*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ăn trong thời gian ngắn cũng chẳng sao, nhưng nếu không có nước, bồ câu đưa thư sẽ sẽ nhanh chóng cảm thấy khó thở.
Cát vàng trải dài theo lỗ mũi chạy vào miệng, lông chim bị mặt trời thiêu đốt, gió mạnh thổi tới từng luồng sóng nhiệt, dường như cả thế giới biến thành một cái lồ ng khổng lồ.
Chẳng có chỗ nào để trốn.
Cuối cùng ở nơi hoang tàn vắng vẻ trước mắt xuất hiện một lùm cây khô héo.
Chim bồ câu sinh ra trong những khu chăn nuôi đã quen nhìn thấy cây cối hoa cỏ. Dù bầu trời có bị nhà cao tầng che khuất, nhưng chỉ cần bay lên thật cao, khắp nơi trong thành phố đều là màu xanh to nhỏ khác nhau.
Nó chưa bao giờ trông ngóng chút sắc xanh nhiều như giờ phút này.
Liệu chỗ ấy có nước hay không?
Bồ câu đưa thư không trực tiếp đáp luôn xuống, nó sợ còn có rắn cát.
Không có rắn cát, nhưng còn thứ khác, thậm chí nguy hiểm hơn!
Khi nó lượn quanh vài vòng nóng vội muốn đậu xuống, bỗng có một lùm cây động đậy, là một con chó rừng(*)!
(*) Chó rừng: Là tên gọi một số loài động vật thuộc chi Chó, thông thường được giới hạn trong ba loài: loài chó rừng lưng đen và chó rừng vằn hông của vùng cận Sahara và loài chó rừng lông vàng của lục địa Á-Âu.
Bồ câu đưa thư chưa tới sa mạc bao giờ quả thực là thịt mang tới cửa trong mắt những kẻ săn mồi ở bản địa.
Răng nanh sắc nhọn xuyên qua một bên cánh của nó, đau đớn xé lòng tựa như con sóng lớn. Bồ câu đưa thư tuyệt vọng, nó dùng hết sức mổ vào đôi mắt hẹp dài âm u của chó rừng. Đây là cách một đàn anh dạy nó, lúc gặp nguy hiểm không phải sợ, kẻ địch mạnh tới đâu thì đôi mắt cũng là nhược điểm.
Chó rừng ăn đau, lại bị nó đập cánh vài cái nên vô thức buông ra.
Nhưng mà nó chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm thôi, bồ câu đưa thư bị thương một bên cánh thì trốn ở đâu được?
Dường như ông trời quyết định để nó sống.
Một đồng loại từ trên trời rơi xuống, đáp thẳng vào miệng chó rừng. Trên người kẻ ấy không có nhiều lông, thấy rõ thịt màu hồng nhạt, bụng có một vết rách gớm ghiếc, máu thịt đỏ tươi lồi ra bên ngoài. Kẻ ấy thoát ra từ miệng đại bàng.
Đồng loại hấp hối nhìn thấy nó, dùng chút sức lực cuối cùng thều thào nói: "Chạy đi."
Chạy!
Kẻ ấy sắp chết, dù không có chó rừng thì vết thương rạch ngực hỏng bụng cũng khiến nó không sống được lâu.
Đều là bồ câu, kẻ ấy biết rõ, giờ phút này tất cả đồng loại chỉ có một niềm tin: Về nhà, trở lại bên cạnh người thân.
Kẻ ấy dùng chính cơ thể máu thịt của mình giúp đồng loại tranh thủ cơ hội chạy trốn.
Chó rừng, không biết bao lâu rồi chưa ăn thịt, ăn với tốc độ như hổ đói, chẳng bao lâu sau chỉ còn một móng vuốt đang run nhẹ. Con chó dừng lại, trên vuốt đó gắn một vòng kim loại mà hàm răng không cắn nổi.
Vòng chân tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, khắc mã bằng tiếng Anh và số.
Kẻ ấy lớn lên ở quốc gia này.
20xx là năm kẻ ấy ra đời, 16 là mã hiệp hội chim bồ câu của tỉnh chỗ nó sống, hai số còn lại là số ID của nó, một con số độc nhất vô nhị.
Chó rừng nhanh chóng cắn vuốt chim thành hai phần, nhổ cái vòng chân dính đầy máu tươi không thể ăn nổi ra.
Hiển nhiên một con bồ câu đưa thư là chưa đủ ăn, lúc này chó rừng nhận ra còn có một con bị nó cắn vào cánh.
Lùm cây này từng là một vùng trũng đã khô cạn từ lâu, hết sạch nước, bụi cây khô to lớn trở thành nơi nghỉ chân hiếm có.
Bồ câu đưa thư không dám quay đầu mà chui vào lùm cây như điên. Đám gai gỗ cứng chắc tước đi từng mảng lông chim mềm mại. Từng giọt máu tươi vung vãi trên nền cát nóng hầm hập, cũng may cơ thể nó nhỏ, vậy nên có thể kề sát mặt đất, cũng may sao chó rừng sợ đám gai đâm.
Chẳng biết qua bao lâu, đầu nó đâm vào một vùng mềm mại.
Một cặp đùi to khỏe phủ đầy lông tơ giống chim đại bàng, nhưng không có móng vuốt sắc bén như đại bàng. Móng vuốt của con này có ba thùy màu đen, gộp chung một chỗ, nhìn như chân lừa.
Đây là gì?
Bồ câu đưa thư hoảng sợ ngẩng đầu, tới khi nhìn rõ diện mạo của cô ta, nó không còn sợ nữa.
Đây là một con chim giống như gà, cũng giống như bồ câu mập mạp. Lông trên cổ cô ta màu vàng còn đậm hơn màu cát một ít, hệt như chiếc khăn quàng cổ xinh đẹp. Lông chim trên người cô ta thì giống rắn cát và chó rừng với màu vàng làm chủ xen lẫn đốm nhỏ màu đen.
Đôi mắt đen nhánh của cô ta nhìn thẳng vào bồ câu đưa thư, dường như đang cố gắng xác định đó là thứ gì.
Không đợi bồ câu đưa thư phản ứng, gà cát(*) đã mở cái ôm ấm áp đầy hơi thở của cát ra ôm nó vào ngực, đau lòng nói: "Cậu bé tội nghiệp, con là con của ai? Bố mẹ con đâu rồi?"
(*) Gà cát: Thuộc họ chim Pteroclididae, là một họ chim duy nhất trong bộ Pteroclidiformes. Họ này có 2 chi và 16 loài. Thông thường, chúng được xếp trong 2 chi, hai loài ở Trung Á được xếp vào chi Syrrhaptes và 14 loài khác phân bố ở châu Phi và châu Á được xếp vào chi Pterocles.
Con?
Bồ câu đưa thư muốn giải thích, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội cứu mạng này.
Bầu trời vang lên âm thanh quen thuộc, lại thêm một con gà cát khác bay tới. Gã to lớn hơn, lông chim dày đậm hơn, đặc biệt là đôi móng to khỏe tới mức dường như có thể xé nát mặt đất.
Bồ câu đưa thư ngửi thấy mùi ẩm ướt.
Đó là nước, nhưng tại sao lại có mùi nước?
Nó ngẩng đầu, ánh mắt vội vàng nhìn về phía gà cát trên bầu trời đang bay tới, mùi nước toát ra từ bộ lông chim màu đen trước ngực nó.
Tựa như gà cát nhìn thấy khát vọng của nó nên bay tới đầu nó xoay một vòng, rồi không biết vì sao bay đi mất.
Lúc này, gà cát mẹ ôm nó nhẹ nhàng kêu: "Chồng ơi, anh mù thật rồi, em ở đây, anh không nhìn thấy em à?"
Gà cát bố tập trung vào hướng có âm thanh, vừa bay tới gần, hơi nước ẩm ướt đã bao quanh bồ câu đưa thư.
"Anh về rồi đây vợ." Gà cát bố ưỡn bộ ng ực rắn chắc, tự hào nói: "Anh mang về rất nhiều nước."
Nói xong gã thấy bồ câu đưa thư, nghi ngờ nói: "Đây là con cái nhà ai? Sao nhìn lạ thế?"
"Không biết, em vừa nhặt được." Gà cát mẹ đẩy bộ ng ực ưỡn sũng đang ở trước mặt mình ra: "Em không khát, mau cho đứa bé uống nước trước đi."
Đám lông chim màu đen trên ngực gà cát bố rất đặc biệt, tựa như bọt biển dính đầy nước, không cần dùng sức mà chỉ cần bóp nhẹ đã có nước chảy xuống.
Bồ câu đưa thư đâu còn quan tâm được những cái khác, vội chìa mỏ vào, uống thỏa thuê như dùng cả tính mạng.
Mắt gà cát không tốt lắm, mắc chứng quáng gà cực kỳ nghiêm trọng. Thực tế đến buổi tối, hai mắt chúng tối đen hoàn toàn không nhìn thấy gì, nhưng chúng sở hữu thính lực cực kì nhạy bén.
Lỗ tai ẩn bên trong đám lông chim của gà cát mẹ nhẹ nhàng lắc lư: "Có chó rừng tới. Chồng ơi, anh dẫn đứa bé trốn đi, em sẽ dụ nó."
Nguồn nước trong sa mạc vô cùng quý giá, để tìm kiếm nguồn nước, ngày nào gà cát bố cũng bay vài chục ki-lô-mét, sau đó lại mang về nên đã mệt lả từ lâu.
Không để bồ câu đưa thư khuyên can, gà cát mẹ bay lên thật cao, bay về phía con chó rừng đang men theo mùi máu đuổi tới.
"Cục cục cạc cạc."
"Con chó dở này, đến đây, có giỏi thì ăn tao."
"Oa oa oa."
Con chó rừng có gương mặt hung ác nham hiểm hệt như nhân vật phản diện nhưng âm thanh phát ra chẳng khác nào đứa trẻ con khóc lóc nỉ non.
Cát bụi tán loạn trong lùm cỏ, lông sói lông gà tán loạn, âm thanh dần dần đi xa.
Không lâu sau, gà cát mẹ quay về với lông đầu bù xù. Tuy nhìn nhếch nhác nhưng chó rừng đã bị cô ta dụ đi thành công.
Cứ như vậy, bồ câu đưa thư được đôi vợ chồng gà cát mắt mũi tèm nhèm thu nhận và giúp đỡ.
Mỗi ngày vào sáng sớm, gà bố sẽ bay tới nguồn nước cách đó vài chục ki-lô-mét, chiến đấu với chó rừng, đuổi bắt với kền kền để mang về nguồn nước quý giá đầy một bộ ng ực.
Nước ấy có mùi tanh nồng nặc bùn đất, tuyệt đối không thể so sánh được với nước uống tinh khiết mà bồ câu đưa thư uống mỗi ngày lúc trước.
Nhưng còn quý giá hơn sinh mệnh.
Gà cát mẹ là kẻ rất giỏi kiếm sống, biết rõ ở đâu có hạt cỏ và chồi non có thể lấp đầy bụng.
Sau đó bồ câu đưa thư nói cho chúng biết lai lịch của mình.
Gà cát mẹ và gà cát bố cảm động khóc như mưa, khóc tới khát nước, sau đó thì đối xử với nó tốt hơn.
Vết thương mất nửa tháng mới tốt lên.
Gà cát bố đi qua rất nhiều nơi trong sa mạc, có một lần gã tìm kiếm nguồn nước nên bay nguyên cả tuần lễ. Ấy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thành phố xanh trong miệng bồ câu đưa thư.
Đó là một nơi xa cực xa.
Chúng nó không giữ được bồ câu đưa thư một lòng muốn về nhà.
Ngày rời đi, gà cát bố mang một bộ ng ực đầy nước tiễn nó đi rất xa, tới tận khi nước trong ngực cạn khô mới vẫy cánh từ biệt.
Trong hơn nửa tháng, bồ câu đưa thư học được rất nhiều kiến thức sinh tồn, trong đó có cách nhận biết nơi rắn cát ẩn mình và chỗ nào chó rừng thường xuyên xuất hiện.
Buổi tối ở sa mạc cực kỳ lạnh, gió lạnh kia có thể thổi xuyên qua lông chim khiến nó lạnh run tới đóng băng. Vì giờ đang là mùa hè nên bộ lông dày đặc mùa đông của nó vẫn chưa mọc.
Sa mạc ban ngày vừa nóng vừa khô, bay một lúc đã khát nước choáng váng.
Nhưng ở nơi xa có ánh mắt dịu dàng của vợ nó.
Vài ngày sau, nó may mắn gặp một con lạc đà hoang.
Lạc đà hoang cũng cảm động với câu chuyện của nó, dùng bướu lạc đà dịu dàng đưa nó về phía nguồn nước.
Lại thêm vài ngày nữa, phía xa xa đằng trước cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng con người. Nó bay ra ngoài rồi. Khoảng cách về nhà ngày càng gần.
Những nguy hiểm nó gặp phải như cắt lưng hung, mèo lang thang, lưới chim do con người giăng ra, ná cao su của đám trẻ con, chẳng là gì so với sa mạc bởi vì có nước và hạt cỏ tươi mới.
Có lẽ vì đã xa nhà quá lâu, nó lạc đường, rất nhiều lần bay về hướng ngược lại.
Bầu không khí trong phòng livestream đều lặng im.
Tuy không biết nó trải qua những thứ này, nhưng sống sót trở về sau mấy ngàn cây số trăm sông ngàn núi, sa mạc hoang tàn vắng vẻ gập ghềnh chính là kỳ tích.
Lương Cẩm Tú thở một hơi thật dài: "Cô cho cháu xin số điện thoại của người đó."
Không thể để bồ câu đưa thư quay về, dù tạm thời anh ta đồng ý ngoài miệng thì sau đó không ai dám cam đoan xảy ra chuyện gì. Với anh ta mà nói đây là con bồ câu đưa thư không còn bất kì giá trị nào.
Nhưng với người quan tâm mà nói, bản thân nó và kinh nghiệm của nó là vô giá.
Trái Tim Bình Dị sửng sốt một lúc mới phản ứng được: "Được đó streamer, cháu bảo cậu ta cứ ra giá, bao nhiêu cô cũng mua."
Mua vợ của chim bồ câu, để cho hai đứa nó đoàn viên.
Khu bình luận có người yêu thích chim bồ câu nhắc nhở.
"Chắc khó đấy, chuyện kiểu này có khả năng rất cao bị chặt chém giá."
"Cô à, không phải cháu xem thường ý của cô, nhưng khả năng cao cô không mua nổi đâu."
"Cũng gửi số điện thoại cho tui đi, tui có ít quan hệ, để xem có tìm được người bạn nào quen biết anh ta hay không."
"..."
Lương Cẩm Tú có cách của mình.
Rất nhanh đã kết nối điện thoại, Lương Cẩm Tú nói thẳng: "Tôi là Lương Cẩm Tú, nếu chưa từng nghe cái tên này, giờ anh có thể tìm nó trên bất kỳ nền tảng nào."
"À, nghe hơi quen tai." Người đàn ông ngây ra, có lẽ thực sự đi tìm kiếm một lát, kinh ngạc nói: "Cô là streamer hiểu tiếng động vật hả?"
Từ khi livestream tới nay, Lương Cẩm Tú sắp chạm tới mười lần lên hotsearch, nhất là vụ cướp ngân hàng kia, không thể nói là tên tuổi quen thuộc, nhưng trong giới thú cưng thì rất ít người chưa từng nghe tên.
Hiểu tiếng động vật đó, ai mà không muốn trò chuyện với vật nuôi nhà mình?
Lương Cẩm Tú lịch sự nói: "Tôi đang livestream, phiền anh vào một chút."
Nói vậy để anh ta xác nhận thân phận của cô không phải kẻ lừa đảo, quan trọng hơn là để anh ta biết tình trạng hiện giờ.
Mọi người trong phòng livestream vẫn đồng lòng như trước, khu bình luận liên tục nhảy.
"Tụi này muốn mua vợ của bồ câu đưa thư, xin đừng ra giá cắt cổ."
"Tụi này muốn mua vợ của bồ câu đưa thư, xin đừng ra giá cắt cổ."
"..."
Thật ra giá cắt cổ cũng không sợ, hơn trăm nghìn người lận, mỗi người bỏ một tệ đã hơn một trăm nghìn tệ rồi.
Lương Cẩm Tú nhanh chóng liên hệ để chủ nhân bồ câu đưa thư bước vào phòng livestream. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, anh ta không khỏi mỉm cười: "Trông tôi tức giận thế thôi, mọi người đừng hiểu lầm, tôi không tàn nhẫn như mọi người nghĩ. Với tôi mà nói, một cuộc thi mất vài chục con, thậm chí vài trăm con bồ câu đưa thư là chuyện thường xảy ra. Có khi một ngày nhận được vô số cuộc gọi nhặt được bồ câu đưa thư, có người thì thật lòng cho, nhưng có người tưởng nhặt được bảo bối gì đó, nhân cơ hội đưa giá trên trời."
"Sau đó tôi thấy phiền quá, cứ nhận điện thoại tương tự đều bảo họ cứ tự giải quyết đi."
Người đàn ông dừng một chút, chân thành nói: "Giờ tôi sẽ tới đón nó. Nó thật sự vô cùng ưu tú, có thể bay qua sa mạc dài đằng đẵng. Cả thể lực và nghị lực đều hiếm thấy. Tôi thề là sẽ đối xử thật tốt với nó, cho nó và chim bồ câu mái vào chung một lồ ng sắt. Nếu mọi người không tin có thể giám sát bất cứ lúc nào."
Kết quả tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Nhưng vẫn khiến người ta không hài lòng.
Lương Cẩm Tú nhìn khu bình luận, cũng chân thành nói: "Tôi tin lời anh nói. Bác nhặt được bồ câu đưa thư và toàn bộ dân mạng chứng kiến đều mong nó có kết quả tốt hơn. Anh ra giá đi, bao nhiêu thì anh bằng lòng bán con chim bồ câu mái kia?"
Người đàn ông chỉ dừng chốc lát, thoải mái nói: "Cũng được, ở chỗ tôi nó chỉ có thể ăn ngon uống tốt, tôi sẽ để cả hai đi. Không cần tiền. Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ, streamer Lương, tôi đã chú ý cô lâu rồi, có thể ngày nào đó rảnh rỗi mời cô tới giúp tôi phiên dịch được không?"
Lương Cẩm Tú không có lựa chọn nào khác.
Người đàn ông ở cách chỗ Trái Tim Bình Dị không xa, sau khi hỏi kỹ địa chỉ, không để Trái Tim Bình Dị tới đã cử nhân viên lái xe đưa chim mái đến.