Phong Lăng ở yên tĩnh một góc vận hành Hồn Lực điều tức, muốn khôi phục Hồn Lực đến trạng thái toàn thịnh để sử dụng Hồn Kỹ “Gia Tốc” tự chữa thương.
Bỗng nghe động tĩnh ồn ào đến từ mọi người.
Giương mắt ra xem thì thấy mọi người tập trung quan sát đang hấp thụ Hồn Hoàn ở trung tâm Đường Tam.
Hắn hiện tại toàn thân rung động kịch liệt.
Ngay sau đó tám cái cục nhỏ vừa nổi lên chợt vỡ ra, tám vật thể màu tím từ tám vết thương chui ra với tốc độ kinh người.
Nhìn kỹ lại, vật thể màu tím trong chớp mắt đã dài hơn một thước, hơn nữa với tốc độ kinh người, tiếp tục dài ra, giống như các đốt ngón tay vậy, từ khớp nối lại kéo dài ra nhiều hướng.
“Này, đây là…”
“Đó không phải là chân của Nhân Diện Ma Chu hay sao?”
Triệu Vô Cực tự nhủ thầm, hắn đã từng gặp qua không ít tình huống Hồn Sư hấp thu Hồn Hoàn, nhưng tình cảnh này từ khi sinh ra đến nay hắn mới lần đầu tiên chứng kiến.
Trong lúc nhất thời không khỏi mất đi năng lực phán đoán.
Mã Hồng Tuấn nhịn không được, nói, “Đường Tam sẽ không biến thành một con nhện chứ?”
Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Không có khả năng, Tiểu Tam làm sao có thể biến thành nhện.
Nhất định là hắn hấp thu Hồn Hoàn sinh ra biến dị mới xuất hiện loại tình huống này.
Hắn nhất định sẽ không có việc gì.”
Ngay cả Tiểu Vũ cũng biết lời nói của nàng để an ủi mọi người, đồng thời cũng an ủi chính bản thân mình.
“Đây là Ngoại phụ Hồn Cốt, Đường Tam hắn không có việc gì.” Phong Lăng nhàn nhạt nói, không khỏi nghĩ thầm, “Này là vai chính bàn tay vàng a, hấp thu Hồn Hoàn năm còn có thể rớt ra cái Ngoại phụ Hồn Cốt.” (Ha hả, không tự nhìn lại bản thân mình đi! – đây là lời tác giả :v )
“Ngoại phụ Hồn Cốt?” Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ân, này tám cái chân nhện là Ngoại phụ Hồn Cốt của con Nhân Diện Ma Chu, ngươi xem nó như Hồn Cốt thôi, tác dụng thì phải đợi Đường Tam tỉnh thì mới xác định được.
Nhưng ta có thể khẳng định hắn không có gì nguy hiểm.” Phong Lăng hảo tâm giải thích.
“Vậy là tốt rồi.
Mọi người tản ra nghỉ ngơi đi, tranh thủ khôi phục thực lực, chờ Đường Tam tỉnh chúng ta sẽ xuất phát trở về Học viện.” Triệu Vô Cực phân phó mọi người.
Chu Trúc Thanh tiến đến bên người Phong Lăng ngồi xuống, nhìn thấy người này vẫn còn nhìn chăm chú Đường Tam đang bị bao bọc bởi cái kén giữa không trung, không khỏi nhíu mày nhắc nhở, “Tập trung điều tức.”
“A?” Phong Lăng ngạc nhiên xoay đầu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh băng của Chu Trúc Thanh thì lập tức túng.
“Ân ân, lập tức.”
Nói xong liền nhanh chóng nhắm mắt tiến vào trạng thái nhập định, khôi phục Hồn Lực.
Tiểu Bạch tâm mệt, nó không còn lời nào để phun tào thái độ của Phong Lăng với Chu Trúc Thanh, nó chỉ đợi ngày Phong Lăng bị vả mặt, này thì mạnh miệng “nữ tử chi gian hữu nghị”.
______________________________
Suốt mười hai canh giờ, sắc trời từ hắc ám trở nên sáng ngời, rồi lại từ sáng ngời trở nên hắc ám, Đường Tam vẫn chưa hấp thụ xong Hồn Hoàn cùng Ngoại phụ Hồn Cốt.
Phong Lăng đã hoàn toàn khôi phục, chữa trị vết thương còn khôi phục Hồn Lực lần nữa.
Tuy ba cái Hồn Cốt vẫn cần được chậm rãi điều trị, nhưng cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, an toàn ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là có thể.
Phong Lăng cũng đã thay đổi trang phục mới, cũng tranh thủ tẩy rửa toàn thân đầy mùi máu tươi của mình.
“Ưʍ..”
Một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt phát ra từ phía Đường Tam, Tiểu Vũ đang đứng canh chừng bên dưới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Lam Ngân Thảo chậm rãi bung ra ngoài, dần dần để lộ ra thân thể bên trong.
Trên người Đường Tam bao trùm một tầng vảy màu đen, theo Lam Ngân Thảo đang tản ra, lớp vảy này dần rơi xuống, lộ ra thân thể hắn bên trong, trên người không còn một mảnh vải, khiến cho Tiểu Vũ không khỏi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Tam lúc này trên thân thể không có một cái gì che đậy, toàn thân lõα ɭồ, trên người toát ra một cảm giác cực kỳ rõ ràng, không phải là cảm giác khoa trương, nhưng lại tràn ngập lực lượng, cả người hắn tràn ngập một loại cảm giác tà dị.
Từ lúc Lam Ngân Thảo bung ra, Phong Lăng đã nhanh chóng đưa tay che lại mắt của Chu Trúc Thanh, nói, “Đừng nhìn, đau mắt.” Cô chính là đoán trước được cơ thể của Đường Tam sẽ lỏa lồ trước mặt mọi người.
“Không phải ngươi cũng nhìn?” Chu Trúc Thanh cười khẽ, hỏi ngược lại.
Nàng có thể đoán được vì sao người này lại che mắt của mình.
“Ta đây cũng không nhìn, đau mắt thật sự.” Phong Lăng xoay người, đưa lưng đối diện với Đường Tam, muốn chứng minh cho Chu Trúc Thanh thấy cô cũng không xem hắn.
Nhưng cái xoay người này lại kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, gương mặt của Chu Trúc Thanh gần trong gang tấc, là có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau khoảng cách.
Phong Lăng hoảng hốt, nhìn cái mũi tinh xảo, môi đỏ mê người cùng mùi hương cơ thể của mỹ nhân trước mặt, tim đập không khỏi gia tốc, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập hơn.
Chu Trúc Thanh bị che mất tầm nhìn, nhưng lại giúp nàng cảm nhận rõ hơn mùi hương cũng như hơi thở bỗng nhiên ập đến của người đối diện, gương mặt cũng nhanh chóng thăng ôn, ửng hồng một mảnh, nhịp tim cũng không kiểm soát được mà nhanh hơn tiết tấu.
“Khụ…khụ…”
Tiếng ho khan làm hai con người đang trong tâm trạng ái muội bừng tỉnh lại, cuống quít kéo ra khoảng cách.
Người ho khan là Đới Mộc Bạch, hắn muốn nhắc nhở Đường Tam, nhưng cũng đồng thời bừng tỉnh hai con người đang ái muội không rõ trong một góc bên này.
“Tiểu Tam, mặc dù ta thừa nhận, tiểu huynh đệ của ngươi quả là không tồi, nhưng ít nhất cũng phải mặc quần áo vào chứ, dù sao ở đây còn có nữ hài tử.”
Được nhắc nhở, Đường Tam cũng vội vàng mặc quần áo.
Mặc quần xong, khi khoác áo hắn mới phát hiện dị trạng sau lưng mình.
Khi nhìn thấy sau lưng mọc ra tám cái chân dài và nhọn, hắn liền lặng người vì sốc.
“Không có việc gì, đây là Ngoại phụ Hồn Cốt của Nhân Diện Ma Chu, cũng không phải Hồn Hoàn biến dị, ngươi không cần lo lắng.” Nhìn thấy dáng vẻ bị sốc của Đường Tam, Phong Lăng hảo tâm giải thích cho hắn.
“Ai ui” Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, mọi người hoảng sợ, tưởng có Hồn Thú tập kích, lập tức cảnh giác đứng lên.
Người phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là Mã Hồng Tuấn.
Tay phải của hắn đang gắt gao nắm chặt lấy tay trái, vẻ mặt thống khổ vô cùng.
Chỉ thấy tay trái đã biến thành một mảnh màu tím, hơn nữa da tay tựa hồ bị hoại tử, đang có nước đen chảy xuống, một luồng khí đen từ cánh tay hắn bốc thẳng lên trên.
“Không tốt rồi, hắn bị trúng độc.
Tiểu Áo, mau.” Triệu Vô Cực hô lớn, tiến đến bên cạnh Mã Hồng Tuấn, một tay trực tiếp đặt lên đầu vai hắn, dùng Hồn Lực hùng hậu của bản thân giúp hắn áp chế độc tố xâm nhập cơ thể.
“Lão tử có căn tiểu lạp xưởng”.
Một cây lạp xưởng kịp thời nhét vào miệng Mập mạp, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc, hiệu quả giải độc ban đầu phát huy hiệu quả, hắc khí theo hướng cánh tay nhất thời đình chỉ lan tràn, nhưng cái quá trình này chỉ giằng có một thời gian ngắn, lại tiếp tục lan lên phía trên.
Oscar sắc mặt đại biến.
“Không tốt, tiểu lạp xưởng không giải được độc này.
Quá mãnh liệt.”
Từng giọt mồ hôi lớn trên trán Mã Hồng Tuấn không ngừng chảy xuống, hiển nhiên là hắn đang chịu thống khổ vô cùng.
Mặc dù có Triệu Vô Cực chống đỡ, nhưng Hồn Lực của hai người đối với việc bài trừ độc tố cũng không có hiệu quả mấy, hắc khí tiếp tục lan tràn dần lên, mà tay của hắn đã bắt đầu hoại tử.
“Mập mạp, tay này của ngươi sợ là phải bị phế đi.” Phong Lăng nghiêm túc nói, nâng tay của Mã Hồng Tuấn lên xem xét.
“Hả? Ngươi nói phế đi!?” Mã Hồng Tuấn một bên cắn răng chịu đựng thống khổ, một bên thất kinh hỏi lại.
“Đúng vậy, này độc quá mức kịch liệt, nếu muốn giữ mạng lại thì phải đoạn đi ngươi tay, ngăn chặn độc tố tràn lan đến tim, không ngươi sẽ mất mạng.” Phong Lăng nghiêm mặt nói.
Mã Hồng Tuấn khóc ra tới, gương mặt bụ bẫm của hắn đang phải chịu đựng đau đớn đã rất xấu, này một khóc còn là không nỡ nhìn thẳng.
“Nguy hiểm như vậy sao?” Triệu Vô Cực một bên lo lắng, nhưng hắn cũng không có nghi ngờ lời Phong Lăng nói, đang ở nghiêm túc tự hỏi nên đoạn tay của Mã Hồng Tuấn như thế nào mới không ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này của hắn.
“Phốc, hahaha…” Phong Lăng nhìn biểu cảm trầm mặc của mọi người cùng biểu cảm tê tâm phế liệt của Mập mạp, không nhịn được bật cười.
Đón nhận ánh nhìn đầy hoài nghi cùng kinh dị của mọi người, Phong Lăng vội nói với Mã Hồng Tuấn, “Đừng khóc, ta đậu ngươi chơi, độc này không nghiêm trọng, còn có thể cứu.
Không đến phải đoạn tay.”
“Ngươi nói thật?” Mã Hồng Tuấn kinh hỉ, vội dùng tay còn lại lau đi nước mắt nước mũi trên mặt hắn, “Tiểu Phong a, mau, ngươi mau giúp ta giải độc!”
“Ngươi cũng không cần đùa ác như vậy a.” Triệu Vô Cực thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên gõ đầu Phong Lăng một cái, oắt con này còn dám đùa giỡn cả hắn.
“Này không phải là ta giúp Mập mạp trường điểm trí nhớ sao? Nói đi, này độc ngươi vì sao mà trúng?” Phong Lăng hỏi.
Mập mạp một bên chịu đựng thống khổ, một bên miễn cưởng nói, “Ta tò mò sờ sạng cái chân sau lưng Đường Tam một chút, ai ngờ lại ra nông nỗi này.
Đường Tam, cái chân nhện thối tha của ngươi có độc!”
Vừa dứt lời, Mập mạp đã được Phong Lăng tặng cho một cái cốc đầu, lực đạo mạnh hơn Lão Triệu tặng cô nhiều.
Hắn không hiểu ra sao giương ánh mắt đáng thương ngập nước nhìn cô, lại muốn tiếp tục khóc.
“Này còn không phải tại ngươi tìm chết? Đã không có kiến thức lại còn tò mò, không biết Nhân Diện Ma Chu có độc sao? Sờ sạng còn chọc một thân độc, ta đến đoạn tay của ngươi để trường điểm trí nhớ!” Phong Lăng đe dọa hắn.
Đường Tam lúc này tiến lên trước mặt Mã Hồng Tuấn, “Nếu là độc của Nhân Diện Ma Chu thì ta đến đây đi.
Khi ta hấp thu Hồn Hoàn, không biết tại sao toàn bộ độc tố của Nhân Diện Ma Chu lại bị ta hấp thụ vào cơ thể.
Tại sao lại có thể phát sinh sự tình như vậy, e rằng chỉ có thể gặp sự phụ mới có thể biết được.
Nhưng độc trên người Mập mạp ta hẳn là có thể giải.”
Nói xong, Đường Tam trực tiếp cầm lấy cánh tay đang bị hoại tử của tên mập.
Lúc này, bàn tay hắn nháy mắt biến thành ngọc sắc.
Một màn kỳ dị xuất hiện, hắc khí nhanh chóng thu hẹp diện tích, chảy ngược lại, hóa thành chất lỏng màu đen không ngừng chảy vào bàn tay của Đường Tam, biến mất không thấy tăm hơi.
Vết thương trên bàn tay Mập mạp bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi, nét thống khổ trên mặt đã biến mất.
Mắt thấy Mã Hồng Tuấn không có việc gì nữa, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Đường Tam lại nhìn về phía Phong Lăng, ánh mắt tràn đầy tìm tòi cùng nghiên cứu.
Lúc nãy, tốc độ độc lan tràn mọi người đều rõ ràng nhìn thấy, nhanh chóng đến làm người kinh hãi.
Nhưng vừa nãy hắn hấp thu độc tố của Nhân Diện Ma Chu, hắn có thể cảm nhận được độc tố bị ngăn chặn, không có dấu hiệu lan tràn nữa.
Quả thật, nếu tính thời gian Phong Lăng làm trò mọi người trêu chọc Mập mạp và tốc độ lây lan của độc tố.
Nếu không ngăn độc, Mập mạp đã chết không thể nghi ngờ.
Hắn càng ngày càng không dò được bản lĩnh của người này.
“Mọi người không nên động vào chân nhện sau lưng Đường Tam, trên đó có chứa chất kịch độc của Nhân Diện Ma Chu.” Phong Lăng lên tiếng nhắc nhở mọi người.
“Đường Tam hắn có thể giải độc, nhưng đau là vẫn đau nha.” Nói xong, còn tươi cười nhìn về phía Mã Hồng Tuấn lấy ví dụ.
Mập mạp nãy giờ bị đau đớn giày vò, không chỉ thể xác mà còn bị đả kích về mặt tinh thần, hiện tại nhìn chật vật vô cùng.
Nhưng hắn cũng không dám bật lại Phong Lăng, ai bảo người ta là đại lão, hắn có tức giận cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng.
Chưa kể, Phong Lăng quả thực là cho hắn trường trí nhớ a, hắn thề hắn sẽ không bao giờ quên “bài học” này!
Đến mãi sau này, khi nhớ lại thời niên thiếu, Mã Hồng Tuấn không thể không cảm thán, Phong Lăng đã dạy hắn bài học quan trọng nhất trong đời hắn, “không nên đùa giỡn với sinh mạng của chính mình”.
Còn có, kiến thức là rất quan trọng, nếu không có những lời của Phong Lăng lúc đó cảnh tỉnh hắn để hắn nghiêm túc hơn, hắn có thể đã chết rất nhiều lần.
Triệu Vô Cực gương mặt mỉm cười nhìn mấy đứa nhỏ trước mặt, tâm tình thả lỏng nói, “Mặc dù lần này chúng ta gặp không ít rắc rối, trải qua mấy lần nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng hoàn hảo đạt được mục đích.
Oscar, Đường Tam thuận lợi thu được Hồn Hoàn, tiến nhập cảnh giới Hồn Tôn, thực sự là rất tốt.
Giờ đã đến lúc nên trở về Học viện, chúng ta xuất phát thôi.”
Mọi người reo lên hoan hô.
Sau mấy lần trải qua thập tử nhất sinh với nhau, bây giờ mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, rốt cuộc đã có thể trở về nhà.
Trải qua lần đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, bất luận là có thu hoạch được hay không thu hoạch được gì, suy nghĩ duy nhất của mọi người lúc này là trở lại học viện, nằm trên giường ngủ một giấc thật thoải mái.