Đệ Nhất Hầu

chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

134. Không quay đầu lại.

Một đội binh mã lao ra từ khe núi, bọn họ mặc binh phục, quanh minh chính đại không hề che giấu hành tung, lướt trên đường cái lớn, vượt qua đất điền của dân chúng hay len lỏi qua thôn xóm.

Những thôn xóm xung quanh huyện Đậu, khi mà biết sơn tặc làm điều ác đã có không ít người chạy vào huyện thành, hoặc là đi nơi khác nhờ cậy người thân, bạn bè. Sau đó, huyện thành bắt đầu xây dựng thêm ngoại thành, ở nơi đó vừa an toàn, có chỗ ở, có cơm ăn, có thể kiếm tiền vào mùa đông nông nhàn, cho nên càng có nhiều người dìu già dắt trẻ dọn vào thành ở.

Dân cư thôn xóm thưa thớt dần, đặc biệt là mấy ngày nay khi binh mã và dân tráng tuần tra thường xuyên thông báo cho mỗi nhà, mỗi thôn, mỗi xóm về nạn binh hỏa xảy ra tại Tuyên Võ đạo, muốn mọi người dọn vào nội thành hoặc rời khỏi huyện Đậu nương nhờ họ hàng thân hữu.

Nhưng dù có cảnh báo nguy hiểm, vào thời khắc chưa nhìn thấy nguy hiểm thật sự thì vẫn có người cố thổ nan li ở lại. Khi nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến thì có rải rác thôn dân bất an ra ngoài xem xét, thấy người mặc binh phục đi qua đều thở phào nhẹ nhõm.

"Là binh mã của Hoài Nam đạo đúng không?"

"Đi về phía huyện thành đúng không?"

"Chẳng phải trong huyện đăng bố cáo rằng đang có nguy hiểm, có loạn binh cho nên chắc là châu phủ phái binh mã đến tiếp viện đúng không nhỉ?"

"Ý, nếu nói vậy thì trong huyện có nói nạn binh hỏa là sự thật à?"

Trong khi các thôn dân còn lại tụ tập, nghị luận và thương lượng xem có nên rời đi hay không, thì chợt thấy có người bước thấp bước cao nghiêng ngả lảo đảo chạy như bay vào từ bên ngoài thôn. Trên vai người này còn khiêng đòn gánh, làm khó hắn vẫn chạy vội vàng như vậy mà gánh hàng nặng không hề rơi rớt. Đây là một người bán hàng rong không phải dân bản xứ, trước khi có nạn sơn tặc đã tới đây, nhưng hắn không vào ở huyện thành mà lại thành người bán hàng rong tại thôn, ngày thì hắn vào thành buôn bán trao đổi hàng hóa, tối thì về ở thôn này.

Người trong thôn thường xuyên trêu ghẹo hắn, bảo hắn nên đi vào trong thành mà ở, bên trong người nhiều buôn bán cũng nhiều, người bán hàng rong dùng thứ âm khẩu lơ lớ của người tha hương hàm hậu giải thích, trong huyện nhiều người việc buôn bán không tranh được, vẫn nên ra ngoài làm buôn bán, ít người cũng không ai tranh đoạt cả.

"Này, người bán hàng rong, sao ngươi lại phải chạy vội như vậy, bị giựt tiền à?" Có người hô.

Người bán hàng rong không ngượng ngùng đáp lại lời trêu ghẹo của bọn họ giống ngày xưa, mà khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ: "Quan binh đánh huyện thành rồi! Mọi người nhanh chạy đi!"

Cả thôn yên tĩnh như đọng lại.

Đám người vừa lướt qua là quan binh? Không phải binh mã Hoài Nam đạo à? Đánh huyện thành? Vậy đó là loạn binh ư?

"Ta tận mắt nhìn thấy!"

"Binh mã đang đánh trả ngoài tường thành, gi.ết chết rất nhiều quan binh."

"Máu chảy thành sông!"

Trong tiếng la ó của người bán hàng dong, yên tĩnh trong thôn bị đánh vỡ, đám thôn dân chạy tứ tán, người thì về nhà thu dọn đồ đạc vật tư chuẩn bị đào tẩu, người thì đóng cửa chui vào hầm để trốn tránh tai họa, không có người nào để ý đến người bán hàng dong kia nữa.

Người bán hàng rong vẫn còn gấp rút chạy về phía trước, hắn lướt qua thôn trang ném đòn gánh xuống. Bước chân tuy vội vã nhưng không hề lảo đảo, tốc độ của hắn rất nhanh, thân mình nhỏ gầy lướt qua những con đường nhỏ giống như tàn ảnh.

Là thám báo của Chấn Võ quân, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ở chỗ này đã quen thuộc địa hình như ở Mạc Bắc. Võ Nha Nhi dẫn theo thân tín vào thành rồi khi rời đi có dặn dò hắn là ở bên ngoài huyện Đậu, tuy rằng như vậy không tiện cho việc tìm hiểu tin tức bên trong nhưng một khi trong thành xảy ra biến cố sẽ không bị vây chết bên trong mà có thể kịp thời truyền tin tức ra ngoài.

Huyện Đậu kiểm tra đối chiếu thật sự quá nghiêm, ở bên ngoài vẫn ổn thỏa hơn. Hiện tại, quả nhiên cửa thành đã đóng chặt, ngay cả ruồi bọ cũng không thể ra vào.

Tuy rằng ở bên ngoài chỉ có thể tạm thời quan sát được sơ qua nhưng không sao, hắn vẫn có thể kịp thời truyền được tin tức.

Khi Võ Nha Nhi nhận được tin về huyện Đậu là lúc đang trên đường hướng về kinh thành, bọn họ cũng đang nghị luận tin tức mời được đưa về.

Năm trước, khi bọn họ tới kinh thành để dò hỏi tin tức từ Lương Chấn, những gì gặp phải đã khắc sâu vào cảm xúc của Võ Nha Nhi, cho nên khi rời đi đã cho người ở lại đấy, mục đích là để có thể nhận tin tức mới nhất kịp thời nhất tới tay.

Vì vậy, cả đường đi này hắn không ngừng nhận được tin về những việc xảy ra ở kinh thành. Được biết, vì nạn binh hỏa tại Tuyên Võ đạo mà Thôi Chinh vấn tội Toàn Hải, được biết, Hoàng đế che chở Toàn Hải cho nên không để ý tới tể tướng và triều thần....

"Sao lão đại nhân lại rời khỏi kinh thành?" Lão Hàn không thể tin được khi nhận được tin này. "Trước tiên đừng nói đến việc tham ô nhiều vàng bạc như vậy, tứ lão gia hắn biết tham ô như thế nào hay sao?"

Đứa con thứ tư này của Lương Chân có chút đần độn, văn võ không thành, cho nên không tòng quân hay ra chiến trường, cũng vì điều này khiến hắn an ổn sống tới giờ.

"Theo tin tức miêu tả thì người mưu hại tứ lão gia và bọn công tử không phải muốn mạng của bọn họ, mà chỉ muốn ép Lương lão đại nhân rời khỏi kinh thành." Võ Nha Nhi nói.

"Buộc ngài ấy rời kinh thành có lợi ích gì?" Một người nhíu mày khó hiểu hỏi. "Lương lão đại nhân đã không còn quân quyền nữa."

"Nhưng ông ấy là một tiết độ sứ cách hoàng đế gần nhất." Võ Nha Nhi ngồi bên đống lửa, gõ gõ đôi chân tê mỏi vì đi đường. "Ông ấy còn có thể tùy thời gặp được Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng tín nhiệm ông ấy, hơn nữa nếu cần chỉ vung tay một cái thì những dư uy chinh chiến cả đời của ông cũng không phải ai cũng có thể khinh thường...."

Nói tới đây hắn chợt dừng lại.

Từ khi nào mà dưới chân thiên tử cần người vung tay hô gọi?

"Ô Nha." Có người chạy tới trong đêm. "Tin tức mới nhất từ huyện Đậu vừa đến, có binh mã bao vây huyện thành, chắc hẳn là đám binh mã mà chúng ta gặp phải."

Tin này không khiến bọn họ quá kinh ngạc vì lúc trước đã suy đoán ra.

"Quả nhiên huyện Đậu bắt đầu xảy ra nạn binh hỏa." Võ Nha Nhi nói. "Hoài Nam đạo cũng sắp rối loạn rồi."

Nạn binh hỏa xảy ra ở Phong Thành khiến cho tiết độ sứ của Tuyên Võ bị vấn tội, hiện tại cả Tuyên Võ đang lâm vào tình trạng hỗn loạn. Nếu huyện Đậu cũng có nạn binh hỏa thì nhất định Hoài Nam cũng không thoát, quan viên địa phương sẽ bị vấn tội, rắn mất đầu, ai sẽ hưởng lợi đây?

Bình an không có việc gì như Chiết Tây ư.

"Đây là mục đích của An Đức Trung." Võ Nha Nhi nói.

Đột nhiên trồi ra đám sơn tặc hung ác gây rối, huyện Đậu đang che giấu việc đóng quân luyện binh chờ đợi nạn binh hỏa xảy ra, đại thế đã sớm rơi vào trong tay những người ở huyện Đậu.

"Ô Nha, đại nương còn ở nơi đó." Lão Hàn đứng dậy, thanh âm nghiêm túc. "Danh hào Chấn Võ quân sẽ bị coi như bia ngắm bắn."

Loạn binh công kích Chấn Võ quân ở huyện Đậu, hỗn chiến như vậy mới càng giống với nạn binh hỏa. Nếu như vậy thì Võ thiếu phu nhân sẽ có nguy hiểm.

Nàng có nguy hiểm hay không bọn họ cũng không thèm để ý, người bọn họ để ý nhất chính là Võ phu nhân ở phía sau đang bị bắt cóc.

Những người khác cũng rầm rầm đứng dậy: "Chúng ta mang binh quay lại huyện Đậu."

Võ Nha Nhi đứng lên, trong đêm tối lại có người vội vàng chạy tới.

"Kinh thành đã xảy ra chuyện, Thôi tể tướng nói hoàng đế bị Toàn Hải bắt cóc, mệnh cho Ngô Chương suất binh mã vây quanh hoàng thành. Trong cung đã truyền ra thánh chỉ, Tể tướng tạo phản, hiệu triệu 12 vệ quân trong thiên hạ vào kinh hộ giá." Người tới dùng thanh âm khàn khàn mất tiếng nói một hơi xong sức cùng lực kiệt ngã xuống đất.

Đám đàn ông sợ tới ngây người, vậy mà triều đình lại đánh nhau với hoàng đề ư.

Võ Nha Nhi đứng thẳng tắp, gió đêm đông ướt lạnh khiến áo da cũng ướt sũng nước, ngay cả xương cốt trong người cũng lạnh run.

"Hóa ra là vì cái này, hiệu triệu 12 vệ quân trong thiên hạ vào kinh hộ giá." Hắn gằn từng chữ một. "Toàn bộ rối loạn, nào là sơn tặc, nào là binh hỏa đều bị đẩy lên gay gắt là để bức Hoàng đế, không, bức Toàn Hải phát ra thánh chỉ này, chúng ta vào kinh."

Những người khác còn chưa kịp phản ứng với tin tức tới từ kinh thành đã giật mình bởi vì phản ứng của Võ Nha Nhi.

"Ô Nha, còn huyện Đậu? Đại nương đang gặp nguy hiểm." Lão Hàn bắt lấy hắn hô lên.

Từ xưa, trung hiếu đã không thể toàn vẹn, nhưng hắn không cho rằng Võ Nha Nhi là người cần trung mà không cần hiếu.

"An toàn của nương ta không phải ở chỗ ta có đi cứu bà hay không mà là ở chỗ ta đang làm gì, ta làm được gì? An Đức Trung mượn tên của ta để làm việc chính vì ta đang ở Mạc Bắc xa xôi không thể với tới." Võ Nha Nhi nói. "Hắn và An Khang Sơn muốn mượn điều này để suất binh vào kinh. Tuyên Võ đạo cũng được mà Chiết Tây hay Hoài Nam cũng thế, những nơi này gần kinh thành nhất, đều dưới thao tác của hắn, nhưng hắn không nghĩ tới hiện tại Chấn Võ Quân của chúng ta càng gần kinh thành hơn."

Đôi mắt người trẻ tuổi lóe sáng trong đêm đen.

"Thanh danh của Võ Nha Nhi ta không đáng nhắc đến, đi đến huyện Đậu một là quỳ xuống đất giao binh, hoặc là tử chiến công thành. Mặc kệ làm thế nào An Đức Trung sẽ không để ý đến ta, giết ta, giết mẫu thân ta cũng dễ như trở bàn tay, nhưng đến kinh thành chiến một trận thì An Khang Sơn, An Đức Trung muốn đụng đến mẫu thân của ta cũng nên suy xét cẩn thận."

Hắn muốn đi kinh thành mở một con đường máu, giết ra một hung danh vì mẫu thân mà giết ra một con đường sống.

Xoẹt!! Hắn xé mở áo khoác bên ngoài lộ ra binh phục bên trong, rút đao ra hô.

"Tuân theo hoàng mệnh, Chấn Võ quân vào kinh hộ giá."

- ------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio