Đả tự: Sided Lovettt
Đối phương không ngờ Lý Dật lại có thể dễ dàng né được hai chiêu tiếp cận tất sát như vậy.
Nhưng đối phương không vì thế mà hiện thân, hắn hừ giọng một tiếng rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lý Dật giật mình, thủ đoạn này hắn rất quen thuộc, chính là kỹ xảo mà chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới nắm vững. Người này hoàn toàn khác hẳn với những kẻ mà hắn gặp khi lần đầu đến thế giới này.
Vì thế, nếu mình không nhầm...
Lý Dật khẽ giật mình, thân người nhanh như gió lật sang bên, đúng lúc ấy, một đạo đấu khí xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Ta sớm đã biết ngươi sẽ làm vậy!
Lý Dật cười nhỏ, cảm giác quen thuộc này khiến hắn cảm thấy hơi cổ quái. Chớp mắt, chân trái hắn tiến lên một bước, thân người hơi nghiêng về một bên...
- Vèo...
Một luồng gió sượt qua tại, Lý Dật chi bước lên nửa bước nhưng vừa khéo tránh được chiêu tất sát.
Đây chính là Huyễn Sát mà Lý Dật đã khắc khổ tu luyện từ kiếp trước.
- Toái Cốt Chưởng!
- Khai Sơn Quyền!
- Liệt Thạch Trảo!
- Điệp Tiên Thoái!
Lý Dật khẽ hô hàng loạt tên, động tác cũng ngày càng nhanh, vô số đấu khí được bắn ra từ tay hắn. Cùng với thân ảnh di chuyển nhanh huyền ảo của hắn, đấu khí dần oanh kích đến thân ảnh dường như không thể xác định của đối phương
- Phụt~~
- Á~~
- Bốp~~
Hành loạt âm thanh kỳ quái vang lên, đến khi Lý Dật thu thế lùi ra sau thì hắn mới nhìn rõ được mặt của người kia.
Người này mặc một bộ áo bào nhiều màu sắc, gương mặt trát đầy phấn son. Khi Lý Dật nhìn lại thì kẻ đó còn đá lông nheo mấy cái. Rõ ràng là đợt tấn công vừa rồi của Lý Dật không gây quá nhiều rắc rối cho cô ta.
Lý Dật dở khóc dở cười, lắc đầu:
- Phụng Nương Tử?
Người đó chính là Phụng Nương Tử gặp ở chỗ bán đấu giá, chỉ là Lý Dật không thể ngờ Đầu kỹ nữ nhân này tu luyện lại tinh diệu như vậy. Ở nơi như Nạp Gia Trấn này có được cơ nghiệp đúng là phải có bản lĩnh.
Phụng Nương Tử che miệng cười, một lúc sau mới nói:
- Bản lĩnh của tiểu huynh đệ ngươi cũng không tồi. Ta vốn tưởng rằng bại gia chi tử chi nhiều tiền như thế gần như chắc chắn chỉ có cái hư danh, nhưng không ngờ ba chiêu tất sát của Phụng Nương Tử ta ngươi đều chặn được hết. Cái khác không nói, chỉ cần điều này truyền ra ngoài, e là ngươi sẽ gây chấn động cả Sơn mạch Nạp Gia... Đương nhiên, nếu ngươi thoát ra ngoài được.
Vừa nói, Phụng Nương Tử khẽ vỗ tay, lập tức có hơn mười người nhảy ra từ chỗ tối. Chúng đứng phân tán nhưng đã chặn hết đường lui của Lý Dật.
Lý Dật nhìn qua, mười mấy người này, yếu nhất cũng là Ngũ Tinh Đấu Giả, hắn cười khẽ:
- Xem ra Phụng Nương Tử cho rằng có thể giải quyết được ta?!
Phụng Nương Tử trả lời:
- Lẽ nào ngươi cảm thấy ta không làm được sao? Tiểu tử, ngươi cùng lắm cũng chỉ là Tam Tinh Đấu Giả, nếu Đấu Giả đổi lại là Đấu Sư thì có lẽ ngươi còn có cơ hội chạy thoát, còn giờ thì...
Lý Dật thở dài:
- Nếu ta trả thứ đó cho ngươi thì sao?
Phụng Nương Tử cười:
- Tiểu tử, dù ngươi giao nó cho ta thì ngươi cũng không thoát được đâu! Hôm nay ngươi đã khiến lão nương mất mặt, không báo đáp ngươi tử tế sao được chứ?!
- Vậy sao?
Lý Dật xoa mũi, một lúc sau hắn nói to:
- Ê, vị ở bên kia, nếu ta đưa Đấu Thần Tàn Ngọc cho ngươi, ngươi có đảm bảo ta rời khỏi đây an toàn không?
Một tiếng cười vang lên, tiếp đó là một giọng nói:
- Nếu giờ ngươi giao thứ đó ra thì ta đảm bảo ngươi có thể an toàn rời khỏi đây...
Dứt lời, một nam tử hán trung niên chậm rãi bước ra từ góc phố, cười thản nhiên nhìn Phụng Nương Tử và Lý Dật.
Thấy người này, Phụng Nương Tử nói:
- Tiểu Thiết Sư, đừng tưởng đem theo vài con chó là có thể làm được gì... Nếu biết điều thì đem người đi đi, nếu không tối nay ta sẽ cho chữ Thiết của ngươi biến thành chữ Tử đấy!
Thiết Sư cười lạnh:
- Phụng Nương Tử, kẻ khác sợ ngươi chứ ta chưa chắc đã sợ. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi có tư cách gì uy hiếp ta?
Phụng Nương Tử cười lạnh lùng không trả lời.
Lý Dật thì khẽ cười:
- Xem ra hai vị có rất nhiều việc cần thương lượng, chi bằng ta cho hai người một cách giải quyết thế nào? Thứ này Thiếu gia ta hôm nay không cần nữa!
Vừa dứt lời Lý Dật hất tay, chiếc hộp ngọc bay ra sau, đồng thời hắn cũng di chuyển về hướng ngược lại.
Thiết Sư và Phụng Nương Tử không suy nghĩ gì lập tức cùng lao về phía chiếc hộp. Trong quá trình đó hai người ít nhất cũng tung ra ba bốn chiêu, đầu khí lan tỏa khắp nơi, khiến con đường dường như rung chuyển.
- Phụng Nương Tử, ngươi đã bằng này tuổi, mau tìm một đứa con rể mà về nhà hưởng phúc đi!
- Thiết Sư, ngươi cút đi cho ta! Thứ lão nương muốn chưa bao giờ tuột khỏi tay!
- Uynh!!
- Phụt!!
Bị một chưởng của Phụng Nương Tử đánh trúng ngực, Thiết Sư hộc máu. Thấy Phụng Nương Tử sắp lấy được chiếc hộp, sắc mặt hắn lạnh lẽo:
- Thứ Thiết Sư ta không có thì kẻ khác cũng đừng hòng có được! Cuồng Sư Tiếu!
Thiết Sư xuất quyền, một đạo đấu khí biến thành hình đầu sư tử oanh kích về phía chiếc hộp ngọc...
- Thiết Sư chết tiệt, ngươi dám!
Phụng Nương Tử chưa dứt lời thì chiếc hộp đã vỡ tan thành khói bụi.
Cảnh tượng này khiến hai người cùng biến sắc mặt.
- Đồ khốn!
- Người đâu, đuổi theo cho ta bắt được tên tiểu tử đó nhất định phải băm nát hắn ra!
- Đi!!
Phụng Nương Tử và Thiết Sư cùng hét lên, ánh mắt hai người gặp nhau chỉ trong nháy mắt đã trao đổi xong rồi cùng lao về hướng Lý Dật biến mất.
...
Một lúc sau thì một bóng dáng bước ra từ trong bóng tối, là Lý Dật.
Hắn nhìn về hướng đám người đã đi xa, bật cười:
- Nơi này thú vị thật! Ta vốn tưởng rằng Đấu Sư cường giả cũng chỉ vậy thôi, nhưng không ngờ thực lực hai kẻ này thật đã ngoài dự đoán của ta. Ta vốn định giết vài kẻ đề cảnh cáo nhưng giờ nêu ta động thủ e là sẽ rắc rối to!
Xà Tôn Giả cười:
- Điều này cũng bình thường thôi. Người ở đây dù là một Đấu Gia thì có ai không được rèn luyện từ môi trường khắc nghiệt? Dong binh ở đây khác với những thân vệ ở Vạn Triều Thành. Với thực lực của ngươi, nếu đối mặt với mấy Đấu Giả còn được chứ với vài Đấu Sư thì e là người muốn thoát thân cũng là vọng tưởng.
Lý Dật cười:
- Không sao, tối nay tuy không được gì, nhưng ít ra cũng dụ được hai cái rắc rối lớn nhất đi rồi. Sự việc này chắc sẽ gây ra nhiều thay đổi. Ta muốn nhân cơ hội này tìm nơi nào đó
tránh đi, ngày mai sẽ tìm được cách trà trộn vào Dong binh đoàn... còn ngụy trang thì giờ không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lý Dật cởi bộ hắc y, để lộ ra gương mặt trẻ tuổi, lúc này hắn đang mặc trên người một bộ giáp da bình thường nhất, trong không khác gì một Dong binh đơn thân.
- Thế giờ ngươi định làm gì?
- Còn làm gì được nữa?
Lý Dật cười nhạt:
- Giờ ta là Dong binh đơn thân lưu lạc nơi đầu đường, đương nhiên phải tìm một nơi nào đó để lưu lạc, rồi sáng mai làm chính sự!
...
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Lý Dật đang co ro trong một góc của một con ngõ nhỏ, khẽ mở mắt.
Lúc này, Nạp Gia Trấn đã rất huyên náo rồi, các đội Dong binh đi tuần không ngừng thinh thoảng lại tuần thị khắp các con phố. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào mọi người, nhất là những kẻ mặc áo đen thì luôn bị chất vấn.
- Hê, hôm nay Dong binh đoàn của Thiết Sư và Phụng Nương Tử phái người tuần tra kìa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
- Ngươi không biết sao? Nghe nói tối hôm qua hai Dong binh đoàn đó cũng tìm tên đấu giá Đấu Thần Tàn Ngọc nhưng bị hắn lừa chạy mất. Hôm nay lục soát toàn thành. Nghe nói ai cung cấp thông tin về hắn được thưởng một trăm kim tệ đấy!
- Một trăm kim tệ?! Hứ, giá trị của Đấu Thần Tàn Ngọc đó ít nhất cũng là mấy chục vạn kim tệ, chúng chỉ bỏ ra một trăm kim tệ, định đuổi ăn mày chắc!
Các Dong binh xì xào bàn tán xôn xao, Lý Dật cười mỉa rồi gia nhập vào cùng bàn luận. Cũng may Nạp Gia Trấn này ngày nào cũng có Dong binh mới, nên sự xuất hiện của Lý Dật cũng không làm các Dong binh thấy lạ. Chỉ sau vài lời của Lý Dật là không khí bàn tán lại cuồng nhiệt hẳn lên.
Một lúc sau, các Dong binh tuy có vẻ chưa nói hết chuyện nhưng dần dần cũng tản đi, dù sao tuy là vui nhưng cũng phải tìm việc mà làm để ních đầy cái bụng chứ!
Cười cười nói nói với vài Dong binh, sau khi đi qua được đội tuần tra, Lý Dật đến công ra vào Nạp Gia Trấn.
Lúc này ở công đã có một vài Dong binh đang quát tháo lớn tiếng.
Xuất hiện ở chỗ này thường là hộ vệ của thương đội muốn đi xuyên qua Sơn mạch Nạp Gia, hoặc là Dong binh đoàn muốn vào rừng tìm thuốc quý hoặc Ma thú. Nhưng trong đó thì thương đội khá ít, vì dù gì cũng không có nhiều kẻ táo bạo dám đi xuyên qua dãy núi này đi làm ăn.
Lý Dật đứng ở một góc đường, ánh mắt lướt qua bốn phía nhưng không có đội ngũ nào khiến hắn hài lòng. Không phải thực lực quá thấp mà là những người này không muốn đi qua Sơn mạch.
Điều này khiến Lý Dật phải thở dài, xem ra tìm một thương đội thích hợp không dễ như mình tưởng!
Đúng lúc đó, từ công truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, có người hét lên:
- Thương đội Nạp Lan muốn đi qua Sơn mạch Nạp Gia, cần một trăm Dong binh! Ít nhất là cấp Đấu Giả! Dong kim ba trăm kim tệ một người! Ai có hứng thú mau tới!
Tiếng hát này khiến xung quanh bỗng trở nên im lặng, với rất nhiều Dong binh thì con số ba trăm kim tệ không hề nhỏ chút nào.
Nhưng nếu đối phương nói ra con số này thì có nghĩa là nhiệm vụ này không dễ dàng gì. Thậm chí trong thương đoàn có đem thứ gì đó đáng giá vô cùng.
Phải biết là trong Sơn mạch Nạp Gia tuy nguy hiểm lớn nhất là các loại Ma thú nhưng những Dong binh đoàn bình thường mang gương mặt rất thiện lương cũng không thể coi thường.
Sau khi im lặng hồi lâu có một vài người do dự tiến lại đăng ký.
Lý Dật khẽ cười, bốn chữ Thương đội Nạp Lan khiến hắn khẽ giật mình, Nạp Lan này liệu có phải Nạp Lan ở Vân Thủy Thành không?
Nghĩ đến đây, Lý Dật khẽ nhếch mép cười, nghĩ ngợi một lúc rồi bước nhanh về hướng đó. Đến trước mặt người đang hét to, hắn cười:
- Nếu muốn đi qua Sơn mạch Nạp Gia thì tính thêm ta nữa!
Người đó khẽ chau mày, đang định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy bàn tay Lý Dật tỏa ra đấu khí thì bỗng gật đầu:
- Vậy, tiểu huynh đệ, mời...