Đả tự: Sided Lovettt
- Ngươi cho ta uống gì vậy?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Hai người gần như nói cùng một lúc, ánh mắt đều lạnh băng. Tuy Lý Dật biết cái mình cho Cung Vô Song nuốt chẳng qua chỉ là một viên đất không có chút tác dụng gì, nhưng Cung Vô Song thì chắc chắc không nghĩ như vậy.
Vì thế, chỉ trong giây lát, cục diện vốn cân bằng bỗng hơi nghiêng về phía Lý Dật.
Cả hai đều là đủ thông minh để hiểu cục diện này cũng không cần đánh tiếp nữa, bèn thả nhau ra, sau khi cách nhau một khoảng rồi mới bắt đầu thở hổn hển.
Còn về sự thân mật lúc nãy, không biết đã tan thành mây khói từ khi nào.
- Lão... lão quỷ... ngươi có cách gì hay không?!
Lý Dật nhanh chóng hỏi trong đầu.
Tuy lúc nãy Xà Tôn Giả không xuất hiện nhưng Lý Dật biết chắc chắn lão nhìn rõ mọi thứ. Chỉ là lúc nãy liều mạng quên mất bảo lão ra tay.
Một lúc sau Xa Tôn Giả mới khẽ cười:
- Tiểu quỷ, ngươi không phải nhét thứ gì vào miệng cô ta sao? Chỉ cần nói với cô ta đó là thuốc độc thì cô ta tự nhiên sẽ không dám hạ thủ với người!
Lý Dật cười nhạt:
- Dù gì cô ta cũng là Đấu Hoàng cường giả, thứ bình thường sao có thể uy hiếp được cô ta? Nếu có thể uy hiếp một cách dễ dàng thì ta đâu cần hỏi ngươi!
Xà Tôn Giả cười hề hề:
- Nếu đã thế thì lát người cứ làm theo lời ta được rồi... có điều, nói ra thì Bản tôn có một cách!
- Cách gì?
- Tiểu nha đầu này nếu đã đột phá Đấu Hoàng thì cũng là cường giả một phương của Đế Quốc Thiên Phong rồi. Nếu có thể khiến cô ta làm bảo tiêu cho người thì đoạn đường đến Vân Thủy Thành của ngươi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều đấy!
- Nếu được như thế đương nhiên là tốt nhất rồi... chỉ sợ xôi hỏng bỏng không thôi...
- Bản tôn đã nói thế đương nhiên là chắc chắn, ngươi cứ làm theo lời ta là được!
Lý Dật nhếch mép. Hắn rất tin tưởng thủ đoạn của Xà Tôn Giả, nhưng còn có thể lừa được Cung Vô Song hay không thì hắn không có chút chắc chắn nào. Hắn không tin nữ nhân trước mặt đây lại vì chút uy hiếp mà làm theo lời mình.
Sau một khoảng thời gian yên lặng đến kỳ lạ, dường như Cung Vô Song hồi phục trước, cô ta chậm rãi đứng dậy, người khẽ rung lên, một đường đấu khí lóe lên.
Tuy chỉ nghỉ ngơi một lúc nhưng cô ta đã hồi phục được vài phần thực lực, không còn sức trói gà không chặt như lúc nãy nữa.
Nhưng trước cảnh đó, Lý Dật lại không có một biểu hiện gì hết, cứ như nhìn thấy chuyện rất bình thường vậy. Hắn vẫn nhẹ nhàng hít thở, đương nhiên với thực lực của hắn thì đấu khí không hồi phục nhanh như vậy được.
- Ngươi không sợ giờ ta giết ngươi sao?
Cung Vô Song tiến lên hai bước nói.
Lý Dật nheo mắt cười:
- Ngươi cứ giết xem, đến lúc đó chưa biết ai chết đầu... Thiếu gia ta đã cho ngươi hồi phục đương nhiên không sợ ngươi sẽ làm gì ta!
Cung Vô Song khẽ cắn môi, giương tay phải lên nhưng một lúc sau lại hạ tay xuống trừng mắt nhìn Lý Dật:
- Rốt cuộc ngươi đã cho ta uống cái gì? Tại sao ta không cảm thấy độc tính gì trong người?
Lý Dật cười nhẹ:
- Nếu ta nói là ta cho người uống viên thuốc bằng đất không có độc tính thì người có tin không?!
Cung Vô Song sắc mặt thay đổi, rồi tối sầm:
- Với tính cách khốn nạn của ngươi, nếu thực sự là viên đất thì ba chữ Cung Vô Song của ta viết ngược lại!
Lý Dật bật cười trong lòng, xem ra sau này ngươi phải gọi là Song Vô Cung rồi...
Những mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì hết, nụ cười ngày càng có ý chọc ghẹo:
- Vậy thì Cung tỷ tỷ có muốn đoán xem nó là gì không?
- Ta mà biết thì còn phải hỏi ngươi sao?!
Lý Dật vỗ vỗ tay:
- Ngươi giải thoát cho đầu khí trong người ta, ta nói cho ngươi!
Cung Vô Song hừ một tiếng không trả lời.
Lý Dật khẽ lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, giờ ngươi không muốn nhưng đợi lát chắc chắn ngươi sẽ phải xin ta để ngươi giải phóng đấu khí cho ta...
Nói rồi Lý Dật cười quái dị:
- Ta nghĩ, Cung tỷ tỷ nếu đã biết Thiên Ma Cửu Biến thì chắc cũng biết Thiên Ma Hóa Thân Đan?!
Cung Vô Song sững sờ, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại.
Lý Dật đập tay:
- Thấy tỷ tỷ như thế, chắc là tỷ cũng biết nhỉ? Có điều để tránh việc tỷ tỷ làm điều dại dột, ta vẫn nên nói một lượt về tác dụng của nó. Thiên Ma Hóa Thân Đan ấy mà, chỉ có người tu luyện Thiên Ma Cửu Biến mới có cơ hội dùng đầu khí ngưng tụ mà thành. Nếu bản thân dùng thì có tác dụng hồi phục đầu khí, nhưng nếu người khác uống phải thì từ khi hắn là Đấu Tôn trở lên, nếu không đấu khí trong Thiên Ma Hóa Thân Đan sẽ hòa vào đấu khí của hắn. Hơn nữa không ai có thể phát giác, cũng như đẩy nó ra... Nói ra thì Thiên Ma Hóa Thân Đan này, trong hoàn cảnh bình thường thì không có tác hại gì. Nhưng nếu chủ nhân, cũng là ta đây, chết đi thì người dùng thuốc này cũng sẽ mất mạng... Đương nhiên nếu ta muốn ngươi chết thì thúc đẩy đan khí trong người người thì cũng có thể làm được... Vì thế, Cung tỷ tỷ hiểu ý ta chứ?
Vẻ mặt Cung Vô Song trong giây lát đã biến đổi không biết bao nhiêu lần, khẽ cắn môi nói:
- Cũng có nghĩa là giờ nếu ta đánh chết người thì ta cũng chết?!
- Đơn giản vậy thôi...
Lý Dật cười:
- Đương nhiên, nếu ta bị thương thì cũng không có ảnh hưởng mấy tới người, chỉ cần ta không chết là được... có điều...
Dường như nhìn rõ suy nghĩ của Cung Vô Song Lý Dật cười nhẹ:
- Ngươi đừng có nghĩ đến việc dù không giết được ta thì cũng phải giày vò ta đến sống không bằng chết. Chắc ngươi biết, nếu đến mức đó thì không khó để ta tự sát đầu... Ngươi nói xem có đúng không Cung tỷ tỷ của ta?!
Mặt Cung Vô Song đanh lại. Cô ta rất hiểu tác dụng của Thiên Ma Hóa Thân Đan. Lúc này, Lý Dật chậm rãi tiến lại cắt đứt dòng suy nghĩ của Cung Vô Song. Một lúc sau Cung Vô Song mới nghiến răng nói:
- Rốt cuộc người muốn thế nào?
Lý Dật nói với vẻ vô tội:
- Ta muốn thế nào? Cung tỷ tỷ, câu này ta phải hỏi tỷ mới đúng... Từ ban đầu ta liều mạng như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn giữ lại cái mạng nhỏ này. Rốt cuộc tỷ muốn gì thì ta làm sao biết được!
Cung Vô Song dậm chân:
- Ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc như thế nào thì người mới giải trừ Thiên Ma Hóa Thân Đan cho ta?!
- Ta nói sẽ giải trừ cho ngươi lúc nào vậy?
Lý Dật nói với vẻ ngây ngô:
- Ngươi nghĩ ta là đồ ngu sao, nếu giải trừ Thiên Ma Hóa Thân Đan thì ngươi sẽ giết ta ngay, ta tìm ai mà khóc đây?
- Ta thề sẽ không làm thế!
- Thề cái mông! Ngươi coi ta là thằng ngu chắc?!
Lý Dật hét lên:
- Thiếu gia ta mua một cái Đấu Thần Tàn Ngọc, còn tiêu nhiều tiền như vậy mà người cũng đem một đám người đến truy sát ta. Ngay cả làm ăn ngươi cũng không có uy tín, ngươi tưởng ta sẽ tin vào lời thề của ngươi sao?!
Cung Vô Song sững người, nhất thời có cảm giác khổ mà không nói được.
Thật sự thì cô ta có ý nghĩ sẽ tuân thủ lời thề, nhưng vì hàng loạt chuyện vừa rồi cô ta đúng là không biết phải làm thế nào để Lý Dật tin mình.
Cung Vô Song ngồi ngây người trên đất. Tuy giờ cô ta đã là Đấu Hoàng cường giả, có thể đi lại hiên ngang ở Đế Quốc Thiên Phong... Nhưng tính mạng lại nằm trong tay một Đấu Giả nhỏ nhoi?!
Còn về tác dụng của Thiên Ma Hóa Thân Đan thì cô ta không hề hoài nghi chút nào. Vì Công pháp này được lưu truyền từ nơi đó, về tính chân thực của nó trước nay đều không có ai nghi ngờ.
Biểu cảm này của Cung Vô Song khiến tình hư vinh của Lý Dật lại dâng lên, hắn cười ha ha:
- Thật ra Thiên Ma Hóa Thân Đan cũng không phải không có cách hóa giải. Với tuổi tác của Cung tỷ tỷ, chỉ cần khi còn sống đột phá được Đấu Tôn là nó tự nhiên sẽ hết tác dụng thôi... Nếu không làm được thì chỉ cần ngươi có thể bình tĩnh không gây sự với ta thì ta cũng đâu có nỡ khiến một mỹ nữ thế này chết chứ?!
Cung Vô Song nhìn Lý Dật lạnh băng:
- Cái này đương nhiên ta biết, nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là Đấu Giả, nếu chẳng may người chết ở trong Sơn mạch Nạp Gia thì không phải ta cũng phải bồi táng theo sao?
Lý Dật gần như cười đến bể bụng hắn đợi lâu như vậy cũng chỉ vì câu nói này thôi. Hắn cười thầm trong bụng nhưng mặt thì lạnh lùng:
- Nếu không phải vì kẻ bỉ ổi vô sỉ ngươi thì Thiếu gia ta có rơi vào cảnh này không? Cục diện hiện nay cũng là do người tự làm tự chịu thôi! Nếu ngươi không muốn chết sớm như thế thì hãy bảo vệ Thiếu gia ta cho tốt là được! Ngươi yên tâm, Thiếu gia ta cũng không đem theo người chạy khắp nơi đâu!
- Ý ngươi là bảo ta làm bảo tiêu cho ngươi?!
Cung Vô Song hơi nổi giận.
Lý Dật bình thản:
- Ta không ép ngươi... nhưng nếu ngươi không làm thì hôm nào đó Thiếu gia ta bị một tên nào đó giết, vậy thì Cung tỷ tỷ e là cũng chết một cách mơ hồ..
- Một năm!
Cung Vô Song nghiến răng suy nghĩ một hồi lâu mới nói lạnh lùng.
- Một năm?
Lý Dật khẽ nhướng mày.
- Trong thời gian một năm này, ta sẽ bảo vệ người. Nhưng sau một năm người phải trả tự do cho ta!
Cung Vô Song tối sầm mặt.
- Một năm? Thế không phải quá dễ dàng cho ngươi rồi sao?
Lý Dật cười lạnh lùng:
- Hơn nữa một năm ta chưa chắc đã đột phá được Đấu Sư. Đến lúc đó giải thoát cho người ta vẫn là người chịu bất lợi! Ít nhất phải ba năm! Nếu không thì chúng ta ai đi đường nấy! Ngươi yên tâm, Thiếu gia ta nhân phẩm cũng không kém ngươi, ta sẽ không tùy tiện điều động đan khí trong người người khiến người mất mạng đâu!
Nghe sự uy hiếp không phải uy hiếp này, Cung Vô Song tức đến nghẹn cổ. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra mà chán nản...
Chỉ có điều, sự việc xảy đến mức này thì cô ta cũng không thể làm chủ được nữa. Huống hỗ, kỳ hạn ba năm cũng nằm trong phạm vi cô ta có thể chấp nhận.
- Ba năm! Được! Ta đồng ý! Nhưng sau ba năm người mà không thực hiện lời hứa thì ta có liều cái mạng này cũng không tha cho ngươi!!
Lý Dật ngẩng đầu nhìn Cung Vô Song, nhếch mép nói:
- Ngươi tưởng ai cũng như ngươi, không có chút danh dự nào?
- Ngươi...
Cung Vô Song thấy trời đất tối sầm, suýt nữa thì ngất. May mà cô ta còn có vài phần sức lực khống chế không thì đã ra tay đánh chết tên khốn nạn trước mặt mình rồi.
- Không nói linh tinh nữa!
Lý Dật nhìn Cung Vô Song:
- Nếu là xác định quan hệ thì hãy hồi phục thương thế đi đã. Ở sâu trong Sơn mạch Nạp Gia này nếu không có thực lực bảo mệnh thì chưa biết chừng cả hai ta đều không thể ra khỏi đây, thế thì làm gì có sau này chứ?!
Vừa nói, Lý Dật vừa làm thủ ấn, cùng với động tác đó, luồng đấu khí trong người Cung Vô Song cũng bị hút ra, hóa giải sự khống chế.
Cung Vô Song khẽ chau mày, cũng hóa giải sự khống chế trên người Lý Dật.
Toàn thân Lý Dật khẽ rung lên, kinh mạch thông suốt, cảm giác lạnh buốt cũng dần dần biến mất cùng với sự vận hành của đấu khí.
Rồi như ngầm giao ước, hai người lùi lại mỗi người ngồi tu luyện ở một góc sơn động.