Đệ Nhất Kiếm Thần

chương 654-656

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

654: Tu Luyện Thành Chiêu Thức Của Sát Thủ

Yên lặng!

Sau khi Liên Minh Hộ Giới rút lui, sự lặng bình hiếm hoi xuất hiện ở Thanh Thương giới.

Đương nhiên mọi người đều biết đây chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.

Vân Kiếm Phong.

Tu luyện! Diệp Huyên bắt đầu tiến vào hình thức tu luyện điên cuồng.

Giờ hắn đã là Ngự Pháp Cảnh chân chính.

Về mảng cảnh giới, hắn chắc chắn không thể tăng lên nữa trong thời gian ngắn.

Còn mảng Kiếm đạo cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên, dựa vào kỳ ngộ!

Những gì hắn có thể tu luyện bây giờ là kiếm kỹ!

Hiện tại hắn không biết nhiều kiếm kỹ, chỉ có Nhất Kiếm Định Sinh Tử, Nhất Kiếm Định Hồn, Thập Trượng Nhất Sát và Thuấn Không Nhất Kiếm!

Những kiếm kỹ này đều có uy hiếp cực lớn đối với cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính, nhưng bây giờ khi hắn đã đạt tới Ngự Pháp Cảnh chân chính, cũng có nghĩa là những kiếm kỹ này có thể thăng cấp thêm!

Đặc biệt là Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Với hắn kiếm kỹ này không chỉ đơn giản là kiếm kỹ, mà còn là một mục tiêu!

Mục tiêu Kiếm đạo mà cô gái bí ẩn để lại cho hắn!

Mỗi lần nghĩ tới kiếm kỹ này, hắn sẽ nghĩ đến hai từ: Tự tin! Dù là tu luyện hay đối đầu với người khác, ta nhất định phải có tự tin vào bản thân.

Tất nhiên ta phải nắm chắc độ tự tin, nếu không sẽ thành tự phụ!

Nếu một người tự phụ, chắc chắn người đó sẽ chơi chết chính mình!

Trong ngọn núi đằng sau Vân Kiếm Phong, Diệp Huyên đang ngồi khoanh chân dưới đất, một thanh kiếm lơ lửng trước mặt hắn, mà khắp nơi xung quanh tràn ngập kiếm ý của hắn!

Lúc này lòng bàn tay Diệp Huyên đột nhiên xoè ra, ngay sau đó bốn phía hiện lên từng tia kiếm quang.

Những tia kiếm quang này như bỗng dưng xuất hiện, rải rác ở xung quanh!

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Đây là kiếm kỹ duy nhất hắn tu luyện ở Thương Kiếm Tông, mà Diệp Huyên phát hiện kiếm kỹ này vẫn còn không gian thăng cấp rất lớn!

Đây là chiêu mà hắn đã sử dụng để âm thầm giết cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính trong nháy mắt trước kia!

Chỉ khi sử dụng chiêu này, hắn mới có thể dùng một chiêu giế t chết một vị cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính một cách im hơi lặng tiếng!

Mà hắn phát hiện, sau khi hắn thăng lên thành Ngự Pháp Cảnh chân chính, hắn càng thành thạo cách sử dụng đạo tắc Không Gian hơn.

Khai thác đạo tắc Không Gian, dùng đạo tắc Không Gian để tăng mạnh Thuấn Không Nhất Kiếm!

Đây là mục đích của hắn hiện tại.

Diệp Huyên vung tay phải lên, trong nháy mắt những tia kiếm quang xung quanh kia lặng lẽ tản đi...!

Hai người phụ nữ đang đứng cách đó không xa.

Đó là Cố sư thúc của Trận Đạo Phong và Việt Kỳ.

Việt Kỳ nhẹ giọng nói: “Thuấn Không Nhất Kiếm của hắn đã hoàn toàn khác so với trước đây!”

Nói xong, nàng ấy nhìn sang Cố sư thúc ở bên cạnh: “Tiểu Nhàn, có thể nhìn ra chỗ nào thay đổi không?”

Cố Tiểu Nhàn nhìn Diệp Huyên ở phía xa, nàng ấy đáp: “Quái lạ! Thuấn Không Nhất Kiếm bị hắn tu luyện thành chiêu thức của sát thủ!”

Việt Kỳ gật đầu: “Nếu ta đoán không sai, người đã âm thầm ra tay giết Liên Minh Hộ Giới trước đó có lẽ là hắn!”

Cố Tiểu Nhàn khẽ gật đầu: “Chắc là hắn!”

Nói xong, nàng ấy liếc nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: “Thiên phú vô cùng tốt, nhân phẩm cũng được, chỉ là mặt dày, thật sự rất dày”.

Mặt dày!

Việt Kỳ tán đồng gật đầu: “Quá dày, trong số kiếm tu qua các thế hệ của Thương Kiếm Tông ta không ai bằng!”

Cố Tiểu Nhàn nói: “Cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất sẽ không có hại!”

Nói xong, nàng ấy nhìn Việt Kỳ: “Tu luyện thì tu luyện, cần nấu cơm vẫn phải nấu cơm, lát nữa bảo hắn đừng quên!”

Dứt lời, nàng ấy quay lưng rời đi.

Việt Kỳ gật đầu: “Có lý!”

Sau đó nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên cách đó không xa: “Lát nữa nhớ nấu cơm!”

Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi!

Diệp Huyên: “...”

Vài ngày trôi qua.

Diệp Huyên đã nâng uy lực kiếm kỹ của mình lên ít nhất một bậc.

Nếu hắn bây giờ gặp lại những cao thủ mặc áo choàng màu vàng trước đó, dù không đánh thắng thì cũng sẽ không thảm hại đến thế.

Đặc biệt là Thuấn Không Nhất Kiếm, nếu bây giờ hắn ẩn nấp, hắn nắm chắc tám mươi phần trăm có thể ám sát đối phương!

Tám mươi phần trăm!

Có thể nói là cực kỳ tự tin!

Bởi vì Thuấn Không Nhất Kiếm của hắn bây giờ có thể nói là thần không biết quỷ không hay thật sự.

Mũi kiếm này trong suốt như nước!

Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Huyên đã từ từ chảy xuống.

Hơi tốn sức!

Dù đã là Ngự Pháp Cảnh chân chính, hắn phát hiện sau khi những lực lượng không gian này xuất hiện, hắn vẫn hơi tốn sức!

Nhưng hắn vẫn có thể kiên trì!

Diệp Huyên chắp hai tay vào nhau, hắn làm mình bình tĩnh lại rồi tiếp tục bắt đầu khởi động đạo tắc Không Gian.

Không lâu sau, càng lúc càng xuất hiện nhiều lực lượng không gian.

Cùng lúc đó, mũi kiếm trước mặt hắn dần dần ngưng tụ ra thân kiếm.

Diệp Huyên thấy thế thì vui mừng trong lòng..

655: Đã Xảy Ra Chuyện Gì!

Vừa vui mừng, tinh thần hắn cũng thả lỏng, thế là.

Ầm ầm!

Lấy Diệp Huyên làm trung tâm, xung quanh hắn chấn động kịch liệt, mắt mũi miệng và tai Diệp Huyên lập tức chảy máu. Không chỉ thế, toàn thân hắn quay vòng vòng tại chỗ như con quay, cứ thế kéo dài khoảng mười lăm phút mới dừng lại!

Sau khi dừng lại, Diệp Huyên ngã lăn ra đất. Mà lúc này, Việt Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn Diệp Huyên nằm dưới đất, Việt Kỳ cau mày, sau đó nàng ấy bế Diệp Huyên lên, đưa hắn về điện Vân Kiếm.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyên tỉnh lại!

Giờ phút này đầu hắn vẫn choáng váng như cũ, cực kỳ khó chịu!

Diệp Huyên lắc mạnh đầu, cười khổ.

Lần này đúng là do hắn chủ quan!

Tuyệt đối không thể lơ là khi đang ngưng tụ đạo tắc Không Gian!

“Ngươi đang làm gì?”, lúc này Việt Kỳ xuất hiện bên cạnh giường của hắn.

Diệp Huyên cười gượng: “Con đang ngưng tụ một thanh kiếm!” ! Việt Kỳ trầm giọng hỏi: “Có liên quan đến không gian?”

Diệp Huyên gật đầu.

Việt Kỳ nghiêm mặt nói: “Đạo Không gian vô cùng huyền bí, dù là cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính cũng chỉ mới biết một ít mà thôi. Ngươi muốn dùng lực là cực kỳ nguy hiểm, biết không?”

Diệp Huyên gật đầu: “Lúc nãy con đã chủ quan!”

Việt Kỳ lắc đầu: “Không phải do chủ quan, mà là ngươi không biết sự đáng sợ của lực lượng không gian. Nếu không gian vỡ nát sẽ tạo thành không gian nhiễu loạn. Với thực lực của ngươi hiện tại, ngươi sẽ bị không gian nhiễu loạn xoắn chết ngay lập tức, hiểu chưa?”

“Không gian nhiễu loạn?”, Diệp Huyên hơi khó hiểu.

Việt Kỳ khẽ gật đầu: “Nếu không gian bị cưỡng ép xé rách, trong không gian bị xé rách đó chính là không gian nhiễu loạn! Sự nhiễu loạn này cực kỳ đáng sợ, ngay cả cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính bị cuốn vào trong đó cũng sẽ thịt nát xương tan!”

Nói tới đây, nàng ấy nhìn Diệp Huyên, nghiêm mặt bảo: “Nếu ngươi chưa chắc chắn tuyệt đối thì không nên cố gắng ngưng tụ thanh kiếm gì đó của ngươi, hiểu không?”

Diệp Huyên cười đáp: “Không sao đâu, con có chắc chắn, vừa nãy chỉ là do con chủ quan!”

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Nếu lần sau lại muốn ngưng tụ thì để ta ở bên cạnh, hiểu chưa?”

Diệp Huyên vừa định bảo không cần, lúc này Việt Kỳ đột nhiên nói: “Hiểu chưa?”

Giọng nàng ấy khá nghiêm khắc.

Diệp Huyên cười khổ: “Vâng vâng!”

Việt Kỳ khẽ gật đầu, sau đó quay lưng rời đi.

Ngày hôm sau, Diệp Huyên tiếp tục bắt đầu.

Nhưng lần này có Việt Kỳ ở bên cạnh.

Hiển nhiên nàng ấy vẫn có chút lo lắng cho Diệp Huyên.

Mà Diệp Huyên cũng không giấu giếm Việt Kỳ, hắn lập tức khởi động đạo tắc Không Gian. Khi thấy đạo tắc Không Gian giữa lông mày Diệp Huyên, vẻ mặt Việt Kỳ lập tức trở nên nghiêm túc: “Cái này...”

Chẳng mấy chốc, vô số lực lượng không gian xuất hiện ở phía xa xung quanh Diệp Huyên, mà những lực lượng không gian này bắt đầu hội tụ!

Không gian xung quanh không được ổn định cho lắm.

Việt Kỳ chậm rãi nắm chặt tay phải, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Ở phía xa, một mũi kiếm lặng lẽ ngưng tụ trước mặt Diệp Huyên.

Lần này Diệp Huyên không dám lơ là nữa, hắn hết sức chăm chú khởi động những lực lượng không gian kia. Mặc dù hơi tốn sức, nhưng chỉ cần chú ý thì vấn đề sẽ không lớn!

Cứ vậy, sau khoảng nửa canh giờ, trên mặt Diệp Huyên đã đầy mồ hôi, ngoài ra sắc mặt hắn cũng có chút nhợt nhạt!

Nhưng thanh Không Gian Chi Kiếm trước mặt hắn đã ngưng tụ ra một nửa!

Còn thiếu một nửa thân kiếm và chuôi kiếm!

Một bên khác, vẻ mặt của Việt Kỳ cũng vô cùng nghiêm túc, nàng ấy đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!

Ở phía xa, không gian xung quanh Diệp Huyên bỗng nhiên bắt đầu chấn động dữ dội. Cùng lúc đó, lực lượng không gian chung quanh cũng càng lúc càng nhiều, nửa thân kiếm còn lại bắt đầu ngưng tụ.

Việt Kỳ đứng dậy bước tới nơi cách Diệp Huyên chừng mười trượng. Nàng ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, mà tay phải nàng ấy cũng đang siết chặt.

Nói xong, cô bé đột nhiên dùng sức.

Kiếm khẽ run lên.

Bên ngoài, toàn thân Diệp Huyên lập tức như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

“Đã xảy ra chuyện gì...”

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Huyên...

...

656: Ngươi Không Thấy Ta, Ngươi Không Thấy Ta

Nhìn thấy không gian quanh Diệp Huyên chấn động như sắp vỡ ra, Việt Kỳ biến sắc, vội vã vọt đến trước mặt hắn. Đúng lúc ấy, năng lượng không gian bốn phía bất thình lình bắn tới khiến nàng ấy bị đẩy đi ra ngoài trăm trượng.

Chỉ chớp mắt sau, một thanh kiếm đã xuất hiện trong tay Việt Kỳ, cả người nàng ấy hóa thành một tia kiếm quang chật vật mở đường đến bên Diệp Huyên. Tay nàng vươn ra đặt bên hông hắn, hai người đồng thời biến mất khi nơi Diệp Huyên đứng đã vặn vẹo thành một lốc xoáy quỷ quái.

Trong tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi đang ở trên đỉnh tháp bỗng dừng lại như phát giác được gì đó. Đại thần tầng hai bất thình lình xuất hiện trước mặt, nhìn xuống cô bé bằng đôi mắt lạnh lùng. Tiểu Linh Nhi tròn mắt nhìn lại, đoạn đưa tay lên che mặt, vừa chậm rãi bò xuống vừa lẩm nhẩm: “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta”.

Đại thần tầng hai tóm lấy cô bé, biến mất khỏi đỉnh tháp.

Điện Vân Kiếm.

Diệp Huyên hôn mê nằm trên giường, Việt Kỳ và Cố Tiểu Nhàn ngồi cạnh bên.

Chân mày Việt Kỳ nhíu chặt, những vết rạn trải dài trên cánh tay khiến nàng ấy vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại lực lượng không gian kh ủng bố đó.

Cố Tiểu Nhàn bỗng lên tiếng: “Sức mạnh kia khó mà nắm trong tay được, hay là tạm thời đừng để hắn thử nghiệm nữa”. ! Nhưng Việt Kỳ lắc đầu: “Lúc trước chỉ thiếu chút nữa đã thành công rồi, hẳn là có vấn đề ở chỗ nào đó”.

"Quá nguy hiểm”, Cố Tiểu Nhàn thấp giọng.

Việt Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc”.

Lần này đối phương đồng tình: “Cũng phải, tính hắn vốn luôn quật cường”.

Bỗng Thương Huyền xuất hiện, nhìn hai người nói: “Liên Bút Phong, Tông chủ có chuyện”.

Hai người phụ nữ gật đầu rồi cùng đi.

Khi Diệp Huyên tỉnh dậy vào nửa giờ sau, việc đầu tiên hắn làm là đi vào tháp Giới Ngục, bởi vì hắn biết lần này là do Tiểu Linh Nhi giở trò.

Vừa vào đến tầng thứ nhất, hắn đã thấy Tiểu Linh Nhi quay mặt vào góc, hai tay vòng lấy chân, thút tha thút thít.

Diệp Huyên đớ người. Hắn đã làm gì con bé đâu?

Đại thần tầng hai - tuy không phải bản thể thật - xuất hiện, nói: “Con bé có thể rút kiếm”.

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Làm sao có thể?"

Trong suy nghĩ của hắn, không phải ai cũng có thể rút ra những thanh kiếm không rõ cấp bậc ấy được, bằng không lại chẳng mất giá quá.

Nhưng đối phương lắc đầu: “Có hai khả năng. Thứ nhất, ai cũng có thể rút kiếm. Thứ hai, con bé này có chỗ hơn người”.

Nói đến đây, nàng ta như nghĩ đến gì đó mà cảnh cáo hắn: “Đừng tơ tưởng đến ba thanh kiếm kia. Một khi kiếm bị rút ra, ít nhất một nửa phong ấn trong tháp sẽ lập tức vỡ nát. Nếu không phải con bé đột nhiên dừng lại, người đầu tiên chết sẽ là ngươi!"

Diệp Huyên im lặng, bởi vì hắn biết đại thần tầng hai không phải đang dọa suông. Một khi phong ấn trong tháp vỡ, ai có thể ngăn chặn những thứ kia xông ra?

Diệp Huyên không khỏi lắc đầu, thầm nhủ con bé Tiểu Linh Nhi này nghịch quá đi mất.

Cảm nhận được hắn đi đến sau lưng, cô bé tí hon quay đầu lại, hai mắt rưng rưng đầy tội nghiệp.

Diệp Huyên bất lực: “Ngươi khóc làm gì? Có biết ta suýt nữa bị ngươi hại chết rồi không?"

Tiểu Linh Nhi rũ đầu: “Nhưng ta có rút ra đâu”.

Diệp Huyên nghiêm mặt: “Ta đã dặn là không được đụng vào mấy thanh kiếm cơ mà”.

Đại thần tầng hai nhàn nhạt lên tiếng: “Nó nói ngươi không cho nó rút kiếm nhưng lại không nói thanh nào, vậy nên nó mới nghĩ rằng không được rút một thanh, nhưng có thể rút hai thanh”.

Tiểu Linh Nhi gật đầu như gà con mổ thóc.

Diệp Huyên không khỏi há hốc mồm. Hiểu vậy cũng được luôn?

Sau khi chơi cùng cô bé một hồi, Diệp Huyên mới rời khỏi tháp Giới Ngục, đi ra sau núi, tiếp tục ngưng tụ.

Một chốc sau, một thanh kiếm trong suốt như được tạo nên từ nước xuất hiện trước mặt hắn, bốn phía có không gian chấn động.

Đây là Không Gian Chi Kiếm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio