Đây Là Yêu

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tồn Tại Của Tôi

Lại bước vào ngôi nhà này, áp lực làm người ta hít thở không thông lại ứ đọng trong g ngực. Không khí nặng nề xung quanh, Lạc Kính Lỗi bắt buộc chính mình phải trấn định rồi mới bước vào bên trong.

Tiếng vọng nhợt nhạt của những bước chân vang lên trong phòng ốc trống rỗng, cô tịch khủng khiếp và đáng sợ. Kéo ô cửa vuông ra, Reiko Fujii đang ngồi trên bậc thềm, vừa lắc chân, vừa không ngừng cười nói.

Reiko, Reiko…

Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng đi lên phía trước, em ấy vẫn có thể tươi cười sao? Sau khi trải qua những chuyện như thế…

Đại khái là cậu đã nghe được tin tức từ thư kí riêng của Duẫn Thiên Khuyết, hiện tại toàn bộ Thiên Vận cùng với doanh nghiệp Fujii sẽ hoàn toàn do Duẫn Thiên Khuyết tiếp nhận. Chỉ cần vết thương hắn hồi phục, sẽ lại bắt đầu quỹ đạo.

Lạc Kính Lỗi nửa ngồi xổm bên người Reiko, cô bé hồn nhiên chớp chớp đôi mắt to nhìn vào vườn hoa nở rộ. Một đoá, hai đoá, ba đoá… Bươm bướm khiêu vũ trên những nhánh lộc đầu xuân, trên gương mặt ửng rặng mây đỏ của cô bé.

Còn có thể cười sao! Mất đi một nửa người thân, chỉ còn hai người chị gái vì đã lấy chồng và ở trọ lại trường mới tránh được kiếp nạn này. Trong tòa nhà to như vậy cũng chỉ còn lại hai người là cô bé và Đằng Tỉnh Mục. Cô bé mất đi người mẹ ruột yêu thương của mình, ngay cả bản thân cũng suýt nữa chịu đòn sát hại tàn nhẫn. Sự đả kích nặng nề dừng trên người một cô gái mười bốn tuổi, cô bé cư nhiên còn có thể tươi cười.

Thật tốt quá, Reiko, em có biết tôi đã sợ hãi từ nay về sau em sẽ không gượng dậy nổi, chán đời, tự phong bế bản thân. Thật tốt quá, còn có thể nhìn thấy nụ cười chân thành của em, làm sao em có thể kiên cường qua được chuyện này như vậy. Thật xin lỗi, Reiko, tôi thật không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, nhất là em.

Em vĩnh viễn là người tôi không muốn tổn thương nhất, thật xin lỗi…

Một bản đồng dao Nhật Bản nhẹ nhàng chậm rãi quẩn quanh trong không khí, Reiko rung đùi đắc ý hát thầm. Có thể nghe được là bài hát ru êm đềm, không khó đoán ra rằng trước đây mỗi đêm trước khi đi ngủ, mẹ cô bé sẽ hát ru em. Giai điệu mềm nhẹ như vậy, làm cho cõi lòng người khác không khỏi dâng lên tình thương.

“Reiko.” Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng gọi tên cô bé.

Cô bé không dừng lại, mà tiếp tục xướng đồng dao, Lạc Kính Lỗi mặc dù cảm kỳ quái nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hô vài tiếng. “Reiko…”

Reiko rốt cuộc có phản ứng, cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu lên. Tiêu cự trong tầm mắt dừng trên người cậu. “Anh là—” Cô bé phát ra âm thanh ngọt lịm, biểu tình ngây ngốc.

Lạc Kính Lỗi kinh ngạc vạn phần. “Anh? Anh là anh Kính Lỗi nha, em không nhớ rõ sao?”

“Anh Kính Lỗi? Anh Kính Lỗi…. A!” Bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, cô bé kéo tay Lạc Kính Lỗi, miệng cười càng tươi. “Anh Kính Lỗi, chúng ta đi làm bánh ngọt được không?”

“Làm, làm bánh ngọt?” Lạc Kính Lỗi có chút không rõ ràng, đứng sững sờ ở nơi đó, mặc kệ cô bé không ngừng lắc lắc cánh tay của cậu.

“Đúng, làm bánh ngọt, làm bánh ngọt… Reiko rất thích ăn, làm cho cha ăn, cho mẹ ăn, cho chị gái ăn. Anh Kính Lỗi, đi thôi, đi thôi! Chúng ta cùng đi đi…”

Dường như có một tia chớp cấp tốc đánh ngang đầu cậu, khiến cậu nửa ngày vẫn chưa thể hồi thần.

Rei! Reiko, Reiko em ấy—

“Reiko, Reiko…” Câu vươn tay qua, giữ chặt bả vai cô bé, không ngừng lay động, ý muốn lay tỉnh cô gái nhỏ đã không còn rõ ràng thần trí, cố gắng gọi lại lý trí của cô bé.

“Anh Kính Lỗi, anh chờ đã, em đi gọi mẹ, mẹ làm bánh ngọt ăn ngon nhất. Em muốn mẹ dạy em làm. Mẹ, mẹ…” Reiko loạng choạng đứng lên, vừa chạy trên hành lang dài vừa kêu.

“Reiko—” Lạc Kính Lỗi muốn bắt lấy cô bé, lại chỉ chạm vào hư không. Hai ba bước đứng lên, chạy trên hành lang dài, muốn bắt được cô bé.

Đằng Tỉnh Mục đột nhiên xuất hiện ở cửa, gương mặt xanh mét, khiến Lạc Kính Lỗi sợ tới mức theo phản xạ mà lùi lại từng bước.

Dịu đi nỗi lòng, cậu cũng dùng biểu tình căm hận nhìn lại con người cũng không ưa gì cậu.

Chỉ là vài ngày không gặp, ông ta đã trông già hơn mười tuổi. Mái tóc hoa râm rối tung, rất nhiều nếp nhăn rõ ràng hằn sâu trên gương mặt. Người đàn ông ngày xưa uy nghiêm cao ngất, khí thế kiêu ngạo cuồng bạo, rốt cuộc cũng không thể tìm lại được nửa điểm dấu vết trên gương mặt già nua nhăn nheo này. Lất phất bay bay, chiếc áo kimono khoác nhẹ trên người, cánh tay áo hoàn toàn trống rỗng theo gió đong đưa.

“Mày tới làm gì?” Chỉ có âm thanhvẫn mạnh mẽ như chuông đồng không hề thay đổi. “Như thế nào? Đến chê cười tao sao? Khoe khoang sự thắng lợi của mày sao?”

Nhíu chặt mày. “Tôi chỉ muốn đến thăm Reiko… Tôi muốn biết, em ấy có ổn không?” Lạc Kính Lỗi ngữ khí lãnh đạm nói. Cậu cho tới bây giờ cũng không muốn có quan hệ tốt gì với Đằng Tỉnh Mục, tất nhiên cũng không cần khách khí với ông ta.

Dùng biểu tình như đang xem quái vật mà theo dõi cậu. “Mày, mày có thể nói? Có vẻ phép lạ đã xảy ra.” Quay đầu lại, Đằng Tỉnh Mục chậm rì rì dời bước vào bên trong, giọng điệu châm chọc nói. “Là tới thay nó huỷ diệt hai người cuối cùng còn sống sao? Nó hối hận, không định buông tha cho bọn tao, có phải hay không?”

“Đừng có phát huy trí tưởng tượng của ông, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giúp hắn làm cái việc giết người này. Ân oán dây dưa trong gia đình Fujii các người, không quan hệ với tôi.”

“Ha ha…” Đằng Tỉnh Mục cười ra tiếng, mái tóc hoa râm như đang khiêu vũ, chấn động không ngừng. “Hay cho một câu không quan hệ, người tạo nên tất cả kết cục này, cư nhiên lại dùng một câu ‘không quan hệ với tôi,’ đã muốn phủi sạch trách nghiệm không còn một mảnh sao?”

Lạc Kính Lỗi nắm chặt hai nắm đấm, mạnh mẽ quay đầu nhìn ông ta. “Ông đang nói gì?”

“Nói gì, hừ!” Chậm rãi ngồi xuống bậc thang. “Mày cho rằng người biến tao thành như bây giờ là ai, hại Reiko mất đi mẹ và phát điên là ai. Nó chỉ mới có mười bốn tuổi, cuộc đời sau này, nó nên sống như thế nào đây!” Một câu cuối cùng rõ ràng mang theo tiếng nức nở.

Reiko, Reiko…

Một khuôn mặt luôn lộ vẻ tươi cười, cô gái nhỏ duy nhất thật tình thích cậu, sau khi nghe tin cậu cùng Duẫn Thiên Khuyết cử hành hôn lễ, chỉ là thoáng kinh ngạc một chút, hỏi một câu “con trai cũng có thể kết hôn với nhau sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, cô đã dùng hết tiền tiêu vặt mua một đoá hoa tươi tặng cậu. “Anh Kính Lỗi, anh là cô dâu của anh hai sao? Khó trách anh hai đối xử với anh tốt như vậy. Thế nào, tặng cho hai anh, chúc các anh tân hôn vui vẻ, ặc… Còn gì nữa nhỉ… À, đúng rồi, vĩnh viễn hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi!” Lạc Kính Lỗi cười to một phen, ngay cả việc sống lâu trăm tuổi cũng nói ra. Câu sau đó mới thật sự khiến Duẫn Thiên Khuyết cười ngã vào sô pha, còn vỗ tay tán thưởng, lại khiến cho cậu xấu hổ, giận dữ muốn đánh người nọ đến miệng nở hoa.

“Anh Kính Lỗi, từ nay về sau, có phải em nên gọi anh là ‘chị dâu’ không?”

Reiko, rốt cuộc không thể quay lại khoảng thời gian lúc đó sao?

Mái tóc dài buộc nơ con bướm hồng nhạt, dưới tàng cây anh đào nở rộ hoa, theo gió lay động, trên gương mặt cô bé mặc kimono lộ vẻ ngọt ngào, tươi cười hồn nhiên, bước chân nho nhỏ, đi về phía cậu…

Lúc này, đã biến mất không còn nữa sao?

“Tạo nên hết thảy là Duẫn Thiên Khuyết, không phải tôi, không phải tôi!” Tuyệt đối không phải cậu, cậu không muốn nhận thêm tội trạng về mình, những bứt rứt đặt trên người cậu đã quá nhiều, thật sự như vậy.

Đã không còn ai tha thứ cậu nữa!

“Là mày đẩy nó từng bước về hướng này, mày có thể biến nó thành thiên sứ, cũng có thể biến nó thành ác ma, chỉ cần một ý niệm của mày. Thật rõ ràng, mày đã lực chọn vế sau.”

“Tôi không có làm như vậy, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ như vậy. Bạn bè của tôi, một đám người đều bị hắn huỷ đi, chẳng lẽ đây là điều tôi hi vọng sao? Còn có ông, một ổ rắn rết các người, kết quả ngày hôm nay, là do ông tạo thành. Nếu không phải vì ông bắt cóc tôi, căn bản sẽ không phát sinh thảm kịch hôm nay. Đừng có đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, hết thảy đều là do ông tự làm tự chịu, là ông hại chết người thân của mình, huỷ hoại Reiko, căn bản chính là ông.” Lạc Kính Lỗi kích động vạn phần nói, tức giận không ngừng tăng trưởng khó có thể bình phục, cậu thật sự cần phát tiết.

“Như vậy, tao hỏi mày một câu, nếu không có mày, nó sẽ biến thành bộ dáng ngày hôm nay sao? Nếu không có mày xuất hiện trong cuộc đời nó, nó sẽ biến thành con người ngoan độc, máu lạnh như bây giờ sao, áp dụng thủ đoạn cực đoan biến thái để đối phó người khác, trở thành con quỷ giết người sao?”

Một câu nói chỉ bằng giọng điệu bình thản lại khiến cho cậu không nói gì được, chỉ có thể mở to hai mắt ngơ ngác nhìn ông già cụt tay trước mặt.

“Trước khi gặp được mày, những người từng đắc tội nó, thậm chí ác ý khiêu khích người của nó, bị trừng phạt nhiều lắm chỉ là nắm đấm của nó, nhiều lắm là vài ngày không xuống giường được. Nó chưa từng sai thủ hạ làm ra chuyện ác độc gì, bởi vì đó là người của tao, nó khinh thường không muốn sai bảo. Nhưng từ khi mày xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi. Cá tính lạnh lẽo, khát máu, tàn nhẫn của nó là chính mày tạo ra. Là sự tồn tại của mày, hoàn toàn triệt để huỷ hoại nó, mày hiểu chưa?”

Là sự tồn tại của mày, hoàn toàn triệt để huỷ hoại nó.

Không—

Sẽ không –

Không phải tôi –

Không phải như vậy –

Cậu muốn hét lên, không phải, thật sự không phải cậu, đó là bản tính Duẫn Thiên Khuyết, không phải lỗi của cậu.

Yết hầu giống như bị cái gì ngăn chặn, cậu không thể phát ra được một chút âm thanh nào.

Là sự tồn tại của mày…

Là sự tồn tại của mày…

Thật sự, là như thế sao?

Là cậu tự tay hủy đi Duẫn Thiên Khuyết, đẩy hắn về sự ôm ấp của quỷ, không thể tìm về được nhân tính.

Nếu không có cậu, hết thảy mọi chuyện có phải sẽ khác hay không?

Cậu không thể biết trước vận mệnh này, bởi vì trời cao sẽ không cho cậu cơ hội sống lại lần nữa.

“Mẹ… Mẹ…” Reiko xuất hiện trong hành lang, lo lắng hô to. “Không thấy mẹ, mẹ đã đi đâu rồi, mọi người nhìn thấy mẹ Reiko không?”

“Reiko—” Tự trách thật sâu đâm vào tim cậu, cảm giác chua xót chạy dọc thân thể, trong hốc mắt ngập tràn dấu vết ướt át.

Reiko mười bốn tuổi, là tôi hại em thành như vậy sao?

Phải thừa nhận một cảnh đáng sợ như thế nào, mới có thể khiến em trở nên như vậy?

Có lẽ, đối với em mà nói, đây cũng là là một loại giải thoát.

Chẳng lẽ em sẽ dùng bộ dáng này cho đến cuối cuộc đời em sao?

Không, Reiko…

“Tôi sẽ mang Reiko đi, cho dù thế nào, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho em ấy.” Đây cũng là điều duy nhất cậu có thể làm vì cô bé.

Thật xin lỗi…

Cười khinh miệt, “Mày không thể mang nó đi, bên cạnh tao chỉ còn một mình nó, cứ để nó như vậy ở bên tao cả đời đi!” Người duy nhất để ông dựa vào nửa đời sau của mình, cho dù chỉ là một người con gái điên khùng vui vẻ, cũng tốt hơn cô độc một mình cả đời. Cứ như vậy ở bên cạnh ông, nhìn nụ cười của nó trước sau như cũ, tâm can thống khổ cũng sẽ được an ủi nhè nhẹ!

“Ông không thể ích kỷ như vậy, cuộc đời Reiko còn dài, em ấy không thể tiếp tục sống như vậy, tôi nhất định sẽ…”

“Sẽ cái gì? Sẽ đẩy nó vào đường chết sao?”

Đẩy vào, đường chết?

Lạc Kính Lỗi giật mình sững sờ ở nơi đó.

“Chỉ cần có mày, nó vẫn sẽ bị nguy hiểm. Ai biết lúc nào Đằng Tỉnh Thiên lại nổi điên vì mày nữa. Chỉ cần có mày, nó vẫn sẽ là một quả bom hẹn giờ. Mày muốn đặt Reiko ở bên cạnh loại người như nó sao? Lại tính khiến cho Reiko chết đi một lần, điên loạn một lần nữa sao?”

Vì sao, vì sao có thể nói như vậy!!

Chỉ cần có mày, nó vẫn sẽ là một quả bom hẹn giờ.

Tôi, tôi…

Vô số lần khởi động đôi môi, nhưng không cách nào phản bác ra ngôn ngữ gì, là vì tự đáy lòng cậu cũng thừa nhận sự thật này sao?

Lạc Kính Lỗi, mày thật sự là một con người thất bại, là nạn nhân yếu đuối.

“Nhưng mà, Reiko em ấy – em ấy như vậy, thật sự rất đáng thương, ông làm sao có thể nhẫn tâm—”

“Cũng tốt hơn là nó vĩnh viễn biến mất!”

Trong hoa viên, nhẹ nhàng hỗn loạn, sương khói quẩn quanh, từ từ giao triền, bay về phía tự do bên ngoài, sinh vật không thể giam cầm, sinh mệnh cao quý mạnh mẽ hơn cậu.

Cậu cũng muốn, có một ngày nào đó…

Người đàn ông già cỗi cô đơn trước mắt, dấu vết nhợt nhạt, bóng dáng thật sâu… Tương lai của cậu… cũng chỉ có một người làm bạn…

Đôi mắt tinh nhuệ đã mất đi nét sáng rọi và cường liệt, ngang ngạnh đi qua cũng chỉ trong nháy mắt tan thành sương khói nhẹ. Thời điểm mặt trời lên cao kế tiếp, không ai còn nhớ rõ cậu. Những biến đổi đó, chứng kiến thất bại của cậu, ngày tàn mộng lạc, thê lương vô ngần.

Không ai có thể bắt lấy, vĩnh viễn không được. Mất đi, cũng sẽ không thể tìm về…

Quá khứ của cậu, quá khứ có nhiều người bầu bạn, vĩnh viễn cũng không quay về…

Như là nhìn ra tâm tư của cậu, Đằng Tỉnh Mục có chút đăm chiêu nhìn cậu, ánh mắt ngập tràn ác ý làm cho Lạc Kính Lỗi chán ghét đến cực điểm. “Mày cũng đừng đắc ý, mày cho rằng mày sẽ làm người thắng vĩnh viễn sao? Hừ, đừng có nằm mộng, một ngày nào đó, khi nó chán ghét mày, mày sẽ trở thành một tao kế tiếp. Kết cục của mày sẽ không tốt hơn so với tao đâu! Cá tính Đằng Tỉnh Thiên, hẳn là mày hiểu rõ hơn tao. Tao sẽ ở nơi này, chờ mong ngày đó đến sớm một chút. Ha ha… ha ha…”

Phồn hoa ngày thu cuối, rơi vào đêm tối cõi người. Cuộc đời tươi sắc qua đi, khi mất đi tất cả, thế gian cũng bày ra bản tính xấu xa của mình.

Lạc Kính Lỗi bước ra khỏi căn nhà đã ở gần một năm này, cả đời này, cả đời này, cậu không bao giờ đến đây nữa!

Giây tiếp theo, quên đi Reiko khóc nháo, không ngừng đuổi theo con bướm bay vọt, cậu nên làm thế nào để quên đi một màn đau khổ này đây?

Reiko, tôi nên nói với em cái gì, mới có thể đền bù lại.

Không, tôi không bù lại được, cho dù tôi làm cái gì, cũng không thể bù lại tổn thất của em.

Người tôi thiếu nợ nhiều lắm, và em đã cực kỳ bất hạnh, trở thành một trong số họ.

Reiko, thật xin lỗi…

Em không nên biết tôi, không nên nói chuyện với tôi, không nên đối xử tốt với tôi, không nên xem tôi là anh trai, không nên…

Thật xin lỗi…

Là sự tồn tại của tôi đã huỷ đi mọi người, là sự tồn tại của tôi…

Nếu trên đời này không có tôi, có thể không, mọi người, đều đang được hạnh phúc…

Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi, Phẩm Diệp, Tiểu Phi, Reiko…

Các người nhất định sẽ trở thành một phiên bản hạnh phúc khác, cầu thủ bóng rổ phấn khích, ung dung, công chúa bạch tuyết xinh đẹp, cao quý, hoàng tử anh tuấn, dịu dàng…

Nếu không có tôi, nếu không có tôi, thì tốt biết bao nhiêu…

Nếu không có tôi—

Nếu không có con, cha, mẹ, hai người sẽ làm gì bây giờ?

Thật xin lỗi, con thật ngốc…

Đẩy cửa phòng bệnh ra, màu trắng đập vào mắt khiến cậu cảm thấy phi thường không quen. Mấy năm năm, số lần thấy được khung cảnh nhiều lắm, mỗi một lần, đều mang đến cho cậu cảm giác buồn nôn.

Lạc Kính Lỗi ngồi trước giường bệnh, chăm chú nhìn dung nhan thiên sứ đang ngủ, sự tiều tuỵ cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của người đó, đôi môi tái nhợt càng thể hiện bệnh trạng đáng thương.

Nếu đã chết, nếu đã chết có phải cũng sẽ đẹp như vậy không?

Làn mi đen như lụa nhắm chặt, che khuất thâm tình nóng bỏng. Cõi lòng mệt mỏi tựa biển sâu ẩn trong đôi mắt, đôi tay nõn nà mất đi độ ấm nóng bỏng lưu luyến si mê, gương mặt càng thêm ngưng trọng trong trời đông đẫm tuyết, hô hấp ấm áp, hoa tàn nguyệt tận, đôi môi khắc sâu tình ý rốt cuộc không thốt lên nổi—

Tuyên ngôn chấp nhất.

Tuyên ngôn khiến cho cậu không thể trốn thoát.

“Tôi yêu em.”

Duẫn Thiên Khuyết, nếu cậu đã chết, tất cả mọi thứ cũng sẽ biến mất đúng không?

Những người bị cậu hại, có thể sẽ vui vẻ mà đốt pháo không?

Vì cái gì, cậu rốt cuộc vì cái gì phải như vậy, vì cái gì…

Tôi, sự tồn tại của tôi, còn phải huỷ đi bao nhiêu người…

Cậu còn muốn huỷ hoại đi bao nhiêu người, mới bằng lòng chấm dứt đây?!

Duẫn Thiên Khuyết chậm rãi mở to mắt, gương mặt Lạc ở gần như vậy, hắn cố gắng muốn ngồi dậy. “Lạc, em đến rồi.” Cố gắng phát ra âm thanh bạc nhược. Thật tốt quá, vừa tỉnh đã có thể nhìn thấy Lạc.

Thật tốt quá –

Như vậy, hết thảy mọi thứ không phải là mộng, Lạc thật sự còn sống trong thế giới của hắn.

Lần này, không còn phiền não và cản ngăn nữa rồi!

Lạc, Lạc sẽ cùng hắn—

“Duẫn Thiên Khuyết, nói cho tôi biết, nếu tôi muốn cậu buông tha hết thảy, công danh, tiền tài, sự nghiệp, không bao giờ giết người nữa, không bao giờ hại người nữa, rời khỏi nơi này, cả đời, cả đời chỉ làm một con người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, cậu, có đồng ý không?”

“Đây là điều kiện để em ở bên cạnh tôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi nguyện ý.”

Cho dù buông bỏ hết tất cả?

Buông hết thảy, cũng không chịu buông tôi sao?

Yếu ớt đến sắp chết, vẫn không chịu buông tay sao?

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt trước mắt, lại mang theo nụ cười vô cùng sáng lạn, thật lâu, thật lâu, không nói một lời.

Tất cả tức giận đã vì một câu nói không chút nào do dự của hắn, “tôi nguyện ý” mà càng lúc càng xa, thật giống khi mục sư đứng giữa giáo đường hỏi hắn, hắn vẫn dùng vẻ nghiêm cẩn rõ ràng trả lời câu thệ ước.

Có một loại cảm giác đã dừng lại ở điểm cuối cùng, không ngừng quẩn quanh trong lòng cậu.

Duẫn Thiên Khuyết, chúng ta đã bước vào con đường cùng, bước tiếp theo, tôi thật sự không biết nên tiếp tục như thế nào…

Chạy tới cuối, đi đến trước, thật sự còn có khả năng sao…

Tôi

Mệt mỏi quá

Mệt mỏi quá

Thật sự, mệt mỏi quá

Tha thứ cho tôi, tôi không đủ tin tưởng, cùng với cậu, chơi trò đuổi bắt.

Thật xin lỗi… Tôi thật sự… Không đi nổi nữa rồi…

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio