"Chuyện này. . . . . . Không tốt lắm? Tổng giám đốc anh bận như vậy. . . . . ."
Trong lòng anh cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng là cô rất muốn, bởi vì vẻ mặt cùng hành động tứ chi của cô đã nói rõ tất cả, cô là một cô gái không giấu được tâm sự.
"Là tôi làm trễ thời gian tan ca của cô, một mình cô con gái về muộn không quá an toàn, đưa cô về nhà cũng là việc nên làm, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi!"
"Vậy thì cám ơn Tổng giám đốc!" Hiểu Vũ cười đến tròng mắt cong cong, âm thanh trong trẻo sáng ngời, giống như một chuỗi chuông bạc.
Oa ha ha ha! Lần này không những có thể tiết kiệm tiền xe, lại có thể cùng anh, thật là kiếm được.
Đây không phải là lần đầu tiên Hiểu Vũ ngồi xe của Diêm Đằng, nhưng mỗi lần ngồi xe của anh, cảm giác luôn tốt như vậy, làm cho cô không bỏ được xuống xe.
Trong xe có mùi của ghế ngồi bằng da thật đắt giá, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn mùi nước hoa xạ hương anh thường dùng, mười phần hương vị xe của đàn ông, làm cho cô không tự chủ sẽ say mê , ảo tưởng mình là vợ của anh, anh đang muốn chở cô đi ăn bữa tối dưới nến. . . . . .
"Anh Kính Triết sao? Thật sự là anh?"
Anh đang đep tai nghe nghe điện thoại, bờ môi đẹp lộ ra nụ cười vui mừng.
Cô say sưa nhìn anh, cho là trong xe mờ tối, bên ngoài cũng tối, anh sẽ không phát hiện ra cô vẫn luôn nhìn anh.
"Sao lại gọi em giờ này. . . . . . Anh đã trở về thật sao?" Nụ cười của anh sâu hơn."Chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, đương nhiên là muốn uống với anh một chén rồi. . . . . ."
Cô mê muội nhìn anh, anh đang cười sảng khoáng ."Gặp ở đâu. . . . . . Em biết chỗ đó, được, gặp lại sau!"
Diêm Đằng đã cúp điện thoại, một tay vịn tay lái, lưu loát rẽ qua khúc quanh.
"Thư ký Thành, cô có đói bụng không? Hiện tại tôi muốn đi gặp một người bạn, đó là một nhà hàng Tây rất cao cấp, rất gần nơi này, cô cùng đi có được hay không?"
Anh biết rõ cô chẳng những tiết kiệm, lại khó có thể kháng cự thức ăn ngon, vốn dĩ anh tính là trước khi đưa cô về nhà, đưa cô đi ăn bữa cơm, đúng lúc anh Kính Triết gọi cho anh, nhà hàng hai người hẹn nhau lại rất không tồi, anh liền muốn mang cô đi cùng.
"Nhưng không phải là anh muốn đi gặp bạn sao?" Khuôn mặt của cô không tự chủ tràn lên một mảnh đỏ ửng.
Thật ra thì nghe được"Phòng ăn rất cao cấp" , thì cô đã động lòng, dừng nói chi là còn có thể tiếp tục cùng với anh, không cần về nhà nhanh như vậy, cô làm sao có thể không muốn đi chứ? Nhưng cô cũng không thể da mặt dày như vậy được?
"Cô nói anh Kính Triết sao?" Khóa miệng Diêm Đằng mỉm cười."Quan hệ của tôi với anh Kính Triết như anh em ruột vậy, anh ấy sẽ không để ý tôi mang nhiều một người đến đâu."
Hiểu Vũ khẽ đảo mắt."Như vậy thật sự có thể chứ? Dù sao cũng là buổi hẹn riêng của anh và bạn, thêm tôi nữa, sẽ làm trở ngại hai người. . . . . ."
"Như vậy ——" Diêm Đằng từ chối cho ý kiến nhướn mày rậm."Nếu như cô thấy không thoải mái, vậy tôi có thể đưa cô về nhà trước rồi sẽ qua đó. . . . . ."
"Không! Sẽ không! Ai nói tôi sẽ không được tự nhiên?" Sợ anh sẽ đưa cô về nhà thật, cô vội vã hỏi: "Cái nhà hàng đó cao cấp đến mức nào? Có Tôm hùm thịt bò bít tết sao?"
Anh nhịn cười."Có Tôm hùm cùng thịt bò bít tết cao cấp nhất, cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, còn có thể đóng gói mang về nữa."
"Đóng gói mang về thì không cần." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc."Đóng gói mang về sẽ làm mất mặt tổng giám đốc, muốn ăn tôm hùm nhỏ nướng cùng bò bít tết không xương, không cần tương thịt bò bít tết, rắc chút muối biển thì rất tuyệt, nhà hàng cao cấp chức phải có cách ăn này chứ?"
Anh buồn cười nói: "Cô đối với thức ăn ngon ngược lại là tốn không ít thời gian nghiên cứu đâu."
Cô giương lông mi, hai mắt trong suốt như nước."Tôi thường ăn cơm nắm, mắt nhìn bữa tiệc sinh nhật lớn, bữa tiệc kỷ niệm ngày kết hôn được miêu tả trong blog của người khác, bởi như vậy, đồ ăn của mình liền biến thành đồ ăn ngon rồi."
Anh cười."Cô thực biết tìm niềm vui trong đau khổ."
Anh phải thừa nhận, sau khi cô nhận công việc của thư ký Hà, cơ hội để anh cười trở nên nhiều hơn.
Cô không cố ý chọc cười, nhưng lại có bản lĩnh chọc cười anh, hơn nữa cô đặc biệt thân thiết đối với trưởng bối, mặc kệ đi tuần tra công trường hay đi trung tâm tiêu thụ cùng anh, nhìn thấy người lớn tuổi, cô đều sẽ bước đến trò chuyện mấy câu.
Nếu như Giai Giai vẫn còn, cũng sẽ là một cô gái vui vẻ như cô đi?
Nghĩ đến người em gái sáu tuổi liền ngoài ý muốn qua đời, anh liền. . . . . .
"Ông trời! Ông trời! Tổng giám đốc, nhà hàng mà anh nói chẳng lẽ chính là Như Ti Phường sao?" Hiểu Vũ kéo dài âm thanh, tay chỉ nhà hàng Tây ưu nhã biển hiệu màu nâu phía trước, hô hấp dồn dập.
Cơn sóng nhỏ cảm xúc thình lình xuất hiện trong lòng anh kia bị giọng nói hưng phấn hít thở không thông của cô xua đuổi đi rồi.
Liếc nhìn hướng ngón tay run rẩy của cô chỉ tới, anh gật đầu một cái."Đúng là Như Ti Phường, có vấn đề gì không? Đồ ăn ở đó không ngon?"
"Mới không phải!" Giọng nói của cô kích động đến chỉ kém không có kéo cánh tay của anh!"Đồ ăn ở đó ngon đòi mạng luôn! Một phần món ăn phải tốn đồng!"
Phản ứng kích động của cô làm cho anh phải mỉm cười."Làm sao cô biết? Cô ăn rồi?"
"Loại dân thường nghèo khó như tôi làm sao ăn nổi?" Cô không ngừng nháy mắt, ngay cả đôi bàn tay trắng như phấn cũng kích động nắm lại."Bạn trên mạng nói!"
Trong mắt của anh mang theo nụ cười."Bây giờ có phải cảm thấy hôm nay chờ tôi đến mức ngủ quên rất đáng giá không?"
Đối với cô, anh tự nhiên mà cực kỳ dễ dàng nói nói cười cười với cô, nhưng đối với thư ký Hà, anh cũng sẽ không nói đùa như vậy.
"Đáng giá trên trời!" Hiểu Vũ tự lẩm bẩm, "Tôi thật sự không ngờ Thành Hiểu Vũ tôi sẽ có một ngày đi vào Như Ti Phường, tôi nên nói cho ai trước thì tốt đây? Ông nội, ba, Hiểu Khải hoàn toàn không biết Như Ti Phường là cái gì, tôi vẫn nên nói cho Dư Phân, Tử Oánh trước thôi, họ sẽ hâm mộ đến rớt mắt luôn. . . . . ."
Anh nhịn cười."Là con ngươi rớt xuống."
Cô đột nhiên ngước mắt, giao tiếp với ánh mắt cười như không cười của anh.
Muốn chết muốn chết muốn chết! Một hình dung từ đơn giản như vậy, mà cô cũng nói sai?
Oh —— tại sao ở trước mặt anh, cô luôn làm ra việc xấu hổ chứ? Như vậy làm sao anh có thể coi cô như phụ nữ mà đối xử chứ? Thật là khiến người ta chán nản mà.
Hiểu Vũ đi theo Diêm Đằng đi vào nhà hàng nổi tiếng bở chách thức tiêu chuẩn bữa ăn đắt giá như tơ tằm, thời gian đóng cửa là hai giờ sáng, lúc đợi còn có trình diễn piano, bọn họ có đầy đủ thời gian có thể dùng bữa ăn.
"Oa, không khí thật sự rất tốt, mọi người nói chuyện đều nhỏ giọng, thật lệ độ."
Hiểu Vũ sợ hãi than suốt đường, hận không thể lấy điện thoại ra chụp, nếu không mấy người Dư Phân tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô đến Như Ti Phường an cơm.
"Cô cũng có thể nói chuyện lớn tiếng, nơi này không có quy định khách nhất định phải thủ thỉ thù thì, cô có cần thử gào mấy tiếng không, giải tỏa áp lực công việc?" Diêm Đằng nhếch mép lên, không biết là nhạo báng hay là nói thật.
"Tổng giám đốc ——" Hiểu Vũ kéo dài âm thanh, nhìn anh."Tôi chưa bao giờ cảm thấy làm việc dưới tay anh có cái gì áp lực, cho nên không cần giải tỏa."
Diêm Đằng mỉm cười nhìn cô."Cô đều đã đã nói như vậy, vậy. . . . . . Nơi này gan ngỗng xử lý cũng rất tốt, tiện thể cô có muốn dùng một phần hay không?"
"Thật có thể không?" Cô trợn to hai mắt, hít sâu một hơi, trong miệng nước miếng nhanh chóng tiết ra, trái tim giống như nhìn thấy người yêu vậy, bình bịch bình bịch cuồng loạn .
Diêm Đằng cười, bộ dáng cô ấy quỳ gối trước thức ăn thật thú vị."Dĩ nhiên có thể, còn có sườn cừu cao cấp cũng là chiêu bài, cô có thể mỗi chủng loại thử một chút. . . . . ."
Nói đến một nửa, anh bỗng không nói nữa, nụ cười trên mặt cũng biến mất theo.
Hiểu Vũ thấy anh nhìn chằm chằm một bàn, một bàn kia có một đôi trai gái sóng vai ngồi cạnh nhau, người đàn ông thành thục anh tuấn, cô gái xinh đẹp tỏa ra bốn phía, ăn mặc thời thượng, hai người đang vừa nói vừa cười nói chuyện với nhau.
"Làm sao vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi, "Tổng giám đốc, anh biết bọn họ sao? Hay là có thù oán với bọn họ?"
Kẻ địch trên thương truòng sao? Cô biết công ty xây dựng Thiên Mạc thành lập mấy năm nay có danh tiếng chất lượng bậc nhất, nhưng cũng vì vậy làm cho rất nhiều đồng nghiệp ghen tỵ.
Nhìn dáng vẻ anh trừng mắt nhìn đôi trai gái kia, chính là rất không tầm thường.
Diêm Đằng vẫn chưa trả lời nghi vấn của cô, đôi trai gái kia đã giơ tay lên cháo hỏi với anh, người đàn ông cười rất thân thiết, cô gái cũng cười tươi như hoa.
"Diêm Đằng, mau tới đây ngồi!" Bọn họ trăm miệng một lời.
Hiểu Vũ nhướn lông mày.
Thì ra không phải là kẻ thù tình cờ gặp mặt! Cô yên tâm.
Nhưng, cô cảm giác Diêm Đằng không những hoàn toàn không có buông lỏng, còn hít sâu một hơi, giống như cố gắng ổn định lại cảm xúc đột nhiên căng thẳng.
Tại sao? Tại sao phản ứng của anh lại kỳ lạ như thế?
Diêm Đằng cất bước đi tới, cô đi theo anh, nhìn thấy bả vai anh cứng ngắc.
"Vị tiểu thư này là?" Hàn Kính triết mặt tươi cười hỏi.
Diêm Đằng hắng giọng, "Là thư ký của em, bởi vì làm thêm giờ quá muộn, lúc anh gọi tới em đang đưa cô ấy về nhà, cho nên liền cùng nhau dẫn cô ấy tới, hai người sẽ không để tâm chứ?"
"Làm sao có thể chứ? Nhanh ngồi xuống đi." Hàn Kính Triết mỉm cười thân thiết, nhìn Hiểu Vũ."Cô họ gì?"
Hiểu Vũ vội vàng nở nụ cười."Tôi tên là Thành Hiểu Vũ, chào anh."
"Chào cô." Anh ta cười một tiếng."Tôi là Hàn Kính Triết, giống như anh em ruột của Diêm Đằng, tôi là anh, cậu ấy kém tôi năm tuổi, là em trai, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho nên tình cảm rất tốt."
"Hoá ra là như vậy." Người ta cũng tự giới thiệu cặn kẽ như vậy rồi, cô cho là mình cũng nên bánh ít đi xuống."Tôi vốn là trợ lý thư ký của Tổng giám đốc, bởi vì cô ấy phải dưỡng thai, cho nên do tôi tạm thời đam nhiệm chức vụ thư ký thay."
"Làm việc dưới quyền Diêm Đằng chắc không dễ dàng đâu? Cậu ấy yêu cầu rất cao đâu." Hàn Kính Triết cười nói.
"Thật ra thì cũng hoàn hảo, Tổng giám đốc của chúng tôi là mặt ác tâm thiện."
"Mặt ác tâm thiện?" Hàn Kính Triết nhịn không được cười."lần đầu tiên tôi nghe được có người hình dung Diêm Đằng như vậy."
Hàn Kính Triết tiếp tục giới thiệu, "Vị này cũng là bạn nối khố cùng lớn lên từ nhỏ với chúng tôi, cô ấy là Bạch Nhã Huân, giống như em gái của chúng tôi vậy."
Em gái?
Hiểu Vũ buồn bực, nếu giống như em gái, sao Diêm Đằng nhìn thấy cô ấy sắc mặt liền thay đổi? Cô ấy không phải đắc tội gì với Diêm Đằng chứ?