Đệ Nhất Hầu

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

91. Đi tới tòa thành kia.

Kẽo kẹt... kẽo kẹt....

Ba chiếc xe la bôn ba trên đường lớn.

Mặt đường cũng không được bằng phẳng cho nên vị hóa thương ngồi trên xe bị xóc đến đầu váng mắt hoa ướt đẫm mồ hôi.

Nơi cuối đường có một ngã rẽ chia hai ngả, bên cạnh lối rẽ có một trà lều, một lão phụ ở bên trong nhiệt tình tiếp đón: "Khanh quan vào uống chén trà nóng ấm áp thân mình đi."

Hóa thương nói thầm "bức bối, nóng nực muốn chết đây", nhưng vẫn xuống xe để cho bản thân và con la nghỉ ngơi một chút. Bước xuống, điều khiến hắn ngoài ý muốn là trà lều đơn sơ lại tràn đầy người ngồi, khó khăn lắm mới tìm được một vị trí, thân hình hóa thương bụ bẫm nhích từng bước tới nơi kia, ngồi xuống ghế dài, chiếc ghế dài bị ép xuống vang lên tiếng kẽo kẹt.

"Cẩn thận, đừng ngồi sụp chứ!" Một người đàn ông nhỏ gầy cùng ngồi trên ghế kêu lên.

Hóa thương béo thở hồng hộc: "Tại sao lại có nhiều người như vậy?"

Lão phụ bưng nước trà tới đây: "Vài ngày trước, đường cái cũng chẳng có người."

Hóa thương béo lại hỏi, "vì sao", lão phụ lại nói: "Trước kia cũng không có nhiều người như vậy."

"Vài ngày trước có nơi còn xảy ra nạn sơn tặc đấy." Người đàn ông nhỏ gầy hô: "Giết cả một huyện người."

Hóa thương ngồi ổn như núi: "Lừa quỷ à."

"Không phải lừa." Lão phụ đứng ra chứng minh, sửa đúng lại rằng không phải giết một huyện người mà chỉ giết một vị tri huyện cùng quan binh thôi.

Những người khác ngồi xung quanh còn kể lại càng kỹ càng tỉ mỉ hơn, khiến mồ hôi của hóa thương béo kia lại vã ra như tắm.

"Thế đạo này sao lại loạn thành như vậy? Còn may khoảng thời gian này ta không đi tới đây." Hắn lau mồ hôi, đứng ngồi không yên nói: "Vậy đám sơn tặc kia đã bắt được chưa?"

"Còn chưa bắt được đâu." Người nhỏ gầy cười hì hì. "Ngươi đi đường phải cẩn thận hơn một chút, đừng để bị chộp tới."

Hóa thương hừ một tiếng, lại lừa hắn à, chẳng lẽ hắn dễ lừa vậy sao: "Các ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì."

Hắn vừa xuống xe đã nhìn thấy bên ngoài trà lều đỗ đầy xe ngựa, xe la, phía trên còn kéo đầy hàng hóa, ngồi trong trà lều này chẳng lẽ toàn người đi đường rảnh rỗi hay sao.

"Ngươi bán gia súc đúng không." Hắn nhìn khịt mũi với người đàn ông nhỏ gầy: "Vậy ngươi cũng nên đi nhanh một chút, cẩn thận lại đưa hàng tết cho đám sơn tặc đấy."

Người kia cười ha ha: "Không phải, không phải, ta không phải bán gia súc, kia toàn là đồ của nhà."

Có người ngồi bên cạnh thò qua, không để ý người này lừa quỷ, nói:

"Ngươi cũng muốn đến huyện Đậu đúng không? Bên đó, gia súc bán tốt như vậy à?"

Người gầy gò không giấu được nữa, chỉ có thể gật đầu thừa nhận: "Đi thử xem sao."

Hai người họ, người hỏi, người trả lời, không ai trêu chọc vị hóa thương béo cho nên hắn rất tịch mịch ngồi nghe, càng nghe càng thấy không đúng.

"Chờ một chút." Hắn đánh gãy hai người họ. "Các ngươi muốn đi đâu?"

Huyện Đậu? Không phải nơi mà người gầy gò này nói khoa trường rằng cả huyện người đều bị giết kia sao? Đây là nơi sơn tặc đánh cướp đầu tiên đấy, vậy mà không tránh đi ngược lại còn muốn mang theo hàng hóa nhảy vào à?

"Các ngươi đều muốn đi huyện Đậu à?"

Nếu đã không giấu được thì người đàn ông gầy gò cũng không giấu giếm nữa: "Hiện tại huyện Đậu đang diệt phỉ, cần gấp số lượng hàng hóa rất lớn, gạo, mì, dầu, muối, rượu, thịt cái gì cũng cần."

Diệt phỉ và hàng hóa thì có quan hệ gì với nhau? Hóa thương béo còn chưa kịp phản ứng.

Lão phụ đang hãm trà cũng thò tới gần nói: "Đúng vậy, cái gì cũng cần, ta còn nhìn thấy họ kéo từng xe từng xe củi đấy."

Càng có thêm nhiều người gia nhập câu chuyện, trà lều càng thêm ồn ào và khẩn trương. Nhiều hóa thương như vậy cùng đến, chỉ sợ mình lạc hậu cho nên mọi người vội vàng uống trà, trả tiền rồi lên đường. Trong chớp mắt chỉ còn lại vị hóa thương bụ bẫm ngồi một mình, trong trà lều đã trống không mà tâm hắn cũng trống không.

"Chủ nhân, chúng ta có nên đến huyện Đậu thử xem hay không?" Gã sai vặt chạy vào hỏi.

Tuy rằng bọn họ đang trên đường buôn bán nhưng thật ra chưa tìm được nguồn tiêu thụ. Việc làm ăn càng ngày càng khó khăn, chỉ có thể thừa dịp cuối năm tìm chút vận khí xem sao.

Nếu như lời đám hóa thương kia nói thật, huyện Đậu đang cần rất nhiều hàng hóa vậy thì đây đúng là một cơ hội.

Hóa thương béo nhìn ra con đường lớn trước mặt, xoa xoa mồ hôi trên trán, sẽ không phải có nhiều người như vậy muốn hố hắn đúng không?

Chợt có chiếc xe ngựa kéo lộc cộc lộc cộc, phía trên chất đầu nào gà nào vịt lung tung, trong tiếng ồn ào quang quác có người hô lớn hỏi đường: "Lão mụ mụ, xin hỏi huyện Đậu đi hướng nào vậy?"

Hiển nhiên lão phụ đã rất quen thuộc việc chỉ đường này, không cần ngẩng đầu chỉ đưa ngón tay về một hướng, người ngồi trên xe ngựa cảm ơn rồi giơ roi giục ngựa, cùng với tiếng gà gáy vịt kêu nhanh chóng lướt đi.

Hóa thương béo chống tay xuống bàn, đứng lên: "Đi huyện Đậu."

Xe la lắc lư kẽo kẹt đi trên con đường vắng, những ồn ào náo động dần tan đi theo ánh hoàng hôn. Lão phụ bắt đầu thu dọn lại trà lều, bên ngoài lại có người qua đường. Đoàn người này có cả nam lẫn nữ, có người già lẫn trẻ, người đầy xe cút kít, người khiêng đòn gánh, người cõng theo sọt tre. Có phụ nhân thể nhược ngồi trên xe đẩy tay, có hài tử còn nhỏ nằm gọn trong chiếc sọt tre.

"A bà còn có nước không ạ?" Mấy người đàn ông trẻ tuổi hỏi.

Đoàn người này không phải hóa thương, không phải người bán rong, mà chỉ là dân thường, chớm đông như này lại dìu già dắt trẻ rời nhà, đa số là dân chạy nạn. Mấy năm gần đây người chạy nạn càng ngày càng nhiều. Lão phụ cảm thán, năm này không bằng năm trước, bà mở rộng bếp lò sắp sửa đậy lại, bảo bọn họ đi vào uống chén nước, còn dò hỏi bị làm sao, muốn đi đâu.

"Thôn xóm bên cạnh thôn chúng ta gặp sơn tặc." Mấy người đàn ông thở dài: "Cả một thôn người không còn một ai, chúng ta không dám ở nhà, rất nhiều, rất nhiều người đã đi nhờ cậy thân bằng, hoặc đi trốn tránh."

Lại có sơn tặc à, thật là tạo nghiệt. Lão phụ thở dài, nhìn đám người già người trẻ này dùng nước ấm ngâm một miếng bánh rồi chia nhau, thật đáng thương, trong lòng vừa động: "Không bằng các người đi huyện Đậu thử xem."

Người đàn ông dẫn đầu hiển nhiên biết việc huyện Đậu, hoảng sợ nói: "Nơi đó có sơn tặc gây rối, cả huyện thành đều gặp nạn, sao có thể đi?"

"Huyện Đậu đang diệt phỉ đấy, trái lại đi tham gia dân tráng, còn có thể ăn no." Lão phụ giải thích, nhìn đám người già, trẻ nhỏ yếu đuối này. "Hơn nữa, ngoài quân doanh có dựng lu cháo, bất luận người nào cũng có thể ăn một bát, các ngươi nhiều người như vậy đến nhờ cậy thân hữu chỉ sợ ăn cũng không đủ no đâu."

Thân hữu tiếp đãi nhiều người như vậy cũng không thể nuôi nổi, tất nhiên cuộc sống cũng không quá tốt.

Quân doanh huyện Đậu thi cháo ư? Tại sao không hề nghe nói, đám đàn ông liếc nhau.

"Huyện Đậu cũng gần đây, chúng ta có thể đi xem, tuổi trẻ tham gia dân tráng có cơm ăn, chúng ta già rồi có thể đi xin chút cháo, không được thì lại đến nhờ cậy thân hữu." Một lão giả vỗ bàn nói.

Có đôi khi, con người tình nguyện nhận bố thí của một người xa lạ chứ không muốn đi phiền toái thân hữu.

Lão phụ cười nói: "Nếu là có thể tham gia dân tráng thì càng tốt, không chỉ một mình ăn no mà còn có thể khiến cả nhà ăn no đấy."

Có việc này ư? Cả đám người nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ, đã cùng đường rồi, lão giả đứng dậy: "Chúng ta đi quân doanh huyện Đậu nhìn xem."

Đêm đông mà ngủ ngoài trời thật là chịu tội, còn không bằng đi suốt đêm tới huyện Đậu sớm một chút, sớm uống được một bát cháo nóng.

Đoán người khoác theo ánh hoàng hôn tập tễnh đi về phía huyện Đậu. Lão phụ đậy nồi lại, còn để hé một chút bếp than. Nếu có người đi đường ban đêm có thể xin chút lửa sưởi ấm. Sau đó mới chậm rãi đi về nhà, dáng người già nua nhưng bước chân lại nhẹ nhàng. Mùa đông này với bà mà nói trôi qua cũng khá tốt, buôn bán rất được toàn nhờ đám sơn tặc gây rối ở huyện Đậu.

Thế đạo này thật là buồn cười.

Chủ bộ huyện Đậu cũng đang nghĩ như vậy, ý này nảy lên trong đầu ông khi nhìn thấy lu cháo dựng cao cao và một hàng dài người đang xếp ngoài quân doanh. Ông không rõ lắm, tại sao triệu tập dân tráng diệt phỉ lại biến thành thi cháo thế này.

"Những người này là ai vậy?" Ông hỏi.

Trương Tiểu Thiên tới đón tiếp ông, khí phách hăng hái nói: "Là người nhà của dân tráng, tự nguyện tới hỗ trợ nấu cháo. Đương nhiên quân doanh chúng ta bao cơm, còn có thương binh trong quân doanh, tuy rằng bọn họ không thể giết địch nhưng vẫn có thể duy trì trật tự."

Chủ bộ quay đầu nhìn hắn: "Những người kia thì ta biết, ta đang nói những người đến lãnh cháo kia là người nào?"

Trương Tiểu Thiên giật mình, nhìn thấy một hàng dài bên ngoài mới phát hiện, tại sao bên ngoài quân doanh lại có nhiều người như vậy? Ồn nào, náo nhiệt giống như huyện thành huyện Đậu biến thành cái chợ vậy, chẳng lẽ toàn bộ dân chúng huyện Đậu đều chạy tới đây lãnh cháo hay sao?

- -----------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio