*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
842: Độc Cô Liên!
Nói xong, ông ta liếc nhìn Diệp Liên trong lồ ng sắt, cười nói: "Không phải ngươi rất quan tâm muội muội của mình sao? Ngược lại ta muốn xem thử, ngươi có quan tâm thật hay không!"
Lời nói vừa dứt, tay phải ông ta vung về phía Diệp Liên, trong nháy mắt, một dòng điện đã xuất hiện trong lồ ng sắt.
Xèo xèo xèo!
Thân thể Diệp Liên lập tức run rẩy kịch liệt...!
"Độc Cô Liên!"
Diệp Huyên ở phía xa bỗng lao đến, một tia kiếm quanh mạnh mẽ chém thẳng về phía Độc Cô Liên.
Độc Cô Liên cười lạnh một tiếng, tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Ầm!
Tia kiếm quang kia lập tức bị nghiền nát, cùng lúc đó, Diệp Huyên bị dội ngược về phía sau, lùi hơn trăm trượng.
Mà lúc Diệp Huyên bị đánh lùi, Độc Cô Huyên đột nhiên biến mất, một khắc sau, vô số bạch quang xông về phía Độc Cô Liên như muốn nuốt chửng ông ta.
Độc Cô Liên cười lạnh, cũng chỉ búng tay nhẹ một cái về phía trước, cái búng tay này vừa ra, không gian lập tức chấn động như sóng nước gợn từng cơn.
Trong nháy mắt, những tia bạch quang kia đã biến mất không thấy đâu.
Lời nói vừa dứt, môt cái tháp màu vàng đã xuất hiện trên người hắn, nương theo sự xuất hiện này, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên phóng ra khắp bốn phía.
Mà đây chỉ là thứ đầu tiên, chốc lát sau, toàn bộ trang phục Chư Thần xuất hiện trên người Diệp Huyên.
.
843: Giết Trong Nháy Mắt!
Cho dù là đám người Độc Cô Liệt ở cảnh giới Vô Thượng cũng thấy kinh hãi, bởi vì trên người Diệp Huyên tản ra một hơi thở mạnh mẽ, khiến bọn họ phải khiếp đảm.
Hơi thở này đã vượt ra khỏi cảnh giới Vô Thượng!
Cho dù là Độc Cô Liên, giờ khắc này vẻ mặt cũng có chút nghiêm nghị, Diệp Huyên lúc này đây mang đến cho lão ta một cảm giác nguy hiểm!
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Vô cùng nguy hiểm!
Diệp Huyên ở phía xa xa nở nụ cười dữ tợn: "Chết đi cho ông!"
Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng giẫm chân một cái.
Xoẹt!
Giữa không trung, một tia kim quang chợt lóe lên.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Nhanh!
Nhanh đến mức mọi người đều không nhìn rõ được tia kim quang này!
Mà Độc Cô Liên cũng phải biến sắc, bởi vì ông ta cũng không nhìn rõ được tia kim quang đấy, khi ông ta kịp phản ứng lại thì một hơi thở cường đại đã bao trùm lấy ông ta.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một bóng người bị hất bay ra ngoài.
Bóng người đó chính là Độc Cô Liên!
Mà trong lúc bay lùi ra kia, thân thể Độc Cô Liên bắt đầu nứt ra từng chút một, đến khi ông ta dừng lại thì chỉ còn ở thể linh hồn!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngớ người.
Gia chủ nhà họ Độc Cô, Độc Cô Liên cứ vậy bại trận?
Mà Độc Cô Liên đã thành thể linh hồn cũng thấy đầu óc mình trống rỗng, ông ta khó tin mà nhìn Diệp Huyên ở đối diện: "Ngươi... Đó là trang bị gì..."
Lúc này đây, Diệp Huyên đã đi tới trước lồ ng sắt Diệp Liên, nhìn Diệp Liên đã hôn mê ở bên trong, sát khí quanh thân Diệp Huyên lại cuộn trào như thủy triệu.
Giết!
Diệp Huyên hít sâu một hơi: "Chăm sóc con bé nhé!"
Lời vừa dứt, hắn xoay người vọt thẳng về phía Độc Cô Liên, thấy cảnh này, Độc Cô Liên đã thành thể linh hồn phải biến sắc, ông ta lui về sau, nhưng đúng lúc này, Độc Cô Liệt cùng ba cường giả nhà họ Độc Cô đã chắn trước mặt Diệp Huyên!
Đều là cảnh giới Vô Thượng!
Diệp Huyên không hề phí lời, chém một kiếm ra.
Lúc này, toàn thân hắn đều có một cỗ sức mạnh thần bí tụ lại, chiêu kiếm vừa chém ra, như thể muốn chém đôi cả đất trời này vậy, vô cùng đáng sợ.
Ba người Độc Cô Liệt hoàn toàn tái mặt, cả ba đều không dám khinh thường, đồng loạt ra tay, ba luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa cùng lúc đánh về phía Diệp Huyên.
Nhưng khi chiêu kiếm của Diệp Huyên vừa đến, ba luồng sức mạnh kia lập tức hóa thành hư vô.
Cùng lúc đó, Độc Cô Liệt cầm đầu đã bị tách nửa cơ thể, ngay cả linh hồn cũng không giữ lại được.
Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Cổ Thông cách đó không xa tái nhợt đi, vội vàng thối lui về sau.
Diệp Huyên xoay người nhìn đám Cổ Thông cách đó không xa, lão đang muốn nói chuyện thì Diệp Huyên đã thả người nhảy đến, chém một kiếm ra.
Một tia kiếm quang màu vàng lấp lánh hạ xuống từ trên trời.
Không thể đỡ!
844: Mắc Nợ!
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Cổ Thông.
Xoẹt!
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể Cổ Thông đã bị chém làm đôi, linh hồn cũng bị tiêu diệt! <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Sau khi một chiêu chém chết Cổ Thông, Diệp Huyên lại xoay người tung thêm một chiêu, kiếm vừa ra, một luồng kiếm quang lóe lên giữa không trung.
Xoẹt xoẹt xoẹt....
Hơn hai mươi Nguyên Cảnh ở xung quanh đều bị chém chết trong nháy mắt, không ai may mắn thoát khỏi!
Mà hiện tại chỉ còn lại một người, là Ngôn Giới của nhà họ Ngôn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Diệp Huyên nhìn về phía Ngôn Giới, định ra tay. Thấy thế, Ngôn Giới biến sắc, vội nói: "Diệp tiểu hữu, nhà họ Ngôn ta không có ác ý với các hạ!"
Tay phải Diệp Huyên nắm cán kiếm, như đang do dự.
Ngôn Giới lại vội vã nói: "Tiểu hữu, nhà họ Ngôn ta thật sự không có ác ý với cậu".
Diệp Huyên trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Ta với nhà họ Ngôn cũng không có ác ý gì, các hạ đi đi".
Nghe thế, Ngôn Giới mới thở phào nhẹ nhõm, như nghĩ đến điều gì, ông ta vội nói: "Tiểu hữu, lần này nhà họ Cổ và nhà họ Độc Cô sẽ không chịu để yên đâu, phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Sau khi Ngôn Giới rời đi, Diệp Huyên im lặng một chốc, sau đó mới đến trước mặt Diệp Liên và Độc Cô Huyên: "Chúng ta đi thôi!"
Lúc này, Độc Cô Huyên nói: "Về Vô Gian Luyện Ngục đã!"
Diệp Huyên nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Vì sao ạ?"
Độc Cô Huyên nói: "Có trốn cũng không trốn xa được. Nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ sẽ không để yên, hơn nữa bây giờ con cần chữa thương mà đúng không?"
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó gật đầu: "Vậy thì về Vô Gian Luyện Ngục".
Nói xong, hắn nhìn Diệp Liên: "Con bé sao rồi ạ?"
Độc Cô Huyên nhẹ nhàng vuốt v3 gò má Diệp Liên: "Vẫn ổn, Nguyên thần hơi bị tổn thương".
Diệp Huyên nắm chặt hai tay lại: "Con sẽ không bỏ qua cho nhà họ Độc Cô!"
Nói xong, hắn bế Diệp Liên lên, đi vào Vô Gian Luyện Ngục.
Độc Cô Huyên vội vàng đi theo.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến tầng thứ tám của Vô Gian Luyện Ngục.
Mà vừa đến tầng tám, trang phục Chư Thần trên người Diệp Huyên lập tức biến mất không thấy đâu, ngay sau đó, cả người Diệp Huyên ngã gục về phía sau.
Cùng lúc đó, cả người Diệp Huyên bắt đầu run rẩy kịch liệt, cơ thể không ngừng vang lên tiếng răng tắc, như đang nứt ra...
Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên thay đổi sắc mặt, bà ấy vội vàng ôm lấy Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên đang vô cùng đau đớn, Độc Cô Huyên lại rơi nước mắt.
Mắc nợ!
Bà ấy mắc nợ Diệp Huyên và Diệp Liên, vì biết bao năm nay, bà ấy không làm tròn trách nhiệm của một người làm mẫu thân.
Đặc biệt là bây giờ, vì bà ấy mà khiến hai huynh muội tai bay vạ gió.
Chương 845
Nhìn hai huynh muội nằm trên đất, Độc Cô Huyên khóc không thành tiếng.
Hai huynh muội cứ thế nằm yên trong lòng Độc Cô Huyên…
…
Ở một vùng tinh không vô tận, một cô gái váy trắng lặng lẽ bước đi, đi vào một vùng đen kịt.
Ở trong đó, vẻ mặt cô gái váy trắng không chút cảm xúc, chậm rãi bước đi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cô gái váy trắng đột nhiên dừng lại.
Trước mặt nàng ấy có một cánh cửa.
Cánh cửa này yên lặng lơ lửng ở đó, trên cửa có một chữ: Đạo. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô gái váy trắng đi tới trước cửa, lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong: “Dừng lại”.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa kia, bên trong vang lên một giọng nói: “Ngươi lấy thân thể người phàm đi đến nơi này, thật sự quá khó tin…”
Cô gái váy trắng nhìn cánh cửa kia, nhẹ giọng đáp: “Vũ trụ mịt mờ, vô cùng vô tận, trên con đường này, ta đã gặp rất nhiều rất nhiều người và chuyện kỳ lạ, ngươi nói xem, vũ trụ này có điểm cuối không?”
Giọng nói ở bên trong vang lên: “Nếu muốn biết có điểm cuối không thì phải đến Ngũ Duy giới”.
Cô gái váy trắng lắc đầu: “Chuyện đời chưa xong, không muốn đi”.
Bên trong, âm thanh kia nói: “Ngươi nên biết nếu ngươi buông xuống chấp niệm trong lòng, ngươi sẽ hoàn toàn vượt qua giới này, vượt qua Đạo”.
Cô gái váy trắng cười khẽ: “Đại đạo? Trường sinh?”
Nói xong, nàng ấy lắc đầu: “Không bằng một sợi tóc của hắn”.
Bên trong im lặng.
Cô gái váy trắng xoay người rời đi, như nhớ đến điều gì, nàng ấy đột nhiên vung tay phải lên, một tia kiếm quang lơ lửng trên cánh cửa kia.
Cô gái váy trắng chậm rãi đi về phía xa, cùng lúc đó, giọng nói của nàng ấy vẫn truyền tới….
Chẳng mấy chốc, cô gái váy trắng đã đi ra khỏi vùng đất đen kịt kia, nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên tinh không: “Hai phân thân vô cớ biến mất, chắc hẳn có liên quan đến ngươi… Rốt cuộc ngươi ở đâu… Ta đã sắp không áp chế được cảnh giới của mình rồi…”
Một lát sau, nàng ấy chậm rãi biến mất ở tinh không vô tận.
…
Vô Gian Luyện Ngục.
Trong tầng thứ tám, Diệp Huyên cảm thấy đầu óc mình rất mơ màng, rất nặng nề.
“Tỉnh rồi à?”
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai hắn.
Giọng nói của Độc Cô Huyên!
Diệp Huyên gật nhẹ đầu, sau đó đứng lên, hắn vội vã nhìn về phía Diệp Liên trong lòng Độc Cô Huyên: “Con bé vẫn chưa tỉnh sao?”
Lúc này, Độc Cô Huyên đột nhiên nói: “Huyên Nhi, con đã luyện hóa bảo vật trong nhẫn chứa đồ này rồi à?”