*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
644: Làm Càn!
Giọng nói quen thuộc!
Hắn quen thuộc với người đâm kiếm vào lưng mình.
Vì người này không phải ai khác mà lại là Nam Cung!
Nam Cung!
Nhìn thấy cảnh này, Việt Kỳ ở phía xa lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ấy định quay lại nhưng lại bị ba tên cao thủ ngăn cản.
Mà vô số đệ tử Thương Kiếm Tông ở phía dưới đều sững sờ.
Sao Nam Cung có thể ra tay với Diệp Huyên?
Đây cũng là điều Diệp Huyên muốn biết!
Đằng sau Diệp Huyên, vẻ mặt Nam Cung khá dữ tợn: “Ngươi có vẻ rất thắc mắc?”
Diệp Huyên gật đầu.
Nam Cung cười đáp: “Ngươi có biết không? Khó khăn lắm mới khiến Thương Việt bị nát đan điền, thực lực giảm mạnh, nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm ngươi.
Có ngươi, ta sẽ không bao giờ có ngày ngóc đầu lên ở Thương Kiếm Tông.
Nếu đã vậy, ta ở lại đây còn có ý nghĩa gì?”
Nói tới đây, vẻ mặt hắn ta càng dữ tợn hơn: “Đừng tưởng rằng ta không biết Tông chủ bọn họ bất công như thế nào.
Khu vực Mộ Kiếm kia ngươi muốn vào thì vào, hơn nữa còn thu được vài thanh kiếm bậc Thiên trong đó, đúng không? Có đúng không?”
Nói xong, hắn ta cầm kiếm đâm mạnh về phía trước, thanh kiếm cắm thẳng vào người Diệp Huyên!
Nhưng thanh kiếm này lại đang từ từ biến mất.
Thấy vậy, mặt Nam Cung biến sắc, mà lúc này Diệp Huyên đột nhiên xoay người lại, một thanh kiếm để giữa lông mày hắn ta!
Cơ thể Nam Cung cứng đờ, trong mắt hắn ta tràn đầy khó tin: “Ngươi, sao ngươi lại có thể không sao? Ngươi...”
Diệp Huyên cười hỏi: “Muốn biết à?”
Nam Cung đang định nói, lúc này Diệp Huyên nhếch môi cười: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết!”
Dứt lời, hắn cầm kiếm đâm về phía trước.
Roẹt!
Kiếm xuyên thủng qua giữa lông mày Nam Cung, máu tràn ra ngoài!
Nam Cung nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, trong mắt vẫn là vẻ khó tin.
Dù hắn ta nghĩ thế nào cũng không thể hiểu tại sao kiếm đã c ắm vào cơ thể Diệp Huyên, Diệp Huyên chẳng những không sao mà còn cắn nuốt kiếm của hắn ta!
Đến chết cũng không thể hiểu!
Diệp Huyên cũng không để ý tới Nam Cung, hắn xoay người nhìn về phía tên cao thủ mặc áo choàng màu vàng cách đó không xa.
Trong trận chiến với đối phương vừa rồi, hắn luôn ở thế yếu, sức mạnh của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Mặc dù đối phương rất mạnh, nhưng hắn lại hào hứng! Vì đã lâu rồi hắn chưa chiến đấu một cách đúng nghĩa với người khác!
Tuy hắn bị áp chế trong trận chiến vừa rồi, nhưng lại đánh rất đã!
Chiến đấu!
Chân phải Diệp Huyên giẫm mạnh, hắn lại xông tới.
Thấy vậy, mí mắt tên cao thủ cách đó không xa khẽ giật, hắn ta đã từ sự khinh thị lúc ban đầu biến thành coi trọng Diệp Huyên.
Bởi vì sức chiến đấu của Diệp Huyên thật sự rất mạnh!
Điều quan trọng nhất là Diệp Huyên không sợ chết!
Liều mạng!
Một khi liều mạng, chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên.
Đừng nói Diệp Huyên, nếu bất cứ một người bình thường nào liều mạng đều sẽ khiến người ta phải kiêng dè ba phần!
Tên cao thủ trước mặt Diệp Huyên cũng hoàn toàn bị chọc giận!
Cao thủ có thể đạt tới trình độ này cũng không phải người bình thường.
Một khi hắn ta nghiêm túc đánh với Diệp Huyên, cơ hội chiến thắng của Diệp Huyên càng ít!
Chẳng mấy chốc cả hai lại đánh nhau, có điều Diệp Huyên vẫn bị áp chế như cũ.
Ngoài ra, vì sau khi mười hai người này gia nhập, giờ đây Thương Kiếm Tông đã bị áp chế toàn diện!
Trên không trung, trận chiến giữa Trần Bắc Hàn và Lục tôn chủ vẫn chưa phân thắng bại.
Do đó, nếu tiếp tục đánh nhau, Thương Kiếm Tông chắc chắn sẽ không chịu nổi! Không chỉ vậy, đám người Chiến Thiết rõ ràng kém hơn Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp của Liên Minh Hộ Giới.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm reo bỗng nhiên vang vọng từ phía chân trời xa xăm.
Ngay sau đó, đầu của một cao thủ mặc áo choàng vàng trên không trung lập tức văng ra ngoài!
Thấy vậy, đám người Mạc Tu cách đó không xa lập tức thay đổi sắc mặt!
Chỉ sau chốc lát, một người đàn ông trung niên xuất hiện trên không trung Thương Kiếm Tông!
Người đến chính là Kiếm Huyền!
Thấy Kiếm Huyền xuất hiện, đám người Việt Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm.
Người đánh nhau giỏi nhất Thương Kiếm Tông giờ đây chắc chắn là Kiếm Huyền!
Ở bên khác, những cao thủ mặc áo choàng vàng kia cũng đều nhìn về phía Kiếm Huyền.
Nhưng Kiếm Huyền vẫn chưa dừng tay lại, y chỉ tay, một tia kiếm quang đột nhiên xẹt qua không trung.
Cách đó hơn mười trượng, giữa lông mày của một cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính lập tức bị xuyên thủng!
Tên cao thủ này trợn mắt lên, chết không nhắm mắt!
.
645: Linh Hư Tinh Cung!
Người đến chính là Tả hộ pháp của Liên Minh Hộ Giới, mà bên khác, người đánh nhau với Liên Bút Hiền cũng xuất hiện.
Nhưng giờ phút này sắc mặt Liên Bút Hiền tái nhợt, khoé miệng còn dính máu, rõ ràng là đã bị thương.
Nhìn thấy Kiếm Huyền, Liên Bút Hiền nhẹ giọng gọi: “Đại sư huynh!”
Kiếm Huyền gật đầu: “Đi giúp Chiến Thiết!” Liên Bút Hiền gật đầu, sau đó y hoá thành một tia kiếm quang lao thẳng về phía Hữu hộ pháp của Liên Minh Hộ Giới.
Kiếm Huyền quay đầu nhìn Tả hộ pháp cách đó không xa, y cười khẩy: “Cứ tưởng rằng Chủ thượng của Liên Minh Hộ Giới sẽ đích thân đến, không ngờ ông ta chỉ phái hai tên rác rưởi là các ngươi tới đây!”
Tả hộ pháp nheo mắt: “Chủ thượng? Kiếm Huyền, chỉ bằng ngươi cũng xứng để Chủ thượng phải đích thân ra tay?”
Dứt lời, ông ta đột nhiên bay lên, ngay sau đó hai tay ông ta kết ấn, trong nháy mắt từng luồng khí đen xuất hiện ở xung quanh!
Tả hộ pháp chợt hét lên: “Ngưng!”
Dứt lời, những luồng khí đen xung quanh chân trời kia ngưng tụ lại, mà vào lúc này, Kiếm Huyền cầm kiếm chém lên trời: “Phá!”
Một kiếm chém xuống, một mảnh kiếm quang dài tận trăm trượng chém mạnh xuống từ phía chân trời như thác nước.
Roẹt! Trong nháy mắt, những luồng khí đen ở phía chân trời lập tức biến mất không thấy hình bóng!
Mặt Tả hộ pháp biến sắc, ông ta vội vàng loé về sau tận mấy trăm trượng, hoàn toàn kéo dài khoảng cách với Kiếm Huyền!
Kiếm Huyền lạnh lùng nhìn ông ta: “Lại đây, cho ngươi thêm một cơ hội phát huy, đừng nói Thương Kiếm Tông ta bắt nạt người khác”.
Vẻ mặt Tả hộ pháp cực kỳ khó coi: “Kiếm Huyền, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự ngông cuồng của mình!”
Nói xong, ông ta đột nhiên chạm vào ngực mình, ngay sau đó một khí tức mạnh mẽ cuộn trào ra từ trong cơ thể ông ta. Khi khí tức này xuất hiện, cả vùng không gian ở phía chân trời nhấp nhô như gợn sóng!
Ở phía xa, Kiếm Huyền mặt không cảm xúc, tay phải cầm kiếm để ra sau vai.
Sau một chớp mắt im lặng, Tả hộ pháp chợt bay lên trời, sau đó ông ta chưởng vào Kiếm Huyền ở phía dưới.
Chưởng ra!
Một chưởng ấn xuyên qua các tầng không gian, ập thẳng về phía Kiếm Huyền!
Chưởng ấn này xuyên qua không gian, do đó tốc độ của nó rất nhanh, ngoại trừ Kiếm Huyền sợ là không ai có thể thấy rõ!
Nhưng lúc này, Kiếm Huyền xuất kiếm!
Một kiếm đâm lên trên.
Một kiếm rất đơn giản!
Vù!
Khi kiếm này đâm lên, không gian nơi mũi kiếm của Kiếm Huyền tiếp xúc đột nhiên rách ra rồi xuất hiện một vết rách đen kịt, ngay sau đó một tiếng nổ động trời vang vọng khắp nơi.
Bùm bùm!
Cả chân trời vì đó mà chấn động dữ dội, Tả hộ pháp thì lùi nhanh lại mấy trăm trượng.
Ông ta vừa dừng lại, Kiếm Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta. Ngay sau đó, một thanh kiếm đâm thẳng tới giữa lông mày ông ta!
Kiếm quang nhanh như chớp!
Tròng mắt Tả hộ pháp co rụt, trong lòng ông ta kinh hãi. Lúc này ông ta hoàn toàn không thể né tránh, chỉ có thể đỡ chiêu kiếm này!
Ngay sau đó ông ta hét lên rồi đấm một cú về phía trước.
Ầm!
Cú đấm này vừa hạ xuống, một tiếng nổ như sét đánh vọng lại từ phía chân trời.
Tia kiếm quang của Kiếm Huyền vỡ nát, mà Tả hộ pháp đã xuất hiện cách đó trăm trượng. Cùng lúc đó, cả cánh tay phải ông ta đã bị chém đứt!
Máu liên tục tràn ra từ vai trái của ông ta!
Tả hộ pháp nhìn chằm chằm vào Kiếm Huyền, trong lòng vô cùng kiêng dè!
Ông ta không ngờ Kiếm Huyền đã mạnh đến thế, mạnh tới mức đã có thể nói là vượt qua khỏi phạm vi của Thanh Thương giới.
Kiếm Huyền cũng không ra tay với Tả hộ pháp nữa mà xoay người chém một nhát, đầu của một cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính cách đó hơn mười trượng lập tức văng ra ngoài. Cùng lúc đó, cách y vài chục trượng, đầu của một cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính khác cũng văng ra theo!
Một phát gi3t chết!
Tả hộ pháp bay tới trước mặt họ, ông ta chỉ vào Kiếm Huyền cách đó không xa: “Hai vị, người này thực lực không tầm thường, làm phiền hai vị rồi.”
Lâm Tòng Vân nhìn Kiếm Huyền, trong mắt có chút kinh ngạc: “Không ngờ nơi này lại có cao thủ mạnh như vậy!”
Mặt Tả hộ pháp biến sắc, lúc này Lâm Tòng Vân lại nói: “Hai chúng ta có thể giết hắn giúp ông, có điều chuyện tìm người...”
Tả hộ pháp vội vàng nói: “Liên Minh Hộ Giới ta sẽ lo liệu!”
Lâm Tòng Vân khẽ gật đầu, y nhìn xung quanh, sau đó toàn thân y như bị hoá đá!
...
646: Ta Thấy Ngươi Muốn Chết Rồi Đấy!
Lâm Tòng Vân trợn hai mắt lên, đờ người ra tại đó, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào một người!
Người này chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên!
Khi Tần Trấn bên cạnh Lâm Tòng Vân nhìn thấy Diệp Huyên cũng ngây người.
Ngay sau đó, trong mắt của vô số người, Lâm Tòng Vân lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Kiếm Huyền thấy thế thì nhíu mày, y sắp sửa ra tay, lúc này Lâm Tòng Vân đột nhiên vung tay phải đánh tên cao thủ định ra tay với Diệp Huyên văng ra ngoài! Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ!
Cái quái gì thế này?
Tả hộ pháp nhíu mày thật chặt.
Dường như nghĩ tới gì đó, ông ta chợt lấy một bức tranh ra, bức tranh này là Lâm Tòng Vân đưa cho ông ta, mà người trong tranh chính là Diệp Huyên.
Vẻ mặt Tả hộ pháp lập tức trở nên âm u, ông ta liếc nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, ánh mắt lập loè, không biết đang nghĩ gì.
Mà ở phía xa, Lâm Tòng Vân nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt của y vô cùng điềm đạm: “Xin hỏi các hạ có quen một cô gái mặc váy trắng không?”
Mặc váy trắng? Diệp Huyên ngẩn người, sau đó có chút cảnh giác.
Giờ phút này, trong lòng hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, người trước mặt này là ai? Tại sao y lại biết cô gái váy trắng?
Thấy Diệp Huyên cảnh giác, Lâm Tòng Vân mỉm cười: “Đừng lo lắng, chúng ta không có ác ý, là nàng ấy bảo chúng ta đến tìm cậu!”
“Tìm ta?”
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi: “Bây giờ người ấy đang ở đâu?”
Nghe vậy, Lâm Tòng Vân và Tần Trấn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có chút phấn khích.
Bởi vì lời nói của Diệp Huyên đã chứng tỏ hắn quen biết cô gái váy trắng!
Lâm Tòng Vân nhìn Diệp Huyên, cười đáp: “Bây giờ nàng ấy đang ở Linh Hư Tinh Cung ta. Giờ cậu đến gặp nàng ấy với chúng ta, được chứ?”
Diệp Huyên do dự một lúc, sau đó lắc đầu.
“Sao vậy?”
Lâm Tòng Vân vội hỏi: “Có vấn đề gì ư?”
Diệp Huyên gật đầu: “Giờ ta không thể rời đi...”
Nói xong, hắn quay mặt về phía đám người Mạc Tu của Liên Minh Hộ Giới: “Liên Minh Hộ Giới cũng sẽ không để ta rời đi!”
Lâm Tòng Vân liếc nhìn đám người Tả hộ pháp, sau đó lạnh nhạt bảo: “Yên tâm, có hai chúng ta, họ không dám động tới cậu!”
Giọng y rất lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ!
Rõ ràng là y cố ý nói cho Liên Minh Hộ Giới nghe!
Tả hộ pháp cách đó không xa nhìn về phía Lâm Tòng Vân: “Các hạ, Diệp Huyên là người mà Liên Minh Hộ Giới nhất định phải giết!”
“Người nhất định phải giết?”
Lâm Tòng Vân nheo mắt lại: “Ông nói hắn là người mà Liên Minh Hộ Giới ông nhất định phải giết?”
Tả hộ pháp gật đầu: “Phải!”
Lâm Tòng Vân cười khẩy: “Dốt nát! Ta khuyên một câu, Liên Minh Hộ Giới ông tốt nhất đừng động vào người này, nếu không...”
“Nếu không thì sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ không trung, ngay sau đó Lục tôn chủ xuất hiện trước mặt Lâm Tòng Vân không xa.
Cùng lúc đó, Trần Bắc Hàn cũng xuất hiện ở nơi cách Diệp Huyên vài chục trượng!
Hiển nhiên thực lực cả hai khó phân trên dưới, muốn phân sinh tử hoàn toàn không phải việc có thể làm được trong thời gian ngắn!
Lục tôn chủ nhìn chằm chằm vào Lâm Tòng Vân: “Người này, Liên Minh Hộ Giới ta nhất định phải giết, không ai có thể bảo vệ hắn!”
“Càn rỡ!”
Lâm Tòng Vân chau mày: “Liên Minh Hộ Giới nho nhỏ của ngươi quả nhiên không biết trời cao đất rộng. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động vào người này, Linh Hư Tinh Cung ta chắc chắn sẽ tiêu diệt Liên Minh Hộ Giới ngươi!”
“Linh Hư Tinh Cung?”
Lục tôn chủ nhíu mày, gã ta quay đầu nhìn Tả hộ pháp, Tả hộ pháp lắc đầu: “Không phải thế lực của tinh vực chúng ta, cũng không biết là thế lực gì!”
Lục tôn chủ nhìn sang Lâm Tòng Vân: “Các hạ, Liên Minh Hộ Giới ta không thù không oán với Linh Hư Tinh Cung ngươi, cũng không muốn kết thù với các ngươi, nhưng Liên Minh Hộ Giới ta không thể không giết Diệp Huyên, mong rằng các hạ không nên ngăn cản”.
Lâm Tòng Vân nhìn thẳng vào Lục tôn chủ: “Ta nói, không ai được phép động vào người này!”
Lâm Tòng Vân suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy khi nào cậu có thể đi?”
Diệp Huyên chỉ vào đám người Lục tôn chủ cách đó không xa: “Việc này phải hỏi họ!”
Lâm Tòng Vân xoay người nhìn về phía Lục tôn chủ: “Liên Minh Hộ Giới ngươi thật sự muốn động vào hắn?”