Tuy nhiên, chỉ trong một nhịp thở, nó lại quay trở về.
“Tôi hỏi ông, đám người Hoa Hạ kia là ai, tôi không tin còn có kẻ tôn quý hơn so với tổ chức Yamaguchi!”
Giọng Yamaguchi Shizuka vang lên.
Tim tổng phụ trách giật thót, ông ta từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc này, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt ông ta chính là hình ảnh Yamaguchi Shizuka đang cầm bình nước nóng, nở nụ cười tươi rói và nhìn chằm chằm vào mình.
Tựa như đang nhìn một món đồ chơi vậy!
Nụ cười kia khiến tóc gáy ông ta dựng đứng.
Đó là nụ cười của ma quỷ.
“Cô Yamaguchi, tôi cũng không rõ thân phận của những người kia lắm, xin cô bớt giận, sau này, tổ chức Yamaguchi sẽ là khách hàng cao cấp nhất của sân bay này, bất kể là ai, chỉ cần là người của Yamaguchi, chúng tôi đều tiếp đón bằng nghi thức trang trọng nhất!”
Tim tổng phụ trách đập thình thịch, cuồng cuồng giải thích.
“Tôi không thích sau này!”
Ánh mắt Yamaguchi Shizuka đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nụ cười trên môi cô ta cũng lập tức biến mất.
Cô tay nghiêng tay, đem toàn bộ nước nóng trong bình đổ xuống đầu tổng phụ trách.
Thoáng chốc, hơi nóng bốc lên từ trên đầu tổng phụ trách.
“Á á á!”
Ông ta bị phỏng, da thịt đau đớn như bị xé rách, lập tức ngã ra đất.
“Ha ha ha ha ha…”
Yamaguchi Shizuka che miệng cười, thích thú nhìn người đang giãy dụa trên mặt đất.
Cô ta vẫn tiếp tục đổ nước nóng trong bình, người đàn ông trước mặt bị phỏng, không ngừng kêu rên.
Tóc ông ta rụng thành từng mảng, đệ lộ da đầu đỏ bừng.
Nước đã hết, Yamaguchi Shizuka lộ vẻ khoái trá.
“Nói!”
Giọng Yamaguchi Shizuka hết sức bình thản.
Tổng phụ trách nằm trên đất rên hừ hừ, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa.
“Cô chủ, tôi không dám nói, thật sự không dám nói, bởi vì thế lực ra lệnh cho tôi… tôi thật sự không chọc nổi!”
Ông ta vô thức đáp.
Vẻ mặt Yamaguchi Shizuka lạnh như băng, cô ta nhìn chằm chằm người đang nằm trên mặt đất.
.
.