Đấu Thần

chương 72: họa thủy đông lưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguồn: VipVanDan

Long Ngạo Thiên hừ một tiếng, nặng nề nói:

- Long mổ chỉ nói đến đây, rốt cuộc là thật là giả, trong lòng Âm đoàn trưởng tự có tính toán.

Long Ngạo Thiên đột nhiên nói ra lời này, cũng khiến Âm Thiên Kiệt thầm nhủ trong lòng. Nhản thần của hắn hướng về phía Lý Dật, cũng không biết đang nghĩ gì.

Nhưng Lý Dật lại không hề động nộ, hắn nhìn Long Ngạo Thiên một cái thật sâu, không nhịn được khẻ lắc đầu.

Vị Long thiếu gia này, quả nhiên không bình thường!

Hắn biết, cho dù là tùy tiện giải thích gì với Âm Thiên Kiệt, với tính cách của Âm Thiên Kiệt, chắc chắn sẽ không tùy tiện tin. Thế nhưng, hôm nay hắn làm như vậy, ngay lập tức sẽ khiến Âm Thiên Kiệt nảy sinh nghi ngờ: Một phế vật như vậy, sao có thể đối phó với con trai mình? Đến lúc này, trong lòng Âm Thiên Kiệt đã có nghi ngờ, vậy thì hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền giải thích mấy câu, dường như tỏ ra yếu ớt, nhưng kế họa thủy đông lưu này, đúng ra là rất xảo diệu a!

Âm Thiên Kiệt cho dù không tin lúc này, nhưng sau khi về nhà suy nghĩ, chắc chắn sẽ điều tra lại. Chuyện này lại kéo dài, có thể khiến Âm Thiên Kiệt làm rỏ chân tướng hay không thì khoan nói, nhưng chí ít cũng có thể giảm bớt mấy phần tổn thất cho Long gia của hắn a …

Tính toán giỏi thật a! thật sự là tính giỏi!

Thế nhưng hắn không sợ mình lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn sao?

Lý Dật lại liếc nhìn Long Ngạo Thiên, một tia sát ý hiện ra trong mắt.

Long Ngạo Thiên này, còn cho rằng hắn có Diệp Thanh Mã, mình sẽ không dám hạ thủ với hắn sao? Hay hắn cho rằng mình vừa hạ thủ với hắn, Âm Thiên Kiệt sẽ nghi ngờ mình ngay lập tức?

Cho dù nói thế nào, hôm nay âm mưu này của Long Ngạo Thiên đã được cho là thành công đến tám phần. Bản thân không hề hay biết đã trúng kế, chỉ có thể nói mình không cẩn thận mà thôi. Xem ra sao này mình có cơ hội, Long Ngạo Thiên này phải trừ bỏ tức thì, bằng không, người này sao này sẽ là một kẻ địch rất lớn.

Lý Dật chạm vào ánh mắt của Long Ngạo Thiên, lúc này hai người đã động sát tâm với đối phương, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, đôi bên lại khẽ cười.

Diệp Thanh Mã ngồi trên thượng tọa khẽ nghiêng đầu, tình trạng trước mắt cơ hồ đã nằm trong sự tính toán của sư đệ mình. Chỉ có điều, Lý Dật rốt cuộc có thể nhẫn nại thoát khỏi kế này không? Nếu hắn có thể thoát ra được, vậy thì có lẽ có tư cách để mình xuất thủ rồi.

Cao thủ cô đơn a!

Diệp Thanh Mã khẽ thở dài, nụ cười trên mặt lại càng hiện ra đầy ý vị!

Sắc mặt của Âm Thiên Kiệt không biết biến đổi bao nhiêu lần, cuối cùng hắn khẻ cười, nói:

- Xem ra chuyện hôm đó, bản tọa còn phải từ từ điều tra lại một lần nữa mới phải. Long thiếu gia, nếu hôm nay ngươi lừa dối ta… vậy thì ta bảo đảm, đích thân ta sẽ giết tận vào Long gia, khiến ngươi chết một cách khó coi…

- Còn về ngươi?

Nói rồi, nhãn thần của Âm Thiên Kiệt lại nhìn về Lý Dật.

Lý Dật khẽ mĩm cười, nói:

- Thế nào? Âm đoàn trưởng lại muốn động thủ với ta sao?

- Âm Thiên Kiệt ta tuy lổ mãng, nhưng lại không hề ngốc.

Âm Thiên Kiệt nhàn nhạt nói, bất chợt, nhãn thần của hắn nhìn về Nhược vân đứng đàng sau Lý Dật, khóe mắt hiện ra vẽ ngơ ngẩn. Sau đó hắn cười, nói:

- Hôm nay ta đến, chỉ muốn tìm Nhược Vân tiểu thư…. Chuyện khác không nói nữa, chỉ cần giao nàng cho ta, Lý thiếu gia, dĩ nhiên ta không gây phiền phức cho ngươi lúc này.

Âm Thiên Kiệt khẽ ra dấu tay, ánh mắt thèm thuồng lại hướng về Nhược Vân.

Lý Dật rất rỏ trong lòng, cho dù Nhược Vân này và tiểu Lý Dật có quan hệ thế nào, nhưng hôm nay nếu để mặt nàng bị người khác mang đi như vậy, vậy thì cục diện mình khổ tâm tạo ra, e rằng sẽ một chốc tan biến.

Huống hồ, một tuyệt sắc giai nhân như vậy, nếu rơi vào tay của nhân vật như Âm Thiên Kiệt, sẽ có hậu quả gì quả thực không cần nói cũng biết.

Lập tức Lý Dật không nhìn Âm Thiên Kiệt, mà quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Vân, nhàn nhạt nói:

- Nàng hãy yên tâm, người này không thể nào đưa nàng đi được đâu.

Trong ánh mắt của Nhược Vân vốn đã có mấy phần quả quyết, nhưng lời nói của Lý Dật lại khiến nàng sửng sốt trong lòng, không nhịn được nhìn Lý Dật, trong ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

- Tránh ra!

Bên kia, Âm Thiên Kiệt đã bước nhanh tới, cơ hồ muốn kéo Nhược Vân đi.

Lý Dật cơ hồ cố tình đi lên trước một bước, nhàn nhạt nhìn Âm Thiên Kiệt, nói:

- Nếu ngươi cút ra, ta sẽ không đích thân đuổi ngươi đi.

- Đuổi ta đi?

Âm Thiên Kiệt cười ha hả:

- Nếu Lý Hàn ở đây nói lời này, có lẽ còn có vài phần chắc chắn, nhưng nếu là ngươi thì…. Tiểu tử, ngươi không sợ chết sao?

Lý Dật khẽ cười nói:

- Cường giả cấp bậc Đấu Sư, Lý Dật ta không phải chưa từng giết, Âm đoàn trưởng cùng lắm cũng chẳng qua chỉ là Đấu Sư đỉnh phong mà thôi, Lý Dật hôm nay lại muốn thử xem, khi động thù, rốt cuộc là ai muốn chết.?

- Được lắm!

Âm Thiên Kiệt sắc mặt lộ ra vẽ kinh ngạc:

- Xem ra người người đồn rằng tên phế vật Lý Dật ngày nay không giống lúc trước, ta còn cho rằng là giả. Hiện tại xem ra, chí ít đã cứng cỏi hơn trước nhiều…. Ta cũng không ức hiếp ngươi, nếu ngươi có thể đánh thắng được thủ hạ của ta, vậy thì hôm nay ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Lời này của ngươi sai rồi, phải là ta tha cho ngươi, không phải ngươi tha cho ta!

- Tiểu tử mồm mép lắm!

Âm Thiên Kiệt lộ ra một nụ cười âm độc:

- Ma Phàm, chăm sóc tử tế cho Lý thiếu gia chúng ta đi. Chú ý nhẹ tay một chút, đừng làm hắn bị thương, tránh Lý Hàn tìm ta tính sổ!

Nói rồi, hắn lui về sau vài bước, hứng chí nhìn Lý Dật. Với nhãn lực của hắn dỉ nhiên có thể nhìn ra, Lý Dật nhiều nhất cũng chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả. Nhân vật như vậy, có thể có vốn liếng gì để huênh hoang?

Tráng hán tên Ma Phàm cười lạnh một tiếng, hắn bước lên trước vài bước, lạnh lẻo nói:

- Lý thiếu gia, ngươi hãy dùng vũ khí đi, ta không muốn chiếm lợi thế!

Lý Dật cũng không khách khí. Hắn bước lên trước một bước, tay phải lật một cái, một thanh trường thương từ không khí đã hiện vào tay hắn. Mũi thương của hắn khẻ điểm, nhàn nhạt nói:

- Nhiều lời quá, cuối cùng cũng không phải là đánh sao? Đến đây đi.

Ma Phàm hừ một tiếng, cũng không phí lời thêm. Hắn vổ tay một cái, một quyền đã đấm thẳng vào ngực của Lý Dật.

Lý Dật cười lạnh một tiếng, ta phải vung ra, một đường thương đã lướt qua cánh tay của hắn. Chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, đường thương đã đâm vào cánh tay của Ma Phàm, nhưng lại không hề hấn gì, ngay cả một vết hằn cũng không có.

- Tiểu tử, thứ tên này luyện là Đấu khí Thổ hệ, rất có khả năng là loại phòng ngự mạnh nhất trong Thổ hệ. Chỉ có điều đẳng cấp công pháp của hắn có lẽ không được cao, với thực lực của ngươi, nếu cẩn thận một chút, không khó để ứng phó.

Giọng nói của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu Lý Dật.

Lý Dật khẽ gật đầu, hắn cũng nghe nói mỗi loại Đấu khí của mỗi hệ điều có những đặc sắc riêng, và đấu khí Thổ hệ, sau khi luyện thành thân thể sẽ còn cứng hơn cả đá vài phần. Lý Dật đã từng nghe nói, Dong binh đoàn Huyết Lang có người luyện một bộ Công Pháp tên Thiết Bích Huyết, nói là hai tay luyện đến mức còn cứng hơn cả Kim thiết. Chắc rằng người được nói đến chính là gả Ma Phàm trước mặt này.

Loại Công pháp này đối với người khác mà nói thì không có gì, nhưng đối với Lý Dật mà nói, lại đúng là một loại khó đối phó nhất. Thứ mà Lý Dật giỏi nhất chính là có thể trong chớp mắt lấy tính mạng của người khác, nhưng sau khi luyện thành Thiết Bích Huyết, sơ hở trên người cực ít, với thực lực Đấu Giả của Lý Dật, muốn phá được lớp phòng vệ này, coi như cực khó.

Đối phương nhìn thấy đòn đầu tiên của mình thất bại, hai tay cùng vổ, một luồng đấu khí trào ra, đã một chiêu đánh đến.

- Phá Nham Loạn!

Lý Dật khẽ co mắt lại, chiêu này cho dù là hắn cũng không dám nghênh tiếp trực diện. Ngay lập tức chỉ chỉ vụt người, tránh sang một bên. May mà tốc độ của Lý Dật rất nhanh, chỉ thoáng vụt một cái, đòn của Ma Phàm đã đánh vào không khí.

Ầm ….! Một tiếng, một chân bàn bị Ma Phàm đánh vở, thức ăn trên bàn văng đi tung tóe.

Lý Dật lại khẽ vụt thân hình, đến đàng sau hắn, trường thương trong tay vung ra, lại đâm đúng vào giữa lưng của hắn.

Đinh ….

Lại một tiếng trong vắt vang lên, trường thương của Lý Dật đâm vở khôi giáp của hắn, nhưng lại một lần nữa bị trượt ra, giống như đánh vào kim thiết vậy.

Thiết Bích Huyết của hắn, lại luyện đến toàn thân sao?

Lý Dật lòng thầm kinh hải, nếu như vậy, thực lực của đối phương sợ rằng là Tam Tinh đấu sư trở lên! Thân xác vững chắc như vậy lại cộng thêm sa y đấu khí, đây là tình huống hiện nay mình không thể nào đối phó được.

Trừ phi dùng Thanh Vân Thủ, cơ hồ còn có một tia cơ hội!

Thế nhưng lúc này lại dùng Thanh Vân Thủ, há chẳng phải thừa nhận mình giết Âm Húc sao?

Ý nghĩ này của hắn còn chưa dứt, Ma Phàm đã xoay người đấm tiếp một quyền.

Lý Dật trong lòng thầm than khổ, ngay lập tức hai mắt lại sáng lên. Công pháp của hắn lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thế nào luyện đến cả hai mắt chứ?

Nghĩ tới đây, trường thương trong tay Lý Dật rít lên một tiếng, đấu khí hắc sắc đã giống như một ngọn lửa bốc lên. Người hắn nhanh chóng xoay người Ma Phàm, trường thương trong tay như lê hoa bạo vũ đâm tới.

Chỉ nghe thấy “đinh đinh đinh…” cũng không biết là bao nhiêu tiếng, mỗi đường thương của Lý Dật đều đâm vào mặt của Ma Phàm. Nhưng Ma Phàm dường như cũng biết nhược điểm của bản thân chính là ở mặt, hắn thà không tấn công, cũng quyết giữ chặc phòng thủ ở mặt.

Lý Dật lui nữa bước, chân phải đạp mạnh một cái, cả người bốc lên cao. Đấu khí trên trường thương trong tay lại càng thịnh, rồi trong không trung đâm thẳng xuống Ma Phàm.

Khóe mắt của Ma Phàm vụt lóe tinh quang, hắn khẽ đạp chân, một luồng đấu khí thổ hoàng sắc chớp mắt bao trọn cả người hắn, hình thành một chiếc Sa Y Đấu Khí không ngừng chập chờn trong không khí.

- Ầm ….

Đường thương của Lý Dật lại đâm vào tay của Ma Phàm, trong không khí tóe ra một chuỗi tia lửa. Đường thương này của Lý Dật đầy khí thế, uy lực kinh người, nhưng lại chỉ có thể đánh Ma Phàm lui vài bước!

Đấu khí Thổ hệ, quả nhiên không hổ là phòng thủ Đệ nhất.

Đường thương của Lý Dật đánh xuống, lại không hề có ý buông tha. Hắn nhân lúc Ma Phàm liên tiếp thối lui về sau, đã nhanh chóng tung một cước đến, dùng cả tay chân, đấu khí toàn thân ngay lập tức như một ngọn lửa bùng cháy!

- Toái Cốt Chưởng …

- Khai Sơn Quyền …

- Liệt Thi Trảo…

- Điệp Tiên Thối …!

Những đấu kỹ hạ cấp học được ở Diễn Võ Các lúc trước, được đánh túi bụi về phía Ma Phàm. Lý dật hết chiêu này đến chiêu khác, cơ thể mỗi lúc một nhanh. Khi mới bắt đầu hắn chỉ dùng Đấu kỹ cấp thấp, nhưng theo thời gian, đấu kỹ của hắn rất tự nhiên đánh vào theo chiêu số của Huyễn Sát, ngay lập tức những đấu kỹ cấp thấp ấy, uy lực lại tăng vọt lên vài thành.

Thế nhưng, cho dù là vậy, hiệu quả cơ hồ lại cực nhỏ.

Lý Dật cảm nhận được rỏ ràng, bản thân tuy liên tiếp đánh từng chiêu đấu kỷ xuống, đều đánh mạnh vào trên Sa Y Đấu Khí của Ma Phàm. Nhưng Sa Y Đấu Khí của hắn vẫn vô cùng vững chảy, từng chiêu đánh xuống, bản thân bị lực phản chấn làm cho tay chân tê rần. Đến cuối cùng, hắn tự biết cứ tiếp tục như vậy, ngoài việc tiêu hao đấu khí ra, vốn không có lợi ích gì khác.

Lập tức hắn khựng người lại, rồi nhanh chóng lui về sau, trường thương trong tay đã sớm biến dạng. Lý Dật tiện tay vứt trường thương đi, nhãn thần hướng về phía Ma Phàm.

Một cường giả Đấu Sư nếu sớm đã có chuẩn bị, bản thân quả nhiên không thể nào phá được lớp phòng ngự của hắn.

Ma Phàm chậm rãi thả hai cánh tay đang bảo vệ mặt xuống, lúc không có người nhìn thấy, đôi tay không tự nhiên khẽ rung rẩy vài cái, trong ánh mắt nhìn Lý Dật lại tràn ngập hung sát khí, cơ hồ chỉ hận rằng không thể ngay lập tức xé nát Lý Dật ra.

- Tiểu tử, trừ phi ngươi dùng Thanh Vân Thủ, bằng không muốn đánh bại tên này sẽ không dể dàng đâu. Tên này kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, lại vô cùng cảnh giác, khác hẳn với Đại trưởng lão mà ngươi đã giết!

Giọng nói nhàn nhạt của Xà Tôn Giả lại vang lên.

Lý Dật khẽ tiếng cười, trong lòng đáp:

- Không sao, cho dù ta không thắng nổi hắn, với tốc độ của ta, ta cũng không thể thua … ta lại không tin lâu như vậy, gai tộc còn không nhận được tin. Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc ai có thời gian để lãng phí tiếp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio