Hai người chỉ lo nói chuyện Đấu Tôn Đấu Thánh khiến tiểu nhị, trà khách nghe thấy không khỏi run sợ. Sau đó thấy hai người chẳng qua chỉ nói chuyện phiếm, cũng không có ý tứ gì khác, dần dần cũng chỉ đối đãi như hai người khách có đầu óc không bình thường mà thôi.
Một Đấu Hoàng một Đấu Tôn, ngồi trong trà lầu tán gẫu vô thưởng vô phạt, nói ra có quỷ mới tin!
Khi hai người đang trò chuyện rôm rả, lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng gấp rút vang lên. Một giọng nữ thanh thúy hô “Cút”, sau đó chợt nghe thấy tiếng tiểu nhị hét thảm một tiếng, tựa hồ còn đập vào cái gì, phát ra âm thanh như đồ gỗ bị đụng nát.
Nghe thấy tiếng “Cút” kia, Hạ Hậu Thuần bỗng nhiên biến sắc, trở nên cực kỳ cổ quái.
- Lý huynh đệ, ta phải đi đây!
Dù sao giờ này cũng đã muộn, khi hắn đang chào tạm biệt Lý Dật, một nữ tử đã xuất hiện trên lầu hai. Người này, Lý Dật cũng không phải lạ lẫm, chính là vị Thượng Quan Hinh Nhi thần bí của Bắc Đấu tông!
- Hạ Hậu Thuần, lại chạy loạn khắp nơi, lần này ngươi còn lời nào để nói?
Giọng điệu sắc bén, lại mang vẻ giáo huấn.
Trên mặt Hạ Hậu Thuần thoáng hiện ra vẻ bối rối, cũng không còn đường để chạy, ngượng ngùng nói với Thượng Quan Hinh Nhi:
- Cô cô, Thuần nhi biết sai rồi!
Lúc này, Thượng Quan Hinh Nhi đã liếc nhìn thấy Lý Dật, sắc mặt lập tức trầm xuống, toàn bộ trà lâu thoáng chốc tràn ngập cảm giác lạnh như băng.
- Lý Dật! Thuần Nhi tại sao ngươi lại ở cùng hắn?
Mặc dù ngữ khí không nghiêm khắc nhưng còn khiến Hạ Hậu Thuần sợ hãi hơn cả sắc thái lạnh lùng.
- Ta, ta...... Hắn, hắn...... Cô cô, ngươi quen hắn sao?
- Còn hơn cả quen!
Thượng Quan Hinh Nhi không thèm liếc nhìn Hạ Hậu Thuần, cảnh giác nhìn Lý Dật, lạnh lùng hỏi:
- Lý Dật, chuyện này là thế nào?
Lý Dật bật cười ha ha, đứng dậy hành lễ nói:
- Nếu Hạ Hậu huynh đệ kêu ngươi là cô cô, vậy tại hạ cũng phải gọi ngươi một câu Hinh Nhi cô cô rồi!
Ý tứ này chính là ám chỉ mình và Hạ Hậu Thuần đã là huynh đệ thân thiết.
- Nói láo, ai là cô cô của ngươi!
- Hạ Hậu Thuần, cô cô ngươi nói dối kìa.
Muốn đấu võ mồm sao? Đây là điểm mạnh của Lý Dật. Hạ Hậu Thuần nghe Lý Dật nói như vậy, lập tức xấu hổ tới cực điểm, hắn có ngốc cũng nhìn ra được, vị Lý huynh đệ này và cô cô của mình tựa hồ không hòa thuận.
- Ta cảnh cáo ngươi, Lý Dật, đừng âm mưu hại Hạ Hậu Thuần.
Thượng Quan Hinh Nhi há lại không biết, mặc dù thực lực của Hạ Hậu Thuần siêu nhiên, nhưng tính cách thật sự có vấn đề, động thủ, so chiêu hay so đấu Đấu Khí với Lý Dật, nàng hoàn toàn không lo lắng. Nhưng tiểu tử này rất gian xảo, chỉ cười hi hi nhưng lại khiến Hạ Hậu Thuần chịu thiệt rất lớn.
- Cô cô, Lý huynh đệ sao lại âm mưu hại ta? Chúng ta chỉ là tình cờ gặp mặt tán chuyện phiếm mà thôi.
- Nói chuyện phiếm? Nói chuyện phiếm với một số người nào đó là tìm đến cái chết đấy.
Thượng Quan Hinh Nhi oán hận nói:
- Thuần Nhi, ngươi nhớ kỹ, tên Lý Dật này là địch nhân!
- Địch nhân?
Hạ Hậu Thuần lập tức lộ ra biểu hiện thống khổ. Từ nhỏ hắn đã chịu giám sát của sư tôn, người nhà khổ luyện đấu kỹ Đấu Khí, hầu như không có thời gian cũng không có tinh lực tiếp xúc với ngoại giới, chứ đừng nói đến có ý định kết giao bằng hữu. Khó khăn lắm mới gặp được một người bằng hữu vô cùng ăn ý như Lý Dật, hiện tại bỗng nhiên nói hắn là địch nhân. Hạ Hậu Thuần thật sự cảm thấy rất đau lòng.
- Đi, Thuần nhi, sau khi trở về chúng ta sẽ nói chuyện!
Hạ Hậu Thuần của Đại Hạ đế quốc, Thượng Quan Hinh Nhi là cô cô, Đấu Tôn tứ tinh cường giả, những từ này nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Lý Dật. Xem ra, mấy khách nhân nói chuyện cũng không phải chuyện tầm phào. Nếu không có gì ngoài dự liệu, Hạ Hậu Thuần chính là người Thượng Quan Hinh Nhi mời tới từ Đại Hạ đế quốc.
Nếu hai bên so đấu thực lực, Hạ Hậu Thuần thật sự không phải nhân vật bình thường!
- Hạ Hậu huynh đệ, mặc kệ người khác cho ta là bằng hữu hay là địch nhân của ngươi, cũng mặc kệ người khác muốn ngươi xem ta là bằng hữu hay là địch nhân. Trong suy nghĩ của Lý Dật này, Hạ Hậu Thuần ngươi chính là tri kỷ của ta, là huynh đệ tốt của ta!
Lý Dật xúc động nói, mặc dù Hạ Hậu Thuần không hiểu hết ý tứ của Lý Dật, nhưng cũng cảm thấy cảm động. Chẳng qua lúc này Thượng Quan Hinh Nhi đang ở bên cạnh, nhất thời mồm miệng kém cỏi, xúc động liếc nhìn Lý Dật rồi mới lưu luyến không rời đi theo Thượng Quan Hinh Nhi xuống cầu thang.
Chuyện này có chút thú vị rồi. Nếu chỉ là một Đấu Tôn tính cách bình thường, lần này hoàng thất và Lý Minh thật sự sẽ gặp phải đại phiền toái, nhưng còn Đấu Tôn này thì sao? Lý Dật đã bắt đầu cân nhắc, nếu như không lừa gạt được hắn, có phải nên luyện chế hắn thành khôi lỗi hay không?
Lý Dật lại tinh tế thưởng thức một bình trà nữa, không biết từ lúc nào trên lầu hai trà lâu đã không còn một bóng dáng nào nữa.
Uống trà xong, Lý Dật mới đi nhanh về tổng bộLý minh. Nhìn thấy Lý Dật xuất hiện, mấy tên đấu giả gác cửa thậm chí quên cả chào hỏi Lý Dật, nhanh chân chạy vào trong sân kêu lớn:
- Thiếu chủ đã về! Thiếu chủ đã về!
Bọn chúng cũng không phải không biết mình còn sống, đâu cần phải kích động đến như vậy.
Mặc dù nói như vậy, Lý Dật vẫn rất cảm động, xem ra, sắp đến lúc “Giải dược” cho bọn chúng rồi.
Hai chân hắn mới đạp mạnh cửa chính, thoáng cái, không biết từ chỗ nào mà toát ra nhiều người như vậy, bao vây lấy Lý Dật, ánh mắt tha thiết, biểu hiện kích động còn thân thiết hơn thấy cha ruột mấy lần.
- Bản thiếu gia không sao, chẳng những không có việc gì, hơn nữa thực lực đại tiến, đế đô sau này sẽ là thiên hạ của Lý Minh chúng ta!
Đối mặt với biểu lộ của đám cấp dưới, Lý Dật cảm thấy có lẽ nên diễn thuyết một chút, chỉ có điều chuyện này không phải điểm mạnh của hắn.
Lý Dật hoàn tất bài diễn thuyết ngắn gọn, nhưng tiếng hoan hô trong chờ mông lại không hề phát sinh, sau đó ánh mắt của người phụ trách sòng bạc, chợt lấp lánh, cẩn thận hỏi thăm:
- Thiếu chủ, có thể phát tiền trước không?
Phát tiền? Thì ra ánh mắt trông mong của đám tiểu tử thối này khi thấy mình trở về, chính là vì phát tiền!
- Ai nói muốn phát tiền!
Lý Dật bất đắc dĩ cười khổ.
- Lý Kỳ nói, nói là đợi Thiếu chủ trở về, sẽ phát triệu!
Chẳng trách ánh mắt của đám người này lại sáng rõ như đàn sói, triệu, số tiền này đủ cung cấp cho bọn họ sống sung sướng mấy đời.
- Lý Kỳ! Lý Kỳ! Lý Kỳ đâu rồi?
Lý Dật kêu to, ai cho hắn quyền lực này, hứa hẹn phân phát triẹu?
- Lý Kỳ và Thời tổng quản còn có cả Tạ Vũ đang nói chuyện ở hậu viện!
- Tìm hắn đến cho ta!
Lý Kỳ rất nhanh xuất hiện trước mặt Lý Dật, phía sau hắn còn có nhân vật trọng yếu của Lý Minh là Tạ Vũ và Thời Lương đi theo, chỉ có Lý Hàn không lộ diện.
- Cung nghênh Thiếu chủ hồi phủ!
Ánh mắt Lý Kỳ nhìn Lý Dật đã sùng bái đến mức hồ đồ.
- Lý Kỳ, ngươi nói xem, triệu làm sao chia?
Lý Dật bình thản nói.
- Chuyện này kính xin Thiếu chủ định đoạt. Lần này trong giải thi đấu tuyển chọn phò mã, sòng bạc tổng cộng kiếm lời , vạn, sau khi chia cho hoàng thất một nửa, chúng ta còn lại vạn! Số tiền này vẫn nhập cổ phần theo quy tắc lần trước, đương nhiên là do thiếu chủ định đoạt!
- Nếu đã như vậy… Lý Dật sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười khiến người khác cảm thấy điềm xấu:
- Nói như vậy có nghĩa là bất luận ta chia như thế nào, tất cả mọi người đều không có ý kiến, phục tùng vô điều kiện đúng không?
- Đó là đương nhiên, số tiền này chính là thiếu chủ ngài kiếm được. Nếu không phải ngài cố ý thua trận, sòng bạc chẳng những kiếm được triệu tiền lãi, chỉ sợ ngay cả chiếc quần lót cũng không còn mà mặc.
Chỉ có Lý Kỳ đang hoàn toàn chìm ngập trong cảm giác sùng bái Lý Dật mới không hề cảm thấy nụ cười không có điềm tốt của Lý Dật.
- Tiền, đương nhiên là phải chia, lần này chúng ta liên thủ với hoàng thất, Thiết Kiếm dong binh đoàn tiêu diệt thành lũy của tứ đại gia tộc, huynh đệ công cao khổ cực. Như vậy đi, những huynh đệ đã chết, bất luận có chức vị lớn nhỏ ở Lý Minh, mỗi người một vạn kim tệ, nếu có con cái, Lý Minh sẽ phụ trách nuôi dưỡng đến khi trưởng thành. Những huynh đệ bị thương, bỏ ra bao nhiêu tiền chữa bệnh, Lý Minh sẽ đền bù tổn thất gấp trăm lần. Tiền còn lại…..
Chia tiền cho những huynh đệ tử thương trước, đương nhiên không thể dị nghị, nghe thấy Lý Dật muốn chia số tiền còn lại, đám gia súc kia lập tức lại sôi lên sùng sục.
- Hôm đó ta đánh nhau với bọn chúng ở khu dân nghèo phía nam thành, ra tay hơi nặng một chút, phá hủy của người ta không ít nhà ở. Những người dân nghèo này muốn có một chỗ ở không hề dễ dàng, cho nên ý tứ của ta là…. Lý Kỳ, ngươi có hiểu hay không!
Lý Kỳ lắc đầu, thành thật trả lời:
- Không hiểu!
- Thời Lương, ngươi thì sao?
- Những phòng ốc bị phá hủy, Lý Minh sẽ phụ trách tu sửa lại!
Thời Lương bình thản đáp.
- Lý Kỳ, đừng suốt ngày nghĩ đến tiền, ta thấy ngươi gần giống thần giữ của rồi. Được rồi, Thời tổng quản, chuyện tu sửa nhà cửa của họ giao cho ngươi rồi. Đúng rồi, nếu như muốn tu sửa, dứt khoát tháo dỡ toàn bộ xây dựng lại, công trình này vạn có đủ không!
Toàn trường im lặng, ngay cả Thời Lương nhất thời cũng lộ ra biểu hiện sợ hãi. Lý Minh tiêu tốn vạn để tu sửa phòng ốc cho đám dân nghèo, thiếu chủ có phải điên mất rồi hay không? Lý Minh chúng ta là cái gì, chỉ là một đám “thổ phỉ” tập trung lại một chỗ tung hoành thiên hạ, không phải vì kiếm miếng ăn cho mình sao, làm gì lại còn chuyện xây dựng nhà cửa cho dân nghèo.
- Đây là một công trình lớn, sau này sòng bạc lại kiếm được tiền, còn phải phá bỏ xây dựng lại khu dân nghèo khác. Đây là chuyện sau này, để sau này hãy nói. Số tiền còn lại, để lại triệu, nhập vào trong tài sản của Lý Minh, không phân phối. Cái này gọi lại công quỹ, giống như một gia đình vậy, lúc nào cũng phải tiết kiệm ít tiền để phòng sau này cần đến. Số tiền còn lại, lần này không nhập vào cổ phần, mọi người theo chức vụ và biểu hiện trong nhiệm vụ lần này mà phân phát. Chuyện này giao cho Thời Lương và Tạ Vũ cùng thực hiện.
Lý Dật một hơi nói ra quyết định của mình, cũng không quản xem bọn hắn có hiểu cái gì hay không, hoàn toàn dùng khẩu khí không thương lượng. Nếu tính toán như vậy, số tiền đến tay mọi người cũng không còn lại bao nhiêu.
- Thế nào? Không đồng ý với phương án phân phối này sao?
Lý Dật liếc nhìn mọi người, những chỗ ánh mắt của hắn lướt qua,những ánh mắt sôi sục lấp lán cuối cùng cũng trở lại bình thường.
- Tại sao lần nào cũng là ta kiếm tiền, Thời Lương và Tạ Vũ chia tiền!
Lý Kỳ không dám tranh giành với Lý Dật, nếu nói lời phản đối chỉ có thể nói chuyện với Thời Lương và Tạ Vũ mà thôi.
Lý Dật vỗ vỗ bả vai Lý ca, cười hòa ái đến dị thường:
- Kỳ ca, ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nếu không có Tạ Vũ, sòng bạc của ngươi không cần đến ba ngày sẽ bị phân chia!
- Thiếu chủ, ta hoàn toàn đồng ý với phương án phân phối của ngươi.
Vẫn là Thời Lương mở miệng trước:
- Đặc biệt là sửa phòng ốc tại khu dân nghèo, tiểu nhân nhất định dốc hết toàn lực làm tốt chuyện này. Người khác có lẽ không thể giải thích vì sao ngài lại làm như vậy, nhưng Thời Lương lại nghĩ ra. Nền tảng của Lý Minh ở đế đô còn thấp, mặc dù dựa vào uy lực khuất phục thế lực khắp nơi, nhưng dù sao cách làm này không phải kế lâu dài. Việc thiện của thiếu chủ chính là tạo ra nền tảng cho Lý Minh chúng ta, điều này đối với Lý Minh chúng ta mà nói, là chuyện lợi ích về sau! Thiếu chủ anh minh, mưu tính sâu xa!
Thời Lương đoán không sai, Lý Dật chưa từng có nghĩ tới biến Lý Minh thành quỹ từ thiện, kiếp trước có một một câu nói rất chí lý: “Người được lòng dân ắt được thiên hạ”. Lý Minh muốn chính thức đứng vững ở đế đô, không thể chỉ dựa vào vũ lực, Lý Dật chính là muốn đi một con đường khác với những thế lực khác, dù sao số tiền này cũng không phải khó kiếm.
Chuyện này giao cho Thời Lương đi làm chắc chắn không sai, Thời Lương xuất thân dân nghèo, đối với người nghèo ắt có một loại cảm giác thân cận tự nhiên, cũng càng hiểu được khó khăn của dân nghèo. Lý Dật tin tưởng, sau mấy tháng, cư dân đế đô sẽ nhìn Lý Minh với một ánh mắt khác.