808: Sao Ngươi Hỏi Nhảm Nhiều Thế
Diệp Huyên đi tới trước hai con cự long, cảm thán: “Giống y như thật thế…” Nói xong, hắn bèn muốn sờ một cái.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Muốn chết thì sờ đi!”
Sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi: “Có ý gì!” Giản Tự Tại nói: “Ngươi nhìn kỹ đi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lại nhìn về phía hai con cự long kia một lần nữa, một giây sau, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, vội vàng lùi về sau, vì hai con cự long này là thật!
Cự long còn sống!
Diệp Huyên hơi khiếp sợ, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rồng to như thế, phải biết rằng, hắn chỉ từng nghe nói tới yêu thú cấp bậc thế này thôi.
Giản Tự Tại nói tiếp: “Đi vào thôi!”
Diệp Huyên nặng nề bảo: “Hai con rồng này canh gác ở đây…”
Giản Tự Tại nói: “Chúng nó đã rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ cần ngươi không cố ý trêu chọc chúng nó, chúng nó sẽ không tỉnh lại”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thì ra là thế, nhưng Giản cô nương, ta hơi tò mò, rốt cuộc Thần Hoàng này là ai?”
Giản Tự Tại nói: “Chủ của tinh vực Thiên Khải lúc trước, sáng lập đế quốc Thần Hoàng, tự xưng là Thần Hoàng, thực lực mạnh mẽ”.
Diệp Huyên nói: “Ông ta chết rồi à?”
Nghe vậy, Diệp Huyên xấu hổ toát mồ hôi, đúng là núi cao còn có núi cao hơn! Mình mười chín tuổi mới là Đại Kiếm Tiên, dường như còn thua đối phương một chút!
Giản Tự Tại lại nói: “Đừng khiếp sợ nữa.
Núi cao còn có núi cao hơn, ông ta yêu nghiệt, còn có người yêu nghiệt hơn cả ông ta”.
Diệp Huyên gật đầu, đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Không có yêu nghiệt nhất, chỉ có yêu nghiệt hơn.
Diệp Huyên tiếp tục bước đi, sắc mặt hắn đột nhiên hơi thay đổi, vì hắn cảm nhận được kiếm ý ở phía trước!
Một kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ!.
809: Rất Nhiều Năm Rồi
Kiếm ý!
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên, vì thế hắn bước nhanh hơn, hắn nhanh chóng đi tới trước một tòa cung điện, nhìn từ bên ngoài, chắc chắn trước đây tòa cung điện này cực kỳ xa hoa, nhưng bây giờ chỉ còn lại một vùng hoang vu.
Có một người đàn ông trung niên đứng trước cung điện, ông ta mặc một bộ hoa bào rộng lớn, tóc dài xõa ngang vai, đầu ngẩng lên nhìn về phía chân trời, ánh mắt mơ màng. Thần Hoàng!
Người đàn ông trung niên đứng trước mặt chính là Thần Hoàng.
Mà giữ lông mày Thần Hoàng có một tia kiếm quang, tia kiếm quang đó ở ngay giữa lông mày ông ta, không biết đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa tiêu tán.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Thần Hoàng, lúc này Thần Hoàng đã không còn hơi thở, đã chết rồi.
Nhưng dù đã rất nhiều năm trôi qua, thân thể của đối phương vẫn tựa như lúc ban đầu. Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Giản cô nương, ông ta đã chết bao nhiêu năm rồi?”
Giản Tự Tại: “Rất nhiều năm rồi”.
Diệp Huyên nói: “Ông ta bị một vị kiếm tu gi3t chết sao?”
Giản Tự Tại im lặng.
Diệp Huyên cũng không hỏi tiếp nữa.
Cứ thế, sau một hồi yên tĩnh, Giản Tự Tại đột nhiên nói: “Ấn Xã Tắc ở trong người ông ta, hủy đi thân thể của ông ta, con dấu này sẽ bay ra!”
“Hủy diệt thân thể?”
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Giản cô nương, làm thế không tốt lắm đâu?”
Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: “Người đã chết, giữ lại thân thể để làm gì? Còn nữa, ngươi không hủy diệt thân thể của ông ta thì làm sao lấy được ấn Xã Tắc và truyền thừa của ông ta được?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Chắc chắn sẽ có cách khác”.
Giản Tự Tại nói: “Vậy ngươi tự nghĩ cách đi”.
Diệp Huyên nhìn Thần Hoàng trước mặt, hắn suy nghĩ một hồi, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một tia sáng trắng đột nhiên bay ra từ trong thi thể của Thần Hoàng.
Tia sáng trắng đó nhanh chóng biến thành một bóng người, chính là Thần Hoàng.
Một tia linh hồn!
Diệp Huyên rùng mình, âm thầm đề phòng. Đồng thời cũng thấy mừng vì không ra tay hủy đi thân thể của đối phương, nếu không bây giờ có chết thế nào cũng không biết!
Thần Hoàng quan sát Diệp Huyên, lắc đầu: “Ngươi là kiếm tu, không thích hợp với truyền thừa của bổn hoàng, đi đi!”
Khóe miệng Diệp Huyên giật giật, đây là bị từ chối thẳng thừng à!
Đương nhiên Diệp Huyên không phải người dễ dàng từ bỏ, hắn vội nói: “Tiền bối, vãn bối lại không cảm thấy thế!”
Thần Hoàng nhìn về phía Diệp Huyên, yên lặng đợi hắn nói.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tiền bối, đã bao nhiêu năm trôi qua, có bao nhiêu người đã đến đây rồi?”
Lúc này, Thần Hoàng hỏi: “Cái gì gọi là võ đạo?”
Cái gì gọi là võ đạo?
Diệp Huyên im lặng.
Nếu hỏi hắn cái gì là kiếm đạo thì hắn có thể trả lời được, nhưng hỏi hắn cái gì là võ đạo.
Hắn thật sự hơi mơ hồ.
Thần Hoàng nói: “Có lẽ trước khi đến ngươi cũng từng học võ đạo, vì ta cảm nhận được chiến ý mỏng manh trên người ngươi! Nhưng nó lại yếu hơn kiếm ý của ngươi rất nhiều. Chuyện này có nghĩa là giữa võ đạo và kiếm đạo, ngươi đã chọn kiếm đạo. Muốn song tu kiếm võ không phải không được, nhưng rất khó khăn, nếu muốn thông thạo cả hai thì khó càng thêm khó, hơn nữa có thể sẽ mất nhiều hơn được, khiến cả hai đều vô cùng tầm thường”.
810: Không Thử Sao Biết?
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó cười nói: “Vãn bối nhận được bài học rồi”.
Nói xong, hắn cúi chào Thần Hoàng: “Tiền bối, tạm biệt”. Sau đó, hắn xoay người rời đi.
Đi rất dứt khoát.
Mà lúc này, Thần Hoàng đột nhiên cất lời: “Đợi đã”.
Diệp Huyên dừng bước, xoay người nhìn Thần Hoàng, ông ta cười nói: “Hình như ngươi không hề thất vọng chút nào”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Không có gì phải thất vọng cả”. Thần Hoàng cười hỏi: “Vì sao?”
Diệp Huyên nói: “Ta rất mong có được truyền thừa của tiền bối, nhưng không phải nhất định phải có. Chỉ một câu thôi, ta đã cố gắng hết sức rồi, nếu có được là ta may mắn, nếu không có được thì cũng không có gì đáng nói, ta đã cố gắng hết sức, ta không thấy tiếc nuối”.
Nghe Diệp Huyên nói vậy, trong mắt Thần Hoàng lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Chẳng trách ngươi lại có thành tựu như thế trên con đường kiếm đạo”.
Nói xong, ông ta lại quan sát Diệp Huyên một lần nữa, sau đó nói: “Dù ngươi không thích hợp với truyền thừa của bổn hoàng, nhưng cứ chờ đợi như thế, có lẽ bổn hoàng cũng không thể đợi được người thích hợp nhất đến đây nữa. Thôi vậy…”
Nghe đến đây, Diệp Huyên hơi kích động!
Đây thật sự là xoay chuyển tình thế mà!
Mà lúc này, Thần Hoàng đột nhiên nói: “Trước khi vào thành, ngươi có nhìn thấy hai con cự long kia không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nhìn thấy!”
Thần Hoàng cười: “Đánh thắng chúng nó sẽ có thể lấy được truyền thừa của ta!”
Diệp Huyên ngây người.
Đánh thắng cự long?
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Huyên là không thể nào, vì thực lực của hai con cự long kia chắc chắn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Thần Hoàng cười nói: “Cảm thấy đánh không lại à?”
Diệp Huyên cười khổ: “Có lẽ đánh không lại thật!”
Thần Hoàng lại bảo: “Không thử sao biết?”
Diệp Huyên giẫm nhẹ chân phải một cái, mặt đất rung lên dữ dội, lúc này, một con cự long trước mặt Diệp Huyên mở mắt ra, long uy kinh khủng lâp tức áp đảo về phía Diệp Huyên.
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vàng tản ra kiếm thế của mình, nhưng kiếm thế hoàn toàn không ngăn cản được long uy này!
Diệp Huyên bị long uy làm liên tục lùi về sau hơn hai trăm trượng, để lại một vết hằn rất sâu trên mặt đất.
Cự long vẫn không đứng dậy, nó nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa, ánh mắt hờ hững như đang nhìn một con giun dế vậy.
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Chúng ta luận bàn một chút, nên biết chừng mực, tốt nhất là nên biết chừng mực!”
Cự long đột nhiên đứng dậy, một giây sau, đuôi rồng dài đến trăm trượng quét thẳng về phía Diệp Huyên. Cái quét đuôi này khiến không gian trở nên vặn vẹo, cực kỳ đáng sợ.
811: Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên không dám khinh thường, lập tức tung người, rút kiếm chém một nhát. Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Chẳng những thế, hắn còn thêm vào hai loại kiếm ý của mình!
Có thế nói đây là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn từ trước đến giờ!
Một chiêu kiếm chém ra, không gian lập tức bị chém nứt!
Ầm! Kiếm cương của Diệp Huyên chém lên trên cái đuôi rồng kia, người hắn bay thẳng ra xa trăm trượng, mặt đất không ngừng chấn động, sau đó xuất hiện một cái hố sâu, Diệp Huyên nằm trong hố sâu đó!
Mà chiêu kiếm đó của Diệp Huyên chỉ để lại một vết kiếm cạn trên đuôi rồng, rất cạn, gần như không thể nhìn thấy!
Cự long trước cổng thành nhìn xuống Diệp Huyên trong hố sâu, trong mắt là vẻ khinh thường.
Diệp Huyên đứng lên, lúc này cả người hắn đều đang run rẩy, run rẩy dữ dội, cả tay phải của hắn đã không còn cảm giác.
Đánh không lại!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên cự long phía xa, cự long này cũng không ra tay nữa, mà cứ lẳng lặng nhìn hắn như thế.
Xem thường!
Đối phương là đang xem thường một cách lộ liễu!
Còn Thần Hoàng kia đang đứng trên tường thành, ông ta nhìn Diệp Huyên, như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Huyên im lặng một lát, đang muốn cất lời, đúng lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên nói: “Ngươi cảm thấy ngươi đánh không lại nó à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đánh không lại!”
Giản Tự Tại hỏi: “Ngươi có biết vì sao kiếm kỹ của người phụ nữ kia lại trở nên bình thường trong tay ngươi không?”
Không đợi Diệp Huyên trả lời, nàng ta lại nói: “Vì ngươi thiếu đi một loại khí phách quyết sinh tử, à không đúng, ngươi có, nhưng ta chỉ từng gặp một lần, đó là lúc có người muốn làm hại muội muội của ngươi! Lúc đó ngươi sẽ bất chấp tất cả, không quan tâm hậu quả, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Lúc đó, ngươi chỉ biết một điều, đó là gi3t chết người trước mặt!”
Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát lại tiếp tục: “Lúc đó trong lòng ngươi không có suy nghĩ gì khác, chỉ có giết người. Mà bình thường ngươi lại suy nghĩ quá nhiều. Cũng như lúc này, ngươi sẽ cảm thấy đánh không lại, cũng lựa chọn không đánh, vào khoảnh khắc ngươi phủ định bản thân thì ngươi đã thua rồi. Thử suy nghĩ xem, nếu con cự long này muốn nuốt chửng muội muội của ngươi, ngươi nên làm cái gì?”
Nuốt chửng muội muội của mình?
Cách đó không xa, Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm.
Vù!
Một tiếng kiếm reo vang vọng nơi chân trời, một giây sau, Diệp Huyên chém thẳng kiếm xuống!
Ầm!
Hơi thở của rồng lập tức bị chiêu kiếm này chém tan, cùng lúc đó, con cự long cũng bị chiêu kiếm này bức lùi mười mấy trượng!
Sau khi Diệp Huyên đáp xuống đất, mặt đất mấy trăm trượng xung quanh hắn đều nứt vỡ ra hết!