện tại, cô giữ chức vụ phó tổng giám đốc tại tập đoàn của nhà mình.
Như bà Vũ đã bảo trước đó, cô không biết làm một thứ gì cả.
Trước khi lấy chồng bà ấy cũng đã dạy cho cô một số việc đơn giản, nhưng mấy phút sau đó cô đã quên mất rồi, chỉ nhớ duy nhất là sử dụng máy giặt.
Vậy nên, từ nấu ăn đến việc dẹp dẹp nhà cửa đều do một tay anh làm.
Có một điều cô rất thích chính là anh nấu ăn rất ngon, rất hợp với khẩu vị của cô.
Từ sofa phòng khách nằm xem phim, Vũ Hiểu Châu tiến đến hướng phòng bếp có một người đàn ông đang đứng chăm chú nấu ăn, không phải cô siêng năng vào phụ anh đâu, chỉ là cô đang muốn ăn trái cây.
Mở chiếc tủ lạnh ra, Hiểu Châu lấy hai quả táo và khoảng sáu quả dâu, sau đó dùng chân đóng cửa tủ lại.
Vừa đi lấy dĩa và dao để gọt quả táo, nhưng cũng vừa cho dâu vào trong miệng nhai nhóp nhép chẳng lãng phí một phút giây nào.
Ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn, Hiểu Châu nhìn vào con dao mà muốn đổ mồ hôi trán, vốn dĩ khi còn ở Vũ gia, cô muốn ăn gì đều có người chuẩn bị dâng tới tận chỗ, căn bản chưa từng đụng tay đụng chân vào những việc này, nhưng ở đây đâu có người làm, chẳng lẽ nhờ vả Chử Liên Dĩnh, thế nên cô phải tự thân vận động.
Thế nhưng, chưa tròn giây sau khi cô bắt đầu, cô đã phải rên lên:
“ A...!”
Mặc dù Chử Liên Dĩnh đang tập trung thái thịt bò nhưng anh vẫn để tâm đến người con gái ấy, sau khi nghe được âm thanh lập tức xoay người lại để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Vũ Hiểu Châu nhăn nhó cầm ngón tay đang chảy máu của mình.
Thấy thế, anh vội vàng rửa tay sạch sẽ, lo lắng bước lại:
“ Đứt tay rồi? ”
“ Ừm, đau quá! "
“ Rửa vết thương trước.
”
Nói xong, anh kéo Hiểu Châu đi rửa vết thương, sau đó chạy ra phòng khách lấy chiếc hộp đụng dụng cụ y tế đem vào vệ sinh, thoa thuốc, băng bó cẩn thận cho cô.
Khoảnh khắc quan tâm, ân cần ấy...phần nào đã len lỏi vào lòng cô...
“ Này Liên Dĩnh, anh có học nấu ăn hả? ”
Vũ Hiểu Châu vừa nhai miếng táo đã được Chử Liên Dĩnh gọt sạch vừa hỏi.
Đôi lúc cô thắc mắc, rằng người đàn ông này tại sao lại hoàn hảo đến khó tin...là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái, trong đó cũng có cô đấy, nhưng...
Trong lòng cô đã có người khác rồi!
Anh vừa chuyên nghiệp chế biến món ăn, vừa từ tốn trả lời:
“ Không! Lúc du học ở Anh, tôi làm phụ bếp trong một nhà hàng, học trộm thôi.
”
Nghe anh Chử Liên Dĩnh nói vậy, Hiểu Châu ngạc nhiên đến quên mất việc nhai nuốt, hỏi lại:
“ Phụ bếp? Anh làm phụ bếp? ”
Anh quay người trở lại, dựa lưng vào thành bếp bật cười nhìn cô:
“ Làm gì kinh ngạc vậy? Muốn kiếm tiền thì phải làm việc, như muốn thành công thì phải nổ lực phấn đấu.
”
Hiểu Châu e dè quan sát biểu cảm của anh, hỏi:
“ Ba anh không gửi tiền cho anh sao? ”
Quả thật khi nhắc đến gia đình, sắc mặt của Chử Liên Dĩnh liền thay đổi, nhưng cũng không quá bi thương hay thảm thiết, vì có lẽ anh đã quen rồi và đã trưởng thành nên biết cách che giấu cảm xúc của mình.
“ Có! Nhưng tôi vừa muốn kiếm thêm, vừa muốn xả stress.
”
Lúc này, trong lòng của cô không tránh khỏi sự ngưỡng mộ dành cho anh, lên tiếng:
“ Anh vừa đi làm vừa đi học, nhưng ba năm đã hoàn thành xong chương trình, anh có phải là con người không vậy? ”
Chử Liên Dĩnh bật cười vui vẻ, hỏi cô:
“ Tôi không phải con người vậy là gì hả Châu? ”
“ Anh nấu ăn thì xả stress, còn tôi thì stress nặng hơn, có khi trầm cảm luôn ấy.”
“ Em là tiểu thư cành vàng lá ngọc mà, cũng dễ hiểu.
”
Chử Liên Dĩnh nhún vai tỏ vẻ không có gì bất ngờ, quay người vào bếp, tiếp tục nói:
“ Ngày mai tôi sang thành phố D rồi, chắc bốn ngày mới về, em về Vũ gia đi.
”
Vũ Hiểu Châu tò mò, đứng dậy bước lại gần anh, sau đó dựa người vào bếp xem anh nấu ăn, lại hỏi:
“ Anh cũng chấp nhận về Chử Thị làm việc, sao còn làm việc cho Trịnh Thị nữa? ”
Chử Liên Dĩnh bình thường mà đáp:
“ Kiếm tiền! Còn nghèo nên phải cố gắng.
”
Hiểu Châu cười sượng trân, bàn tay tác động vật lý lên vai anh:
“ Anh lại đùa nữa rồi.
”
“ Thật! ”
...----------------...
Trước khi kết hôn, Chử Liên Dĩnh cũng đã nói qua với ông bà Vũ, bởi vì anh còn công việc ở thành phố D nên căn bản không thể hoàn toàn ở thành phố B để chăm sóc cho Hiểu Châu.
Ông bà hiểu được điều đó nên cũng không gây khó dễ, ngược lại còn động viên, tạo điều kiện cho anh phát triển sự nghiệp, thăng tiến trong công việc.
Bốn hôm anh không có ở thành phố B, Hiểu Châu cũng không về căn hộ chưng cư, sau mỗi ngày tan làm cô đều lái xe về Vũ gia như lúc chưa lấy chồng.
Cuộc sống không bị gò bó khiến cô rất thoải mái, nhiều lúc cô nghĩ chắc sau hai năm khi ly hôn với Chử Liên Dĩnh, cô vẫn sẽ lựa chọn cuộc sống độc thân, được làm những gì mình thích, đi những nơi mình muốn, tự do tự tại, không ràng buộc với bất kỳ ai.
Đời người con gái quan trọng nhất là được mặc chiếc váy cưới và có một hôn lễ trong mơ.
Hai điều đó cô đã có được rồi, nên không còn gì để tiếc nuối!
“ Hiểu Châu, hay là mẹ bảo dì Hoa sang đó giúp con.
”
Vũ Hiểu Châu đang ăn cơm đột nhiên bị mắc nghẹn, ngẩng mặt lên nhìn mẹ mình, sau đó cầm ly nước uống cho trôi cơm.
“ Không cần đâu mẹ.
”
“ Sao lại không cần, con và Liên Dĩnh đều đi làm, không có ai nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa cả.
”
“ Tụi con sắp xếp được mà, mẹ yên tâm đi.
”
Vũ Hiểu Châu tiếp tục từ chối, vốn dĩ cô và anh ngủ hai phòng riêng, đâu phải là vợ chồng như mẹ cô đang nghĩ, nếu để dì Hoa sang đó giúp việc thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
“ Sau này có con có cái nữa, hai đứa làm sao chăm nổi.
”
“ Mẹ ạ, chưa gì đã tính đến chuyện có con rồi, con không có sinh đâu.
”
Bà Vũ nhăn mặt lắc đầu không hài lòng, bỏ đôi đũa xuống bàn, nghiêm mặt nhìn cô mà bảo:
“ Có chồng thì phải sinh con, ít nhất cũng phải có một đứa cho vui nhà vui cửa.
”
Lúc này, từ bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, thân ảnh của Chử Liên Dĩnh cũng dần dần xuất hiện trước mọi người, anh lễ phép cúi đầu chào.
Sắc mặt của bà Vũ niềm nở trở lại, nhìn anh lên tiếng hỏi:
“ Mới về hả con? Ăn gì chưa? Ngồi xuống, ngồi xuống ăn cơm! ”
“ Dạ, con sang đón Hiểu Châu.
”
“ Ừm, ăn cơm xong rồi hãy về.
”
Vũ Hiểu Châu bĩu môi, cúi gầm mặt ăn tối.
Mẹ cô là thế đấy, chỉ la mắng mỗi cô thôi, chắc chắn cô là con ghẻ rồi, đúng là quá đáng!
Ăn cơm xong, gia đình ra ngoài phòng khách uống trà, ăn trái cây tráng miệng.
Thấy cũng đã khuya, Chử Liên Dĩnh cũng vừa từ thành phố D trở về, sợ anh mệt nên bà Vũ đề nghị:
“ Hay là tối nay hai đứa ngủ lại, sáng mai rồi về.
”
Chử Liên Dĩnh không dám tự quyết, nhìn qua Hiểu Châu đang ngồi bên cạnh, lên tiếng:
“ Em thấy sao? ”
“ Cũng được! ”
Vũ Hiểu Châu thờ ơ trả lời, lập tức bị ánh mắt của bà Vũ cảnh cáo.
Cô giận dỗi, nhào đến ôm lấy cánh tay của Chử Liên Dĩnh, nũng nịu cho bà vừa lòng:
“ Cũng được a~~”
“ Con đó, nói chuyện với chồng phải đoàng hoàng tử tế, lỡ người ta nghe thấy lại cười con.
”
Ngồi nói chuyện với ông bà Vũ thêm vài câu thì Chử Liên Dĩnh và Vũ Hiểu Châu lên phòng ngủ, cũng do bà ấy đốc thúc.
Bà là một người phụ nữ vô cùng tâm lý, tinh tế và hiểu chuyện.
Vậy nên bà sợ anh mệt, lại thêm vợ chồng mới cưới xa cách nhau mấy ngày cũng có nhiều chuyện để nói, để làm.
Ở lại đây thì cả hai làm gì có cơ hội ngủ riêng, nhưng cô đã tính toán hết rồi, anh ngủ ở sofa còn cô thì ngủ trên giường, không thể dễ dãi như đêm đầu tiên ở Chử gia, để cho anh đánh giá.
Chử Liên Dĩnh cũng không phản đối, ngoan ngoãn nằm ngủ ở sofa, tuy hơi chật chội một chút nhưng anh cam tâm tình nguyện.
Đêm dài trôi qua ở một nơi anh chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ được đặt chân bước vào, như Lý Hiển đã nói, do anh may mắn như ông trời đã sắp đặt từ trước.
Phó Thành Quân!
Một con người quá hoàn hảo, quá thành công, anh thật áp lực khi buộc mình phải hoàn hảo, phải thành công hơn anh ta.
Quả thật, nếu so sánh anh và Phó Thành Quân thì quá khập khiễng.
Ba là đại luật sư, cựu phó tổng tập đoàn Vũ Thị, hiện tại đang là chủ tịch công ty Luật Q&Y.
Còn mẹ anh ta, người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, điều hành một chuỗi nhà hàng, có ba mẹ như vậy ai mà không ao ước...
Còn anh, anh có gì...?
“ Liên Dĩnh, mày không được bỏ cuộc! ”
•••
Sáng hôm sau, hai vợ chồng ăn sáng cùng với gia đình rồi chuẩn bị đi làm.
Hôm nay, tập đoàn Vũ Thị được một phen xôn xao, nhộn nhịp bởi chồng của phó tổng đưa phó tổng đi làm sau hôn lễ hoành tráng, xa xỉ.
Dù gì cũng giữ chức vụ phó tổng tập đoàn Chử Thị, nên sau khi đưa Hiểu Châu đi làm Chử Liên Dĩnh cũng sang đó, nhưng vào phòng tổng giám đốc một lát rồi lại rời khỏi, và thay vì Chử Triết Hoàng phẫn nộ thì anh ta lại rất vui vẻ và an tâm.
Cái chức vụ đó, vốn dĩ Chử Liên Dĩnh anh không cần!
Buổi trưa, thay vì đến đón Hiểu Châu về nhà ăn cơm thì anh nấu cơm mang đến tập đoàn cho cô.
Đỗ chiếc xe bên ngoài cổng lớn, anh lấy điện thoại bấm gọi cho Hiểu Châu, rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy:
[ “ Tôi nghe! ” ]
“ Tôi có nấu bữa trưa, hiện tại đang ở bên ngoài tập đoàn.
”
[ “ Vậy à, vậy anh đưa cho nhân viên tiếp tân, cảm ơn nha! ” ]
“ Không rủ tôi lên ăn cùng sao? Tôi chưa ăn, đang rất đói.
”
Đầu dây bên kia im lặng, không phát ra một âm thanh hay tiếng động gì khiến cho Chử Liên Dĩnh nghi ngờ, nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại kiểm tra xem cô đã cúp máy hay chưa.
“ Vậy tôi đưa cho nhân viên tiếp tân.
”
Mấy giây sau, Vũ Hiểu Châu mới lên tiếng:
[ “ Tôi tưởng anh đã ăn rồi, nếu anh chưa ăn, vậy lên phòng tôi.
” ]
Nghe Vũ Hiểu Châu lên tiếng như vậy, Chử Liên Dĩnh cũng đâu cần mặt mũi mà mang thức ăn đã chuẩn bị lên phòng làm việc của cô.
Thức ăn nóng nổi, thơm phức, trang trí đẹp mắt được anh bày biện trên bàn ở sofa giữa phòng, sau đó nhìn qua cô đang ngồi làm việc ở ghế da.
Thấy Hiểu Châu cau mày, khuôn mặt tập trung vào màn hình vi tính, đôi lúc sắc mặt lại nhăn nhó như bực tức.
Anh tiến lại, vòng qua bàn làm việc rồi chăm chú nhìn theo.
“ Để tôi.
”
Chử Liên Dĩnh lên tiếng, sau đó khom người cúi xuống.
Từng ngón tay nam tính thon dài thao tác nhanh nhẹn trên bàn phím, ánh mắt cố định nghiêm túc nhìn vào hồ sơ dưới bàn chớp nhoáng rồi nhìn vào màn hình xử lý, chưa đầy năm phút đã giúp cô hoàn thành xong công việc.
Nghe anh tài giỏi đã lâu, nhưng hôm nay Hiểu Châu mới được chứng kiến, mở mang tầm mắt.
Người đàn ông khi tập trung làm việc luôn tỏa ra một nguồn năng lượng thu hút phái nữ, với cô cũng vậy.
Nhìn gốc nghiêng nam tính trên khuôn mặt của Chử Liên Dĩnh mà lồng ngực của Vũ Hiểu Châu phập phồng, cộng thêm chiếc mắt kính tô điểm lên vẻ chững chạc, thông minh...Anh hôm nay tuy ăn mặc đơn giản là áo sơ mi trắng và quần tây đen, nhưng với tổng thể thì lại rất hoàn hảo, phong độ, thư sinh và cuốn hút, làm cô chẳng thể thu lại được ánh mắt đắm đuối.
“ Ăn được chưa? ”
Vũ Hiểu Châu gật đầu như cô bé ngốc nghếch, trả lời:
“ Ngon! ”
...----------------....