Đệ Nhất Kiếm Thần

chương 611-613

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

611: Ngủ Ở Đâu

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Không ở lại đây à?”

Diệp Huyên cười hì hì: “Ở lại đây, vậy ta ngủ ở đâu?”

Nghe vậy, Thác Bạt Ngạn khiêu khích nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ xem ngủ ở đâu?”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Đương nhiên là ở trên giường rồi!”

Thác Bạt Ngạn nhẹ giọng bảo: “Thế thì ngủ trên giường!” Diệp Huyên cười ha ha, vì thế hắn ở lại.

Đến đêm.

Diệp Huyên đi tới tẩm cung của Thác Bạt Ngạn một lần nữa, nếu Thác Bạt Ngạn đã bảo hắn ngủ trên giường thì đương nhiên hắn sẽ không khách sáo, hắn leo thẳng lên giường, nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã ngây người.

Vì trên giường có hai người!

Ngoài Thác Bạt Ngạn, còn có Kỷ An Chi!

Hai người!

Thác Bạt Ngạn ngồi dậy, nàng ta cười như không cười nhìn Diệp Huyên: “Không phải muốn ngủ à? Lên đi!”

Ý định khiêu khích vô cùng rõ ràng!

Sao có thể sợ được?

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Nếu cô đã yêu cầu mãnh liệt như vậy thì ta đến đây!”

Nói xong, hắn lập tức nhảy lên giường, sau đó nằm ở giữa hai cô gái.

Hai cô gái đều ngẩn người!

Lên thật à!

Diệp Huyên mỗi tay ôm một cô, nghiêm mặt nói: “Ngủ!”

Thác Bạt Ngạn ở bên trái Diệp Huyên đen mặt lại, rõ ràng là nàng ta đánh giá thấp da mặt của Diệp Huyên rồi! Không ngờ cái tên này lại mặt dày đến mức đó!

Còn Kỷ An Chi ở bên còn lại thì còn đang ăn, không có thái độ gì!

Cứ thế, Diệp Huyên trái ôm phải ấp!

Lúc đầu vẫn thấy rất thoải mái, nhưng sau đó lại hơi đau khổ!

Trong ngực ôm hai cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng không thể làm gì, khó chịu lắm đấy!

Đến đêm khuya, Kỷ An Chi đã ngủ say, nhưng Thác Bạt Ngạn vẫn chưa ngủ, vì Diệp Huyên đang thò tay về phía này.

Thác Bạt Ngạn giữ lấy tay hắn, cảnh cáo: “Đừng có lộn xộn!”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta không có lộn xộn, ta đang nghiêm túc mà”.

Thác Bạt Ngạn liếc Diệp Huyên: “An Chi vẫn còn ở đây đấy!”

Diệp Huyên nói: “Ta không sợ!”

Thác Bạt Ngạn: ‘…”

Lại nửa canh giờ trôi qua, lúc này, hô hấp của Thác Bạt Ngạn đã vô cùng dồn dập.

Vì thể chất của nàng ta vốn dĩ đã đặc biệt, bây giờ tay của Diệp Huyên lại không chịu yên, cơ thể của nàng ta lại bắt đầu hơi…

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên ôm lấy Diệp Huyên, Diệp Huyên giật mình, vì hắn phát hiện người Thác Bạt Ngạn nóng như lửa vậy!

Diệp Huyên vội nghiêng người hỏi khẽ: “Sao thế?”

Thác Bạt Ngạn ôm chặt lấy Diệp Huyên, vùi đầu trước ngực hắn, người hơi run rẩy.

Diệp Huyên đang muốn nói gì đó, đúng lúc này, áo ngủ của Thác Bạt Ngạn đột nhiên trượt xuống, cùng lúc đó, tay của nàng ta đã sợ đến chỗ cấm của đàn ông…

Không thể nhịn được nữa!

Vì thế, Diệp Huyên che đi tháp Giới Ngục, sau đó đáp trả…

Chính là: Nửa đêm canh ba quyến luyến không dứt, hai thân thể hợp nhất cùng phong lưu, kim thương ác chiến, vô cùng hăng hái.

Một đêm này mãi không yên, mỗi một cử động, mỗi một cái run rẩy đều như nằm trên thuyền tiên!

Một đêm không ngủ, gió xuân không thôi!

Hừng đông.

Người ở trên giường còn chưa dậy, mãi đến giữa trưa lúc mặt trời mọc, Diệp Huyên mới ngồi dậy, lúc này, trên giường chỉ còn một mình hắn.

Diệp Huyên đi tới trước mặt nàng ta, cười nói: “Ta phải đi rồi.

Còn Ninh Quốc này, nàng không cần phải lo, đã có cao thủ âm thầm bảo vệ.

Nhưng lúc cần thiết, ta mong nàng có thể trốn đi, đương nhiên ta muốn nói là lúc không còn sự lựa chọn nào khác ấy”.

Thác Bạt Ngạn trầm giọng hỏi: “Liên Minh Hộ Giới?”

Diệp Huyên gật đầu: “Chẳng mấy chốc Liên Minh Hộ Giới sẽ hành động, trước đó, ta phải đi phá đám một chút!”

Thác Bạt Ngạn im lặng một lát rồi nói: “Cẩn thận!”

Diệp Huyên cười, sau đó cúi người nói bên tai Thác Bạt Ngạn: “Loại thuốc kia còn không? Cho ta một chút phòng thân đi!”

Thác Bạt Ngạn: “…”.

612: Vì Ngươi Song Tu Sao?

Thác Bạt Ngạn nổi giận đá Diệp Huyên một cước, Diệp Huyên cười ha ha, sau khi quấy rầy một hồi, cuối cùng hắn vẫn lấy được mấy bình bạch ngọc.

Sau khi lấy được thứ mình muốn, Diệp Huyên cũng không ở lại thêm, rời khỏi Ninh Quốc.

Có lẽ Liên Minh Hộ Giới đã biết chuyện hắn trở lại Thanh Châu rồi. Bây giờ nếu ở lại Ninh Quốc sẽ gây ra bất lợi với Ninh Quốc.

Diệp Huyên đi rồi, Kỷ An Chi xuất hiện ở trong điện.

Nhìn thấy Kỷ An Chi, Thác Bạt Ngạn như nhớ đến cái gì, sắc mặt lập tức đỏ lên. Kỷ An Chi quan sát Thác Bạt Ngạn, hơi ngạc nhiên: “Ngự Pháp Cảnh?”

Thác Bạt Ngạn gật đầu!

Kỷ An Chi hơi khó tin: “Hôm qua vẫn là Vạn Pháp Cảnh, sao hôm nay lại là Ngự Pháp Cảnh rồi?”

Thác Bạt Ngạn đang muốn nói chuyện, Kỷ An Chi đột nhiên nói: “Là vì tối qua các ngươi song tu à?”

Nghe vậy, mặt Thác Bạt Ngạn lập tức đỏ như lửa, nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận liếc Kỷ An Chi.

Kỷ An Chi nhẹ giọng nói: “Ầm ĩ quá! Đánh thức ta!”

Thác Bạt Ngạn: “…”

Kỷ An Chi lại hỏi: “Thật sự là vì song tu à?”

Thác Bạt Ngạn chần chừ một lát, sau đó gật đầu.

Đúng là vì song tu!

Tối qua, sau khi song tu, nàng ta đã phát hiện mình mạnh lên một cách kỳ lạ, khiến nàng ta rất bất ngờ!

Thấy Thác Bạt Ngạn khẳng định, Kỷ An Chi khẽ gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ, không biết đang có tính toán gì.

Sau khi rời khỏi Ninh Quốc, Diệp Huyên ngự kiếm đi tới Đế Quốc Đại Vân.

Trong Hoàng cung của Đế Quốc Đại Vân.

Diệp Huyên gặp được Liên Vạn Lý, lúc này, tay của Liên Vạn Lý đã khỏi.

Nhìn thấy Diệp Huyên, Liên Vạn Lý cười khẽ: “Đã lâu không gặp!”

Diệp Huyên cười nói: “Cũng đâu có bao lâu!”

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên: “Đi với ta một lát!”

Trên con đường nhỏ rải đá vụn trong ngự hoa viên, hai người sóng vai cất bước. Rất yên tĩnh!

Cao thủ của Đế Quốc Đại Vân ở xung quanh cũng đã lặng lẽ lui xuống.

Một lát sau, Liên Vạn Lý đột nhiên nói: “Thanh Châu này, có lẽ không bảo vệ được nữa, đúng không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Liên Minh Hộ Giới sắp cướp đi tâm bản nguyên của Thanh Châu rồi, một khi bản nguyên bị bọn họ lấy đi, linh khí của cả Thanh Châu sẽ nhanh chóng khô cạn, khi đó, vùng đất này đã không thích hợp để võ giả sinh sống nữa rồi!”

Liên Vạn Lý quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Có thể ngăn cản không?”

Diệp Huyên cười khổ: “Chuyện này khó nói lắm, nhưng cho dù thế nào, ta sẽ cố hết sức không để bản nguyên chi tâm của Thanh Châu rơi vào tay Liên Minh Hộ Giới”.

Hắn không biết Liên Minh Hộ Giới cần bản nguyên chi tâm làm gì, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra!

Liên Vạn Lý nhẹ giọng nói: “Những cao thủ này quá xem nhẹ người khác!”

Diệp Huyên đang muốn nói gì thì chợt ngạc nhiên nói: “Ngự Pháp Cảnh?”

Liên Vạn Lý cười khẽ: “Vừa đột phá không lâu, bây giờ dù gặp phải Ngự Pháp Cảnh chân chính, ta cũng có thể xử lý!”

Diệp Huyên khẽ thở giài, người khác đều nói rằng Diệp Huyên hắn yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt thật sự của Thanh Châu này là Tiểu An và Liên Vạn Lý!

Đặc biệt là Liên Vạn Lý, nàng ta đã bị đánh giá thấp một cách nghiêm trọng!

Một lát sau, Liên Vạn Lý đột nhiên dừng lại, nàng ta ngồi xổm xuống, dưới đất, có một đàn kiến đang chầm chậm bò qua.

Liên Vạn Lý nhẹ giọng nói: “Trong mắt những tu sĩ cao quý của Liên Minh Hộ Giới, chúng ta cũng giống như những con kiến này vậy!”

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Xong chuyện ở đây, ta định chuyên tu võ đạo, mục tiêu tạm thời là cảnh giới cao nhất!”

Diệp Huyên cười nói: “Cùng nhau cố gắng!”

Liên Vạn Lý cười khẽ: “Cố lên!”

Một canh giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi Đế Quốc Đại Vân, đến một tòa thành nhỏ.

Hắn đi đến trước một quán rượu trong thành, một ông lão lưng đeo trường kiếm ngôi trong quán rượu.

Lúc này, Thương Huyền lại nói: “Yên tâm, Tông chủ sẽ đích thân ngăn cản Lục tôn chủ này, chuyện còn lại thì phải giao cho chúng ta rồi!”

Diệp Huyên chần chừ một lát, sau đó hỏi: “Phải quyết chiến ạ?”

Thương Huyền cười nói: “Đại khái là thế! Nói chung là bản nguyên này nhất định không thể rơi vào tay Liên Minh Hộ Giới. Mà lần này Tông chủ muốn ngươi đến cũng không phải cần ngươi đi ngăn cản Liên Minh Hộ Giới, mà là muốn rèn luyện ngươi. Đương nhiên với thực lực của ngươi bây giờ đã có thể giúp đỡ rất nhiều rồi!”

613: Chắc Ngươi Là Một Thằng Ngu!

Một canh giờ sau, Diệp Huyên đi tới dãy núi Hoang U, sau khi đến nơi này, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.

Cây cối trong cả dãy núi đều đã khô héo, chẳng những thế mà mặt đất còn nứt ra, trong khe hở nứt ra còn có sức nóng bốc lên!

Hắn không ngờ rất nhiều nơi ở Thanh Châu đã đến mức độ thế này!

Nếu bản nguyên chi tâm bị Liên Minh Hộ Giới lấy, chắc chắn cả Thanh Châu đều sẽ biến thành thế này! Khi đó Thanh Châu sẽ không còn sinh ra võ giả mới nữa, vì không có linh khí!

Một lát sau, Diệp Huyên đi vào trong dãy núi, lúc này, hắn đã hoàn toàn che giấu bản thân, vì vậy, không ai có thể phát hiện ra hắn cả.

Diệp Huyên đi được không bao lâu thì dừng lại, sau đó nói: “Đại thần tầng hai, người có cảm nhận được tâm bản nguyên kia không?”

Sau một hồi yên tĩnh, đại thần tầng hai cất lời: “Không có hứng thú!”

Không có hứng thú!

Mặt Diệp Huyên đen lại, sao có thể không có hứng thú được chứ? Hắn vội nói: “Tâm bản nguyên này tuyệt đối không thể rơi vào tay Liên Minh Hộ Giới được, đại thần tầng hai, nếu người có thể cảm nhận được thì chúng ta có thể lấy được nó trước rồi!”

“Không có hứng thú”, đây là câu trả lời của đại thần tầng hai.

“Có lợi ích!”, Diệp Huyên nói.

“Lợi ích gì?”, đại thần tầng hai hỏi.

Diệp Huyên nở nụ cười thâm thúy: “Người muốn lợi ích gì?”

Oành!

Lúc này, tầng hai tháp Giới Ngục đột nhiên rung lên dữ dội, sau đó, tầng hai vang lên một tiếng rống giận dữ: “Thả ta ra ngoài!”

Diệp Huyên: “…”

Nói thật lòng, hắn thật sự muốn thả đại thần tầng hai ra, vì dù tính tình nàng ta hơi nóng nảy nhưng cũng tạm được, không phải rất xấu xa.

Vấn đề là không có đạo tắc tầng thứ hai, hắn hoàn toàn bất lực!

Một lát sau, Diệp Huyên cười khổ: “Đại thần tầng hai, người cũng biết đấy, bây giờ ta hoàn toàn không có cách mở ra phong ấn của tầng thứ hai, thế này nhẹ, đợi đến khi kết thúc chuyện này, ta sẽ đi tìm đạo tắc thứ hai, đến lúc đó sẽ thả người ra, khi đó người muốn đi đâu thì đi, thế nào?”

Đại thần tầng hai im lặng một lát, sau đó nói: “Ngươi, đồ lừa đảo!”

Diệp Huyên đen mặt: “Đại thần tầng hai, người nói chuyện bằng lương tâm đi, Diệp Huyên ta từng lừa đảo người của mình sao giờ?”

Lần này, đại thần tầng hai không nói gì!

Vì từ khi đi theo Diệp Huyên đến giờ, nó phát hiện tuy bình thường Diệp Huyên hơi xảo quyệt, nhưng lại đối xử rất tốt với người của mình. Một lát sau, đại thần tầng hai nói: “Dưới đất!”

Dưới đất?

Diệp Huyên thầm thấy vui vẻ, vội vàng hỏi: “Ý người là tâm bản nguyên kia ở trong lòng đất à?”

Đại thần tầng hai đáp: “Phải!”

Diệp Huyên lại hỏi: “Ở đâu?”

Sau một lát, nàng ta đáp: “Hơi thở mơ hồ không cố định, phải tìm!”

Diệp Huyên cười khổ, đương nhiên hắn biết tâm bản nguyên này ở trong lòng đất, nhưng vấn đề là nếu không có vị trí cụ thể, lòng đất rộng lớn như vậy, biết tìm ở đâu?

Lúc này, đại thần tầng hai lại nói: “Kéo nó ra ngoài!”

Kéo!

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ, kéo thứ này kiểu gì?

Đại thần tầng hai im lặng.

Một lát sau, Diệp Huyên khẽ thở dài, đại thần tầng hai này hơi không đáng tin cậy lắm! Thật sự cho rằng Diệp Huyên hắn là vô địch, cái gì cũng có thể làm được à?

Diệp Huyên đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng, hắn vẫn quyết định thử một lần!

Không chừng thật sự kéo ra được thì sao?

Diệp Huyên ngồi xuống, hắn vỗ xuống đất, sau đó nói: “À gì nhỉ, ta cảm thấy chắc là ngươi có thể nghe lời ta nói, là thế này, Liên Minh Hộ Giới đang đợi ngươi xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ bắt ngươi lại, sau đó, kết cục của ngươi sẽ vô cùng vô cùng thê thảm. Đương nhiên ngươi không đi ra cũng vô dụng, bọn họ sẽ ép ngươi ra ngoài”.

Nói đến đi, hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Nếu ngươi tin tưởng ta, ra ngoài theo ta, yên tâm, ta nhất định sẽ không làm hại ngươi, cũng sẽ không để Liên Minh Hộ Giới làm hại ngươi!”

Nói xong, Diệp Huyên lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, một con yêu thú hư ảo chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Chính là đại thần tầng hai!

Nhưng không phải bản thể của nó!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio