Đệ Nhất Hầu

chương 109

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

109. Tặng cho ta một thanh bảo đao

Đây là lần đầu tiên có người tới trước mặt đòi nàng ban thưởng, Lý Minh Lâu cười cười.

Thật là cuồng đồ.

"Nhanh chóng bắt lấy gã cuồng đồ này đi." Viên quan kia lại anh dũng bước lên che chắn cho Lý Minh Lâu.

Trong phòng có sai dịch hộ vệ, bên người Võ thiếu phu nhân còn có hộ vệ rất lợi hại, nhưng vì mấy ngày nay được ăn ngon uống trà thơm, lần đầu tiên khi mùa đông đến tay chân không bị nứt da, viên quan này vẫn nguyện ý mạo hiểm đứng ra.

Nhóm sai dịch đã bắt đầu động thủ, đặc biệt là hai người bị người kia tránh được, sắc mặt họ mang theo vài phần xấu hổ cộng thêm buồn bực, giờ hung hăng xông tới muốn bắt lấy người kia.

Người trẻ tuổi này có dáng người linh hoạt, trơn trượt giống như cá vậy, hắn lại thoát khỏi vòng vây bắt của hai thủ vệ nọ.

Những sai dịch khác ở hai bên thấy vậy, dứt khoát vung trường côn ở trong tay, trường côn như mưa đánh xuống mặt đất, mà người kia lại lắc lư trái phải dù trong cơn mưa cũng không hề dính thân.

Vị quan kia nhìn vậy mà thấy bất an, đây là một gã cuồng đồ có công phu rất cao: "Thiếu phu nhân, ngài mau vào trong đi."

Lý Minh Lâu yên lặng nhìn, bởi vì nàng không nói gì hơn nữa cuồng đồ kia tuy rằng không bị sai dịch hộ vệ bắt được nhưng cũng không hề vọt tới đánh úp về phía Lý Minh Lâu cho nên Phương Nhị chỉ đề phòng đứng trước người nàng, không hề động thủ.

Sau một loạt thanh âm dày đặc của gậy gỗ nện xuống đất vang lên, người trẻ tuổi nọ dường như đã trốn tránh đủ rồi, lúc này mới nhảy lên dẫm chân đè xu,ống toàn bộ trường côn, trong tiếng hô quát, đám sai dịch ngã nhào xuống đất, tiếng răng rắc vang lên hai tay người trẻ tuổi kia đan vào nhau giữ chặt mười mấy thanh trường côn kia.

"Thiếu phu nhân, ta có tài tuyệt thế, thiếu phu nhân hẳn nên tưởng thưởng khi ta đến cậy nhờ, nhưng hiện giờ ta lại phải chịu ức hiếp ở quân doanh." Hắn cất cao giọng nói.

Lý Minh Lâu cười cười, nàng ngồi xuống ghế trong thính đường, vẫy vẫy tay, đám hộ vệ đang muốn xông lên bắt người chợt dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.

Một hộ vệ bước lên nói: "Hắn ẩu đả trong quân doanh, đả thương 3 người."

Người kia lập tức hô lên: "Là bọn họ đánh ta trước, nếu ta không hoàn thủ thì người bị thương là ta rồi."

Hộ vệ không để ý tới hắn, chỉ giải thích với nàng: "Hắn bị người chỉ trích cho nên thẹn quá hóa giận, động thủ trước."

Người trẻ tuổi kia hừ một tiếng, không phản bác nhưng vẫn kiên trì nói:

"Bọn họ chỉ trích ta là không đúng, luận võ thua là do bọn họ vô năng, ngược lại còn trách ta. Nếu bọn họ đều lợi hại giống ta thì sao có thể thua được."

Hộ vệ lại bẩm báo tiền căn hậu quả cho nàng nghe, hóa ra nguyên nhân là do lần diễn võ vì Chúc Thông kia, hắn thuộc vào đội Giáp, trong khi đối chiến đã vi phạm mệnh lệnh tùy tiện xuất kích dẫn tới việc toàn đội tan tác. Hiện giờ thắng lợi ở quân doanh có ý nghĩa là được đãi ngộ tốt hơn cùng với đạt được vinh quang, những người trong đội Giáp đương nhiên tỏ ra bất mãn với hắn, mấy ngày nay không ngừng to nhỏ nói ra nói vào đến hôm nay rốt cuộc đã gây nhau thành ẩu đả.

Vị quan trực ban chợt bừng tỉnh, ồ một tiếng: "Hóa ra người đối chiến với bốn người kia là ngươi à."

Người trẻ tuổi ưỡn ngực nói: "Một mình ta có thể địch được 10 người, lần trước thua là do bọn họ vô năng, có quan hệ gì tới ta chứ."

Lý Minh Lâu nói: "Vậy công tử có thể địch lại được 20 người không?"

Người trẻ tuổi ngửa đầu: "Có thể."

"30 người thì sao?" Nàng hỏi: "Suy nghĩ kỹ một chút, công tử ở quân doanh cũng đã nhiều ngày, biết thừa phương thức huấn luyện và đối chiến của mọi người."

Tuấn mi của người trẻ tuổi chớp chớp, hắn nghĩ rồi gật đầu: "Có thể."

"Vậy 40 người?" Nàng ỷ trên ghế tiếp tục hỏi.

Người kia cất cao thanh âm: "Thiếu phu nhân, ngài đây là muốn ta khó xử đúng không, ta không thể đánh lại 40 người nhưng 40 người không thể làm gì được ta, ta có thể rút lui an toàn."

Lý Minh Lâu nói: "Nhưng đánh giặc không phải vì rút lui an toàn, mà là phải chiến thắng đối phương để xông tới, công tử một mình không thể địch được 40 người ngược lại sẽ còn làm ảnh hưởng tới 40 người bên mình tan tác, như vậy ở quân doanh công tử không có gì để kiêu ngạo đúng không?"

Người kia há mồm muốn phản bác nhưng rồi lại buồn bã nói: "Thiếu phu nhân nói rất đúng, thế đạo này không cần những du hiệp (hiệp khách) giống ta nhưng muốn ta nghe theo quy củ nhạt nhẽo chìm nổi trong biển người thì ta không thể làm được."

Đôi tay hắn đẩy một cái, đám trường côn ngã rầm rầm xuống đất.

Vị quan trực ban lạnh giọng nói: "Hóa ra là du hiệp, ngươi gây chuyện ở quân doanh còn đánh người ta bị thương giờ muốn bỏ đi sao?" Hắn lại quay sang nói khẽ với Lý Minh Lâu: "Đám du hiệp này ăn không ngồi rồi, hè nhau sinh sự, chúng ta nên bắt bọn họ lại nếu không dân tâm sẽ bất an."

Nha môn huyện Đậu chẳng lớn là bao, người trẻ tuổi kia nghe thấy lời vị quan này nói, thì kiêu căng hừ lạnh:

"Đám quan văn mấy người vô năng khi đối mặt với sơn tặc, chỉ biết sỉ nhục anh hùng, hiệp sĩ."

Vị quan kia kia tức giận: "Bắc lấy gã cuồng đồ này! Truyền tin đến quan nha các nơi xem xét trên người hắn có án mạng hay không, có phải đang lẩn trốn hay không!"

Nhóm sai dịch vừa hô ứng vừa cúi đầu cầm lấy trường côn rơi rụng đấy đất, mà du hiệp trẻ tuổi lại tỏ ra khinh thường, thân hình như mãnh hổ.

Lý Minh Lâu nói: "Công tử tên là gì?"

Người trẻ tuổi không quay đầu lại đáp: "Hướng Cù Nhiêm."

Lý Minh Lâu cười nói: "Chí hướng của công tử ta đã thấy."

Hiệp khách râu quai nón đó là nhân vật truyền kỳ trong sách sử, là nhân vật nổi tiếng trong giới hiệp khách, thời gian trôi qua đã lâu, sự tích về người ngày được lưu truyền càng ngày càng rộng, càng giống như thần tiên, nhưng lai lịch chân chính lại không có tung tích.

Quan lại hừ một tiếng, hiệp khách râu quai nón là thần tiên, là phụ tá cho hoàng đế khai quốc khi loạn thế sau đó đã quy ẩn, mà ở Đại Hạ thái bình thịnh thế này không nên có du hiệp.

Hướng Cù Nhiêm không để ý Lý Minh Lâu cười hắn, những ngọn đèn sáng ngời trong thính đường huyện nha soi tỏ thân ảnh cao tráng của hắn: "Đáng tiếc tất cả thiên hạ này đều là gỗ mục."

Lời nói quá tang thương nhưng chẳng qua cũng chỉ là lời niên thiếu thất bại buồn bực mà thôi, cũng không khiến người nghe có cảm xúc gì nhiều, Lý Minh Lâu lại cười.

Tới khi vị quan kia lại muốn gọi sai dịch bắt người thì nàng lại mở miệng: "Công tử đòi ban thưởng, vậy muốn ta thưởng cái gì?"

Hướng Cù Nhiêm vốn đã nhấc chân phất tay áo tựa như muốn rời đi không quay đầu lại nghe vậy lập tức xoay người, hai mắt lóe sáng: "Chẳng phải thiếu phu nhân nói ta vô dụng khi ở quân doanh hay sao?"

Lý Minh Lâu nói: "Công tử vô dụng khi ở quân doanh nhưng ở bên người ta có lẽ sẽ hữu dụng, ta chỉ là một nữ tử nếu gặp phải hiểm cảnh không cần chiến thắng đối phương, có thể toàn thân mà tránh lui là đủ rồi."

Nghe vậy vẫn là nói hắn vô dụng, dường như chỉ biết toàn thân mà lui thôi, nhưng mà Hướng Cù Nhiêm không so đo chi tiết nhỏ này, tay hắn vịn vào eo, cao giọng nói: "Ta muốn một thanh bảo đao, muốn một xe rượu ngon cùng thức ăn ngon, lại muốn một vị hồng nhan tri kỷ làm bạn."

Tại sao kẻ này lại không cần mặt mũi tới vậy? Vị quan lại giận dữ nghĩ.

Lý Minh Lâu gọi Nguyên Cát: "Cho vị này một thanh bảo đao, lại thêm một xem rượu ngon, thức ăn ngon." Nói xong nàng nhìn về phía người kia, tiếp: "Hồng nhan tri kỷ khả ngộ bất khả cầu, ta sẽ để ý cho công tử, nếu gặp được sẽ giật dây, được không."

Hướng Cù Nhiêm cũng không tính toán chi li nữa mà sảng khoái đáp ứng.

Lý Minh Lâu lại liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ta cáo từ trước, Hướng công tử còn muốn gì thì lại đến tìm ta."

Hướng Cù Nhiêm ôm quyền thi lễ.

Lý Minh Lâu xoay người đi về hậu viện, vị quan lại kia cất bước đuổi theo nói: "Thiếu phu nhân, loại du hiệp này chỉ biết lừa ăn lừa uống thôi."

Nàng cười nói: "Ăn uống của ta hắn lừa không hết, đại nhân, những việc nhỏ như này, ngài không cần lo lắng, làm quan như các ngài quản lý sinh kế của dân chúng đã rất vất vả rồi."

Vị quan kia thở dài, Võ thiếu phu nhân quá thiện tâm, nếu nàng đã quyết định thì hắn cũng không khuyên bảo nữa.

Mà Nguyên Cát lại càng không khuyên, lập tức sai người lấy một thanh bảo đao, vỏ đao được chế tạo bằng hoàng kim, trên mặt có đính các loại đá quý lấp lánh chói mắt, kèm theo một chiếc xe xếp những vò rượu cùng các loại thịt đã chất tầng tầng tràn đầy không một khẽ hở.

Hướng Cù Nhiêm đứng trong thính đường không hề nghèo hèn như lúc trước mà phảng phất như một con gà chọi, đeo bảo đao lên hông, ngửa mặt cười to định cất bước ra ngoài nhưng lại cúi xuống đánh giá mình.

"Thỉnh xin cho ta thêm một bộ quần áo mới và mũ." Hắn nói.

Vị quan kia coi như là không nghe thấy gì, Nguyên Cát bảo người mang tới. Người kia không câu nệ tiểu tiết ở ngay trong phòng cởi y phục dơ loạn trên người mặc vào áo gấm mới, còn dùng tay dính chút nước chỉnh lại mái tóc rồi đội mũ lên. Khi đi tới cạnh cửa còn thuận tay bẻ một đóa thương lan vừa mới nổ rộ trên giàn hoa cài vào mang tai.

Lập tức tâm vị quan kia đau thêm ba phần, đóa hoa kia là do hắn tỉ mỉ nuôi dưỡng lắm mới chớm nở như vậy nha, trước kia chưa từng nở hoa đâu!

"Một kẻ lừa đảo không biết đã lừa đi biết bao nhiêu đồ vật rồi!" Hắn oán hận.

Có văn lại ở bên cạnh mở lời với thanh âm sâu kín: "Một vò rượu đổi được 10 đấu lương thực, một khối thịt đổi được 5 đấu lương, một xe này chất 10 vò rượu 10 khối thịt, vỏ đao dùng vàng để đúc ước chừng là 10 lượng, bên trên có 3 viên hồng bảo thạch, 5 viên san hô đỏ...."

- --------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio