Đấu Y

chương 210: trị liệu (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một nửa thú nhân trung niên trong sự vây quanh của mười mấy người dần dần đi đến…

Nhìn trung niên nhân ăn mặc một thân áo da trân quý, Lâm Khiếu Đường thực sự không thể đưa hắn và một trong tam đại cao thủ của Minh Tây đại lục liên hệ cùng một chỗ. So với một nửa thú nhân bình thường mà nói thì hắn tương đối thấp bé, nhiều lắm chỉ cao hơn so với Lâm Khiếu Đường nửa cái đầu mà thôi.

Cả người gầy gò không gì sánh được, dinh dưỡng thân thể không ổn định nghiêm trọng, thế nhưng một khi tu vi tiến vào đại sư giai, hầu như có thể không cần ăn uống cái gì, linh hồn giai thì có thể hoàn toàn ích cốc, chỉ cần dựa vào bản thân hấp thú thiên địa nguyên khí là được, địa vương giai thì càng không cần phải nói nữa, theo lý thuyết tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình trạng dinh dưỡng không ổn định như thế này.

Hai gã nửa thú nhân cao lớn cẩn thận từng chút một nâng quốc vương lên bảo tọa tại trung tâm đại điện, trong mắt mọi người đều hiện lên thần sắc không thể tin được, đặc biệt là những người đã từng chứng kiến qua thần uy của vị lão quốc vương này lại càng khó có thể tiếp thu. Một vị kiếm thánh tung hoàng thiên hạ trước kia lại thúc thủ vô sách trước bệnh tật như thế này hay sao?

- Khái khái…

Kiếm thanh ho nhẹ hai tiếng, hai mí mắt suy yếu dần dần nhấc lên, cũng không mở miệng nói chuyện, một gã nửa thú nhân thân mặc một bộ y phục màu hồng đứng bên cạnh hắn nói:

- Các vị ở đây vô luận là ai, chỉ cần có thể làm cho bệnh tình của quốc vương giảm bớt, bốn kiện phách phẩm cuối cùng sẽ là của người đó, lại có thể đưa ra một yêu cầu, chúng ta tuyệt đối cố gắng hết sức để thỏa mãn các ngươi.

Đúng lúc này một gã chiến sĩ nửa thú nhân bối rối chạy vào, quỳ gối trước bảo điện, cúi đầu nói:

- Quốc vương bệ hạ, không ổn rồi.

Nửa thú nhân mặc hồng y đứng bên trái quốc vương nhướng mày:

- Chuyện gì? Đứng lên nói, không được hoang mang rối loạn khẩn trương như vậy.

Thế nhưng thần sắc của gã chiến sĩ nửa thú nhân vẫn khẩn trương như cũ, khi đứng lên có chút lảo đảo, thiếu chút nữa lại quỳ xuống.

- Mấy vị cao thủ tam đại thú tộc cùng tụ tập một chỗ, nói muốn đến vì quốc vương bệ hạ chữa bệnh.

Nửa thú nhân mặc hồng y lạnh lùng cười nói:

- Không cần, bảo bọn họ quay trở về đi!

- Hắn…Bọn họ đã xông vào đây rồi.

Chiên sĩ nửa thú nhân uể oải nói.

- Lớn mật, trọng địa hoàng cung có thể mạnh mẽ xông vào hay sao? Lập tức phái hoàng vệ quân ra đuổi bọn chúng đi!

Nửa thú nhân mặc hồng y cả giận nói.

- Ha ha ha, chúng ta chỉ là có lòng tốt, vị thống lĩnh này vì sao lại cản chúng ta kia chứ!

Cùng mới một tràng cười to, một gã thú nhân thân hình cao lớn lực lưỡng, hình dạng xấu xí, chính là ngưu đầu nhân. Hai chiếc sùng cong cong đỉnh đầu dài tới hơn một thước. Nguồn:

- Bất tử tát mãn Phỉ Đặc Lâm!

Tân Ba cả kinh nói. Lâm Khiếu Đường đứng một bên buồn cười nhìn kẻ mới đến. Người này thực sự là giống ngưu ma vương vô cùng, thậm chí còn xấu hơn một chút, bất quá trên người gã ngưu đầu nhân này tản ra nguyên khí lực vô cùng kinh khủng, chí ít cũng là cường giả linh hồn giai.

Nửa thú nhân mặc hồng ý chính là tổng thống lĩnh cuồng thú quân đoàn Na La. Nhìn chằm chằm vào ngưu đầu nhân bất tử tát mãn Phỉ Đặc Lâm, trên mặt Na La hơi hiện lên nét kinh hãi, trầm giọng nói:

- Ngươi tới nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ Bất Tử Tát Mãn ngươi cũng biết đến trị liệu thuật hay sao chứ?

- Bất Tử Tát Mãn thì không thể biết thuật trị liệu hay sao? Na La thống lĩnh ngài quả thực là quá vô tri rồi. Huống hồ chả lẽ ta không thể đến thăm hỏi bệnh tình quốc vương bệ hạ kính yêu của chúng ta?

Phỉ Đặc Lâm tuyệt đối không ngu xuẩn giống như bộ dáng ngưu đầu nhân của hắn. Trong ngữ điệu thô lỗ mang theo nét quái dị hỏi lại.

- Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết đến lễ nghi muốn tiếp kiến quốc vương thì cần phải có sự phê chuẩn của ngài hay sao? Ngày hôm nay quốc vương không rảnh, trước tiên mời ngài về đi, hôm khác nếu có thời gian thì người sẽ triệu kiến ngươi.

Na La khoan dung nói.

Xích…, hai cỗ nhiệt khí từ trong lỗ mũi trâu của Phỉ Đặc Lâm mạnh mẽ phun ra ngoài, tiếng nói thô lỗ:

- Lão tử đã tới, Na La thống lĩnh muốn cản trở lão tử, vậy thì phải xem ngươi có bổn sự đó hay không đã.

Cao nhân lần này đến khám chữa bệnh không ít, chí ít cũng có bốn người đạt tới tu vi linh hồn giai, bất quá không phải thuộc về thú tộc, hai gã nhân tộc, một gã tinh linh tộc, còn có một người nhìn không ra thuộc về bộ tộc nào, hình dạng bên ngoài so với nhân tộc không khác nhau là mấy, thế nhưng khí tức ba động trên người rõ ràng không giống nhân tộc.

Cho dù là ở đây không ít cao nhân, thế nhưng không hề có người nào chen lời vào, không một ai muốn đắc tội với một gã bất tử tát mãn linh hồn giai, huống hồ những chuyện này chính là chuyên nhà La Sát quốc của người ta, thực sự không đến phiên ngoại nhân quản.

- Na La thống lĩnh, cho dù không chào đón thì ngươi cũng không nên ngăn cản chúng ta mới đúng!

Phía sau Phỉ Đặc Lâm có một vị nam tử tóc vàng anh tuấn đi ra, vóc người so với gã ngưu đầu nhân kia nhỏ hơn một chút, thế nhưng về phương diện khí tức lại mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa hình tượng tuyệt đối không giống một vị thú nhân tộc, càng giống một kỹ sĩ u nhã nhân tộc hơn, trên người mặc một bộ hoàng kim tỏa giáp.

Hoàng kim sư tộc đệ nhất cao thủ, kim sư chiến thần Áo Cổ Tư Đô, một linh hồn chiến sư vĩ đại.

Đông…đông…

Mặt đất đột nhiên vô cớ rung động, cánh cửa chính to lớn trung ương đại điện giống như là có thứ gì đó che kín, toàn bộ đại điện nhất thời tối sầm lại.

- Na La tiểu tử, vài ngày không gặp khẩu khí của ngươi càng dần càng lớn nha, nói cái gì đều là gà con nói, lão tử nghe xong rất không thoải mái a!

Một đạo âm thanh cực kỳ trầm thấp thô lỗ từ bên ngoài truyền vào.

Sau đó, một vị so với ngưu đầu nhân còn to lớn hơn rất nhiều từ bên ngoài đạp những bước cực kỳ nặng nề đi đến, chính là bỉ mông nhất tộc đệ nhất dũng sĩ, Mạt Long, linh hồn giai bỉ mông cự thú, đã từng dùng lực lượng một người ngăn cản năm trăm thiết kỵ nhân tộc, giết chết toàn bộ đồng thời không làm mất đến một cọng lông của bản thân.

Tổng nhân số của bỉ mông nhất tộc chỉ có hơn một nghìn người, thế nhưng bọn họ chính là bạo lực quý tộc của thú nhân không cần phải tranh luận, cường hãn đến thái quá chính là vốn trời sinh của bọn họ, hầu như có thể so sánh với cự long tộc, đối với ma pháp cơ bản hoàn toàn miễn dịch, coi như là long ngữ ma pháp đối với bọn họ cũng giảm uy lực đi rất nhiều, vật lí công kích bình thường không hề có hiệu quả, chỉ có những đòn vật lý công kích cực lỳ cường đại mới có thể tạo nên thương tổn đối với thân thể cứng rắn như sắt thép của bọn họ.

Ba vị thú nhân tộc này, thêm vị kiếm thánh ốm yếu đang ngồi trên bảo tọa, đệ nhất cao thủ của thú nhân tứ đại chủng tộc cơ bản đã góp mặt đầy đủ, chỉ còn lại hai vị tiên tri hồ tộc vẫn chưa thấy tới mà thôi.

Không khí tại từng khu vực trong trung ương đại điện có vẻ như rất quỷ dị, ngưu đầu nhân, hoàng kim sư tộc và bỉ mông cự thú cùng nhau đến đây hiển nhiên không phải là trùng hợp, chắc chắn có dự mưu từ trước. Những người khác mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, thậm chí còn dự cảm nơi này sắp sửa biến thành một chiến trường.

Lâm Khiếu Đường thầm mắng đến nở hoa. Thật vất vả mới có cơ hội kiếm được linh hồn hạng liên thì một gã ngưu đầu, một con sư tử ngu ngốc xấu xỉ, lại thêm một đại gia hỏa đến quấy rối, thực sự là quá xui xẻo.

- Ba người các ngươi có ý tứ gì đây?

Na La thần sắc ngưng trọng hỏi, kiếm thánh ngồi trên bảo tọa lại một lần nữa không nhịn được ho khan vài tiếng, đối với chuyện bất kính sảy ra trước mắt tỏ rõ bộ dáng không có biện pháp nào.

- Không phải ta vừa mới nói rồi hay sao, chúng ta đến đây là để thăm quốc vương bệ hạ tôn kính của chúng ta, trí nhớ của Na La thống lĩnh kém quá, giống như một con lợn vậy.

Phỉ Đặc Lâm cười nhạo nói.

Trong đại điện chí ít cũng có gần mười vương tử điện hạ, chỉ là bọn họ đứng trước mặt tam đại cao thủ thú nhân tộc, ngay cả rắm cũng không phóng đến một cái, dáng dấp bệ vệ oai phong trước đó sớm đã biến mất không còn một mảnh.

- Hôm nay quốc vương chẩn bệnh, cần an tĩnh, mời các ngươi đi ra ngoài.

Na La mặc dù đang cản người, thế nhưng khẩu khí lại mềm đi không ít.

- Đã tới nhiều người đến như vậy, thêm ba người chúng ta, sợ là không gây thêm bao nhiêu phiền nhiễu đâu a, chúng ta chỉ là lo lắng có người âm thầm phá rối ám hại quốc vương nên đến đây giám thị, các ngươi cứ coi như chúng ta không tồn tại là được rồi.

Phỉ Đặc Lâm mặt dày nói.

Bồng…, trên người hoàng kim sư tộc Áo Cổ Tư đột nhiên bộc phát một trận khí tức cường liệt, mái tóc dài trên đầu phiêt động dữ dội, rõ ràng hắn đang thị uy.

Na La còn đang định nói cái gì đó thấy vậy lập tức ngậm miệng lại, giận giữ nhìn ba thú thú nhân siêu cấp cao thủ trước mặt, thế nhưng một điểm biện pháp cũng không có.

- Nếu đã tới, vậy thì cứ cho bọn chúng ngồi xuống đi, thân thể của Khăn Long rất lớn, làm che cả ánh sáng, để cho hắn ngồi vào trong góc.

Quốc vương vẫn không mở miệng rốt cuộc cũng nói nhẹ mấy câu, thanh âm tuy nhỏ thế nhưng mọi người trong đại điện đều nghe được rõ ràng.

- Ta muốn ngồi chỗ này!

Khăn Long rống lớn một tiếng, ngay tại chỗ ngồi xếp bằng, hiển nhiên không dụ định cho quốc vương chút mặt mũi nào.

Ngưu đầu nhân và hoang kim sư tộc cũng ngồi ngay tại chỗ, ba người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào bị kiếm thánh gần như đã hết hơi. Bọn họ dự định quan sát tìm kiếm cơ hội, thế nhưng trong mắt lại không thể che giấu hết được nét sợ hãi rất nhỏ, tuy vậy vẫn không thể tránh được con mắt tin tường của Lm Khiếu Đường. Trong lòng hắn âm thầm cười, rõ ràng bọn hắn muốn đến đây phá đám lại không dám hành động, muốn thử thế nhưng lại ngần ngại, thực sự là một đám có làm ra vẻ khí thế mà thôi.

- Khăn Long đại nhân, thỉnh ngài ngồi sang bên này.

Một gã nửa thú nhân nhỏ bé mang theo một cái ghế đứng một bên nói.

Khăn Long phát hỏa, tiện tay tát một cái.

- Ngươi con mé nó điếc a?

Cái tát này thoạt nhìn thì có vẻ như rất nhẹ, thế nhưng Bỉ Mông trời sinh thần lực vô cùng, tên thú nhân coi như là cao lơn đối với đồng tộc nhưng lại quá nhỏ bé đối với bỉ mông bay thẳng ra ngoài, hướng về một thạch trụ trung tâm đại điện.

Mắt thấy gã chiến si nửa thú nhân đáng thương sắp va vào thạch trụ mà chết, đột nhiên một cỗ nguyên khí dâng trào kéo ra tạo thành màn kình khí nhu hòa bao bọc lấy gã chiến sĩ nửa thú nhân, quốc vương không biết từ khi nào đã xuất hiện phái sau hắn, nhẹ nhàng đỡ hắn đặt xuống dưới đất.

Khăn Long nao nao, quốc vương gày giò trước đó đột nhiên dùng hai con mắt hữu thần nhìn hắn, quốc vương vẫn gầy gò như cũ, thế nhưng khí tức nguyên khí trên người quốc vương phát ra so với những năm trước không hề yếu hơn chút nào, thậm chí là càng mạnh hơn.

- Nếu như dám tự tiện ở trong trung ương đại điện đánh nhau thì phải chịu nghiêm phạt gì? Na La ngươi còn nhớ rõ hay không?

Quốc vương âm u nói, đôi con mắt khàn khàn vẫn quan sát thật kỹ Khăn Long cho dù ngồi xuống cũng có hơn hai thước cao.

Na La lập tức trả lời:

- Tại đại điện trung ương ẩu đả, sẽ bị sử phạt năm mươi roi lớn và ba trăm tử kim tệ phạt tiền.

- A!

Quốc vương đáp nhẹ một tiếng nói:

- Niệm tình Khăn Long ngươi có công với quốc gia, có thể miễn hình phạt đánh, chỉ phạt ngươi một nghìn kim tệ mà thôi.

Khăn Long mạnh mẽ đứng dậy, giận giữ trừng mắt nhìn quốc vương ốm yếu, đôi bàn tay to đưa ra rồi lại rút về, trong đầu không ngừng đấu tranh tư tưởng, không biết có nên xuất thủ hay không.

- Ngươi nên ngồi xuống đi, ngươi đứng lên thực sự rất che ánh sánh!

Trên tay của quốc vương hiện lên một thanh cự kiếm màu tránh hiển hóa từ nguyên lực, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai của Khăn Long.

Khăn Long muốn chống lại, thế nhưng trên vai lai truyền đến lực lượng cực lớn làm cho hắn căn bản không thể nào phản kháng nổi, chỉ có thể chốc đỡ thêm một lúc nữa, thân thể to lớn liền thoải mái ngồi xuống, các vương tử đứng bốn phía vốn biểu tình uể oải ảm đạm nhất thời rung mạnh, lập tức cảm thấy uy phong hơn không ít.

Hoàng kim sư tử và ngưu đầu nhân ngồi một bên cảm thấy vô cùng kinh hãi, vốn dự định đến phá đám, gây rối lúc đầu hiện tại biến mất không còn.

Quốc vương hơi hơi lắc đầu, nhìn cơ thể đang không ngừng co rúm lại, thở dài nói:

- Hài tử ngươi tính tình thực sự quá hỏa bạo a, sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ bị tính tình này hại chết.

Quốc vương vừa nói vừa bước đi trở lại chỗ ngồi, đem toàn bộ tấm lưng nhỏ bé hoàn toàn không chút đề phòng trước mặt ba siêu cấp cao thủ thú nhân tộc, chỉ là trên người đang có khí tức ba động nguyên lực vô cùng mạnh mẽ, quanh thân tỏa ra uy áp vô thượng, toàn bộ đai điện tựa hồ như bắt đầu rung động run rẩy.

Khí tức trên người quốc vương đã đè ép toàn bộ khí tức của mọi người biến mất không thấy, Lâm Khiếu Đường thầm giật mình, đây là thực lực của cao thủ cấp bậc địa vương giai hay sao? Khí tức kinh khủng của ba gã cao thủ thú nhân tộc vừa rồi thoáng cái bị bao phủ, phải biết rằng ba gã này chính là cao thủ siêu cấp linh hồn giai nha.

- Ngọn lửa phẫn nộ hãy bốc cháy lên, nọ diễm chi quang!

Phỉ Đặc Lâm đột nhiên ngâm xướng.

Mọi người xung quanh hầu như vô ý thức đều lùi lại tới sát tận vách tường đại điện, mấy vương tử lập tức có người đứng ra che chắn bảo vệ, chỉ có một mình Tân Ba hoàn toàn ngây ngốc đứng một chỗ, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn ra ngoài, cũng may có Lâm Khiếu Đường nhanh tay lẹ mắt bắn được hắn kéo lại, lôi đến khu vực an toàn.

Thân thể to lớn của Khăn Long tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, con mắt mở lớn của hắn đột nhiên trở lên dữ tợn, một cỗ thù hận mãnh liệt bộc phát mạnh mẽ, hét lớn một tiếng rồi nhằm về phía quốc vương đã ngồi trở lại bảo tọa.

Mỗi một bước đạp đất của Khăn Long, cho dù là những tảng đá cứng rắn nơi đại điện cũng tạc lên những hố to, thân thể chí ít cũng có ba bốn tấn giống như đầu tàu đâm thẳng về hướng quốc vương gầy yếu.

Thân thể to lớn không hề ảnh hưởng đến tốc độ và sự mẫn tiệp của hắn, tăng thêm nộ khí làm cho tốc độ vốn đã cực nhanh của hắn tạo thành những đạo tàn ảnh, tốc độ này thực sự là quá nhanh.

Khi đến gần quốc vương chu vi bán kính một trượng, thiết quyền thật lớn của Khăn Long giống như sấm sét đấm thẳng về hướng quốc vương, bốn phía đại điện một mảnh kinh hô, lực lượng của một quyền này có thể đấm bay một ngọn núi nhỏ thành đất bằng.

Phanh…

Cự quyền giống như đạn pháo đạp vào những bậc thang, đá vụn bay tán loạn xung quanh, bậc thang nhất thời bị đấm tan.

Quốc vương gần đó trong nháy mắt đột nhiên lóe lên, biến mất khỏi chỗ cũ bởi vậy Khăn Long đã đánh vào khoảng không, Phỉ Đặc Lâm cả kinh nói:

- Tật phong bộ, Khăn Long cẩn thận.

Vừa dứt lời, ba…,tiếng nổ thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt to lớn của Khăn Long bị một cái tát thật mạnh, thân thể khổng lồ bay ra xa mấy trượng, va đổ một cây cột trụ có đường kính vượt qua năm thước mới tại trung ương đại điện mới có thể dừng thân thể lại.

Khăn Long từ đống đã vụn mạnh mẽ đứng lên, trên mặt đã có khối sưng thật lớn, khiếp đảm nhìn quốc vương với thân hình nhỏ gầy, nộ khí trong người nhanh chóng rút lui không còn một mảnh.

Trong lòng Phỉ Đặc Lâm lại thầm mắng to quá nhát gan, đối mặt với hoàng kim sư tử Áo Cổ Tư Đô trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời khởi động công kích về quốc vương.

Chỉ là khi hai người mới động đậy hai bước, hai thanh trường kiếm huyễn ảnh đã gác lên trên cổ bọn họ, quốc vương chỉ còn da bọc xương không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau bọn họ.

Phỉ Đặc Lâm và Áo Cổ Tư Đô đều gầm lớn một tiếng chuẩn bị biến thân cấp một, thân thể của Khăn Long cũng đã bắt đầu xuất hiện sự biến hóa, thú nhân linh hồn giai có thể tiến hành ba lần biến thân.

- Các ngươi thực sự muốn chết hay sao?

Thanh âm quốc vương lạnh lẽo nặng nề vang lên.

Ba vị thú nhân cao thủ đồng thời cứng người lại, trong sự do dự không quyết, dần dần biến trở lại nguyên hình, ba người đồng thời quỳ xuống một gối, cùng lên tiếng nói:

- Thỉnh quốc vương bệ hạ tha thứ.

Thanh kiếm huyễn ảnh trên cổ Phỉ Đặc Lâm và Áo Cổ Tư Đô trong nháy mắt biến mất, thanh âm của quốc vương lại nhàn nhạt vang lên:

- Trước khi ta chết, tốt nhất là các ngươi không nên có bất cứ dị tâm nào, bằng không cho dù ta liều mạng nhất định phải làm cho ba người các ngươi không chết cũng trọng thương, nhưng vì tương lại của toàn bộ thú nhân tộc ta thực sự không muốn như vậy.

- Tạ ơn quốc vương bệ hạ không giết!

Ba người lại cùng thời gian nói, chỉ là hung quang trong mắt không hề giảm đi một chút nào, dưới áp lực to lớn của quốc vương bệ hạ bọn họ chỉ đành tạm thời khom lưng mà thôi.

- Đứng lên đi!

Quốc vương thở dài nói.

Ba vị thú nhân chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua nhau, trao đổi ánh mắt, Phỉ Đặc Lâm nói đầu tiên:

- Quốc vương bệ hạ, Phỉ Đặc Lâm còn có việc cần phải làm, cáo từ!

- Chúc quốc vương bệ hạ sớm ngày bình phục!

Áo Cổ Tư Đô cũng nói ra một cầu rồi theo chân bước đi, Khăn Long chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Khi ba người đã đi xa, khí tức quanh thân quốc vương biến mất, hầu như đứng thẳng lên cũng không được, Na La nhanh chóng bước lên đỡ lấy quốc vương.

Phốc…, quốc vương mạnh mẽ thở ra một hơi, thiếu chút nữa không thể phun khí ra, suy yếu nói:

- Ta thực sự già quá rồi, ngay cả chút bệnh da lông này cũng không thể chống lại được.

Nói xong liền ngất đi.

Con mắt của Na La có chút ướt át, hắn biết rất rõ, nếu như không có vị quốc vương này thì nửa thú nhân đã bị đuổi ra khỏi hoàng cung, từ quyền lực đỉnh cao bị đẩy xuống thấp nhất, lúc này bất chấp mọi thứ, khuôn mặt thất thanh nói:

- Các ngươi nhanh tới cứu quốc vương đi!

Đám người ngoại tộc vẫn một mực đứng một bên nhìn nội chiến của thú nhân tộc, sau đó đối mặt nhìn nhau, trong đó có hai người tiến lên giúp quốc vương vận chuyển nguyên lực, có một gã mục sư nhân tộc lại giúp quốc vương thi triển khôi phục thuật.

Chỉ chốc lát đã có bốn năm người của các chức nghiệp khác nhau đã lộ rõ vẻ ngoài khả năng, nửa ngày trôi qua, quốc vương không hề có dấu hiệu nào chuyển biến tốt đẹp, quầng mắt vẫn đóng chặt càng lúc càng khó coi, thậm chí còn có chút chuyển thành màu đen, thoạt nhìn giống như là bị trúng độc vậy.

Na La không thể nhịn được nữa.

- Được rồi, các ngươi muốn làm cho người đang sống biến thành người chết hay sao? Mấy người các ngươi có thể xuống dưới lĩnh thưởng, những trị liệu sư nào chưa xuất thủ thì từng người lên khám một.

Trong đại điện, người chưa xuất thủ chỉ còn có bốn gã cao thủ linh hồn giai và Lâm Khiếu Đường mà thôi, những vương tử nhìn thấy trị liệu sư mình mang đến không thể cứu trị thành công đều có vẻ như thất vọng rất nhiều. Lúc này chỉ còn có đại vương tử, nhị vương tử và Tân Ba thập cửu vương tử mà thôi. Đứng phía sau đại vương tử và nhị vương tử đều là hai siêu cấp cao thủ linh hồn giai, còn phía sau Tân Ba thì chỉ có một vị kiếm sĩ cô linh đơn bạc tuổi còn rất trẻ và một thanh cự kiếm thật lớn đeo sau lưng.

- Tôn kinh Bì Da La mục sư, người đến trước hay ta trước?

Một lão giả khô gầy mặc áo bào ma pháp sư màu đen đứng phía sau đại vương tử xin ý kiến hỏi.

Bì Da La chính là một trong tam đại mục sư linh hồn giai của Lai Đặc giáo hội, lần này tới đây, mục đích hoàn toàn là vì trấn thiên giới, một gã mục sư cao cấp nếu như có được loại giới chỉ này khì khác nào một quân đoàn chiếm được sự gia tăng hỗ trợ gấp ba lần, không thể nghi ngờ đây chính là một chuyện phi thường có lợi.

Bì Da La hèn mọn nhìn thoáng qua lão giả khô gầy, tựa hồ như đối với hắn rất có thành kiến, thậm chí là có chút chán ghét, lão giả khô gầy chính là vong linh ma pháp sư linh hồn giai của Đạt Khắc giáo hội, mục sư và vong linh ma pháp sư trời sinh đã là thủy hỏa bất dung.

Bì Da La đi tới bên người quốc vương, quanh thân hiện lên một màn quang vựng màu trắng, lão giả khô gầy vừa mời định tiến lên nhìn thấy màn ánh sáng trước mắt tức thì hơi hơi lui lại, dần dần chìm vào trong một góc tối gần đó, chỉ còn đôi con mắt màu lam quỷ dị nhìn kiếm thánh quốc vương vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

- Thần thánh chúc phúc hồi xuân khôi phục thuật!

Bì Da La khẽ ngâm lên, toàn bộ thân thể giống như một vầng thái dương thu nhỏ tản ra quang mang chói mắt, quốc vương cũng bị bao phủ vào bên trong, ánh sáng cường liệt đã đem hai người hoàn toàn che lấp, ngoại trừ ánh sáng chói mắt không còn nhìn thấy cái gì nữa.

Gạch đá bốn phía vừa mới bị hủy hoại đột nhiên giống như là chiếu phim quay ngược trở lại chỗ cũ, tất cả mọi chỗ vừa bị hủy hoại dĩ nhiên dần dần hồi phục như cũ.

Những người ở đây kinh ngạc không gì sánh được, đây chính là uy lực của mục sư cấp linh hồn giai hay sao?

Lâm Khiếu Đường cũng không tránh khỏi giật mình kinh ngạc, người này so với những thảo nguyên vu sư còn muốn biến thái hơn rất nhiều, cư nhiên ngay cả vật chết cũng có thể khôi phục được diện mạo ban đầu, thế nhưng làm như vậy không phải là càng làm cho những tế bào gây bệnh trong người quốc vương càng dần càng nhiều hơn hay sao chứ?

Chỉ có lão giả khô gầy lẩm bẩm trong bóng tối âm u:

- Một tên không có đầu óc, ngươi muốn giết chết kiếm thánh à?

- Dừng tay?

Lâm Khiếu Đường quát to một tiếng, làm cho tất cả mọi người càng hoảng sợ.

Bì Da La hiển nhiên không hề có ý tứ thu tay lại, Lâm Khiếu Đương hơi co ngón tay bắn ra, Bì Da La mục sư chỉ cảm thấy có cỗ kình lực đẩy bật hắn ra ngoài. Khi hắn ly khai khỏi thân thể của quốc vương, quốc vương nhất thời phun ra một ngụm máu lớn, sinh mệnh đã vô cùng yếu ớt lại có dấu hiệu càng thêm hư vô…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio