Mặc dù đồ ăn ở Như Ti Phường vô cùng ngon, nhưng Hiểu Vũ lại có loại cảm giác ăn không biết ngon, nguyên nhân là do không khí là lạ, mà người làm cho không khí trở nên hết sức cổ quái lại là Diêm Đằng.
Ra khỏi Như Ti Phường, cô và Diêm Đằng đứng chung một chỗ đưa mắt nhìn Hàn Kính Triết và Bạch Nhã Hân rời đi, mãi hco đến khi không nhìn thấy xe của bọn họ nữa, anh vẫn đứng thêm mấy phút mới mở cửa xe lên xe, cô cũng vội vàng lên xe.
Anh đưa cô về nhà cũng không phải mới một hai lần, anh biết nhà cô, cho nên cô không cần chỉ đường, cũng không cần mở miệng, trong xe một mảnh trầm mặc làm người ta hít thở không thông, cô cũng bị khuôn mặt nặng nề này của anh làm sợ hãi, cô chưa từng thấy anh như vậy.
Lúc ở nhà hàng anh gần như không ăn gì, hiện tại chắc hẳn còn đói bụng? Thật ra thì cô cũng vậy, bởi vì anh là lạ, nên cô cũng không có khẩu vị theo.
Cho nên. . . . . .
"Tổng giám đốc, phía trước có một quán rượu phong cách Nhật, chúng ta đi uống một chén thế nào?" Cô bạo gan hỏi, ôm lấy ý nghĩ trước sau như một của mình — dù sao thì coi như có bị cự tuyệt, cô cũng không có tổn thất gì, da mặt cô rất dày, chịu nổi sự cự tuyệt của người khác.
Nghe được đề nghị của cô, Diêm Đằng hơi trầm mặc.
Vào lúc cô cho là không có hy vọng thì anh lại lên tiếng ——
"Ừ."
Anh nói"Ừ" sao!
Hiểu Vũ nâng mi lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh, tâm tình cũng trong nháy mắt trở nên tốt hơn.
Đề nghị này xem như không đầu không đuôi, cho rằng sẽ bị anh gửi trả lại, không ngờ anh chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý, thật sự ra ngoài dự đoán của cô!
Diêm Đằng dừng xe ở trong chỗ đỗ x even đường, quán rượu ở bên cạnh con đường lớn, nhà cô cách chỗ này cũng không xa, quẹo vào trong ngõ hẻm một cái chính là khu Tường Hòa mà cô ở.
Đêm đã khuya rồi, lối đi bộ không có ai, trong quán rượu ngược lại rất sôi nổi.
"Đến, ngồi ở đây đi, nơi này là vị trí cũ của tôi."
Cô quen thuộc đưa Diêm Đằng vào ngồi xuống, ngay cả thực đơn cũng không cần nhìn đã gọi một cái món nướng đặc sắc của quán và một bình rượu trắng với nhân viên phục vụ đứng chờ bên cạnh.
"Cô rất quen thuộc?" Diêm Đằng cởi áo khoác tây trang ra, không khí ở đây rất tốt, nhưng không giống nơi mà cô sẽ thường xuyên đến.
Hiểu Vũ cười tươi xán lạn."Mỗi tháng vào ngày lĩnh lương, tôi sẽ đưa ông nội cha và em trai tới ăn một bữa tiệc lớn, cũng là trong một tháng, ngày duy nhất tôi chấp nhận cho bọn họ có thể uống chút rượu, ông chủ và tôi rất quen, ông ấy sẽ tính cho tôi % thôi, theo giá của nhân viên đấy. . . . . ."
Diêm Đằng có vẻ đăm chiêu nhìn nụ cười y hệt thạch trái cây trên khuôn mặt cô, một lúc lâu mới nói: "Thư ký Thành, hoàn cảnh của cô mặc dù không quá tốt, nhưng, hình như mỗi ngày cô đều rất vui vẻ."
"Bởi vì tôi cảm thấy, chỉ cần nghĩ theo chiều hướng tốt, sẽ có chuyện tốt xảy ra." Cô rót rượu cho anh, thận trọng nhìn anh một cái mới hỏi: "Còn anh, Tổng giám đốc? Anh thì vì sao lại không vui?"
Diêm Đằng uống một ngụm hết sạch rượu trong chén, khàn khàn nói: "Bởi vì có quá nhiều chuyện phiền lòng."
Hiểu Vũ cắn cắn môi, giọng nói lại càng cẩn thận hơn rồi, "Tôi biết rõ mấy dự án kiến trúc của công ty đều rất thuận lợi, ban ngày anh cũng vẫn còn tốt, thậm chí lúc chúng ta bước vào nhà hàng cũng vẫn còn tốt lắm, còn nói đùa với tôi, cho đến sau khi anh nhìn thấy cô Bạch kia thì. . . . . ."
Cô chưa nói xong, bởi vì tìm không ra tính từ chính xác để hình dung phản ứng lúc đó của anh.
Phản ứng của anh nói tức giận cũng không đúng, nói âm trầm thì có một chút, nói không vui lại giống như nhìn bề ngoài quá, cô thật sự không thể giải thích được.
Diêm Đằng đau khổ nhếch miệng."Không ngờ cô cũng nhìn ra được."
Hiểu Vũ cong môi lên."Bởi vì quá rõ ràng mà."
Anh lại uống cạn mấy ly rượu mới chậm rãi nói: "Nhã Hân. . . . . . Là người phụ nữ của tôi."
"Cái... cái gì" Cô suýt chút thì bị sặc rượu.
"Có thể nói, tôi vẫn luôn giống như một chiếc bánh xe dự bị của cô ấy." Diêm Đằng lại uống hết một ly tượu trắng bởi vì buồn bã mà trở nên chua xót nữa.
"Anh...anh nói gì? Khụ khụ khụ khụ khụ!" Hiểu Vũ lớn tiếng , lần này cô thật sự bị sặc rượu.
Cô thầm mến anh lâu như vậy, mà anh cũng chỉ là bánh xe dự phòng của một người phụ nữ khác, điều này làm cô chịu sao nổi chứ? Cô không thể tưởng tượng, cũng không cách nào tiếp nhận!
"Nhưng, có thể nói cặn kẽ một chút sao?" Cô lại rót đầy rượu cho anh, thuận tiện ra ám hiệu gọi phục vụ đưa thêm một bầu rượu nữa.
Cô hiểu rất rõ đàn ông sẽ không dễ dàng nói ra nỗi buồn khổ trong lòng, thường thường cần phải mượn một chút sức lực của rượu, thì bọn họ mới có thể buông lòng phòng bị.
Hỏi cô tại sao lại biết? Bởi vì cha, ông nội, em trai của cô đều là như vậy, bình thường cắn răng gượng chống, chỉ cần uống một chút rượu, sẽ vừa khóc vừa cười nói ra hết toàn bộ phiền não trong lòng.
"Chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. . . . . ." Diêm Đằng chậm rãi nói: "Mười lăm tuổi liền nếm trái cấm, đều là lần đầu tiên của cả hai, tôi cho là, chúng tôi sẽ là bạn đời đến già rồi, tôi vẫn luôn cho là như vậy."
"Mười lăm tuổi. . . . . ." Cô theo bản năng nuốt nước miếng một cái, tâm cũng lạnh rồi.
Người ta mười lăm tuổi đã như vậy, cô đây hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng vẫn là xử nữ, ngay cả một cuộc tình cũng chưa từng trải qua, quá kém cỏi.
"Sau khi lên đại học, thì cô ấy liền thay đổi." Anh khó khăn nói, "Cô ấy yêu anh Kính Triết, cô ấy nói bỗng nhiên cô ấy phát hiện bản thân thích mẫu người đàn ông thành thục hơn, người đàn ông giống như anh Kính Triết vậy."
"Oh. . . . . ." Mi tâm của cô cũng nhíu lại theo.
Cô có thể lý giải đại khái ý tưởng của Bạch Nhã Hân, giống như cô lúc này vậy, cũng không có cảm giác với những chàng trai trẻ tuổi trong công ty chút nào, trong mắt chỉ có Diêm Đằng thành thục chững chạc.
"Lúc ấy tôi rất khổ sở." Giọng nói của anh càng thô càng khàn càng chua chát hơn."Tôi nói với cô ấy, có một ngày, tôi cũng sẽ trở thành người đàn ông giống như anh Kính Triết như vậy, chỉ cần cho tôi thời gian. . . . . . Nhưng, cô ấy nói cô ấy đợi không được, cô ấy phải có anh Kính Triết ngay, cô ấy muốn trở thành người phụ nữ của anh Kính Triết, nếu không thì cô ấy sẽ chết mất."
Làm ơn ——
Hiểu Vũ nhăn mũi xem thường, người phụ nữ kia. . . . . . cái cô Bạch Nhã Hân kia hoàn toàn là háo sắc thôi! Cô ấy thật sự yêu Hàn Kính Triết sao? Hay chỉ là muốn thể nghiệm người đàn ông khác nhau mà thôi?
Mặc dù cô không có kinh nghiệm tình dục, nhưng cô nhiều bạn, loại hình gì đều có, Dư Phân chính là một cô gái mê trai đẹp điển hình, mỗi lần coi trọng người đàn ông nào, đều nói không có người đàn ông đó thì chắc chắn sẽ chết.
Theo cô thấy, Bạch Nhã Hân cũng giống như vậy mà thôi.
Cô ấy và Diêm Đằng ở chung một chỗ đã lâu, ngán, cho nên muốn đổi người đàn ông khác, cố tình Diêm Đằng lại cố chấp với tình yêu, thật sự tin tưởng chuyện hoang đường là cô ấy đột nhiên phát hiện mình yêu thích loại hình người đàn ông thành thục.
"Chúng tôi chia tay. . . . . ." Diêm Đằng lại uống một ly rượu, hô hấp trở nên trầm trọng."Nhưng hai năm sau, cô ấy lại quay trở lại bên cạnh tôi, cô ấy nói anh Kính Triết từ đầu đến cuối chỉ coi cô ấy như em gái, mà cô ấy lại phát hiện cô ấy vẫn còn yêu tôi."
Rống ——
Hiểu Vũ tức giận cau mày, cũng phiền lòng uống cạn một chén.
Cô gái Bạch Nhã Hân này, thật sự khiến người và thần đều căm phẫn!
Vứt bỏ một người đàn ông yêu cô ta như vậy, muốn đi theo đuổi một người đàn ông khác, đợi đến lúc người đàn ông kia hoàn toàn không có cảm giác gì với cô ta thì cô ta lại quay đầu tìm tình yêu cũ, thật quá sức tượng tưởng!
"Tổng giám đốc, thứ cho tôi nói thẳng ——" cô nhuận nhuận môi."Cái đó, anh. . . . . . Không ngại sao? Bình thường đàn ông đều sẽ để ý. . . . . ."
Cô nói không được rõ ràng, nhưng cô biết anh hiểu, hiểu cô muốn nói gì.
Quả nhiên, anh chấn động một cái, tay cầm ly rượu nắm lại thật chặ lại buông ra, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo cứng rắn ——
"Tôi yêu cô ấy, bằng lòng tha thứ việc cô ấy nhất thời lạc đường, cô ấy nói cô ấy và anh Kính Triết chưa phát sinh cái gì, tôi tin tưởng con người của anh Kính Triết, giữa bọn họ là trong sạch."
Rống —— làm ơn!
Cô rất muốn vỗ trán một cái, bởi vì cô sắp té xỉu rồi.
Cô gái kia và Hàn Kính Triết không xảy ra chuyện gì, không có nghĩa là cô ta và người đàn ông khác cũng không hề xảy ra chuyện gì?
Mà cô ta và Hàn Kính Triết không có xảy ra quan hệ là bởi vì Hàn Kính Triết không cho cô ta cơ hội, mà không phải cô ta thành thực với Diêm Đằng đến mức nào, giữ mình đến mức nào.
Hai năm là một thời gian rất dài, chẳng lẽ anh sẽ không nghĩ tới vào lúc cô đơn Bạch Nhã Hân đã từng được sưởi ấm trogn lồng ngực của một người đàn ông khác sao?
Anh muốn chung tình, muốn tin tưởng, cũng không cần như vậy chứ? Điều này hoàn toàn là lừa mình dối người!
Nếu là cô, thì cô tuyệt đối sẽ không làm tổn thương anh như vậy, tuyệt đối sẽ không!
"Hai năm qua, tôi vẫn luôn để cô ấy được tự do, cô bay qua Tokyo một thời gian, lại bay qua Paris một thời gian, nhưng chỉ cần trở lại Đài Loan, cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi, làm người phụ nữ của tôi. . . . . ." Anh lay động ly rượu, ngưng mắt nhìn chất lỏng màu trắng trong ly.
"Tôi tự cho rằng đó là cách yêu của cô ấy, nhưng, vừa nghe thấy anh Kính Triết trở lại, cuối cùng cô ấy lại đi dây dưa với anh Kính Triết, cuối cùng tôi chỉ là bánh xe dự phòng trong tình cảm của cô ấy, cô ấy vẫn không bỏ được anh Kính Triết. . . . . ."
Giọng nói trầm thấp thống khổ của anh làm lòng cô như bị nhéo một cái.
Một phần tình cảm không xác định, đây chính là lý do mà ngoài công việc anh luôn có một tia tịch mịch không che giấu được sao?
Cô vẫn cho là bởi vì không có người thân nên anh mới có vẻ tịch mịch như vậy, thì ra sự tịch mịch của anh đều do Bạch Nhã Hân ban cho.
Nhìn anh uống hết ly rượu này đến ly rượu khác..., cô cũng không ngăn trở, sẽ để cho anh Nhất Túy Giải Thiên Sầu, nói ra được nỗi khổ rồi, sẽ thoải mái hơn nhiều lắm.
Cô thở dài một cái thật sâu. . . . . . Sau khi biết tâm sự của anh, cô cũng không dễ chịu.
Anh đang khổ sở vì một người phụ nữ khác, mà cô lại đang đau lòng vì anh.
Cuộc sống tất nhiên có tình si mê, hận này không liên quan đến gió cùng trăng! Rất có đạo lý!
Haiz —— quan tâm anh là gió hay trăng cái gì chứ, đợi chút nữa gọi giúp anh một chiếc taxi đưa anh về nhà! Tối nay nhất định là anh không thể lái xe rồi.
Ngày hôm sau vừa đến công ty, Hiểu Vũ cũng rất lo lắng.
Nàng biết bí mật của Diêm Đằng! Nếu như không phải là uống say, làm sao anh có thể nói cho một thư ký nhỏ như cô cái nội tâm thống khổ của mình chứ?
Mặc dù biết bí mật của anh giống như làm cho quan họ của bọn họ thân cận hơn, nhưng có thể anh hoàn toàn không muốn cho người khác biết thế giới tình cảm sâu trong nội tâm của anh! Dù sao anh cũng là cấp trên, là ông chủ, mà cô chỉ là nhân viên của anh mà thôi, như vậy giống như đã vượt qua ranh giới. . . . . .
"Thư ký Thành, đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng nói trầm ổn quen thuộc truyền vào trong tai, Hiểu Vũ ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thấy Diêm Đằng đứng ở trước bàn làm việc của cô, lông mày đen đậm cũng ánh mắt thâm thúy có vẻ đăm chiêu đang nhìn cô.
Khuôn mặt của cô không khỏi nóng lên, hoảng loạn."Không có, không có."
Anh đến đây lúc nào, đi đường nào mà không hề có tiếng động vậy?
"Thư ký Thành ——" Diêm Đằng nhìn cô chăm chú, chậm rãi kéo khóe miệng."Ngày hôm qua tôi luống cuống rồi, lời tôi đã nói cô hãy quên hết đi!"
--- ------ -------dieendannleequuydonn---- -------
Anh còn chưa có say đến mức quên mình và cô lúc ở quán rượu đã nói những gì.
Tối hôm qua, không biết là do không khí hay do đối tượng là Thành Hiểu Vũ, cho nên anh mới sẽ rượu vào lời ra.
Anh cũng không rõ nguyên nhân, nhưng anh rất hối hận mình đã nói với cô một chút chuyện không nên nói.
Cô chỉ là thư ký của công ty, công việc của cô không bao gồm nghe anh tố khổ, nhất là một câu chuyện tình yêu như một bộ phim cấp ba, vậy mà anh lại nói cho cô biết cái tình yêu không chịu nổi đó, thật thật mất mặt.
"Cái đó ——" Hiểu Vũ thuận tay cầm một file giấy lên, dùng sức gõ vào đầu mình, giả bộ hồ đồ mà nói: "Tôi cũng uống say, cho nên Tổng giám đốc nói gì, tôi cũng không nhớ rõ."
"Cũng không cần thiết phải như vậy." Diêm Đằng không tự chủ nở nụ cười."Ý của tôi là, những gì tôi nói tối hôm qua, cô biết tôi biết là được, tôi không hy vọng có vài phóng viên tạp chí cũng biết đến."
Anh trả lời hài hước để cho cô cũng yên tâm cười nói."Tổng giám đốc hãy yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ giữ mồm giữ miệng, cho dù có nhiều tiền thưởng hơn, tôi cũng sẽ không nói ra."
"Tôi tin cô." Anh nhìn cô thật sâu một cái, sau đó rút một cái thẻ trong tập tài liệu ra đưa cô."Lão tổng giám đốc của tập đoàn Kình Vũ tối nay có tổ chức tiệc rượu tại nhà, muốn tuyên bố việc anh Kính Triết sẽ tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập đoàn Kình Vũ, trên đây có thời gian và địa điểm, cô đi cùng tôi."
Hiểu Vũ cung kính nhận lấy vé mời."Vâng."
"Cho tôi một ly cà phê." Diêm Đằng liền vào phòng làm việc.
Hiểu Vũ nhìn bóng lưng cương trực của anh, lại nhìn tấm thiệp mời thiếp vàng hoa lệ. . . . . .
Buổi tối sẽ gặp được Hàn Kính Triết, như vậy cũng sẽ nhìn thấy Bạch Nhã Hân sao? Nếu như lại nhìn thấy cảnh Bạch Nhã Hân dính sát bên cạnh Hàn Kính Triết, vậy Diêm Đằng sẽ như thế nào?
Anh đã tìm gặp Bạch Nhã Hân nói chuyện sao? Anh không có chứ?
Tối hôm qua anh đã say rồi, buổi sáng đã tới công ty, như vậy thì sẽ không có thời gian để tìm cô ấy nói mới đúng. . . . . .
Đáng chết! Rõ ràng là chuyện tình yêu tay ba của người ta, sao cô lại còn phiền não hơn bọn họ thế này?
Cô đó, vẫn nên phiền não tiền thuê nhà cùng tiền thuốc thang của ông nội có vẻ chân thật hơn!
Tiền ơi tiền, sao tiền không thật sự rơi từ trên trời xuống chứ? Cho dù có bị nện cho bể đầu chảy máu cô cũng cam tâm tình nguyện!
Buổi tối nhà họ Hàn đèn đuốc sáng trưng, trong vườn hoa cỏ sum suê, phòng khách có ba ban công thông ra ngoài, mỗi ban công có thể chứa được , người, thật khiến Hiểu Vũ mở rộng tầm mắt.
Tám giờ, khách mời gần như đều đến đông đủ, phục vụ đi qua đi lại trong phòng, quan tâm chu đáo rót rượu vang cùng sâm banh cho khách.
Hiểu Vũ không ngừng quan sát khu nhà cao cấp xa hoa này, tổng cộng diện tích bên trong và bên ngoài phải đến mấy trăm mét vuông, liếc mắt nhìn khắp một cái, có một hồ bơi đúng chuẩn, còn có một sân quần vợt cùng sân nướng thịt ngoài trời, khó trách người ta muốn tổ chức tiệc rượu tại nhà, quả thật còn xa hoa hơn cả nhà hàng năm sao rồi.
Cô nhắm mắt theo đuổi đi theo phía sau Diêm Đằng, nỗ lực đóng tốt vai diễn thư ký của cô.
Đây là lần đầu tiên cô tham gia loại tiệc rượu này cùng Diêm Đằng, công việc này vốn dĩ là thư ký Hà, hôm nay đổi thành cô may mắn được mặc vào bộ đồ dạ hội cùng đồ trang sức hàng hiệu mà bộ phận PR đưa tới, công ty còn mời chuyên gia trang điểm cho cô nữa.
Cho nên, hôm nay cô hoàn toàn giống như thay đổi thành một người khác vậy, giống như thiên kim của gia đình danh giá thường xuất hiện trong tạp chí vậy, cô còn không nhịn được len lén chụp cho mình mấy tấm hình lưu niệm ở trong phòng nghỉ của công ty nữa !
Chẳng qua, đẹp thì đẹp, nhưng cô đã đói bụng rồi.
Tiếng bộ đồ ăn bằng bạc nguyên chất xen lẫn trong tiếng Piano tuyệt đẹp, trong không khí bay ra mùi vị làm người ta tăng thêm khẩu vị, trên bàn dài khổng lồ bằng đá cẩm thạch bày các loại đồ ăn ngon khiêu khích vị giác, không biết là mời đầu bếp của nhà hàng nào đến nấu nướng, hại cô tiết nước bọt không ngừng.
"Đói bụng không? Chúng ta đi qua lấy chút đồ ăn." Diêm Đằng chuyển ánh mắt nhìn cô.
"Vâng, được!" Những lời này, cô chờ thật lâu, thức ăn ngon ở phía trước, lại thơm như vậy, không thể ăn là một sự hành hạ rất lớn!
Diêm Đằng nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, không thể nín cười được."Đói bụng thì nói, làm sao không nói chứ? Hay là ở trước mặt tôi cần duy trì hình tượng thục nữ đây?"
Nhìn nụ cười anh tuấn mê người của anh, lại nghe anh nói như vậy, lòng của Hiểu Vũ bỗng trùng xuống.
Là cần thiết chứ! Chẳng lẽ anh cho rằng, cô thuộc loại không câu nệ không cần duy trì hình tượng trước mặt anh sao? Chính là cái gọi là anh em hoặc huynh muội gì đó?
Cô vẫn rất để ý hình tượng của mình ở trong lòng anh, những lúc không cẩn thận gục xuống bàn ngủ thì không thể tranh được việc để lộ bản tính cũng thôi đi, chỉ cần ở trước mặt anh, cô sẽ nhắc nhở mình, cố gắng đoan trang một chút, văn nhã một chút, hi vọng trong mắt anh, cô là một người phụ nữ.
Nhưng, anh vẫn không xem cô như một người phụ nữ mà đối đãi? Cho nên mới cho rằng cô không cần thiết phải duy trì hình tượng trước mặt anh. . . . . .
"Làm sao thế, sao lại nhìn tôi như vậy?" Diêm Đằng cười như không cười hỏi.
"Không có gì." Hiểu Vũ cố giấu mất mác trong lòng, lên tinh thần, dùng giọng nhanh nhẹn nói: "Thật ra thì tôi cũng không quá đói, trước khi hóa trang, tôi đã ăn lót dạ trước một chiếc bánh bao cực lớn rồi, nhưng ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức ở đây thật sự không chịu nổi, Tổng giám đốc, đó là mùi bít tết nướng than đúng không?"
Nếu không thể được anh xem như một người phụ nữ, vậy hãy vui vẻ khi ở bên cạnh anh là được rồi?
Cô vẫn là người tạo không khí vui vẻ trong gia đình, sau khi mẹ qua đời, cô phụ trách trêu chọc ông nội và cha vui vẻ, hiện tại cô cũng muốn trêu đùa cho anh vui, đuổi đi nỗi mất mác trong tình cảm của anh.
"Đúng là Bít tết nướng không sai." Diêm Đằng khẽ mỉm cười."Cô thật sự chung tình với thịt bò bít tết."
"Cũng không hẳn!" Cô làm ra vẻ nghiêm trang mở to hai mắt."Tôi cũng không phải rất thích ăn thịt bò bít tết, chỉ vì thịt bò đắt tiền nhất thôi! Tới những chỗ như này, nếu ăn sẽ phải ăn tốt nhất, dù sao cũng sẽ không ăn những thứ như xúp lơ xào hay cơm chiên đặc sắc gì đó chứ, nói toạc ra thì, chính là rau xào và cơm chiên thôi, bản thân tôi cũng nấu được."
Khóe miệng Diêm Đằng đột nhiên xuất hiện một chút ý cười."Thư ký Thành, có lúc quan điểm của cô luôn sẽ làm cho tôi cảm thấy mới mẻ."
Bởi vì đắt nên ăn nhiều, rất có phong cách của cô.
Cái cô thư ký này của anh thật không giống những người khác, không biết chờ sau khi thư ký Hà trả phép đi làm, anh có bỏ được để Thành Hiểu Vũ rời khỏi bên cạnh anh không?
---D-I-E-N--D-A-N--L-E-E--Q-U-Y-Y--D-O-N---
Khẳng định là, thiếu cô, cuộc sống của anh sẽ kém thú vị đi rất nhiều.
Nhưng, nói đến cũng buồn cười, anh bắt đầu không muốn làm việc cùng thư ký Hà nề nếp đâu ra đấy nữa rồi, lòng người thật đúng là hay thay đổi.
Mấy tháng trước, anh còn cho là mình không thể thiếu đi người trợ thủ đắc lực có khả năng như thư ký Hà, còn khá coi trọng thư ký Hà.
Có lẽ, anh có thể cân nhắc cho thư ký Hà nghỉ chăm con nhỏ năm. . . . . .
"Đúng rồi, quên nói cho cô, hôm nay cô rất đẹp." Anh nhìn cô, ca ngợi phát ra từ trong thâm tâm.
Vốn dĩ khuôn mặt của cô rất thanh tú, mặt trái xoan nho nhỏ, còn có một đôi mắt sáng thông minh , dáng người cũng rất thon thả, bình thường không hóa trang sắc mặt đã óng ánh trong suốt rồi, trang điểm vào lại càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người, cộng thêm mái tóc dài hơi xoăn bình thường được buộc gọn lại lúc này tản mát ở bên cạnh thắt lưng mảnh khảnh của cô, tăng thêm ý vị phụ nữ.
Trong công ty có không ít nhân viên nam chưa lập gia đình, anh kỳ quái thế nào mà cô ngay cả một người bạn trai cũng không có? Tuổi này đúng là thời kỳ giao bạn trai gì đó, chẳng lẽ không có người nào phát hiện khối ngọc thô chưa được mài dũa này sao?
"Cám ơn!" Trái tim Hiểu Vũ đập kịch liệt, trong ánh mắt gần như tràn đầy sự vui sướng, cô không khỏi kéo kéo váy."Lần đầu tiên tôi mặc loại trang phục này, hơi khó chịu, nhìn qua thật sự không quái lạ chứ, Tổng giám đốc?"
Kiểu dáng bộ đồ dạ hội thật ra thì rất thanh lịch hợp mốt, màu sắc là màu trắng, cũng rất khiêm tốn, nhưng cắt may thật sự vừa người, đường cong của cơ thể lộ rõ làm cho cô có chút không được tự nhiên, mà bình thường không có thói quen đi giày cao gót nhịn, hiện tại cô phải đi đôi giày cao gót cao cm, cô thật sợ mình sẽ té ngã mất, bước đi run run rẩy rẩy.
"Không kỳ quái chút nào." Khóe miệng Diêm Đằng mỉm cười, khích lệ cô, "Cô không cần để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần nghĩ cô mặc đồ lên rất đẹp, như vậy là được rồi."
"Tổng giám đốc. . . . . ." Hiểu Vũ vui thích nhìn anh, cảm thấy có một trận lửa nóng từ ngực đốt nóng hai gò má.
Anh có biết một câu khen ngợi lơ đãng của anh sẽ làm cô buổi tối ngủ không yên?
Một người đàn ông anh tuấn lại có khả năng giống như anh, chính là mơ ước từ nhỏ của những cô gái bình thường . . . . . .
"Tôi tưởng ai? Hóa ra là tổng giám đốc Diêm!" Một người đàn ông cao béo mặc âu phục vẻ mặt tươi cười đi tới.
Diêm Đằng nói nhỏ với cô: "Người này rất nhiều lời, sợ rằng tôi phải xã giao với anh ta rất lâu, cô hãy đi kiếm gì ăn trước đi, đừng để bị đói."
Đối phương đi tới, Diêm Đằng vươn tay khách sáo bắt tay với đối phương, bắt đầu kiểu nói chuyện xã giao.