- Nghìn hai!
Ngả Tháp mím đôi môi đỏ mọng, dường như hạ quyết tâm rất lớn.
- Hai nghìn!
Trên mặt Lâm Khiếu Đường vẫn lộ vẻ mỉm cười như cũ.
- Một nghìn năm trăm. Không được thì thôi vậy.
Ngả Tháp nhìn kỹ gã nhân tộc lợi dụng người khác gặp khó khăn trước mặt, trong mắt đã hiện lên một tia giận dữ.
- Thành giao!
Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng nhả ra, ngay sau đó nói thêm:
- Phải đưa cho ta một nửa thù lao trước.
- Nhân tộc các ngươi đều tính toàn chi li như vậy hay sao?
Ngả Tháp có chút chịu không nổi hỏi.
- Tất nhiên, lại có thực lực rất không tồi, chẳng lẽ tính mạng của ta không đến cái giá một nghìn năm trăm hải nguyên thạch hay sao chứ?
Lâm Khiếu Đường tỏ vẻ rất thiệt thòi nói.
Ngả Tháp khả ái bĩu môi nhìn Lâm Khiếu Đường đang làm bộ.
- Nếu như không làm cho ta thỏa mãn mà nói, nhất định sẽ khấu trừ một phần của ngươi, còn phần đặt cọc ban đầu trước ngọ ta sẽ đưa cho ngươi.
Tạp Đăng như thế nào cũng không thể nghĩ ra được ý trung nhân trong lời của Ngả Tháp lại là một kẻ thuộc nhân tộc, còn tưởng là một dũng sĩ nào đó trong báo nhân tộc.
- Ha ha ha, từ lúc nào Ngả Tháp quận chúa lại đi thích một kẻ thuộc nhân tộc yếu nhược như thế này, nhân tộc trong tất cả các chủng tộc chính là những kẻ yếu ớt nhất.
Tạp Đăng có chút châm chọc nói.
- Vậy sao các ngươi lại bị nhân tộc đuổi đến nơi hoang vu này?
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Mặt Tạp Đăng trầm xuống, đôi con mắt nâu vàng âm trầm hướng về chỗ thanh âm vừa mới phát ra nhìn lại.
- Đó là bởi vì nhân tộc các ngươi dùng thủ đoạn đê tiện.
- Ta nghĩ chưa chắc, là các ngươi vô năng mới đúng!
Lâm Khiếu Đường thong thả nói, mặc dù lời này có đem báo nhân lôi vào, thế nhưng những năm qua chịu sự khi dễ của sư tộc quá nhiều làm cho báo nhân tộc không có giác ngộ cao như vậy.
Tạp Đăng hơi hơi há miệng lộ ra chiếc răng năng dài, gầm nhẹ một tiếng nói:
- Để ta xem nhân tộc các ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì để kiêu ngạo đây!
Một thân ảnh hoàng kim đột nhiên mạnh mẽ vọt tới, lao thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.
Phanh…
Một tiếng nổ!
Tạp Đăng và Lâm Khiếu Đường đối chưởng va chạm với nhau, Ngả Tháp vẫn đứng bên cạnh nhất thời bị một cỗ lực lượng xung kích đẩy dời đi mấy trượng mới đứng lại được.
Tạp Đăng hơi kinh hãi, gã nhân tộc trước mắt này thoạt nhìn có vẻ như rất yếu đuối này cư nhiên có thể tiếp được một chưởng của hắn. Tạp Đăng vốn định một chưởng đánh chết người này tại chỗ. Đối với thú nhân, chuyện giết một nhân tộc so với chuyện đạp chết một con kiến cũng không khác gì nhiều.
Lâm Khiếu Đường đã cảm thấy đối phương sẽ ra tay trước, thế nhưng hắn không ngờ được rằng vừa tấn công đã sử dụng sát chiêu, may là thân thể của hắn cũng không đến nỗi tệ, cũng rất am hiểu vận dụng bổn nguyên lực.
Hiện tại tu vi của Lâm Khiếu Đường đã giảm một mức lớn, thế nhưng chỉ là dung lượng nguyên lực ít đi mà thôi, còn vũ kỹ thân thể lại càng vận dụng thuần thục hơn.
Bàn tay của Tạp Đăng so với Lâm Khiếu Đường còn thô to hơn nhiều, thế nhưng bàn tay khổng lồ ấy lại không có cách nào đem bàn tay nhỏ bé phía trước đẩy lùi lại được, càng cảm thấy rất vô lực. Lâm Khiếu Đường hơi phát lực, Tạp Đăng lập tức không ổn định phải lui lại mấy bước.
Ngả Tháp kinh nghi nhìn Lâm Khiếu Đường, nàng không thể tưởng tượng một thân thể thoạt nhìn gầy yếu như thế này lại có thể chống lại đòn công kích di sơn đảo hải của Tạp Đăng, coi như là một báo nhân trưởng thành thể chất rất không tồi nếu như chịu một chưởng này thì cũng phải ngã xuống dậy không nổi.
- Hống…
Một tiếng rống to, thân thể của Tạp Đăng bắt đầu xảy ra biến hóa, đầu tóc vàng càng lúc càng dày hơn, xương mắt nhô ra, hai mắt lại như thụt sâu xuống phía dưới. Móng vuốt năm ngón tay dài hơn, sắc bén, thân thể to lớn. Bản thể lúc đầu chỉ cao hơn một mét chín lúc này chí ít đã vượt qua hai thước.
- Lâm tiên sinh cẩn thận, cuồng sư chiến sĩ biến thân cấp một!
A Mạn Đạt đứng một bên nhắc nhở.
Lâm Khiếu Đường không một chút hoang mang, ngón tay nhấc lên, mạnh mẽ bắn ra. Toa. Một đoàn quang mang bùng phát, đông một tiếng bắn thẳng vào giữa mi tâm của Tạp Đăng đang biến thân.
Lùi lại ba bước làm cho lửa giận của vương tử sư tộc càng bốc cao, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn chính là một dũng sĩ có tiếng trong hoàng kim sư tộc mà lại bị đẩy lùi, còn gì mặt mũi nữa.
- Bạo phác tê liệt!
Tạp Đăng điên cuồng hét lên một tiếng rồi nhào tới. Đọc Truyện Online Tại
Trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm thở dài, uy lực của liệt quang đạn so với trước đây nhỏ đi không ít, thậm chí không thể đánh bại được đầu sư tử này, phải nhanh chóng tìm cho được linh hồn hạng liên.
- Vô tung quyết!
Lâm Khiếu Đường khẽ ngâm, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Đôi con mắt to khả ái của Ngả Tháp trừng lớn tìm kiếm tung tích Lâm Khiếu Đường, nhân tộc dĩ nhiên có người luyện được tốt độ siêu vượt báo nhân tộc. Quá không tưởng tượng được, điều này sao có thể?
Tạp Đăng vồ hụt, tìm kiếm mọi nơi, thế nhưng không thể tìm ra được thân ảnh đối thủ. Vừa rồi Ngả Tháp biến thân cấp một cũng không thể tránh khỏi cặp mắt của hắn, chắc chắn gã nhân tộc này sử dụng loại ma pháp gì đó. Tạp Đăng thầm khẳng định.
Bồng, đột nhiên một đoàn hỏa diễm hiện ra bùng cháy thiêu đốt. Phanh, hung hăng nện thẳng vào gương mặt của Tạp Đăng, thân thể to lớn nhất thời bị đẩy văng ngược lại, thối lui đến ba trượng mới nặng nề ngã xuống đất.
- Hống…
Lòng tự tôn của Tạp Đăng hầu như đã bị xé rách, gào thét từ trên mặt đất đứng lên.
Phanh…, lại một quyền, Tạp Đăng căn bản không kịp phản ứng lại bị đánh bay ngược lại một lần nữa, rồi lại đứng lên, bụng lại một quyền, thổ ra một ngụm nước chua lớn…
Thấy gã hoàng kim sư tộc bị đánh đến tối tăm mặt mày, báo nhân tộc sung sướng không gì sánh được, đồng thời cũng khiếp đảm thực lực kinh khủng của Lâm Khiếu Đường. Nguyên bản báo nhân tộc vẫn cho rằng vị Lâm tiên sinh có thân thể gày gò này chỉ là một mục sư nhân tộc mà thôi. Phải biết rằng một mục sư thông thường ngoài bản lĩnh trị liệu rất mạnh ra thì năng lực tranh đấu bản thân tương đối yếu nhược.
Ngả Tháp ngơ ngác nhìn gã vương tử Tạp Đăng đau đớn ôm bụng, cái miệng nhỏ xinh vô tri vô giác đã mở to thật lâu.
Trên thực tế, Tạp Đăng và Lâm Khiếu Đường vốn cùng một giai vị, Tạp Đăng lại có ưu thế tiên thiên, vô luận là thế nào cũng phải tính Tạp Đăng mạnh hơn Lâm Khiếu Đường một chút.
Thế nhưng riêng về mặt kỹ sao thì thú nhân tộc tương đối đơn giản, ít có thú nhân vào tu luyện kỹ sảo đến tinh diệu, đặc biệt là chức nghiệp cận chiến, hoàn toàn dựa vào sự cường đại của thân thể.
Đương nhiên, thân thể mạnh mẽ của bọn họ có thể bù cho thiếu hụt về kỹ sảo, thậm chí đôi lúc so với những kỹ sảo đẹp mắt lại mạnh hơn một chút.
Bất quá, những vũ kỹ Lâm Khiếu Đường tu luyện sao có thể tầm thường hóa, toàn bộ là hàng thật giá thật cao giai vũ kỹ, thậm chí còn thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến bản thân và lĩnh ngộ khác, tổng hợp lại đương nhiên mạnh hơn Tạp Đăng rất nhiều.
Hai người nếu xét về tổng hợp căn bản không phải cùng một đẳng cấp, Lâm Khiếu Đường trước đó thậm chí có thực lực chống lại đại sư giai, huống chi chỉ là một thú nhân biến thân cấp một đây, cho dù Tạp Đăng có thể biến thân cấp hai đi nữa, cũng không nhất định có thể chiến thắng được Lâm Khiếu Đường, nhiều nhất chỉ có thể chắc chắn không khó coi như hiện tại mà thôi.
Đám sứ giả sư tộc rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, đều bước tới vây quanh. Đặc Na Ba gầm lên một tiếng, mấy trăm báo nhân xung quanh cũng gào thét trợ uy.
Lúc này Đặc Na Ba mới nói:
- Luận bàn lẫn nhau thua kém nửa chiêu nửa thức là bình thường, có người định làm trò xấu hay sao chứ?
Vài tên sứ giả sư tộc nhìn về phía mấy trăm báo nhân được gia trì "phẫn nộ hỏa khí" xung quanh, lộ ra một tia khiếp đảm.
Lúc này thân hình của Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng hiên ra, đứng cách đó không xa, lắc đầu:
- Nếu như chỉ cậy mạnh khó có thể giành thắng lợi.
Lúc này Tạp Đăng đã thành thật hơn rất nhiều trong lòng biết đã gặp phải cao thủ, chỉ số thông minh có nhỏ hơn đi nữa cũng biết được rằng dây dưa thêm chỉ thiệt thân, nhanh chóng biến trở lại nguyên hình, trầm giọng hướng về đoàn sứ giả phía sau nói:
- Chúng ta đi!
Vài tên sứ giả vội vã bước theo Tạp Đăng đang nổi giận đùng đùng ly khai. Đột nhiên Tạp Đăng quay đầu lại, thốt ra mấy câu:
- Các ngươi nhất định sẽ hối hận, hoàng kim sư tộc và báo nhân tộc các ngươi từ nay không đội trời chung, tùy lúc có thể phát binh chinh phục các ngươi, các ngươi cứ chuẩn bị chờ chết đi!
Mấy trăm gã báo nhân không hẹn mà cùng gầm lên vang dội. Tạp Đăng và đám sứ giả nhất thời kinh hãi, vội vã cưỡi địa long cấp tốc chạy như điên, rất sợ báo nhân đuổi theo, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
- Cảm tạ ngươi!
Ngả Tháp tiêu sái đến trước mặt Lâm Khiếu Đường thành khẩn nói.
- Không cần khách khí, sớm đưa hải nguyên thạch đến lều của ta là được rồi, ta cần dùng gấp.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
Khi Lâm Khiếu Đường trở lại lều không lâu, tám trăm hải nguyên thạch đã được đưa tới. Hai mắt của Tác Cáp Đồ tỏa sáng nói:
- Cái này, có thể giàu to rồi, chỉ cần một khối có thể bán được rất nhiều tử tinh tệ.
La Cách Tư cũng góp lời:
- Đây không phải là tiền thuê mà A Man Đạt đưa cho hắn bọn họ lần trước hay sao?
A Mạn Đạt cầm lấy một khối quan sát rồi nói:
- Thú nhân bình thường đều rất bần cùng, báo nhân lại là một bộ tộc hạ tầng trong thú nhân tộc, những thứ như nguyên thạch này bình thường họ đều không đưa ra, chỉ dùng để trao đổi lương thực và đồ dùng với nhân tộc. Có thể lấy tám trăm nguyên thạch đưa cho Lâm tiên sinh, chứng minh sự coi trọng của họ đối với tiên sinh vô cùng cao, chỉ có tát mãn hoặc tiên tri mới lấy được phần tài phú lớn đến như vậy.
Lâm Khiếu Đường lại tương đối nhạt nhẽo, không hề phát biểu ý kiến gì, cùng ba người thương nghị lúc nào dời khỏi nơi này, sau đó lấy tất cả tặng cho ba người, bản thân thì cầm ba trăm nguyên thạch bắt đầu tu luyện.
Lại nói tiếp tu luyện càng sử dụng nhiều nguyên thạch thì hiệu quả càng tốt, trước đó đều là dựa bào bản thân để bài trừ thánh quang trong cơ thể, hiện tại có ngoại lực trợ giúp một phần, hiệu quả tự nhiên gia tăng, mà những nguyên thạch này đều có xuất xứ từ hải dương, nguyên lực lại càng tinh thuần hơn một chút.
Hai canh giờ sau Lâm Khiếu Đường thực sự có thể bài trừ ra một phần thánh quang độc, tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng so với hai tháng không tiến triển gì thì rõ ràng tốt hơn nhiều.
Thế nhưng khi bài trừ một phần đó xong, vô luận là cố dùng sức như thế nào thì Lâm Khiếu Đường cũng không thể tiếp tục bài trừ phần còn lại ra khỏi cơ thể. Xem ra không mượn sự trợ giúp của linh hồn hạng liên thì khó có thể bài trừ tàn dư thánh quang độc còn lại được.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài túp lều có một bóng đen lặng yên không một tiếng động, giống như thiểm điện chợt lóe lên, hiện ra trên đỉnh túp lều, rút một thanh trủy thủ, dưới ánh trăng chiếu rọi ánh lên. Bóng đen nhẹ nhàng dùng thanh chủy thủ cắt vào túp lều chắc chắn, đào ra một lỗ nhỏ. Một con mắt hơi hơi chiếu sáng hiếu kỳ nhòm vào nhìn mọi quang cảnh bên trong túp lều…
Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở đôi mắt, khẽ quát một tiếng.
- Ai?
Bóng đen cả kinh, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, muốn nhảy xuống lều. Phốc, một bàn tay to lớn đã lấy tốc độ nhanh hơn xuyên ra đỉnh mái lều, nắm lấy cổ của bóng đen, mạnh mẽ lôi ngược lại, trực tiếp kéo xuyên qua đỉnh lều lôi xuống phía dưới. Mái lều nhất thời rách ra một mảnh lớn, ánh sánh yếu ớt tiến vào soi rọi bên trong.
- Là … là ta!
Bóng đen cảm thấy lực lượng đè ép vào cổ càng dần càng tăng cao, trong sự khủng hoảng gian nan nói.
- Ngả Tháp quận chúa?
Theo ánh sáng yếu ớt của mặt trăng Lâm Khiếu Đường đã thấy rõ mặt của bóng đen kinh ngạc nói.
- Nhanh… Mau buông tay. Không thở nổi nữa rồi.
Nước mắt của Ngả Tháp không tự chủ được tự động chảy ra.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng buông tay, hơi tức giận nói:
- Quận chúa sao không ở lại lều của mình nghỉ ngơi mà lại chạy đến đỉnh lều của ta làm cái gì?
- Ta muốn nhìn xem ngươi tu luyện như thế nào?
Ngả Tháp một bên xoa xoa cổ vừa nói.
- Tại nhân tộc, nhìn người khác tu luyện rất có khả năng rước lấy họa sát thân vào người, đây chính là tối kỵ.
- Lâm tiên sinh. Ngươi dạy ta đi!
Ngả Tháp hy vọng nói.
…
Bên trong một túp lều khác, lão thượng sư có chút tiếc nuối nói:
- Không nghĩ tới chúng ta lại quyết liệt với hoàng kim sư tộc.
Đặc Na Ba lại không hề lo lắng nói:
- Thượng sư không cần quá lo lắng, ta đã liên hệ với hai bộ lạc báo nhân bên cạnh, bọn họ đã nguyện ý cùng với bộ lạc chúng ta chống lại hoàng kim sư tộc.
Tát Ban cũng gật đầu:
- Quan hệ của hoàng kim sư tộc hiện tại cùng với ngưu đầu nhân rất khẩn trương, nửa thú nhân cũng không quá thích hoàng kim sư tộc. Bọn họ chắc cũng không dám tại thời điểm mấu chốt này động võ với chúng ta.
Đôi nhãn thần của Đặc Na Ba lóe lên, tựa hồ như mơ ước cái gì đó, chờ một chút mới nói:
- Nếu như có thể đem Lâm tiên sinh lưu lại, không quá vài năm chúng ta không cần lo ngại hoàng kim sư tộc nữa.