Đế Cuồng

vạn bá vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Khổ Hải Biến Dị

- Thân thể viên mãn, đạo tâm viên mãn giúp ta vượt qua ba tiểu cảnh, tức một đại cảnh giới chiến đấu.

Chỉ là không rõ chiến lực của ta đang nằm ở ngưỡng nào, là đầu Thiên Nhân Địch hay cuối Thiên Nhân Địch của Khổ Hải cảnh? Qua trận chiến này phải kiểm nghiệm thử mới được...

Độc Cô Minh thầm tính toán.

Cảm giác hoàn mỹ lan tràn khắp cơ thể hắn, trong khổ hải lúc này biển linh dịch đang không ngừng sục sôi.

Tám cây nguyên lực do tám loại đạo vận sau cuộc chiến sinh tử ở Nguyệt Dạ sâm lâm đã chín muồi hoàn toàn, chỉ cần hắn khẽ thúc động sẽ lập tức vươn lên khỏi mặt khổ hải.

Mặc dù thiếu đi hai loại đạo vận hoả và khinh hành nhưng hắn vẫn được tính là hoàn mỹ, dấu vết của chúng vẫn tồn tại trong tâm thức, không quá mấy năm sẽ lại ngưng tụ ra được.

Khổ hải chính là nơi để tích tụ linh lực của tu sĩ.

Linh lực ở đây sẽ tồn tại dưới dạng lỏng, cũng tức là linh dịch.

Trải qua quá trình thăng hoa đến cực hạn, tùy theo độ rộng và nồng đậm của linh lực mà những sợi tơ nguyên khí mỏng manh cũng sẽ dần được ngưng kết thành hình.

Gốc rễ của sợi tơi nguyên khí nằm ở dưới đáy khổ hải, sau đó không ngừng vươn lên trên, đến khi chạm tới huyệt Đản Trung cũng là nơi được võ giả phàm nhân gọi là “trung đan điền, hoặc đan điền thứ hai”.

Tại đây ngọn của sợi tơi nguyên khí bằng đầu đâm chồi sau đó ngưng kết ra “tiên thai”.

Tiên thai này khá giống với thứ gọi là nguyên anh mà Độc Cô Minh thường đọc trong truyện tiên hiệp, ẩn chứa đầy tinh hoa và nguyên lực nồng đậm.

Nhờ có tiên thai này mà sức mạnh tu sĩ được đề thăng tới mức không cách nào tưởng tượng nổi, chênh lệch như trời với đất khi đứng trước tu sĩ Hỗn Nguyên.

Hiện tại hắn dùng nguyên khí thời thái cổ để đưa thân thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ thì khổ hải cũng bắt đầu phát sinh biến dị.

Một bông hoa sen tám cánh từ chính giữa khổ hải chậm rãi nhô lên, mỗi một cánh lại trùng hợp chĩa về phía cây nguyên khí do đạo vận tạo thành.

Thậm chí khó tin hơn nữa là ở những đầu cánh hoa sen xuất hiện vô số sợi tơ nguyên khí cực nhỏ như những mạng nhện vươn tới cây nguyên khí dưới mặt khổ hải, liên kết một cách bền chặt với nó.

Nhờ có sự cộng minh tương hỗ lẫn nhau này mà độ hùng hậu nguyên lực của hắn cũng đạt đến mức Thiên Nhân Địch mà đám Quan Thất, Lưu Bình hằng mơ ước.

Độc Cô Minh vừa cảm nhận cơ thể vừa lặng lẽ bước đi, thần thông hắn mới đánh ra chỉ đơn giản là Hô Phong và một thức Hung Dũng Hồng Đào trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp mà đã khiến cho gần mười chí tôn thiên kiêu cảnh giới Hỗn Nguyên, chiến lực Bách Nhân Địch vì không trở tay kịp mà chết thảm.

Nhưng những kẻ còn sống sót sau khi bình tĩnh lại cũng không dễ đối phó, nguyên lực chúng đánh ra cực kỳ hùng hậu, thoáng chốc đã khiến hắn khựng lại không thể tiến thêm bước nào, khoé miệng ứa ra một vệt máu tươi.

- Tên này quá biến thái, chỉ mới Khổ Hải đại viên mãn mà đã mạnh đến như vậy rồi, nếu hắn đột phá Hỗn Nguyên chắc chắn sẽ trở thành đạo tử thuộc tốp hai mươi Phong Vân bảng!

Một tiên tộc kinh hãi nói.

Trong cơn cuồng phong dữ dội, rất nhiều tu sĩ bị thổi tung lên trời rồi hứng chịu vô số kiếm khí chém ngang dọc trên thân thể, dù có may mắn giữ được mạng thì cũng trọng thương nặng nề.

Có điều bọn họ cũng là những chí tôn thiên kiêu nổi danh lục giới, với tu vi Bách Nhân Địch vẫn có thể tìm ra điểm yếu của Độc Cô Minh, nhanh chóng nghịch chuyển tình hình.

- Giết hắn, tuyệt đối không được để hắn trưởng thành!

Một ma tộc khác hô to.

Đám tu sĩ nhân tộc thoáng chần chừ đôi chút rồi vẫn lựa chọn tiếp tục tấn công Độc Cô Minh.

Có lẽ vì sức hấp dẫn của Thiên Nhai kiếm quá lớn nên khiến chúng bất chấp tất cả.

- Hắn sử dụng Đế bảo nên kiếm khí mới lợi hại vậy thôi, sức lực cảnh giới Khổ Hải có hạn.

Tất cả đồng loạt ra tay chắc chắn có thể chế phục được hắn!

Tu sĩ minh tộc thét lớn, quỷ khí cuồn cuộn hoá thành những bàn tay khổng lồ chộp xuống Độc Cô Minh.

Mà Độc Cô Minh lúc này chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn đang muốn thử xem chiến lực mình đến đâu nên vẫn cố gắng áp chế nguyên lực trong thân thể không cho mình đột phá.

Nhưng hiện tại đã tới cực hạn rồi, nếu còn cố chấp nữa ắt sẽ thiệt thân.

- Chiến lực Thiên Nhân Địch trong Khổ Hải cảnh cũng xem như tạm ổn...!Thái cổ chuộng lực đạo, nếu ta cứ ỷ vào đạo vận để lấn áp họ thì thật quá phí phạm cơ hội trở về quá khứ này.

Ý đồ của Độc Cô Minh là muốn dùng phương thức của tu sĩ thái cổ để chiến thắng họ.

Nếu trước đây trong thần thông của hắn luôn đi kèm ý cảnh đạo vận thì hiện tại đã thay đổi triệt để, hắn dùng thuần nguyên lực để giao chiến với đối phương, thông qua quá trình này giúp bản thân gia tăng khả năng điều khiển và khống chế lực đạo.

Nhớ lại trận chiến của Vương Nhất với hắn và đám Lưu Bình, Thẩm Yến, Côn Vũ.

Thực chất nguyên lực của Vương Nhất cũng không quá đỗi hùng hậu nhưng y lại vận dụng nó rất hoàn mỹ, gần như không phí phạm hay dư thừa một xíu nào, tấn công đúng chỗ yếu hại của địch nhân, nhờ đó vượt trội hoàn toàn trong đấu pháp.

- Vương Nhất làm được ta cũng làm được, thậm chí sẽ làm còn tốt hơn y...

Event

Ánh mắt Độc Cô Minh chợt loé, một cỗ khí tức hoàn mỹ chợt bùng phát xua tan toàn quỷ khí đang ập tới chỗ mình.

Kế đến hắn vận lực vung nắm đấm ra phía trước, điểm hướng đến là lồng ngực của một chí tôn thiên kiêu tiên tộc.

Trong cú đấm tưởng chừng như tầm thường này là sự kết hợp của của tám mầm cây nguyên khí đang chìm sâu dưới đáy khổ hải kết hợp với đoá hoa sen vừa mới nở ra nằm chính giữa chúng.

Toàn bộ nguyên lực sau khi đi đến cánh tay tiếp tục vận hành theo khẩu quyết xếp chồng của Cực Dương Chí Cương công cuối cùng tạo ra một sức công phá khủng khiếp.

Tiếng xương cốt gãy nát vang lên, tiên tộc này chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi chết ngay tại chỗ.

Độc Cô Minh như hoá thành mãnh thú tả xung hữu đột khắp nơi, Tiểu Tranh Mệnh thuật không ngừng hấp thu huyết nhục của những tu sĩ đã chết khiến kim huyết trong cơ thể gia tăng tốc độ chuyển hoá nhanh đến chóng mặt.

- Ngươi là mới là kẻ diệt đạo...!A...

Một ma tộc trợn trừng mắt, nội tâm sợ hãi cực độ.

Vì trong truyền thuyết kể lại kẻ diệt đạo luôn sự dụng công pháp thôn phệ cắn nuốt để khiến bản thân mạnh lên.

Chính vì điều này đã khiến thần trí hắn sa đoạ, u mê cảm giác thôn phệ này, dần đà mới nảy sinh tham vọng muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Khoảnh khắc chữ "đạo" vừa kết thúc thì bàn tay của Độc Cô Minh cũng vỗ xuống đầu gã, tiếng nổ vang lên, huyết tinh bay tán loạn sau đó cuộn tròn lại hoá thành lốc xoáy chui hết vào cơ thể hắn.

- Kẻ diệt đạo ư? Ta không phải, Độc Cô ta đi theo trung dung đạo, không chính không tà, chỉ cầu sống không thẹn với lòng.

Quan trọng hơn hết, ta sống có tình...

Độc Cô Minh điềm tĩnh nói, tu vi của hắn đã vượt khỏi cảnh giới Khổ Hải tiến thẳng đến Hỗn Nguyên sơ kỳ, nhưng không hề dừng lại ở đó mà vẫn tăng lên một cách chậm rãi.

Nhưng điều quái lạ là thiên kiếp lại không hề xuất hiện, giống như đã hoàn toàn lãng quên hắn.

Đây có lẽ là tác dụng của cấm kỵ pháp bảo Tuế Nguyệt kiếm.

----------------

Nơi thảo nguyên gần đó, đám Phương Hạo, Hoắc Tôn, Cẩm Đình, Biện Thành đang ngồi uống trà.

Động tác ai nấy chậm rãi điềm tĩnh vô cùng, thần sắc khá ung dung.

Không giống những chí tôn thiên kiêu hay tuyệt đỉnh thiên kiêu, muốn trở thành Đạo tử phải có sự sắc phong của chủ giới.

Ví dụ ở nhân tộc là Bạch Hoàng, tiên tộc là Tiên Hoàng, yêu tộc là Yêu Hoàng, minh tộc là Quỷ Hoàng...!Riêng thần tộc thì người đứng đầu có danh xưng khác, được mọi người đồng thời tôn xưng là Thiên Đế.

Hào quang vạn thế, danh chấn cổ kim, cổ thần khai nguyên, chúng sinh quỳ bái!

Đó là những mỹ từ khi nói về Kim Ô Thiên Đế, vị cường giả ngự trị Khai Nguyên Thiên Đình, kẻ sống lâu nhất trong thời đại thái cổ.

Ông ta cũng là sinh mệnh duy nhất từng biết tới có thể sống sót qua hai lần cấm kỵ mà vẫn bảo toàn được tu vi.

Năm tháng dài dặc, số lần Kim Ô Thiên Đế xuất hiện trước thế nhân cộng lại còn chưa quá mười đầu ngón tay.

Ngay cả những trận chiến khốc liệt xảy ra giữa ngũ giới và thần giới ông ta cũng bàng quang chẳng bày tỏ thái độ gì.

Trừ phi là thần giới bị dồn vào đường cùng, ép tới tận Vạn Quang thần điện thì ông ta mới ra tay đẩy lui tất cả cường địch, cứu nguy cho thần giới.

Nghe đồn rằng lúc vị đoạ lạc tiên trứ danh trong lịch sử tiên tộc đánh tới Thiên Đình, Kim Ô Thiên Đế và y đã có một trận chiến quỷ khốc thần sầu tại Vạn Quang thần điện.

Trận chiến này không hề có người nào đủ tư cách quan chiến, xung quanh chu vi trăm vạn dặm thần điện bị một kết giới vây kín lại.

Ròng rã bảy ngày trời kết giới mới mở ra, chỉ thấy vị đoạ lạc tiên kia lắc đầu thở dài bỏ đi, từ đó về sau tới thẳng lúc toạ hoá cũng không tiến đánh thần giới thêm một lần nào nữa.

Dù là cách xa thế nhân nhưng pháp lệnh của Kim Ô Thiên Đế vẫn được ban ra rất đều đặn từ Vạn Quang thần điện, lần gây đây nhất chính là sắc phong cho Dịch Thiếu Quân trở thành thần đạo tử, Hoả Nhật thần tướng của thần giới.

Đây cũng chính là kẻ đang xếp hạng nhất trong Phong Vân bảng, đứng trên cả Phùng Hằng, Quách tiên tử của tiên giới.

Mỗi một đạo tử trước khi nhận được sắc phong đều phải học lại lễ pháp, cách hành xử, cử chỉ lời nói cho phù hợp với hình tượng.

Đơn giản vì sau khi trở thành đạo tử cũng tức lại trở thành bộ mặt của cả giới diện sau lưng, tuyệt đối không được để cả tộc quần xấu hổ vì mình.

Ở nhân giới thì Tổ Miếu chính là thế lực đảm nhận việc rèn giũa đạo tử.

Đừng tưởng thế lực này chỉ biết những giáo điều khô khan, hoàn toàn chẳng có chút bản lĩnh nào.

Gần như toàn bộ thành viên chủ chốt của họ đều từng là đạo tử thế hệ trước, hay thậm chí từng có không ít hào kiệt khi tuổi tác đã già, thọ nguyên gần hết cũng tụ tập về đây để cống hiến chút hơi tàn cuối cùng cho nhân giới..

: Vạn Bá Vương

Biện Thành cau mày nhìn về hướng âm cốc nói:

- Phương huynh, nửa canh giờ trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì truyền ra. Có khi nào phát sinh chuyện bất ngờ gì đó không?

Phương Hạo đặt tách trà xuống, cười nhẹ:

- Năm mươi chí tôn thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh, chiến lực Bách Nhân Địch tấn công một tiểu đan sư và cô ả trọng thương sắp chết, Biện huynh nghĩ sẽ có chuyện gì sao?

Biện Thành tỏ vẻ hoài nghi:

- Trực giác mách bảo ta là có chuyện gì đó không đúng lắm đang phát sinh... Giống như sinh tử đại nạn sắp sửa ập xuống đầu vậy.

Vì thường xuyên xông pha hiểm địa, tranh phong ngươi sống ta chết với những anh kiệt khắp lục giới nên y rất mẫn cảm với nguy hiểm. Cũng nhờ sự mẫn cảm này mà bao lần Biện Thành thoát khỏi kết cục nằm xuống. Bây giờ cũng vậy, cảm giác sinh tử lâm đầu cứ nhộn nhạo trong người gã, hệt như muốn gã phải lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ hối hận không kịp.

- Ta đi! Các vị bảo trọng!

Biện Thành rất dứt khoát đứng dậy, vòng tay xương thú đang đeo nơi cổ tay phải loé lên ánh sáng âm u, lập tức một cổ thú khổng lồ nhìn rất giống sư tử hiện ra. Nó nhìn đám Phương Hạo khẽ gầm gừ mấy cái rồi cúi đầu xuống cho Biện Thành bước lên.

- Tên điên này...

Nhìn Biện Thành nói đi là đi, chớp mắt đã cưỡi cổ thú Ám Sư biến mất nơi chân trời, Cẩm Đình ma đạo tử không khỏi mắng nhẹ một câu.

- Từ bao giờ lá gan của hắn trở nên bé hơn cả chuột nhắt như vậy. Thật làm mất mặt hai chữ đạo tử!

Phương Hạo nghe Cẩm Đình nói thế liền lắc đầu cười cười:

- Mỗi người có một cách hành sự khác nhau, Cẩm huynh không nên nặng lời...

Đoạn gã quay sang nhìn Hoắc Tôn đang trầm tư, hỏi đầy ẩn ý:

- Ta nhìn Hoắc huynh giống như đang chờ đợi điều gì đó. Là Vạn bá vương chăng?

Hoắc Tôn nghe xong liền biến sắc. Vạn bá vương chính là phong hào do đích thân Bạch Hoàng ban tặng Vạn Vô Địch vì những chiến tích của y cho nhân giới.

Xếp thứ tư trên Phong Vân bảng, lực áp quần hùng, mỗi một trận chiến đều kết thúc sau ba chiêu.

Nghe đồn rằng Vạn Vô Địch thiên tư kinh người, mới chỉ Tiên Thai cảnh mà đã sáng tạo ra một bộ thần thông cực kỳ hùng mạnh có tên gọi Bá Vương Thập Bát thức. Ngày gã công bố đặt tên cho bộ thần thông này cũng chính là ngày nhận được sắc phong tôn hiệu "Bá Vương" từ Bạch Hoàng, chính thức trở thành hoàng tộc. Khi đó Vạn Vô Địch đang đứng ở biên giới Di địa kiểm tra việc canh gác của chúng tu sĩ. Sau khi nghe sắc phong gã một tay đặt trước ngực, đầu hướng về hướng Tây, cũng tức Cách Thế Phàm kiều ở Nguyên Thủy môn cúi xuống thật mạnh, trong miệng thì thào mấy chữ:

- Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt. Vạn Vô Địch ta mãi trung thành với người...

Chính thái độ trung thành với Bạch Hoàng tuyệt đối này đã khiến giới cao tầng nhân tộc hết sức tán thưởng gã, biến gã thành trung tâm của mọi sự bồi dưỡng.

Tuy nhiên Vạn Vô Địch một lần nữa khiến tất cả phải thán phục.

Gã từ chối tất cả tài nguyên tu luyện quý hiếm được cấp cho riêng mình. Ngay cả Đế bảo do đích thân Phong Vị lão thiên sư luyện chế rồi ban tặng cũng bị gã trả lại. Đường đường là đạo tử tốp bốn Phong Vân bảng, còn được phong hào bá vương, trở thành hoàng thất Bạch tộc mà Vạn Vô Địch lại giản dị tới cực điểm. Ngay cả vật cưỡi cũng chỉ là một con yêu mã cấp thấp, không hề mạnh mẽ như Đạp Nguyệt Ô Truy của Độc Cô Minh.

Nhân tộc chuộng yêu mã làm vật cưỡi, cũng giống tiên tộc chuộng tiên hạc. "Mã" từ xưa đến nay đã trở thành biểu tượng trong mọi cuộc chiến tranh từ phàm đến đạo của nhân tộc, được họ yêu quý và coi trọng. Vậy nên số lượng yêu mã trong tự nhiên luôn rất lớn, số lượng được tu sĩ chăn nuôi cũng nhiều đến mức khủng bố. Có thể nói sau pháp bảo thì chiến mã là thước đo đánh giá thân phận địa vị của một tu sĩ nhân tộc.

Chính bởi điều này sự giản dị của Vạn Vô Địch gây nên sự kinh ngạc rất lớn.

Gã chấp nhận cưỡi trên một yêu mã cấp thấp, tự làm chậm tốc độ của mình, cũng gần như triệt tiêu khả năng rút lui nếu có biến cố xảy ra. Dám làm như vậy thường chỉ có hai nguyên nhân. Một là gã quá mạnh, tự tin vào bản thân đến cực điểm. Hai cũng là do gã quá mạnh, nhưng lại ảo tưởng về bản thân, ngu ngốc tự cho mình là vô địch thiên hạ.

Nhưng dù là lý do nào thì cũng không thể phủ nhận Vạn Vô Địch là một kẻ rất đặc biệt trong tu luyện giới hiện nay, tính cách, hành xử đều khác biệt với phần đông còn lại.

Độc Cô Minh cũng từng nghe được những câu chuyện về Vạn Vô Địch qua lời kể của Dược Thiên Sầu với Lãnh Oán. Hắn vô cùng bất ngờ. Bá Vương Thập Bát thức chẳng phải là thần thông danh chấn cổ kim của Bá Luân đại thần sao? Vì cớ gì ở quá khứ lại do một kẻ khác sáng tạo ra. Mà thông qua tin đồn thì Bá Luân lúc này đây đang tu luyện Cửu Chuyển Thiên công, đã trải qua lần sinh tử kiếp thứ tư mà vẫn bảo toàn được mạng sống. Điều này quá đơn giản khi với thân phận đạo tử được cả nhân tộc dốc lòng bồi dưỡng thì tiên đan diệu dược dư thừa cho y dùng tới cuối đời.

Vị đại thần khoáng cổ tuyệt kim kia chẳng lẽ lại sở hữu hành trình tu luyện tầm thường đến vậy?

Ẩn cư tông môn cắn đan dược, lâu lâu xuất hiện đánh vài quyền thể hiện uy danh rồi lại núp vào là có thể trở thành anh hùng vô địch?

Điều này thật sự khiến Độc Cô Minh cảm thấy khó hiểu.

Quay lại hiện tại, Hoắc Tôn nghe Phương Hạo nhắc đến ba chữ "Vạn bá vương" thì không khỏi chột dạ.

Trên thực tế Vạn Vô Địch đang đến rất gần chỗ này, thông qua Đạo Tử lệnh, Hoắc Tôn đã nhận được tin tức của gã. Có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa thôi là tới nơi hỗ trợ mình bắt kẻ diệt đạo về quy án. Trong lưu ý của Vạn Vô Địch có kèm thêm một câu ý tứ nếu gã đến không kịp thì phải giết kẻ diệt đạo ngay lập tức, còn như tới kịp phải hợp sức giữ tính mạng cho nàng ta, bắt về Tổ Miếu ở Đông Hải.

Vì sao giết một mầm mống kẻ diệt đạo mà lại phải hưng sư động chúng, giả truyền tin tức về vị trí của Vạn Vô Địch, sau đó để gã lặng lẽ đi một mạch tới nơi này nhằm chiếm tiên cơ. Chuyện này Hoắc Tôn không thể nghĩ ra đáp án, chỉ biết thực hiện mệnh lệnh một cách tuyệt đối.

"Nhìn biểu tình tự tin của Phương Hạo, có lẽ đạo tử của tiên tộc cũng tới!"

Hoắc Tôn thầm suy nghĩ trong lòng, cuối cùng giả tỉnh trả lời:

- Phương huynh nói gì vậy? Vạn bá vương còn đang ở Đông Hải làm sao kịp thời tới đây được? Nhưng mà....

Hoắc Tôn cười cười, đoạn nói tiếp:

- Nhưng mà giả dụ Vạn bá vương thực sự tới đây hớt tay trên chúng ta, Phương huynh nói chúng ta phải làm thế nào?

Phương Hạo tay cầm tách trà lên, sau khi nhấm nháp, thưởng thức mùi Ngộ Đạo trà thơm phức xộc vào mũi mới đáp:

- Nếu là Vạn bá vương đích thân tới đây thì tất nhiên Phương ta và Cẩm huynh phải ngay lập tức dâng Lãnh Oán lên bằng hai tay. Chỉ là chúng ta chắc chắn sẽ xong việc trước khi y tới.

Im lặng một chút, gã mới hỏi bâng quơ một câu khiến Hoắc Tôn phải trầm mặc:

- Hoắc huynh có muốn cứu Dược Thiên Sầu không? Nếu huynh đồng ý dẫn dụ Vạn bá vương đi đến chỗ khác, ta sẽ lập tức ra lệnh thuộc hạ toàn lực bảo vệ Dược Thiên Sầu, cả Cẩm huynh cũng vậy, tuyệt đối không động đến một cọng tóc của hắn. Kẻ diệt đạo và một tiểu đan sư nhưng là tương lai của nhân giới, Hoắc huynh chọn ai?

Cẩm Đình cũng nghiêm mặt:

- Hy vọng Hoắc huynh cân nhắc, dù sao mục tiêu của huynh cũng là giết chết kẻ diệt đạo, ai ra tay cũng không có gì khác biệt...

- Chậm đã....

Đột nhiên Hoắc Tôn ngắt lời:

- Ta thấy chưa chắc đã cần hai ngươi can thiệp, có biến số xảy ra rồi...

Ánh mắt của gã dời đến chỗ âm cốc phía xa. Nơi lối vào động phủ của Dược Thiên Sầu đang có một bóng người dần dần hiện ra sau làn khói mù mịt.

Đó là một nam tử nhân tộc áo trắng tóc trắng, có lẽ vì ánh nắng mặt trời bên ngoài chói chang nên khiến hắn phải bất giác đưa tay lên che mắt mình lại. Ở bên hông hắn có đeo một thanh bảo kiếm đang được tra vào vỏ trông rất ngăn nắp, đế ý từ đó toả ra khiến đám Phương Hạo, Cẩm Đình, Hoắc Tôn cực kỳ sửng sốt.

Nhưng rất nhanh sự sửng sốt đó chuyển thành tia sáng tham lam, Cẩm Đình đứng dậy cười nhạt:

- Không ngờ trời giúp ma tộc ta. Đế bảo đẳng cấp cao như vậy lại nằm trong tay một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ. Phen này dù có không bắt được kẻ diệt đạo thì cũng có lời rồi...

Phương Hạo lúc bình thường khá kiêu ngạo nhưng hiện tại lại chợt nhíu mày:

- Đừng khinh địch, trên người hắn có sát khí rất nặng, thậm chí sát khí này cô đặc lại tạo thành làn khói xám quấn quanh thân thể hắn, chứng tỏ hắn từng giết rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao hơn mình. Vạn Vô Địch cũng là một kẻ sở hữu nhiều làn khói xám như vậy nhưng dày đặc hơn gấp mấy lần. Ta tu luyện Thiên Nhãn Thông nên mới nhìn ra được điểm này.

Hoắc Tôn cũng tỏ ra ngưng trọng, nhìn gã nam tử áo trắng tóc bạc trông chẳng có chút nguy hiểm đang chậm rãi đi về phía mình, không khỏi hỏi lại Phương Hạo:

- Ngươi nói kẻ kia chỉ thua Vạn bá vương mấy phần?

Phương Hạo gật đầu:

- Nếu lấy mười phần để ước lượng thì hắn chiếm được ba phần sát khí như Vạn bá vương... Chỉ như vậy cũng đủ chứng tỏ kẻ này không tầm thường...

Đột nhiên Phương Hạo có cảm giác lạnh cả sống lưng khi nghĩ đến lý do mà Biện Thành bỏ chạy ngay lập tức, thậm chí bất chấp việc bị đám bọn hắn khinh thường chế giễu. Rõ ràng y đã cảm nhận nguy cơ sinh tử lâm đầm nên mới dứt khoác bỏ đi như vậy.

Có điều Đế bảo kia khiến Cẩm Đình bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can. Theo gã thấy đánh không lại thì rút lui vẫn dư sức, chẳng có gì mà phải chùn chân.

Nhìn Cẩm Đình hoá thành con quạ đen bay về phía thanh niên áo trắng, Phương Hạo không khỏi trầm mặc, lòng thầm tính toán điều gì đó.

Hoắc Tôn thì nắm chặt Đạo Tử lệnh trong tay, qua Đạo Tử lệnh gã cảm nhận rõ Vạn Vô Địch đang tới rất gần. Một khi gã xuất hiện thì gió sẽ đảo chiều, Phương Hạo và Cẩm Đình tuyệt đối sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng dường như mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio