Biên tập – Đặng Trà My
Lúc Khương Dịch nói chuyện còn hơi niết tay cô, Trì Yên vừa cho miếng quýt cuối cùng vào miệng, vừa nói: “Ngọt.”
Tuy chẳng phải là loại quả gì cao quý lắm nhưng quả thật vẫn ngon.
Vị chua ngọt, mọng nước.
“Em lột cho anh một quả.” Trì Yên nói xong liền lấy thêm một quả nữa, đầu ngón tay bấm nhẹ, gọn gàng bóc hết vỏ quýt, cô tách ra rồi đưa tới.
Khương Dịch vẫn giữ nguyên tư thế tựa lưng vào sô pha, mang dáng vẻ tùy tiện và biếng nhác khó nói nên lời, anh đưa tay nới lỏng cà – vạt, nhưng lại không hề có động tác gì khác.
Trì Yên thu tay lại, cúi đầu gỡ nốt xơ quýt ra, dáng vẻ ngoan ngoãn, dưới ánh đèn tôn lên lại trông càng xinh đẹp dịu hiền.
Cô làm rất nhanh, chỉ hơn mười giây đã xong, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Khương Dịch, anh có ăn không đây?”
Ngón tay của cô hồng hồng, móng được vỏ quýt lau sạch nên trông qua như thể một viên ngọc đẹp vậy.
Khương Dịch giật mình, khóe mắt và khóe môi đều hơi cong lên, “Em đút cho anh.”
Đút miếng quýt thôi mà, dù sao trong phòng khách cũng chẳng có ai, Trì Yên cũng không thấy xấu hổ, cô hơi dịch ra sau, đưa múi quýt tới bên miệng anh.
Đợi Khương Dịch há miệng, cô đút múi quýt kia vào, đang định rụt tay lại thì chợt ngón trỏ bị anh cắn nhẹ một cái.
Khương Dịch rất biết chừng mực, không để cô rút tay ra ngoài nhưng cũng chẳng đến nỗi khiến cô thấy đau.
Cảm xúc trên đầu ngón tay hết sức rõ ràng, thậm chí cô còn cảm nhận được đầu lưỡi của anh khẽ đảo qua ngón tay cô, lần nào cũng mang theo sự hấp dẫn chạy thẳng vào tim.
Trì Yên như có dòng điện chạy qua người, nhưng chỉ ba giây thôi là Khương Dịch đã buông tay cô ra rồi ăn hết múi quýt kia.
Ma xui quỷ khiến sao mà Trì Yên lại hỏi tiếp: “Ăn nữa không?”
Đúng thật sự là ma xui quỷ khiến mà, vừa hỏi xong cô đã hối hận rồi.
Trì Yên chỉ hận không thể nuốt lại lời này, cô bấm bấm đầu ngón tay, lại nghe Khương Dịch nhẹ nhàng thở ra một chữ, đến là phối hợp: “Ăn.”
Trì Yên: “…”
Cô chỉ đành đứng dậy, định lấy quýt vừa rồi thuận tay đặt lên đĩa, thế nhưng tay còn chưa chạm quýt đã bị anh nắm lấy kéo về.
Trì Yên bị anh đè lên ghế sa lon, cổ tay bị anh nắm chặt, vì không có đà nên chẳng tài nào cử động nổi.
Khương Dịch cũng không để cho cô có thời gian phản ứng đã cúi đầu hôn, lưỡi hai người quấn lấy nhau mang theo mùi quýt tươi mát, khó mà phân định được là của ai.
Nụ hôn của anh hơi gấp gáp, như thế đã đè nén rất lâu rồi vậy.
Người Trì Yên không thoải mái lắm nên hơi giật giật, hai chân đã bị anh dùng đấu gối đè lại, Khương Dịch hôn dọc theo khóe môi cô, lan sang bên má, hôn lên tai rồi mở miệng, giọng còn khàn hơn lúc nãy: “Ăn em.”
Chẳng biết có phải hôm nay cái người này uống nhầm thuốc không nữa, Trì Yên nghiêng đầu, cố gắng ổn định hơi thở: “Đang ở phòng khách nhà anh đấy…”
Cô thậm chí còn ngờ rằng vì Khương Dịch tiếp xúc với loại người như Lục Cận Thanh trong thời gian dài nên cứ cách hai ba ngày mới nảy ra cái chuyện này trong đầu.
Trì Yên đẩy anh, “Cứ thế này mà bị mẹ với em gái anh trông thấy thì…”
Sẽ không hay đâu.
Còn chưa nói xong thì dưới cổ đã hơi lạnh, cô rũ mắt xuống liền trông thấy ngón tay anh đang lướt qua đó, cởi từng nút áo sơ mi của cô ra.
Trì Yên khoác một chiếc áo màu xanh da trời, trong mặc áo sơ mi lụa trắng như tuyết, lúc cởi đến nút áo thứ tư, gió điều hòa mới từ từ phả vào da thịt ở phần cổ lộ ra của cô.
Chỉ hơn phút trước thôi, cô vẫn còn hứng chí thưởng thức cảnh Khương Du Sở phát khóc chạy lên tầng.
Đến lúc này thì người sắp khóc lại thành cô rồi.
Trì Yên thở sâu một hơi, giơ tay lên đè chặt bàn tay vẫn đang đi xuống của anh, “Lên tầng đi…”
Dù gì phòng khách cũng coi như là nơi công cộng.
Nhỡ như Thẩm Văn Hinh và Khương Du Sở xuống không phát ra tiếng động thì… Trì Yên không dám nghĩ nữa.
Quả nhiên động tác của Khương Dịch dừng lại, mắt anh sáng lập lòe, chợt ngừng lại ngồi thẳng dậy cạnh cô.
Vì anh như thế nên ngược lại Trì Yên không phản ứng kịp.
Khương Dịch này đúng là giỏi, nói làm là làm, nói ngừng là ngừng luôn được.
Cô cúc từng nút áo sơ mi lại, vừa đứng lên đã bị Khương Dịch ôm ngồi xuống đùi, tay anh đặt lên eo cô đến là quy củ, cằm gác lên vai cô, Trì Yên vốn không nhìn được mặt anh, bèn vô thức đưa tay đẩy anh ra.
“Ngoan, để anh ôm một lát.”
Giọng anh vẫn trầm thấp bên tai, lúc này lại có vẻ mệt mỏi khó mà nghe ra được.
Trước khi anh về nước rất bận, sau khi về cũng vẫn bận rộn như thế.
Mấy hôm nay, lúc Trì Yên đã ngủ được một giấc rồi mà Khương Dịch vẫn còn phải xử lí công việc.
Trì Yên mím môi, không lộn xộn nữa mà ngoan ngoãn để kệ anh ôm.
Khương Dịch nhắm hai mắt lại, vất vả lắm mới đè được ngọn lửa bùng lên dưới bụng, chỉ nghe Trì Yên khẽ hỏi: “Khương Dịch, vụ hot search của em và Lục Chi Nhiên là do anh ém xuống à?”
Lúc Trì Yên gọi tên anh, âm cuối nghe tinh tế, hệt như chú mèo con đưa móng cào vào lòng anh, Khương Dịch ừ một tiếng, “Bị bố anh thấy thì không hay lắm.”
Chẳng trách mấy hôm trước không quản lí, mãi đến hôm nay mới ém lại.
“Em và Lục Chi Nhiên không có gì cả, chỉ vô tình gặp nhau thôi.”
Hiếm ghê, còn biết giải thích với anh nữa cơ đấy.
Khương Dịch hơi cong môi, ừ một tiếng thản nhiên, nghe như tiếng hừ mũi: “Ừ.”
Trì Yên cảm thấy Khương Dịch phản ứng như thế không giống như tin cô lắm.
Cô nghĩ ngợi, lại nói thêm: “Không có gì thật đấy.”
“Anh biết.”
Trì Yên cũng không nói gì nữa.
Khoảng mấy phút sau, cô cảm nhận được bàn tay ôm cô siết chặt một chút, anh nghiêng đầu, vẫn tựa vai cô, đôi môi mỏng lại khẽ hôn lên tai cô: “Làm sao bây giờ…”
“Cái gì làm sao cơ?”
“Vẫn còn muốn em.”
Trì Yên: “…”
Khương Dịch vừa nói xong, tay phải đã luồn vào áo khoác của cô, vạt áo sơ mi vốn đang sơ vin trong quần, lúc này cũng bị anh dễ dàng kéo ra.
Tay anh luồn vào, nhéo nhẹ một cái trên lưng cô, Trì Yên liền rụt người một cái.
Lưỡi Khương Dịch chống trên răng cô, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú và hiểu thấu, eo Trì Yên rất mềm, một tay anh đã dễ dàng giữ chặt.
Tay anh lại tiếp tục trườn xuống, vừa tháo cài áo lót của Trì Yên ra thì trước cửa bỗng có tiếng vang nhỏ.
Trì Yên không chú ý, nhưng Khương Dịch lại nghe thấy.
Anh chau mày, tay rút ra khỏi áo của Trì Yên, sau đó nhanh chóng kéo áo khoác của cô lên rồi thả cô xuống ghế salon.
Một giây sau, cửa bị mở ra.
Lúc này Trì Yên mới bừng tỉnh, vô thức nhìn sang, vừa nhìn liền hoảng hốt đễn nỗi ngưng thở mất một nhịp.
Khương Văn Đào về trước một ngày.
Ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị cái gì.
Vệt ửng đỏ trên mặt Trì Yên vẫn chưa tan, bị Khương Văn Đào nhìn thoáng qua, suýt sặc nước miếng của chính mình.
Vẻ mặt Khương Dịch vẫn dửng dưng, kéo Trì Yên đứng dậy: “Bố.”
“Đừng gọi tôi là bố!”
Ông không có đứa con thế này.
Dám tới cục dân chính kết hôn sau lưng ông.
Giọng của Khương Văn Đào không khống chế được, đánh động cả Khương Du Sở trên tầng xuống, hiển nhiên Khương Du Sở cũng không ngờ hôm nay ông về, sửng sốt mấy giây mới vịn cầu thang nói: “Bố, sao hôm nay bố… đã về rồi?”
Khương Văn Đào không để ý tới Khương Du Sở, trước khi ông lên máy bay mới nghe Thẩm Văn Hinh gọi tới nói chuyện này, ông nén lửa giận không biết trút lên ai, nhưng lúc này vẫn phải kiềm chế trước mặt Trì Yên: “Khương Dịch, anh theo tôi lên tầng!”
Trì Yên cảm thấy hơi sai, nhưng lại không nghĩ ra được là sai chỗ nào.
Mắt cô hơi nhảy mấy cái, vô thức tóm lấy tay Khương Dịch.
“Ngoan, chờ anh dưới này.”
Khương Dịch rút tay về, theo Khương Văn Đào lên tầng.
Cửa thư phòng nhanh chóng thì đóng “sầm” một tiếng.
Trì Yên và Khương Du Sở đồng thời run nhẹ một cái.
Một lúc sau, Trì Yên nghe Khương Du Sở nói hai chữ.
“Tèo rồi.”
Giọng cô ấy không lớn, nhưng Trì Yên vẫn nghe ra được sự lo lắng và sợ hãi trong đó.
Không thể nói Trì Yên thích cô em gái chồng này, cũng không thể nói là ghét được, nhưng chắc chắn Khương Du Sở biết chuyện hôm nay là gì, cô chau mày, không nhịn được mà hỏi: “Ai tèo?”
Dường như Khương Du Sở vẫn còn chưa hoàn hồn, bật thốt: “Anh trai tôi tèo rồi…”
“Ý gì?”
Khương Du Sở đã bừng tỉnh, nhưng cô ấy cũng biết không giấu được, lườm cô một cái mới nói: “Hôm qua cha tôi mới biết hai người kết hôn rồi.”
Tim Trì Yên như bị cái gì đó đập mạnh, nặng nề khiến cô không thở nổi.
Khương Du Sở lại không cho cô thời gian phản ứng lại, vịn lan can chạy lên tầng, vang lên mấy tiếng bình bịch lộn xộn.
Mí mắt trái và phải của Trì Yên đồng thời nảy lên, hơn nữa còn rất có tiết tấu, cô xiết chặt tay, mãi lâu sau mới rũ người ngồi xuống ghế.
Khương Du Sở giả vờ bê trà, đưa vào thư phòng của Khương Văn Đào một lần.
Lúc lề mề đang định đóng cửa, vừa khéo nghe thấy giọng nói tức giận của Khương Văn Đào: “Anh có nên lấy nó hay không, chẳng phải trong lòng anh cũng biết rõ hay sao?”
Dừng lại nửa giây, cơn giận mới tạm thời chuyển qua cô ấy: “Khương Du Sở, con đóng cửa lại cho bố!”
Tay Khương Du Sở run lên, lẩy bẩy đóng cửa lại.
Cô nàng không cam lòng, lại dán tai lên cửa nghe lén.
Nhưng hiệu quả cách âm của cái cửa này tốt quá, chẳng nghe nổi lấy một chữ.
Mãi hơn ’ sau, Khương Dịch mới mở cửa đi ra.
Khương Du Sở ho khan vài tiếng, giọng không khống chế được, hơi cao lên: “Anh… Bố ra tay với anh chưa?”
Khương Dịch liếc cô ấy một cái, không nói gì.
Khương Du Sở: “Anh…”
“Sớm làm rõ chuyện của anh đi,” Khương Dịch cau mày, vẻ mặt không tốt lắm, “Đừng để anh tự làm.”
Khương Du Sở không ngờ anh lại đột nhiên lôi chuyện này ra, cũng không dám chống đối anh, chỉ “À” một tiếng rồi không nói gì nữa, thấy anh không có gì lạ mới yên lòng, ngại ngùng đi về phòng mình.
Lúc Khương Dịch xuống tầng, Trì Yên vừa khéo liếc sang.
Mắt cô rất đẹp, còn có mấy phần quyến rũ, nhưng đặt trên khuôn mặt của cô thì lại trở nên thuần khiết hơn nhiều.
Bất ngờ là lại hài hòa.
Khương Dịch cong môi, “Mệt không?”
Trì Yên lắc đầu: “Cũng bình thường.”
“Anh quên hợp đồng ngày mai cần ở nhà rồi.”
Trì Yên hiểu ý anh, chắc là hôm nay không cần ở lại Giang Nam Nhất Phẩm rồi.
Cô đứng dậy, sau đó nghe Khương Dịch nói: “Biết lái xe không?”
“Em biết.”
Chắc là trông thấy mắt cô ánh vẻ kinh ngạc nên Khương Dịch mới giải thích: “Hôm nay hơi mệt.”
Hôm nay Khương Dịch mệt mỏi, Trì Yên có thể nhận ra.
Giọng Khương Du Sở vốn không lớn, nhưng vì trong biệt thự quá yên tĩnh nên Trì Yên nghe rất rõ những lời đó.
Trong lòng cô vẫn đang rối bời, lúc gặp đèn đỏ phanh hơi gấp, người đàn ông ngồi bên ghế phụ hơi đổ người về phía trước theo quán tính rồi lại đập lưng ra sau một cái.
Lúc đó, Trì Yên trông thấy anh chau mày lại, nghiêng đầu nhìn sang, giọng hơi khẽ: “Sao thế?”
Bàn tay nắm vô lăng của Trì Yên hơi run, cô nắm rất chặt, đèn chuyển màu xanh mới nói “Không có gì”, rồi khởi động xe.
Lúc về đến nhà đã là hơn chín giờ, cũng chẳng phải muộn lắm.
Trì Yên lái xe vào gara rồi cùng Khương Dịch trở về phòng.
Cô đi theo sau, cách anh hai bước, hít mấy hơi rồi mới dám nói: “Khương Dịch, anh cởi quần áo ra đi.”
Anh quay người lại, mày hơi nhướn lên, đôi mắt híp lại, giọng không lớn lắm nhưng hơi nặng nề áp bức: “Sao thế, muốn à?”
Trì Yên tự động bỏ qua những lời này của anh, như thể muốn kiểm nghiệm điều gì đó, không hề đổi sắc mặt mà nói lại một lần nữa: “Cởi quần áo ra đi!”