Nghe được lời của nàng, Lý Dật rốt cục mở ra hai mắt, nhìn Thanh Vũ có vẻ mặt khẩn trương, trong lòng hắn biết, trong lòng nàng đang lo lắng tại vì lúc trước vụng trộm dò xét mình, ngoài miệng hắn không khỏi buột miệng lên cười, nói:
- Làm sao, ta có vẻ khủng bố như vậy sao? Làm cho ngươi sợ hãi như vậy.
Thanh Vũ vội vàng khẩn trương đáp:
- Nô tỳ… Nô tỳ không dám.
- Ha ha, tốt rồi, ta cũng không phải là ác ma ăn thịt người. Ngươi không cần phải khẩn trương.
Trên mặt Lý Dật khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
- Ta cũng nghỉ ngơi đủ rồi, cần phải trở về, ngươi nói cho Lý Kỳ chuẩn bị xe ngựa.
Nhìn thấy Lý Dật không có ý tứ trách cứ mình, Thanh Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Người trẻ tuổi trước mắt này tuy rằng nhìn thấy có một bộ dáng hòa ái dễ gần, nhưng từ khi nàng được Đại Điện hạ đưa cho Lý Dật đi đến nơi này, nàng cũng nghe nói không ít chuyện tình về Lý Dật, cho nên trong nội tâm của nàng cũng khó tránh khỏi mang theo một tia sợ hãi. Bất quá lúc này nhìn thấy Lý Dật không hề giống như những lới đồn đãi đáng sợ kia, nàng cũng không biết là đang nghĩ tới điều gì, đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn Lý Dật, ngoài miệng nàng cũng nói ra:
- Chủ nhân… Ngươi, ngươi hôm nay…
Lý Dật nhìn thấy bộ dáng của nàng, không khỏi nhíu mày, ngoài miệng kỳ quái hỏi:
- Làm sao rồi?
Hắn khẽ dừng một chút, sau đó đột nhiên cười, nói:
- Có cái gì nàng cứ nói thẳng ra, ta nói rồi, ta không ăn thịt người.
Nghe thấy hắn nói giỡn với nàng, Thanh Vũ nhịn không được thở dài một cái, nhưng lập tức nàng lại tranh thủ thời gian, thu hồi bóng dáng tươi cười vừa rồi, mặt nàng lúc này đỏ tới tận mang tai:
- Chủ nhân… Ngươi, ngươi không thích ta sao?
- Ách…
Lần này đến phiên Lý Dật cảm thấy sững sờ. Tuy rằng hắn biết Thanh Vũ so với nữ nhân bình thường khác nhau rất lớn, nhưng mà hắn cũng thật không ngờ đối phương lại hỏi trực tiếp như thế. Cũng may Lý Dật dù sao cũng đã không phải thiếu niên ngây thơ nữa, khi hắn nghe thấy nàng hỏi trực tiếp vấn đề này, hắn cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi nghe ai nói, ngươi xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể không thích ngươi sao?
- Thật sự? Chủ nhân thật sự yêu thích ta sao?
Lý Dật khẽ gật đầu, sắc mặt Thanh Vũ không khỏi cảm thấy vui vẻ, nhưng nàng cũng dừng một chút sau đó ngay lập tức lại ảm đạm nói:
- Nhưng… Nhưng Thanh Vũ lại cảm thấy chủ nhân không thích Thanh Vũ.
- A?
Lý Dật có chút hăng hái, đánh giá một chút nữ nhân có gương mặt đỏ bừng đứng trước mắt mình, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi làm sao có thể cảm thấy như vậy?
Thanh Vũ đầu tiên là cúi đầu trầm mặc một lát, đợi Lý Dật lên tiếng hỏi lần nữa, thì nàng mới ấp úng nói:
- Bởi vì Chủ nhân đã lâu như vậy, đều… đều không có… cùng Thanh Vũ…
Lời nói của Thanh Vũ tuy rằng có chút đứt quãng cũng không thật minh bạch, nhưng Lý Dật khi nghe thấy nàng mở miệng, hắn ngay lập tức cũng hiểu ý tứ của nàng, hắn thầm nghĩ xem ra cô gái nhỏ trước mặt này suy nghĩ về tình yêu lại thành ra như vậy.
Nghĩ vậy, ngoài miệng Lý Dật không nhịn được ha ha cười lên một tiếng, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Thanh Vũ có vẻ mặt thẹn thùng, hắn lại sợ hãi nàng hiểu lầm bản thân hắn chê cười nàng, liền vội vàng thu hồi dáng bộ tươi cười lại. Lúc này trên mặt Lý Dật bày làm ra một bộ mặt cực kỳ nghiêm nói:
- Ai, đây là lỗi của ta, đều tại ta trong khoảng thời gian này bận rộn quá, cũng không có quan tâm đến nàng, làm cho Thanh Vũ hiểu lầm rồi, Thanh Vũ, nàng cũng đừng trách ta a.
Lý Dật dù sao cũng đã từng trải, Thanh Vũ tuy rằng làm nghề ca vũ, nhưng nàng thực sự là rất ngây thơ. Khi nàng nhìn thấy Lý Dật biểu lộ ra một bộ mặt cực kỳ rất nghiêm túc, nàng cũng không thoát khỏi trong lòng cảm thấy sợ hãi, ngoài miệng gấp nói:
- Chủ nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là… chỉ là…
- Tốt rồi, Thanh Vũ, nơi này không có người ngoài, nàng cũng không cần nói những câu như vậy.
Vẻ mặt Lý Dật lúc này biểu lộ ra vô cùng ‘hòa ái’, hắn đưa tay chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh bản thân, nói:
- Lại đây, nàng hãy ngồi đi.
Ngoài miệng Thanh Vũ nói:
- Chủ nhân, nô tỳ không dám.
Trong nội tâm Lý Dật lúc này thầm cười hắc hắc, hắn cũng mặc kệ cái khác, một tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Vũ, sau đó nhẹ nhàng kéo về hướng bên cạnh bản thân kéo đến, Thanh Vũ ngoài miệng phát ra a một tiếng, thân thể lại vừa vặn mềm nhũn tựa vào bên cạnh người Lý Dật.
Lần nữa lại ngửi thấy được mùi thơm trên người Thanh Vũ, Lý Dật nhịn không được trong nội tâm khẽ run lên, thuận thế đem nàng ôm vào trong ngực, hai con mắt không kiêng nể gì cả mà nhìn thẳng vào trước ngực nàng, ngoài miệng hắn còn nói ra:
- Thanh Vũ a, từ nay về sau nàng cũng đừng kêu ta là ‘Chủ nhân’. Nàng cứ kêu ta là Thiếu gia a.
Bị Lý Dật ôm vào trong lồng ngực, toàn thân Thanh Vũ giờ phút này sớm đã vô lực, gương mặt tinh xảo của nàng lúc này mang theo vô hạn thẹn thùng, nghe được lời của Lý Dật, mang theo một chút vũ mị thì thào, nàng đáp:
- Ân, vâng, thiếu gia.
Nghe thấy trong miệng Thanh Vũ truyền ra một lời thì thầm, thân thể Lý Dật khẽ run lên, hắn thầm nghĩ nữ nhân này có mị công quả nhiên là rất cao, nàng chỉ có nói một câu, mà thân thể của mình liền có phản ứng.
Lý Dật nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng ngay lập tức hắn tựa hồ như là nghĩ tới một điều gì đó, sau đó hắn lại cười hắc hắc một tiếng, hai tay đơn giản bắt đầu từ ở hai vai đối phương hấp dẫn xuống. Sau đó lại vuốt ve trở lên, ngay sau đó một tay hắn nhấc lên váy dài sa mỏng, lộ ra hai cái đùi thon dài trắng noãn, còn bàn tay kia thì theo vòng eo chậm rãi dời xuống, tiếp theo là nắn bóp cái mông vun cao, Lý Dật cảm thấy da thịt của nàng thuận trơn bóng loáng, một cảm giác tiêu hồn vang ra…
Ngón tay Lý Dật vừa mới tiếp xúc đến chỗ đó, trong miệng Thanh Vũ liền phát ra một hồi âm thanh rên rỉ, ngay sau đó, hai chân của nàng chăm chú kẹp chặt lấy tay Lý Dật, cả thân người của nàng cũng không ngừng giãy dụa.
Ánh mắt của nàng lúc này mê ly, từng tiếng rên rỉ kinh tâm động phách, hơn nữa thân người của nàng không ngừng vặn vẹo. Vốn Thanh Vũ đã trải qua trường huấn luyện vũ đạo, dáng người của nàng càng thêm tuyệt mỹ, đến lúc này, Lý Dật làm sao có thể còn cầm giữ được đây!
Lý Dật vừa nghĩ đến vừa mới không lâu Thanh Vũ đứng ở trước mặt mọi người nói lời ai oán, Lý Dật trực tiếp xoay người lại hai tay ôm lấy hai bờ vai Thanh Vũ, sau đó hai tay của hắn bắt lấy khẽ cởi quần áo của nàng, Thanh Vũ lúc này liền giống như một quả trứng gà, trắng nõn nhuyễn trượt, thân thể cũng toàn bộ hiện ra trước mặt Lý Dật.
Bằng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ quần áo ở trên người mình bỏ sạch, Lý Dật dùng sức mạnh tiến vào trong thân thể Thanh Vũ, Thanh Vũ trực tiếp bị chống tay lên, trong miệng nhịn đau kêu lên một tiếng, tiếp sau đó là từng tiếng rên lên thoải mái, khoái cảm.
Trong lúc đâm vào đụng phải tầng hàng rào mỏng cản lại, trong nội tâm Lý Dật thầm nghĩ, hắn cũng không có nghĩ tới Thanh Vũ là vũ nữ Hoàng thất như thế, lại vẫn còn là xử nữ. Lý Dật thầm suy nghĩ xuống, điều đó cũng không có cái gì kỳ quái, mục đích của Đại Điện hạ là đem đám vũ nữ tặng kia tặng người, khẳng định đám vũ nữ kia đều là sạch sẽ. Nói một cách khác, đưa hàng đã xài ra ngoài, nếu là người tiếp nhận lễ vật, thì trong nội tâm của người đó khó tránh khỏi một chút vướng mắc.
Dùng sức một cái, Thanh Vũ hét lên một tiếng thống khổ, nhưng sau đó là từng chập những tiếng rên rỉ vui vẻ, làm cho trong lòng Lý Dật rất là rung động.
Đang chuẩn bị tiếp tục chinh phạt, thì có một chuyện kỳ quái phát sinh, vừa mới vừa rồi Lý Dật xuyên phá qua chỗ đó, tại bên trong Thanh Vũ, đột nhiên truyền đến một hồi năng lượng cực nóng, khi hai người vừa kết hợp, hồi năng lượng cực nóng kia trực tiếp truyền vào trong thân thể Lý Dật!
Năng lượng này giống như là một vòng mặt trời, làm cho toàn thân Lý Dật có cảm giác đau đớn! Nhưng sau đó, Lý Dật lại cảm thấy rất là khoái cảm!
Đó quả thực là một loại đề thăng khoái cảm!
Kinh mạch toàn thân Lý Dật lúc này như là được một nguồn năng lượng ánh sáng cực nóng không ngừng chiếu xạ, đấu khí ở trong kinh mạch sau khi được loại ánh sáng này chiếu xuống, ngay lập tức rất nhanh vận chuyển! Lúc này đấu khí vận chuyển tốc độ so với bình thường Lý Dật tu luyện nhanh gấp mấy lần!
Tại lúc đấu khí rất nhanh vận chuyển, thân thể Lý Dật, khí hải bắt đầu có chút trướng lên.
Bùm một tiếng, trong thân thể Lý Dật như là chấn động gì đó, trong lòng Lý Dật vừa động, hắn ngay lập tức dùng thần niệm quan sát khí hải, lúc này khí hải của Lý Dật phồng lớn lên một phần! Lý Dật rất là kinh ngạc phát hiện, tu vi của mình vậy mà đã đột phá đến trình độ Tứ Tinh Đấu Vương!
Lý Dật trước giờ vẫn luôn muốn đột phá đến Tứ Tinh Đấu Vương. Lý Dật cũng tưởng tượng qua tình huống đột phá của bản thân, nhưng hắn lại tuyệt đối không thể tưởng tượng được, bản thân hắn lại duới tình huống như thế này đột phá như thế!
Không đợi Lý Dật có kịp phản ứng, có một đạo thần niệm thong dong từ trong Dung giới truyền tới!
- Huyết mạch Chi lực! Đây là Huyết mạch Chi lực! Làm sao có thể, làm sao có thể!
Hồng Thiên Thánh Giả lớn tiếng kinh hô.
Bất quá, may mắn cho hai người là dùng thần niệm trao đổi, bằng không, lúc này Thanh Vũ cũng rất là hổ thẹn.
- Lão gia hỏa này! Mau trở lại Dung giới đi!
Lý Dật biến sắc, cho dù là mới đột phá cảnh giới mà cảm thấy vui sướng, nhưng mà đang ở trong trường hợp này, đột nhiên xuất hiện một người khác, bất luận kẻ nào cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
- Xin lỗi! Xin lỗi nhé!
Lúc này Hồng Thiên Thánh Giả mới ý thức được bản thân thất lễ, rất nhanh, thần niệm của Hồng Thiên Thánh Giả hoàn toàn biến mất.
Hai mắt mở to, biểu lộ của Thanh Vũ như là mất hồn, thân thể không ngừng giãy dụa, nhưng Lý Dật lại đem thể xác và tinh thần không ngừng tăng trưởng tu vi lên!
Sau khi đột phá lên tu vi Tứ Tinh, cỗ năng lượng kia cũng còn không có biến mất! Dưới sự trợ giúp của nó, thân thể đấu khí của Lý Dật vẫn như trước vận chuyển cao tốc, tu vi của hắn lúc này cũng không ngừng tăng lên!
- Huyết mạch Chi lực, Huyết mạch Chi lực là vật gì vậy?
Mặc dù Lý Dật đối với việc Hồng Thiên Thánh Giả vừa rồi đột nhiên xuất hiện hết sức là bất mãn, nhưng Lý Dật đối với lời nói của Hồng Thiên Thánh Giả về cái Huyết mạch Chi lực này thì hết sức là tò mò!
Lý Dật có thể khẳng định, Hồng Thiên Thánh Giả nói về Huyết mạch Chi lực, thứ này chính là thứ làm cho tu vi của bản thân đột nhiên tăng lên tu vi! Cuối cùng Huyết mạch Chi lực, rốt cuộc là vật gì đây?
Tu vi tăng trưởng cũng không có duy trì liên tục bao nhiêu thời gian, trong thân thể lý Dật lại lần nữa chấn động một cái, tu vi Lý Dật đột phá đến Ngũ Tinh sơ kỳ thì cỗ năng lượng này cũng triệt để biến mất, rất nhanh đấu khí vận động cũng lắng xuống, khôi phục đến trình độ bình thường.
Vừa lúc đó, trong miệng Thanh Vũ kêu lên một tiếng mất hồn, sau đó toàn bộ lại biến thành những tiếng rên rỉ thống khổ!
Thân thể của nàng trắng nõn nhuyễn trượt, lúc này được bao phủ một tầng vụ khí màu đỏ, ngũ quan trên mặt Thanh Vũ không ngừng vặn vẹo lên, trên mặt nàng lúc này lộ ra thần sắc thống khổ, ngoài miệng liên tục rên lên hừ hừ.
Trong lòng vừa động, Lý Dật rất nhanh đem đấu khí của mình đưa vào trong thân thể Thanh Vũ. Rất nhanh, Lý Dật liền phát hiện ra mấu chốt của vấn đề!
Tại bên trong thân thể Thanh Vũ, lúc này tràn ngập một loại năng lượng kỳ quái màu đỏ! Cỗ năng lượng cực nóng này vừa rồi so với cỗ năng lượng vừa tiến vào trong thân thể Lý Dật có thuộc tính hoàn toàn giống nhau! Bất quá, cỗ năng lượng này trong thân thể Thanh Vũ, rõ ràng cường đại hơn rất nhiều!
Cỗ năng lượng này tại trong thân thể Thanh Vũ chạy lung tung, Thanh Vũ không có tu luyện qua đấu khí, kinh mạch trong thân thể tuy rằng so sánh thường nhân rộng hơn không ít, nhưng rõ ràng không thể dung nạp được cỗ năng lượng này!
Lúc này cũng đã có không ít kinh mạch bị tổn hại, đạo năng lượng màu đỏ liền từ địa phương tổn hại bắt đầu xâm nhập vào trong thân thể, đúng là loại kinh mạch tổn hại này cùng với năng lượng đánh sâu vào thân thể, điều này mới làm cho Thanh Vũ cảm thấy rất là thống khổ!
Trong nội tâm vừa động, Lý Dật đem đấu khí Thánh hệ ở trong thân thể điều động ra, gắt gao bao vây lấy năng lượng màu đỏ này, năng lượng màu đỏ này cũng bắt đầu dọc theo kinh mạch trong thân thể Thanh Vũ, chạy có quy luật.
Đấu khí Thánh hệ đã trải qua tác dụng của Thiên Khôn Địa Càn Châu rèn luyện, lúc này Lý Dật cũng tương đương với tu vi Ngũ Tinh Đấu Hoàng, năng lượng màu đỏ này tuy rằng cường đại, nhưng với thực lực Ngũ Tinh Đấu Hoàng, vẫn bị áp chế. Tại lúc Lý Dật sử dụng đấu khí Thánh hệ cường lực áp chế xuống, bắt đầu theo ý nguyện của Lý Dật mà ổn định chạy trong thân thể của Thanh Vũ.
Sau khi nguồn năng lượng màu đỏ này bị Lý Dật ngăn chặn lại, thanh âm thống khổ của Thanh Vũ cũng đình chỉ, như là cảm giác được đấu khí của Lý Dật tại trong cơ thể của mình, Thanh Vũ cũng đã yên tĩnh nằm tại đó, ý thức cũng hoàn toàn buông lỏng ra, tùy ý để Lý Dật làm gì thì làm.
Trong nội tâm vừa động, Lý Dật có một loại trực giác, năng lượng màu đỏ cực nóng này, khẳng định cùng với Hỏa hệ nhất định có quan hệ, đấu khí Thánh hệ bao vây lấy năng lượng màu đỏ này, bắt đầu dựa theo tâm pháp Nam Minh Lưu Hỏa Quyết vận hành lên.