- Ngày mai lập tức cử hành hôn lễ, trước ổn định rồi sẽ bàn lại, Lâm tiên sinh đã đáp ứng rồi, Ngả Tháp cũng không có ý kiến, song phương đều đồng ý, trước là giả sau thành thật.
Tát Ban quyết định thật nhanh.
Nửa canh giờ trước A Mạn Đạt định đến chào từ biệt với các thủ lính báo nhân tộc, nàng vẫn đứng cạnh một túp lều cách đó bốn năm trượng, thích lực nhạy bén bẩm sinh của ngư nhân tộc đã nghe hết toàn bộ những lời đối thoại của bọn họ, nếu là trước đây A Mạn Đạt chắc sẽ không làm như vậy, thế nhưng hiện tại nàng đã thành lập khế ước chủ tớ với Lâm Khiếu Đường, vì vậy trong vô thức nàng sẽ làm một số chuyện gì đó vì Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường vừa mới đuổi Ngả Tháp đi thì thấy A Mạn Đạt từ trong bóng tối bước ra…
- Cái gì? Bọn họ thực sự nói như vậy?
Lâm Khiếu Đường kinh ngạc nhìn A Mạn Đạt, A Mạn Đạt gật đầu khẳng định.
Lưu lại, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ dứt khoát, đừng nói là ở lại báo nhân tộc bộ lạc, thậm chí là ở lại Minh Tây đại lục hắn cũng không muốn.
- Lâm tiên sinh, có muốn ta đi gọi La Cách Tư và Tác Cáp Đồ dậy, chúng ta lập tức suốt đêm ly khai?
Sắc mặt của A Mạn Đạt cương quyết, đưa ra một chủ ý.
Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:
- Như vậy chỉ là khéo quá hóa vụng mà thôi, tốc độ của các ngươi so với báo nhân chậm hơn nhiều lắm, La Cách Tư và ngươi lại phải sử dụng trang bị ma pháp phi hành mới bay được, hơn nữa lại không thể phi hành kéo dài, tốc độ sợ là không bằng cưỡi trên một con Hoặc Loa thú, Tác Cáp Đồ căn bản không bay, đi không được xa nhất định bị họ đuổi kịp, không bằng như vậy đi…
Thanh âm càng dần càng nhỏ, càng nói càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp biến thành truyền âm, không còn thanh âm phát ra.
A Mạn Đạt không ngừng gật đầu, đôi mắt màu xanh lam lóe ra tinh quang.
Sáng sớm hôm sau Tát Ban và Đặc Na Ba đã đặc biệt tự mình đi tới lều của Lâm Khiếu Đường, bàn chuyện hôn lễ giả, bày ra một đống lớn nghi thức là lý do các loại, nói là để cho hoàng kim sư tộc triệt để mất đi hy vọng, lại còn chiếu cố đến mặt mũi của Ngả Tháp quận chúa, còn có danh dự của Lâm tiên sinh, bởi vì sự tình đã tuyên bố ra bên ngoài, nếu như không tổ chức hôn lễ thì chính là lừa dối, rất có khả năng trở thành một lý do tốt để cho hoàng kim sư tộc xuất binh chinh phạt, nói chung việc cấp bách hiện giờ chính là tổ chức nghi thức hôn lễ một cách nhanh nhất.
Lâm Khiếu Đường tỏ ra lưỡng lự, bất đắc dĩ tiếp thu tất cả, nhưng cũng nói ra một số yêu cầu hợp lý, tỷ như không ngừng cường điệu lúc nào trả khoản tài phú còn lại, hôn lễ chỉ là làm bộ cho bên ngoài mà thôi, không tính là thực, và làm sao để giải trừ hôn lễ một cách hợp lý…
Tát Ban và Đặc Na Ba căn bản không đem những yêu cầu này để trong lòng, hầu như là hắn nói ra khỏi miệng lập tức đáp ứng ngay, trong lòng thì lại đang suy nghĩ, gạo đã nấu thành cơm lại còn sợ ngươi chạy thoát hay sao chứ.
- Tát Ban thủ lĩnh, ngày hôm nay tổ chức hôn lễ có phải là quá vội vàng hay không, tuy nói chỉ là làm bộ, thế nhưng cũng phải làm cho tử tế, các thủ linh xung quanh phải mời đến dự, làm cho danh tiếng lớn một chút, hôn lễ càng long trọng thì độ tin cậy sẽ càng cao hơn a.
Lâm Khiếu Đường làm bộ dạng phi thường suy nghĩ vì báo nhân tộc bộ lạc nói.
Tát Ban hầu như đã quên đi bản chất nhân tộc căn bản nhất của Lâm Khiếu Đường, lại thêm hắn là một phần tử của báo nhân tộc, đối với đề nghị này lập tức gật đầu, thêm nữa Ngả Tháp chính là nữ nhi mà hắn yêu thương nhất, hôn lễ long trọng một chút càng hợp với tâm ý của hắn.
Đặc Na Ba bảo trì trầm mặc, chung quy cảm giác thấy không có vấn đề gì, thế nhưng vẫn có chút vướng mắc nào đó, vài lần tận lực quan sát nhãn thần của Lâm Khiếu Đường, ngoài trừ thấy sự nhiệt tình và hữu nghị ra, cái gì cũng không phát hiện được.
- Tát mãn đại nhân, người nghĩ đề nghị của Lâm tiên sinh như thế nào?
Tát Ban vui vẻ hỏi thăm.
Đặc Na Ba sửng sốt một chút, lại một lần nữa nhìn thật sâu vào con ngươi đen của Lâm Khiếu Đường, vẫn như cũ không hề phát hiện ra bất cứ cái gì không thích hợp. Vui vẻ gật đầu nói:
- Lâm tiên sinh nói rất có đạo lý, quá mức đơn giản sợ là có khả năng lộ ra kẽ hở, phô trương lớn một chút hẳn là tốt hơn.
- Tốt, vậy cứ làm theo ý của Lâm tiên sinh, ta lập tức phái người đi mới thủ lĩnh các bộ lạc và một bộ phận tộc nhân xung quanh. Mọi người cùng đến chúc mừng vui vẻ náo nhiệt.
Tát Ban ngay lập tức đáp ứng.
Bàn bạc cũng không tiêu hao quá nhiều thời gian, song phương mặt mày vui mừng, Tát Ban lập tức hướng về bộ lạc tuyên bố ba ngày sau tổ chức hôn lễ đại điển, báo nhân tộc nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị, toàn bộ bộ lạc nhất thời vui sướng, tất cả tộc nhân đều bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc.
Mấy ngày này báo nhân bộ lạc đều có vẻ bận rộn dị thường, tất cả mọi người đều dồn sức vì hôn lễ đại điển tổ chúc vào ba ngày sau mà làm các công tác chuẩn bị, chỉ vì để đôi cô dâu, chú rể mới có thể vượt qua buổi tối quan trọng một cách tốt đẹp.
Thế nhưng xung quanh lều của Lâm Khiếu Đường thỉnh thoảng lại thấy báo nhân tộc chiến sĩ đi qua đi lại, Đặc Na Ba cũng thường xuyên xuất hiện hơn, tựa hồ như đối với vị tân lang này có điểm không yên tâm nào đó.
Bất quá một ngày một đêm trôi qua, vị chuẩn tân lang này hợp tác phi thường, tất cả đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất nhiệt tình trợ giúp báo nhân tộc bố trí khắp nơi.
Chỉ là hành vi của Ngả Tháp quận chúa lại có chút khác thường, khi biết được tin tức, không hề có thái độ vui vẻ hay mất hứng gì đó, lại bình tĩnh bất ngờ, chỉ là đột nhiên cùng với vị ải nhân râu hồng kia gần gũi hơn một chút, thậm chí còn cùng với lão ải nhân này cưỡi Hoặc La thú tiến hành giao lưu vũ lực.
Thậm chí còn có rất nhiều báo nhân nhìn thấy Ngả Tháp quận chúa cầm những vò rượu đã được ủ đến hơn mười năm để chiêu đãi lão ải nhân, một lần cầm tới vài vò, báo nhân tộc rất kỳ quái không biết Ngả Tháp từ lúc nào sản sinh hứng thú với ải nhân, lẽ nào muốn nghiên cứu tập tính sinh hoạt của ải nhân hay sao? Bất quá Ngả tháp quận chúa từ trước đến nay vẫn làm những chuyện không hề theo lý lẽ thông thường, người trong báo nhân tộc đã tập thành thói quen, nên cũng không có ai thấy có vấn đề gì.
Ngày thứ hai, báo nhân tộc vẫn như trước vẫn rất bận rộn, quận chúa xuất giá chính là đại sự, hơn nữa lại được gả cho vị Lâm tiên sinh mấy tháng qua đã cứu trị cho không ít người trong báo nhân tộc, báo nhân tộc tuy vô cùng bận rộn nhưng không hề thiếu hăng hái.
Đặc Na Ba vẫn như cũ duy trì sự giám sát chặt chẽ một cách mơ hồ, Lâm Khiếu Đường không chỉ không có chút dị thường nào, hơn nữa so với ngày đầu tiên còn muốn nhiệt tình hơn, phảng phất như đã quên đi tất cả mọi chuyện là diễn trò mà thôi, trở thành một đại sự trong nhà.
- Là ta quá nhạy cảm hay sao?
Đặc Na Ba đứng xa xa nhìn Lâm Khiếu Đường giúp đỡ tộc nhân bố trí mọi thứ thì thào tự nói, hơi hơi nghiêng đầu, sau đó lại thì thầm:
- Cho dù là ai đi nữa, có được một nữ nhân mĩ lệ như Ngáp Tháp quận chúa đều chắc chắn cực kỳ vui mừng, cho dù là hắn đi nữa cũng không ngoại lệ, sư phụ, cũng là người nói đúng a, chỉ vì lòng nghi ngờ của đệ tử quá lớn, nếu không thành tựu hiện nay của đệ tử còn cao hơn rất nhiều.
Đặc Na Ba tuy rằng đã bắt đầu tin tưởng tâm ý của vị nhân tộc trước mắt kia, thế nhưng xuất phát từ sự cẩn thận nên vẫn không hề thả lỏng. Trong mắt của vị tát mãn tuổi còn rất trẻ này, vị mục sư nhân tộc chính là hy vọng hưng vượng của báo nhân tộc bộ lạc trong thời gian tới, cho dù là làm tiểu nhân đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Những hành động khác thường của Ngả Tháp quận chúa vẫn còn đang tiếp tục diễn ra, ngày đầu tiên đối với lão ải nhân nhiệt tình bất ngờ, ngày thứ hai lại biến mất vô ảnh vô tung, cả ngày đều trốn kỹ trong túp lều của chính mình, thỉnh thoảng cũng có ra ngoài một chút, thế nhưng lại có vẻ khẩn trương khác thường, thậm chí có chút mờ ám nào đó.
Những đại nương báo nhân tộc lập tức tuyên truyền Ngả Tháp quận chúa bởi vì rất thỏa mãn về tân lang nhưng lại không biết nhiều về hắn, đối với lão ải nhân quan tâm nhiệt tình cũng chỉ vì muốn tìm hiểu tân lang kỹ hơn, ai cũng biết lão ải nhân chính là hảo bằng hữu của tân lang, còn đóng cửa không ra ngoài chính là tán thành, giao tất cả mọi chuyện cho tân lang đi làm, còn bản thân thì yên lặng đứng đằng sau tân lang ủng hộ hắn…
Những lời này truyền đến lỗ tai Tát Ban làm cho vị thủ lĩnh này nhất thời cười đến toe toét, thậm chí còn dành một phần thưởng cho báo nhân truyền tin…
Một chiếc xe do hoặc la thú kéo đang cấp tốc lao vùn vụt trên xa mạc, bốn lỗ mũi của hoắc la thú đang không ngừng nặng nề phun từng đợt thở dốc, chúng đã liên tục chạy trốn trong một ngày một đêm liền, trong quá trình chạy trốn hầu như chưa từng nghỉ ngơi một chút nào, cho dù là loại thú kéo có sức chịu đựng kinh người như hoặc la thú cũng không chịu nổi, trong miệng đang không ngừng phun ra nước bọt màu trắng.
Hoặc la thú tuy rằng rất muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, thế nhưng cái mông phía sau thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác đau đớn nóng bóng làm cho nó không dám dừng lại, thầm nghĩ nhanh thêm chút nữa chạy trốn khỏi nơi này, một gã ải nhân khỏe mạnh đang đứng trên xe kéo liên tục quất roi không thương tiếc, trong miệng ra sức gầm lên:
- Giá…
- A Mạn Đạt, ngươi nói Lâm tiên sinh thực sự có thể đuổi theo chúng ta hay sao?
La Cách Tư ngồi trong xe kéo lo lắng hỏi.
- Hẳn là không có vấn đề gì!
A Mạn Đạt không phải rất chắc chắn trả lời.
Lúc này phía trước lại truyền đến thanh âm thô lỗ:
- Đường Lâm nhất định có thể đuổi được, các ngươi chưa nhìn thấy tốc độ phi hành của hắn đấy thôi, lão ải nhân ta đã từng thấy qua, tuyệt đối không phải là những báo nhân có đôi chân vịt có thể theo được.
- Thế nhưng hiện tại tình huống thân thể của Lâm tiên sinh lại không bằng trước kia a!
La Cách Tư nhắc nhở nói:
- Cho dù là không bằng, thế nhưng muốn bỏ rơi mấy con báo hẳn là có thể làm được.
Tác Cáp Đồ đang lái xe tràn đầy tự tin nói.
- Ải Tử, ngươi dám nói như vậy hay sao? Nếu như ngươi vẫn cứ tiếp tục dùng loại từ ngữ như "con báo…" này, ta sẽ vĩnh viễn gọi ngươi là Ải Tử!
Một âm thanh xa lạ mà thanh thúy bỗng nhiên truyền từ trong xe ra.
Lão ải nhân lảo đảo một cái suýt chút nữa từ trên xe ngã xuống đất, A Mạn Đạt và La Cách Tư ngồi trong xe cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Ngả Tháp đang từ phía dưới xe bò lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Ở chỗ đó tới một ngày một đêm làm cho ta khó chịu muốn chết.
Ngả Tháp vừa mới vào trong xe đã oán giận nói.
Nguyên lai phía dưới xe có hai lớp, trước kia cũng chỉ vì muốn tăng thêm khung xe, A Mạn Đạt không thể tưởng tượng nói:
- Ngả Tháp quận chúa, ngươi làm sao lại ở chỗ này?
- Những lời này hẳn là ta hỏi với đúng chứ? Làm bằng hữu của Đường Lâm, các ngươi dự định không tham gia hôn lễ của hắn hay sao?
Ngả Tháp hùng hồn nói.
- Tân nương còn không có thì làm gì còn hôn lễ gì nữa?
La Cách Tư kinh ngạc nhìn Ngả Tháp ngồi đối diện với chính mình líu ríu nói.
- Yên tâm, sẽ có tân nương, chỉ bất quá không phải là ta mà thôi.
Ngả Tháp rất tự nhiên nói.
- Ngươi làm sao có thể biết được chúng ta sẽ dùng chiếc xe này để chạy trốn?
A Mạn Đạt nghi hoặc hỏi.
- Ta có năng lực biết trước tương lai!
Ngả Tháp tỏ vẻ thần bí nói.
- Trong chúng ta nhất định có người tiết lộ bí mật này.
Tích cách của La Cách Tư tuy rằng hay xấu hổ ngại ngùng, thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngốc, có thể chế tạo được ma pháp trận làm sao có thể là người ngốc, bằng không tuyệt đối không thể chế tác hoàn mỹ được.
A Mạn Đạt nhìn về phía ngoài xe, lại nghe được âm thanh không thèm quan tâm trả lời.
- Mấy vò rượu ngon để đối lấy tin tức, giá trị a!
Ngả Tháp đắc ý nói.
La Cách Tư và A Mạn Đạt đối mặt nhìn nhau, đồng thời hét lên:
- Tác Cáp Đồ.
Bên ngoài xe lại truyền đến tiếng đánh xe bối rối của lão ải nhân…
…
Ba ngày trôi qua, Đặc Na Ba có chút thất vọng, hắn vẫn cho rằng suy nghĩ của chính mình là chính xác, thế nhưng hiện tại Lâm Khiếu Đường vẫn không hề lộ ra ý tứ muốn đào tẩu, hơn nữa so với mọi người còn tích cực hơn.
Buổi tối, toàn bộ báo nhân bộ lạc sáng rực, náo nhiệt phi thường, mười mấy thủ lĩnh, tát mãn các bộ lạc xung quanh đều đã đến chúc mừng, tất cả mọi người đều quây quần tại một đống lửa lớn chờ đợi đôi tân lang tân nương xuất hiện.
Trong túp lều của Lâm Khiếu Đường đang có mấy báo nhân chỉnh chang quần áo tùy thời có thể mặc ngay lên người tân lang, Đặc Ba Na mang theo một chút áy náy từ bên ngoài đi vào, lấy thân phận một tát mãn đưa lên lời chúc phúc đầu tiên trước khi hôn lễ bắt đầu.
- Lâm tiên sinh, ở chỗ này của ta có một chút thôi tình phấn tự tay điều chế, có thể làm cho Ngả Tháp quận chúa vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi ngươi.
Đặc Na Ba đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Khiếu Đường thực lòng, hiện tại đối với lòng nghi ngờ của bản thân rất hổ thẹn, đúng là muốn dùng một số thủ đoạn mờ ám để trợ giúp Lâm Khiếu Đường nhằm bù đắp sự nghi kỵ của hắn mấy ngày gần đây.
Lâm Khiếu Đường ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh túp lều có một lỗ hổng lớn bị xé rách ba ngày trước, có chuyện mà như không có chuyện nói:
- Tát Mãn đại nhân, ba ngày vừa qua để ngài quan tâm nhiều rồi.
- Nói gì vậy chứ, đây là những chuyện ta phải làm mà.
Đặc Na Ba cảm động không gì sánh được trả lời, trong lòng đối với sự ngờ vực không căn cứ của mình cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Ta quyết định không cần khoản nợ còn chưa trả đó nữa.
Lâm Khiếu Đường rất chăm chú nhìn Đặc Na Ba kiên định nói.
Đặc Na Ba nghe xong những lời này, thiếu chút nữa vì quá cảm động mà khóc lên, dưới sự xung động hầu như muốn chạy tới ôm Lâm Khiếu Đường, sự áy náy đối với những ngờ vực vô căn cứ lại tiếp tục tăng vọt, thậm chí trong lòng đã tự mắng bản thân thực là hỗn đản…