Đệ Nhất Hầu

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

101. Vọng Môn Lâu.

Võ Nha Nhi ngẩng đầu nhìn lên thành lâu.

Nữ tử đứng trên cửa thành bọc áo choàng thật dày đang được bao quanh bởi một đám quan viên mặc quan phục uy nghiêm càng phụ trợ cho dáng người nhỏ xinh của nàng.

Diện mạo bị che khuất cùng với che dù đen trên đỉnh đầu đứng trong đám người mênh mông giữa ban ngày ban mặt càng thêm quỷ khí dày đặc.

Nhưng thần thái của đám quan viên xung quanh lại cực kỳ cung kính, dân chúng trước cửa thành ồn ào sôi nổi tựa như thấy được thần tiên hạ phàm.

Thê tử của Võ Nha Nhi?

Cánh tay hắn bị người chọc chọc, Võ Nha Nhi thu hồi tầm mắt nhìn sang bên người, đám đàn ông bên cạnh đã nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Người qua đường nói ra lai lịch của thần tiên khiến đám người bọn họ kinh hãi, muốn kêu lên thất thanh nhưng Võ Nha Nhi đã kịp thời ngăn họ lại, bảo bọn họ ngậm miệng.

Người bên cạnh lướt qua, không còn ai đề cập đến thân phận của nữ tử trên cửa thành nữa, tựa như đây là việc mà mỗi người trong thiên hạ này đều biết.

Dân chúng hò reo hoan hô: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân."

Ồn ào náo động ở trước cửa thành tựa như những con sóng nối tiếp nhau tràn bờ.

Võ Nha Nhi ý bảo mấy người bên cạnh có thể nói chuyện.

"Có phải... hay không? Thật à?"

"Là tức phụ của ngươi ư?"

"Thím còn sống? Thím còn sống!"

"Nha Nhi, Nha Nhi, Nha Nhi."

Tiếng dò hỏi lập tức bao phủ lấy hắn, người không hỏi ra lời thì chỉ biết gọi tên Nha Nhi.

Biểu tình và thanh âm của Võ Nha Nhi vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhất nhất trả lời: "Không biết, ta chưa từng gặp Tước Nhi, còn có phải họ còn sống hay không...."

Đôi môi mỏng mím chặt lại.

Về mặt tình cảm hắn đương nhiên hy vọng điều này, nhưng lý trí nói cho hắn rằng những binh lính thiện chiến nhất còn bị giết thì hai người phụ nữ bị bắt vào ổ cướp trên núi làm thế nào có thể sống được?

"Chúng ta lại đi hỏi thăm xem rốt cuộc chuyện này như thế nào."

Tuy rằng tim hắn đã bay lên tường thành, muốn bắt lấy đôi vai gầy kia, hỏi nàng có phải là Tước Nhi không? Hỏi nương thế nào? Hỏi nương đang ở đâu?

Nhưng giờ hắn chỉ thu hồi tầm mắt lại mang theo mấy người đàn ông bỏ qua lớp sóng triều ồn ào náo động này sau lưng.

Lý Minh Lâu cúi đầu nhìn xuống cửa thành.

Đám người chen chúc phía dưới, có già có trẻ có nam có nữ với biểu tình vui mừng, ở nơi xa có người nghe tin cũng vọt tới gần, cũng có người lui về phía xa xa, có qua, có lại thật sinh động.

Chủ bộ cũng đang nhìn xuống dưới thành, được nhiều người tung hô như vậy nhưng ông không hề vui sướng, đương nhiên không phải vì dân chúng hoan nghênh tiểu nữ tử bên người này.

Ông giơ tay xoa xoa trán: "Thiếu phu nhân, người lại càng nhiều hơn so với trước đây."

Những người này hầu hết không phải dân chúng huyện Đậu, tiếng hoan hô mang âm tiết của các vùng miền khác nhau. Chủ bộ làm quan nhiều năm như vậy cũng thường thấy khất cái, lưu dân nhưng chưa từng thấy nhiều như này.

Ông cảm giác như toàn bộ lưu dân của Đại Hạ này đều tới huyện Đậu vậy.

Đại Hạ là đại quốc thịnh thế, lưu dân cũng chỉ nhiều như này thôi đúng không.

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Không nhiều lắm."

Huyện Đậu vẫn còn quá nhỏ.

Nàng đi thêm vài bước, thấy nàng đi ra, dân chúng dưới cửa thành càng thêm vui vẻ. Rất nhiều lão giả và tiểu đồng không nhịn được giơ tay quơ chân múa may, nâng bát cháo thịt còn chưa uống xong lên, cùng với tiếng hò la ngâm xướng.

"Cháo thịt nha, là cháo thịt nha."

"Mùa đông, chúng ta được uống cháo thịt nha."

Chỉ cần có cháo thì không bị đói chết, nhưng không có thịt thì không có sức lực, quân doanh được đảm bảo cung ứng thịt đầy đủ còn xương cốt dư thừa thì cho bên này.

Một chén cháo thịt mà thôi, Lý Minh Lâu không khỏi bật cười, chỉ đơn giản như vậy mà cũng có thể vui vẻ đến thế, thật tốt.

Nàng quay đầu nói với Phương Nhị đang bung dù bên cạnh, Chủ bộ đi sau một bước thấy vậy, trong lòng nhảy dựng, ông vội tiến lên nhưng vẫn chậm chân. Phương Nhị đã nhìn xuống cửa thành, dùng thanh âm trầm ổn hữu lực: "Thiếu phu nhân mời mọi người cùng uống rượu."

Tức thì cửa thành vang lên những tiếng hoan hô lớn hơn nữa, có không ít người giơ cao tay lên.

"Thiếu phu nhân, ta có rượu."

"Thiếu phu nhân, ta mang rượu ngon từ kinh thành đến."

"Thiếu phu nhân, chúng ta có lu rượu mới, càng cao hơn, to hơn."

Đây là đám hóa thương buôn bán khắp nơi, canh giữ buôn bán ở huyện Đậu, đặc biệt là buôn bán lớn với Võ thiếu phu nhân.

Những thứ như mua bán này Lý Minh Lâu mặc kệ, nàng chỉ nói mình muốn cái gì, còn làm như thế nào thì đã có người đi làm. Phương Nhị dặn dò hộ vệ đi theo một tiếng, người kia xoay người rời đi.

Chủ bộ bắt lấy cánh tay Lý Minh Lâu, bất chấp nam nữ cách biệt, tuổi tác của ông cũng đủ là tổ phụ của vị thiếu phu nhân này rồi. Đứa nhỏ không hiểu chuyện thì làm trưởng bối không thể không nói lời nào:

"Thiếu phu nhân không thể như vậy."

Lý Minh Lâu cực kỳ tôn trọng trưởng bối hỏi: "Vì sao?"

Chủ bộ nói: "Mua rượu đắt đỏ hơn so với mua lương thực, không bằng mua nhiều lương thực."

Nàng yên tâm nói: "Lương thực cũng sẽ mua, đại nhân yên tâm."

Quả thực không thể giao tiếp mà, chủ bộ túm lấy nàng không bỏ: "Thiếu phu nhân, làm như vậy sẽ khiến càng nhiều người tời."

Nàng đúng là vì điều này, Lý Minh Lâu cười cười không nói gì.

"Thiếu phu nhân." Tay và thanh âm của chủ bộ càng tăng thêm sức lực: "Người quá nhiều, huyện Đậu nuôi không nổi."

Tiểu nữ tử này phú quý không biết khốn khó, nàng không biết lưu dân, nạn dân đói đáng sợ như thế nào. Cho nên khi lưu dân, nạn dân đến cậy nhờ, quan phủ hầu hết sẽ xua đuổi.

Chưa kể sách sử và vãng tích của Đại Hạ, mà trước mắt ở các nơi đang xảy ra phỉ loạn, những huyện thành khác còn ngăn cản bá tánh nông thôn đến cậy nhờ trong thành đó.

Lưu dân là căn nguyên của tình trạng hỗn loạn.

Lý Minh Lâu nắm ngược lại cánh tay chủ bộ, giọng điệu của nàng mang chút tang thương: "Đại nhân, không phải là huyện nuôi dưỡng con người mà là người nuôi dưỡng thành, nuôi dưỡng quốc gia."

Cái gì? Chủ bộ sửng sốt.

Lý Minh Lâu nhìn dân chúng đang vui sướng dưới cửa thành: "Hơn nữa, không phải bọn họ cần chúng ta nuôi dưỡng mà bọn họ có thể tự mình nuôi mình."

Hiện tại, huyện Đậu có rất nhiều việc để làm, hóa thương tụ tập buôn bán cần người trông coi, khuân vác hàng hóa. Quan phủ dựng nhà sửa đường cũng cần phu khuân, thợ hồ. Việc làm ăn buôn bán của các cửa hàng trong thành cũng tập lập hơn trước kia, nhân thủ khan hiếm cũng cần người làm.

Lu cháo dưới thành của nàng cũng cần không ít lưu dân tới nấu cháo, nhóm lửa, trông coi duy trì trật tự. Họ không cần trả tiền chỉ cần bao cơm là được.

Có cơm no, có phòng ở, tương lai gặp phải tặc binh tấn công, nhóm lưu dân này vì giữ được chén cơm vì một gian phòng ở sẽ liều mình.

"So với những gì bọn họ phải trả giá thì những gì ta bỏ ra chỉ là bé nhỏ không đáng kể gì." Lý Minh Lâu nói.

Tựa hồ như rất có đạo lý nhưng mà quái quái ở chỗ nào đó, chủ bộ ngơ ngẩn nghĩ. Trong phồn hoa ấy luôn có chút bi thương, tiểu nữ tử kia xoay người.

"Đi quân doanh xem đi." Lý Minh Lâu nói.

Phương Nhị thưa dạ nâng dù cùng một chúng hộ vệ vây quanh nàng rời đi.

Chủ bộ lấy lại tinh thần, bỏ qua chút bi thương không biết tên kia. Chỉ muốn hô to: Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đừng đi xem, nếu không bên kia tung hô một tiếng, khen tặng một tiếng không biết lại muốn thưởng thêm cái gì đâu.

Tiểu nữ tử vừa có tiền vừa không dính khói lửa phàm tục lại không biết củi gạo quý giá biết bao.

Có ai tới quản lý nàng hay không?

Tên ngốc to con cầm ô chỉ biết lặp lại lời nàng không thể trông cậy vào. Còn người đàn ông như đầu gỗ nhìn từ bên ngoài là chưởng quản hết thảy nhưng trên thực tế thì chỉ biết nghe lời dặn dò của nàng, cũng vô dụng thôi. Còn phụ nhân vừa điên vừa ngốc vừa mù mỗi ngày nghe tiểu nha đầu kể chuyện xưa ở trong huyện nha kia thì nghĩ cũng không cần nghĩ.

Trượng phu của nàng đâu? Trượng phu của nàng cũng mặc kệ nàng hay sao? Có cần phái người gửi tin cho Võ Nha Nhi ở Chân Võ Quân hay không đây?

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân." Chủ bộ vội vàng đuổi theo, đám quan lại ở phía sau cũng phần phật chạy theo. Đại khái cũng đã quen với việc vị thiếu phu nhân này ra tay rộng rãi, mọi người đã chết lặng rồi, còn có người nhỏ giọng nghị luận, đưa ra suy đoán vị này sẽ thưởng thêm cho quân doanh chút gì nữa kìa.

Chỉ có tiểu lại thông thạo tính toán ở phía sau ngây ngốc, ánh mắt mờ mịt.

Lu rượu mới được dựng lên cần bao nhiêu tiền, cần bao nhiêu nhân lực, mà nhân lực kia cần bao nhiêu lương thực. Kho lúa của quan phủ vừa đầy lại trống không rồi. Mà không, sẽ lại được lấp đầy, nhìn từng đống từng đống lương thực tưởng chừng như không có biến hóa, lúc vơi lúc đầy thì tiêu phí hết bao nhiêu tiền đây....

- -------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio