: Một Kiếm!
"Độc Cô Minh" nhìn địa ngục hư ảo mà "Lưu Bình" vừa tạo thành, ánh mắt như xuyên thấu hàng vạn oan hồn tới thẳng vị trí của một oan hồn nam tử gầy gò đang nằm bệt dưới đất.
Oan hồn này không giống những đồng loại khác của nó, cực kỳ yếu nhược, không thể hiện ra bất kỳ sự uy hiếp nào, thậm chí gượng dậy tấn công địch nhân còn không nổi.
Tuy nhiên nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, người đối diện không khỏi bất giác run lên cầm cập, đáy lòng giật thót.
Đôi mắt đó ẩn chứa sự ngoan cường, cố chấp, hận thù, không cam tâm, giống như đời này dù có đoạ lạc trầm luân cũng sẽ không từ bỏ hy vọng, chỉ cần còn một tia linh trí cũng sẽ tranh đấu tới cùng, tranh với trời, tranh với mệnh, tranh với người.
Lý Ẩn lắc đầu thở dài:
- Lại một hạt giống tốt của nhân giới ta, song lại mất mạng dưới tay Đoạ Lạc ngươi...!Tội ngươi không thể tha, hôm nay dù phải trả cái giá đắt thế nào cũng phải diệt ngươi...
Độc Cô Minh tuy bị mất đi quyền khống chế với cơ thể nhưng mọi giác quan vẫn còn bình thường, thậm chí còn linh mẫn hơn bình thường gấp trăm lần.
Đây có lẽ là Lý Ẩn cố tình làm vậy để giúp hắn học được Quân Tử kinh nhanh hơn.
Lúc nghe Lý Ẩn nói ra câu vừa rồi xong, hắn không khỏi cười khổ truyền ầm nói nhỏ một câu:
- Tiền bối, đây là thân thể của ta.
Người đừng nên coi nó như thân thể của chính mình chứ.
Người muốn trả giá đắt thế nào thì cứ rời khỏi thân thể ta đã rồi tính, ta tuyệt đối không ngăn cản người đâu...
Lý Ẩn không trả lời, đôi mắt hiện lên ý cười giống như trưởng bối đang đùa giỡn với con cháu trong nhà.
Phía đối diện, Đoạ Lạc cười lạnh:
- Ngươi còn cái giá nào để trả sao? Lý Ẩn ngươi đã chết từ lâu rồi, oán niệm tồn tại lay lắt trăm vạn năm để tìm truyền nhân.
Ta khác ngươi, ta là hồn hoàn chỉnh, chỉ có thân thể bị hủy diệt, đoạt xong vẫn trùng tu lại được.
Thậm chí với sự tích lũy trăm vạn năm qua của ta, kiếp này nhất định sẽ thành tựu vượt qua kiếp trước, chạm tay đến Kiếp cảnh huyền diệu kia...
Lý Ẩn mỉm cười:
- Chuyện ngươi nói đúng, nhưng nó cho thấy oán niệm của ta thậm chí còn mạnh hơn linh hồn hoàn chỉnh của ngươi.
Giết ngươi vẫn nằm trong khả năng của ta.
Đoạ Lạc trầm mặc, nhìn kẻ đang đứng trước mặt thật lâu, đoạn thở dài:
- Vì sao cứ nhất định phải quyết sinh tử.
Ta và ngươi năm xưa dù gì cũng đều là hào kiệt một thời đại, trăm vạn năm trôi qua, minh giới diệt vong, nhân giới năm đó cũng chẳng còn mấy ai sống sót.
Đối với ngươi ta có nhiều hoài niệm hơn là thắng thua sát phạt...
Lý Ẩn lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất:
- Chỉ trách đạo bất đồng...
Y nhìn xuống đôi tay của mình, lại nhìn lên bầu trời đã bị hắc ám che phủ, chậm rãi nói:
- Mỗi một sinh linh khi xuất hiện trên thế gian đều có sứ mệnh riêng của bản thân mình.
Có người vì trường sinh mà điên cuồng, có người vì truy cầu đỉnh cao mà bất chấp, cũng có người lụy tình, chấp nhận trầm luân vạn kiếp vì thân nhân bằng hữu tộc đàn...!Ta chính là người như vậy, mục đích tồn tại của ta là bảo vệ nhân giới, giúp nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt...!Vì hai điều này, Lý Ẩn ta dù mất đi tính mạng, tan nát thần hồn, vĩnh viễn đoạ diêm la cũng không hề hối tiếc...
Lý Ẩn vừa nói, một cỗ hạo nhiên chính khí từ thân thể y cũng từ từ dâng lên, trực tiếp ngạnh kháng với hắc ám đang bao trùm hết thiên địa.
Trong thức hải, Độc Cô Minh mặc dù đau khổ không thôi nhưng dưới lời nói đầy nhiệt huyết của Lý Ẩn, hắn cũng không có ý định nhiều lời ngăn cản nữa.
Đây chính là cơ hội rất tốt để hắn quan sát trực tiếp, hay theo nghĩa nào đó là tự mình tranh phong với một vị hào kiệt thái cổ, nếu không chết thì lợi ích lớn đến mức đủ khiến tu sĩ khắp tu luyện giới ghen tỵ đến đỏ mắt.
- Tiếc nuối lớn duy nhất trong đời ta chỉ có một việc đó là không thể kề vai sát cánh với những bằng hữu trong khoảng thời gian cấm kỵ.
Năm xưa ta chết quá sớm, mọi áp lực bảo vệ nhân giới đều đổ dồn lên vai đám Bá Luân, Phong Điên, Bất Xuyên.
Hiện tại diệt Đoạ Lạc ngươi, xoá đi một nguy cơ tiềm tàng cho nhân giới trong tương lai cũng là giúp ta hoá giải tiếc nuối này, đồng thời hồi tưởng lại về quá khứ huy hoàng năm tháng tuổi trẻ trước khi vĩnh viễn biến mất...
Đoạ Lạc nghe xong ngẩng đầu cười vang:
- Được lắm, không hổ danh là hào kiệt nhân tộc! Đã vậy thì tới đây đi, chúng ta cùng nhau quyết chiến sinh tử, tái hiện lại nhiệt huyết máu lửa trăm vạn năm trước...
Hắc ám gào thét, hạo nhiên chính khí lẫm liệt cương ngạnh.
Hai loại ý cảnh này va chạm vào nhau khiến không trung vang lên vô số tiếng nổ ầm ầm, thân hình Lý Ẩn và Đoạ Lạc quấn chặt lấy nhau, quyền cước, chỉ trảo, mọi chiêu số đều thi triển nhanh tới mức tận cùng.
Lấy thương đổi thương, chiêu thức đê hèn, đánh lén hiểm độc, công khai chính diện, dường như mọi thủ đoạn đều được hai người phô diễn ra.
Độc Cô Minh ở trong thức hải quan chiến mà không khỏi sợ hãi.
- Đá vào hạ bộ cũng coi như đòn sát thủ sao?
- Vì sao không? Năm xưa chiêu này của ta đã giết không biết bao nhiêu mầm chí tôn rồi đó! Bá Luân cũng suýt chút nữa thành thái giám dưới chiêu này của ta!
Lý Ẩn cười vang, tuy chiêu thức tà ma ngoại đạo nhưng hạo nhiên chính khí lại hùng hậu tới cực điểm.
Điều này bất giác tạo nên trạng thái cân bằng như âm dương thái cực trong cách tấn công của y.
Phía bên kia, đòn đánh của Đoạ Lạc lại trái ngược hoàn toàn, độc địa, tàn nhẫn, hung ác tới mức khiến Độc Cô Minh sởn cả da gà.
Hắn chính mắt chứng kiện Đoạ Lạc để lộ tử huyệt dẫn dụ Lý Ẩn liên tục đánh vào mấy lần, dù miệng hộc đầy máu tươi nhưng vẫn kiên trì, cuối cùng trả lại một chiêu chí mạng, suýt nữa thành công đánh chết y.
- Nếu đổi lại là ta hay Hàn Phi, nhất định không trụ được quá mười khắc...
Độc Cô Minh thầm nghĩ, kinh nghiệm chiến đấu lại gia tăng một bậc.
Lý Ẩn bước tới một bước, hạo nhiên chính khí tràn ngập thiên địa, ánh mắt y sáng rực rỡ, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh một lão nhân già tóc bạc đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, nơi y đang đeo tay nải chuẩn bị lần đầu xông pha tu luyện giới.
Khoảnh khắc y quay đầu lại, giọng nói ấm áp của lão nhân kia vang lên, vừa giống nhắc nhở, vừa giống lo lắng, cũng vừa giống cổ vũ.
- Thiên Hành Kiện, Quân Tử Dĩ Tự Cường Bất Tức!
(Thời thế trôi nhanh, quân tử phải không ngừng cố gắng)
Ở phía đối diện, Đoạ Lạc phun ra một ngụm máu tươi, thân hình liên tục lui lại về phía sau, vẻ mặt biểu tình không tin nổi.
Hình ảnh lão nhân tóc bạc mờ dần rồi biến mất, Lý Ẩn lại bước tiếp bước thứ hai, hình ảnh khi y tham gia Hoá Long đại hội hiện lên trong hồi tưởng.
Năm đó cũng là một chiêu này đánh bại chí tôn thiên kiêu của Vô Tưởng thiên, giúp y dương danh lập vạn, lấy được tiếng tăm ở tu luyện giới.
- Địa Thế Khôn, Quân Tử Dĩ Hậu Đức Tải Vật!
(Đất có tính ôn hoà, quân tử giống như đất dùng đức lớn để chống đỡ vạn vật)
Linh hồn Đoạ Lạc xuất hiện vết nứt, một chiêu này đánh thẳng vào linh hồn, khiến y tổn thương nặng nề, gần như không còn sức phản kháng.
- Ta thua sao?
Đoạ Lạc cười đầy cay đắng, nhìn Lý Ẩn đang thăng hoa trên bầu trời, chuẩn bị bước ra bước thứ ba.
- Dù ta thua, nhưng ngươi cũng không thể tồn tại, rất nhanh sẽ theo chân ta...
Những hồi ức tươi đẹp không ngừng hiện lên, Lý Ẩn lại bước ra bước thứ ba.
Đó là ký ức về lúc y đứng trên đài cao được Bạch Hoàng và toàn thể nhân tộc cúi đầu vái một vái, tỏ lòng biết ơn cho những gì y đã làm được.
Cũng nhờ có y bày mưu tính kế, sắp đặt mọi thứ mà đưa nhân tộc một đường quật khởi, trở thành đệ nhất tộc suốt mấy vạn năm.
- Lấy tính mệnh ta, cầu cho nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt...
Lý Ẩn miệng thì thào, khoé mắt ứa ra hai dòng lệ nóng, tay chụp lấy Tuế Nguyệt bảo kiếm đang huyền phù giữa không trung.
Trong sự sửng sờ của Độc Cô Minh, ánh mắt tuyệt vọng của Đoạ Lạc, y chém mạnh một cái.
Một kiếm này như xé toang vòng xoáy màu xám, phá tan hắc ám, rạch nát thời không, mở ra thời đại mới.
Ánh sáng chói loà hiện lên, đôi mắt Độc Cô Minh trở nên mơ màng.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai của hắn dường như còn văng vẳng tiếng thở dài hiểu thấu.
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy...
: Cổ Lạc Đại Sư
Một tuần này là một tuần ác mộng với nhân giới nói chung và phàm nhân nói riêng.
Vô số toà thành bị lôi kiếp từ những vòng xoáy trên bầu trời hủy diệt, rất nhiều cả quốc gia có diện tích rộng lớn trăm vạn dặm bị hoả vực nuốt chửng, hoàn toàn biến mất sau một đêm.
Những sâm lâm nơi cư trú của yêu thú trên toàn nhân giới cũng bị đánh sập gần như một nửa. Vô số hung thú, cổ thú chưa khai mở linh trí điên cuồng bỏ chạy gây ra thú triều khắp năm châu lục. Đan Ngư Yêu Đế mặc dù toả ra vô thượng đế uy để trấn áp nhưng vẫn không cách nào khống chế nổi. Thú triều hung hãn đến mức lao thẳng vào tổ địa của những tộc đàn cấp cao của yêu tộc Bắc Vực gây ra tử thương vô số. Bất đắc dĩ lắm bọn họ mới phải đại khai sát giới, tàn sát chính chủng loài của mình để đổi hướng thú triều đến nơi khác.
Tuy cổ thú, hung thú đều không có linh trí như yêu thú, nhưng dẫu sao nguồn gốc yêu thú cũng xuất phát từ đó mà ra, xem như tổ tiên hoang sơ của họ.
Song đừng tưởng rằng chỉ yêu thú sau khi khai mở linh trí mới có thể tu luyện. Cổ thú hung thú cũng có khả năng tương tự, có điều chúng phải mất thời gian lâu gấp mười lần để tích lũy yêu lực. Bù lại, tuổi thọ của những dã thú này cực kỳ dài lâu. Người ta thường đồn rằng trong những cấm khu nhân tộc có tồn tại rất nhiều dã thú đạt đến cấp độ Chân Linh, tức là Đế cảnh đối với nhân tộc, chỉ là bọn chúng đang ngủ say, trong tình huống bình thường không cách nào đánh thức nổi.
Đừng nói đâu xa, ngay chính ở tại yêu tộc Bắc Vực cũng có lời đồn về cổ thú Đế cảnh đỉnh cấp đang ngủ say. Đó chính là lá bài tẩy của họ nếu tương lai có biến cố diệt tộc phát sinh. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà mặc dù tổ phụ của Đả Cẩu, cũng tức là Bắc Man Đại Đế dù tu vi đã nằm cảnh giới chí cao vô thượng của Đế cảnh, Thiên cấp đỉnh phong, gần như chỉ thiếu chút cơ duyên là đột phá Chủ cảnh mà vẫn không hề động thủ tuyệt diệt yêu tộc.
- Thiên địa đại biến, cấm kỵ buông xuống rồi...
Đan Ngư Yêu Đế đứng trên một ngọn núi cao lặng lẽ nhìn thú triều cuồn cuộn bên dưới, trong lòng xuất sự hiện trầm mặc khó lòng diễn tả thành lời.
Trung Thổ, Độc Cô thánh hoàng triều.
Độc Cô Đại Đế đang ngồi xếp bằng trong mật thất, đối diện với y là một gã thanh niên trạc tuổi Độc Cô Minh. Kẻ này nhìn từ phía sau lưng thì giống Độc Cô Minh tới cực độ, ngay cả thần thái, cử chỉ, khí chất cũng giống hệt, duy chỉ có giọng nói thâm trầm, khàn khàn là khác hẳn.
- Nghiệp Nhi, ngươi muốn cải mệnh sao? Đã suy nghĩ kỹ chưa?
Gã thanh niên kia không xoay lưng lại, đầu gật nhẹ:
- Nhi tử đã quyết định xong, con không những muốn cải thiên mệnh, nhân mệnh, mà còn muốn cải tha mệnh. Thông qua đó tự biến đổi ngã mệnh. Phụ hoàng muốn giúp ai?
Độc Cô Đại Đế cười lắc đầu hỏi lại:
- Giúp ai thì có khác biệt gì? Đều là người Độc Cô gia cả. Đời này một khi trở thành Trường Sinh thể thì đã chú định phải ứng Độc Cô kiếp của gia tộc, làm sao có thể thoát khỏi? Chẳng lẽ con không muốn cứu người kia?
Gã thanh niên trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cất giọng:
- Muốn, nhưng con muốn dùng cách của con, đi con đường của con, không phải của hắn... Phụ hoàng vì sao cứ phải khổ như vậy. Chúng ta sống chỉ có một lần, vì sao không thử vùng vẫy mà lại chấp nhận số mệnh an bài?
Độc Cô Đại Đế thở dài, nét mặt như hồi tưởng lại điều gì đó, sau đó vẻ ưu phiền trong đáy mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười hiền lành.
- Vì sao thì con cũng hiểu mà...
Đoạn y nói tiếp:
- Nhưng nếu con muốn thử ta cũng không ngăn cản. Cấm kỵ đã buông xuống, bất kỳ khả năng nào cũng có thể phát sinh. Có phản khách vi chủ được hay không còn phải xem bản lĩnh của con...
Gã thanh niên im lặng hồi lâu, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn, nhìn từ phía sau cơ gò má cong lên như đang mỉm cười:
- Phụ hoàng yên tâm, con có nắm chắc. Nếu con không thành công thì phụ hoàng cũng đừng đau lòng. Giả dụ như một ngày nào đó sau con thất bại vẫn lạc mà người hồi tâm chuyển ý, muốn thử vẫy vùng một lần thì hãy rời khỏi thế giới này, tránh xa kẻ kia. Chỉ cần vĩnh viễn không gặp mặt hắn, phụ hoàng sẽ vẫn còn hy vọng vấn đỉnh. Biết đâu được khi tu vi ngài chạm tới Kiếp cảnh kia thì sẽ chân chính hóa giải được mọi thứ...
Thiên Địch thánh hoàng triều, Quan Thất vừa trở về sau cuộc truy giết Độc Cô Minh. Mặc dù thất bại thảm hại, còn bị Vương Nhất đánh trọng thương nhưng gã vẫn tỏ ra khá vui vẻ.
Mệnh lệnh của Thiên Địch đế ban xuống chính là muốn phế bỏ đương kim thái tử tức anh ruột Quan Thất, sau đó đưa gã lên làm thái tử thay thế.
- Bảo toạ này ngồi rất êm ái, Cổ Lạc đại sư, chờ ngày ta chính thức đăng cơ sẽ lập tức phong ngươi làm thái sư, quyền lực chỉ ở dưới ta...
Quan Thất ngồi trên bảo toạ thái tử điện, bàn tay đặt lên hai hình khảm chu tước ở hai bên tay nắm, phía trước mặt y nơi chính giữa Thái Tử điện có một gã thanh niên đang quỳ một bên gối, đầu cúi xuống đất, dáng vẻ cực kỳ phục tùng.
Gã thanh niên này mặc trang phục khá kỳ lạ, áo choàng xám, đầu và cổ quấn khăn xám, chân mang giày cỏ bện từ La Lỵ thảo toả mùi thơm đầy mê hoặc. Tay đeo một chiếc lắc bạc gắn chuông nhỏ màu tím nhỏ nhắn. Đây là phục sức của Vu tộc thời thượng cổ. Từ lúc Vu tộc bị Thi tộc hủy diệt đến nay chẳng còn ai dám sử dụng, nếu không sẽ vấp phải sự truy sát đến tận cùng của Thi tộc. Không nghĩ tới ở Thái tử điện Thiên Địch thánh hoàng triều lại còn một kẻ to gan như vậy.
- Cổ Lạc đại sư, việc của Trần Mạn Dao kia diễn ra tới đâu rồi? Có kịp cho sự kiện Diệt Kiếp hay không?
Quan Thất nhìn Cổ Lạc đang quỳ trước mặt, tỏ ra hài lòng hỏi.
Cổ Lạc không ngước đầu lên, nhỏ giọng đáp:
- Thái tử điện hạ yên tâm, phía Trần Mạn Dao ta đã sắp xếp xong xuôi. Vu Chủng Tâm Ma Đại Pháp của Vu tộc ta chưa từng thất bại, mọi việc đã thành chỉ còn đợi Kiếp chủ sa lưới. Còn về Độc Cô Minh thái tử cũng đừng bận lòng quá. Nếu hắn không chết ắt cũng sẽ như thiêu thân tự đâm đầu vào rọ.
Quan Thất gật gù:
- Còn về Độc Cô thái tử thần bí kia, điều tra đến đâu rồi? Hiện nay tứ đại thánh hoàng triều Đông Hoa, Thần Tiêu, Thiên Địch, Độc Cô thì chỉ Độc Cô gia có đế giả trấn thủ. Cấm kỵ buông xuống, Cách Giới Phàm Kiều sắp sửa nối thông, một khi nhân giới xảy ra đại loạn thì Độc Cô gia sẽ là lá cờ đầu ở Trung thổ, toàn bộ ánh sáng nghiễm nhiên sẽ dành cho hắn, đại nghiệp của chúng ta...
Thấy Quan Thất ngập ngừng, Cổ Lạc liền nói:
- Sự kiện Diệp Kiếp là dành cho thiên kiêu trẻ tuổi chiếm lấy đầu danh trạng, dương danh lập vạn với tu luyện giới, kẻ thành công ắt sẽ được vạn chúng chú mục, tương lai đủ khả năng hiệu lệnh thiên hạ. Nhưng Kiếp chủ là ai kia chứ? Vô địch thượng cổ, cả Tiên chủ, Ma chủ cũng không chịu nổi quá một thương. Nếu có anh tài nào đó trong quá trình truy giết Kiếp chủ mà chết đi thì cũng chỉ là tai nạn, không liên quan đến kẻ khác...
- Tốt, Cổ Lạc ngươi và ta rất tâm đầu ý hợp. Tương lai đoạt thiên hạ sẽ có phần ngươi...
Nghe vậy Quan Thất liền mỉm cười, nhìn Cổ Lạc thật sâu sau đó đứng dậy, lướt qua vị trí Cổ Lạc đang quỳ gối nhưng không dừng lại mà đi thẳng một mạch rời khỏi thái tử điện.
Hồi lâu sau Cổ Lạc mới đứng lên, y đưa cổ tay phải lên, nhìn chiếc chuông màu tím rung lên nhè nhẹ, khoé miệng y khẽ cong lên thành một đường đầy mê hoặc. Mùi hương La Lỵ thảo lan toả khắp không trung giống như gia tăng sự mê hoặc này thêm mấy phần, tạo cho người ta cảm giác không thể cưỡng lại.
- Vu Chủng Tâm Ma đại pháp, Vu tộc ta đã lụn bại chục vạn năm đến nay cũng phải xuất thế rồi... Hoàng thất Vu tộc chỉ có hai nhánh Cổ và Bàng còn tồn tại, trong đó Bàng đổi thành họ Lưu di tản đến Nam Hoang, đã sớm quên đi nguồn gốc bản thân. Còn họ Cổ chỉ còn mình ta sống sót... Lưu Bình, Lưu Tích Quân, Lưu Tông, các ngươi đang ở đâu, hy vọng ngươi vẫn còn nhớ trong người mình còn chảy dòng máu của Vu tộc...
Phía ngoài cửa điện, Quan Thất tuy liên tục bước đi không quay đầu lại nhưng luôn cười lạnh, miệng lẩm bẩm:
- Muốn tính kế lợi dụng ta để phục hưng Vu tộc sao? Nếu ngươi toàn tâm toàn ý thuần phục, giao ra hồn huyết ta nhất định sẽ giúp ngươi. Còn nếu muốn tự mình xưng hùng, tương lai cùng ta tranh đoạt thiên hạ thì ngươi chỉ có một con đường chết. Cũng may hiện tại ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng...