“Theo thông tin, hơn một tháng trước, Bí thư Lý đã đưa bố anh ta tới Dương Thành để tiến hành một kiểm tra.
Trong quá trình kiểm tra lần đó, bố của bí thư Lý bị bệnh nặng, Mao Kiến Phong đã tìm bác sĩ đến để điều trị, suýt chút nữa thì hại chết người.”
“May mắn là khi ấy Tần Tranh có mặt ở đó, và nhanh chóng cứu được người.
Mà Mao Kiến Phong từ sau chuyện đó, cũng buộc phải lùi về sau.”
“Còn một chuyện nữa, hôm nay khi anh cho người đi điều tra giấy tờ chứng nhận, những người ở bộ phận chứng nhận giấy tờ đều là cấp dưới của Mao Kiến Phong.
Đã vứt toàn bộ giấy tờ chứng nhận của Càn Khôn đường ra đất, nói những giấy tờ này là giả.”
“Đồng thời còn cưỡng chế bắt Tần Tranh đi, Tần Tranh mới bất đắc dĩ ra tay phản kháng lại.”
Đầu dây bên kia đã thuật lại tất cả mọi chuyện, Chu Bình nghe thấy vậy, sắc mặt từ kinh ngạc rồi dần dần chuyển sang tái nhợt!
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Nói như vậy, ngay từ đầu, những giấy tờ của Tần Tranh đã bị Mao Kiến Phong ngụy tạo sao? Mao Kiến Phong này dùng tôi làm tay súng để giết Tần Tranh?”
Hơi thở của Chu Bình nặng nề.
Người ở đầu dây bên kia cũng không dám nói phải hay không phải, mối quan hệ bên trong chuyện này quá phức tạp.
Anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ, không thể xen vào chuyện này.
“Ngọn lửa này của tôi, suýt chút nữa đã thiêu chết người anh hùng vĩ đại của Dương Thành!” Chu Bình kêu lên, “Lập tức phái người đi điều tra Mao Kiến Phong, và cách chức cục trưởng cục chứng nhận giấy tờ!”
Nói xong, Chu Bình cúp điện thoại, tự tát một cái vào mặt mình!
“Cứ luôn miệng nói người khác là tiểu nhân! Không ngờ bản thân mới là kẻ tiểu nhân!” Chu Bình vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, khuôn mặt đầy sự hối hận!
Anh ta phải xin lỗi!
Tần Tranh cần một lời giải thích của anh ta!
Chu Bình sải bước đi vào phòng bệnh, Tần Tranh lúc này đã ngồi dậy trên giường bệnh, cầm ly nước uống.
Sắc mặt cũng từ nhợt nhạt bắt đầu chuyển sang hồng hào, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Chu Bình vừa đi vào, Tần Tranh liền ngẩng đầu, chậm rãi đặt ly trà xuống: “Bí thư Chu.”
Chu Bình vội vàng xua tay: “Đừng gọi là bí thư Chu, Chu Bình tôi có lỗi với cậu, đã nghe kẻ xấu xúi giục, thiếu chút nữa dẫn đến sai lầm lớn!”
“Cậu Tần, Chu Bình tôi có lỗi với cậu!”
Tần Tranh nhướng mày, dường như hiểu ra điều gì đó, lập tức cười nói: “Không sao, không phải tôi vẫn ổn đây sao.”
Nhìn thấy Tần Tranh như vậy, trong lòng Chu Bình càng khâm phục sự rộng lượng của Tần Tranh.
Lập tức nói: “Nếu cậu không chê, cứ gọi tôi anh Chu là được!”
Tần Tranh cười nói: “Cái này không được, anh là quan phụ mẫu của Dương Thành chúng ta, không thể xưng hô như vậy được.”
Chu Bình lắc đầu: “Cậu nhầm rồi, quan phụ mẫu của Dương Thành chúng ta không phải là tôi, mà là những người anh hùng luôn sẵn lòng xông pha khói lửa, vì quần chúng nhân dân Dương Thành!”
Tần Tranh mắt chớp chớp.
Lại nghe Chu Bình tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu Tần, chính là nhân vật anh hùng của Dương Thành chúng ta! Phòng khám của cậu cứ việc mở cửa, Chu Bình tôi tuyệt đối sẽ không để bất kì người nào tới gây phiền phức cho cậu!”
“Những điều này, Chu Bình tôi nói được làm được!”
“Người của bộ phận chứng nhận giấy tờ đã phải nhận sự trừng phạt.
Kẻ xúi giục phía sau, tôi cũng đã phái người đi điều tra, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!”
Tần Tranh không nói gì, nhưng vẻ mặt lại rất điềm đạm.
Chu Bình nói xong liền từ biệt Tần Tranh, đi thăm Chu Huyên Nhất một lát, sau đó nhanh chóng quay về làm việc.
Chu Bình vừa rời đi, Tần Tranh liền đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở trước cửa phòng bệnh của Chu Huyên Nhất, nghĩ rằng hay là quay về lấy ít thuốc Đông y, cho Chu Huyên Nhất uống.
Nhưng, lúc Tần Tranh rời đi lại không biết, việc Chu Huyên Nhất được cứu sống, đã bị Lưu Hồng Cường báo cáo với viện trưởng, và tự mình xin vào vị trí Phó Giám đốc Bệnh viện Nhân dân số của tỉnh Thanh!
“Ca bệnh phức tạp như vậy lần đầu tiên xảy ra ở Dương Thành, không ngờ lại được cậu chữa khỏi!” Viện trưởng Phan Lương Vĩ nhìn Lưu Hồng Cường cười lớn.
“Thật tình cờ, lúc đó tôi chỉ nghĩ tới việc chữa bệnh, trong lòng cảm thấy, chỉ cần nghĩ đến muốn chữa khỏi bệnh cho người này, thì nhất định có vô số cách có thể chữa được! Ông trời có mắt, khiến tôi lúc đó được truyền cảm hứng, may mắn có thể đưa được người từ cõi chết trở về.”
Lưu Hồng Cường vừa nói vừa khẽ cười, bắt chước những lời của Tần Tranh lúc đó mà không chút đỏ mặt.
Sau đó, anh ta đưa cho Phan Lương Vĩ một tài liệu: “Trong đây là phác đồ điều trị của tôi đối với ca bệnh lần này, còn có một vài chẩn đoán chuyên môn.”
“Tốt lắm, chẳng phải cậu đã nộp đơn xin làm Phó giám đốc bệnh viện ở tỉnh Thanh rồi sao? Vậy được, tôi sẽ cầm cái này đi gặp viện trưởng của bọn họ! Sau này, tiền đồ của cậu vô cùng rộng mở!”
Lưu Hồng Cường nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
Không sai, theo như kế hoạch mà anh ta nghĩ ra từ trước, ngay lúc Chu Huyên Nhất được chữa trị khỏi, anh ta sẽ lập tức nhận công lao lớn nhất về mình.
Dù sao lúc đó trong phòng phẫu thuật cũng không có camera, vậy ai có thể chứng minh Tần Tranh là người chữa khỏi bệnh cho Chu Huyên Nhất chứ?
Hơn nữa, dưới quyền uy của anh ta, cho dù là mấy bác sĩ, y tá kia có nhìn thấy, cũng không ai dám nói là Tần Tranh chữa khỏi!
Hừm, anh liều mạng để cứu người thì sao chứ?
Tất cả phần thưởng, chẳng phải đều thuộc về Lưu Hồng Cường tôi sao?
Ngày mai anh ta sẽ đi tới thành phố Giang của tỉnh Thanh, nhận chức ở bệnh viện Nhân Dân số thành phố Giang và gặp gỡ viện trưởng!
Bắt đầu từ ngày mai, vận mệnh của Lưu Hồng Cường anh sẽ một bước lên trời!
“Tần Tranh ơi Tần Tranh, cảm ơn cậu làm bàn đạp cho tôi.”
Lưu Hồng Cường bước ra khỏi bệnh viện với nụ cười trên môi, dường như anh ta thấy mình giống như một bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Thanh.
Tần Tranh lúc này đã quay lại phòng khám, trời cũng đã tối, anh cầm ít thuốc đông y, và gọi điện thoại cho Chu Bình.
Một lúc sau, trợ lý của Chu Bình tới lấy thuốc đi, trước khi rời đi còn ân cần chào hỏi Tần Tranh.
Đây là nhân vật lớn trước mặt bí thư Chu!z
Một người ban ngày bị bí thư Chu chỉ đích danh phải vào tù, ban đêm lại hoàn toàn lật ngược tình thế, phải nói rằng anh ta rất ngưỡng mộ Tần Tranh!
Tần Tranh này, tuyệt đối không phải người tầm thường!
Không tiếp tục ở lại phòng khám nữa, Tần Tranh trở về căn biệt thự.
Lúc xế chiều được ngủ hai tiếng ở bệnh viện, nên lúc này anh đang rất sung sức, liền nghĩ đến việc cắt đá thô.
Mấy viên đá thô được chọn lúc đó, đều có cơ hội trở thành những viên lục bảo quý hiếm.
Ai ngờ Tần Tranh vừa bước vào cửa, đã nhận ngay một cú đấm vào ngực.
Sở Hiểu Đồng vừa khóc vừa nhìn anh, khuôn mặt đáng thương đó, Tần Tranh lần đầu thấy, thực sự có chút sửng sốt.
“Anh thật là đại anh hùng, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với em một tiếng, bố mẹ rất lo lắng cho anh! Buổi tối bố mẹ lại tới biệt thự chờ anh về!”
“Sao anh lại liều mạng như vậy!”
Đôi mắt Tần Tranh trong ánh lên sự ấm áp, ôm Sở Hiểu Đồng vào trong lòng: “Anh đảm bảo, lần sau nhất định sẽ nói cho em biết!”
“Anh còn muốn có lần sau nữa!” Giọng của Sở Hiểu Đồng như bị hụt hơi.
Từ lúc bắt đầu chung sống với Tần Tranh, từ khi bước vào ngôi biệt thự này, cô đã thề sẽ cùng Tần Tranh sống thật tốt, phải coi Tần Tranh là người chồng mà mình trân trọng cả đời.
Ai ngờ mới có mấy ngày, đã lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Toàn bộ bản tin của đài truyền hình, trên Weibo, tin tức được tìm kiếm nhiều nhất đều là về vụ cháy nổ ở Bệnh viện Nhân dân Dương Thành!
Thanh niên trẻ tuổi liều mình xông vào cứu người!
Cả nhà họ Sở phút chốc rơi vào suy sụp, họ liên tục gọi điện cho bệnh viện, nhưng phía bệnh viện cũng không có cách nào tiếp nhận cuộc gọi được!
Hơn nữa, cửa lớn đều bị phong tỏa, bọn họ chỉ có thể ở nhà chờ tin tức từ Tần Tranh.
Trong lòng Tần Tranh cảm thấy áy náy, lẽ ra nên nói cho gia đình một tiếng.
Cho dù không nói, nhưng khi xuất viện rồi, anh cũng nên quay về ngay, chủ yếu là do nhà họ Sở chưa từng đối xử với anh tốt như thế.
Dù có bị đánh phải nhập bệnh viện, cũng không ai để ý.
Lần này anh mới theo thói quen mặc kệ!
“Xin lỗi.” Tần Tranh xoa xoa đầu Sở Hiểu Đồng, kéo cô vào trong phòng khách.
Sở Hiểu Đồng và Hàn Anh, thậm chí cả em vợ đứng bên cạnh đang bĩu mỗi lúc này gương mặt cũng đầy sự lo lắng.
Lương Khanh lúc này cũng từ trong bếp đi ra, nhưng cô ấy khác với người nhà họ Sở, trong ánh mắt cô mang đầy vẻ phức tạp.
Cùng với một cái nhìn quả quyết đối với Tần Tranh.
Người đàn ông này, khi anh nói mình là MI, trong lòng Lương Khanh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi cô ấy nhìn thấy Tần Tranh xông vào cứu người, cô ấy lại cảm thấy Tần Tranh thực sự là người của MI!
Cũng là người đã đem lại vinh dự lớn cho MI!
Cô ấy bằng lòng thừa nhận người đàn ông tự xưng là MI này!
Lương Khanh vốn dĩ liều mạng vì quốc gia, hành động hôm nay của Tần Tranh khiến cô ấy càng thêm tin tưởng Tần Tranh!
Người đàn ông này, là một người tốt!
Sau khi xoa dịu mọi người, bảo bố mẹ vợ đi nghỉ ở tầng , Tần Tranh đi ra nhà kho ở sân sau.
Đi cắt đá.
Lúc này, anh đã mua tổng cộng viên đá thô, tất cả đều có đường kính khoảng cm.
Có một viên to hơn một chút, cao bằng một người.
Tần Tranh không vội lấy viên đá lớn, mà chọn ba viên tương đối tốt và bắt đầu cắt chúng.
Nhà kho này được cách âm, sẽ không quấy rầy mọi người, Tần Tranh cũng dùng linh lực bịt lỗ tai, tiếng cắt bắt đầu vang lên!
Một nhát cắt xuống, một mảng màu xanh ngọc bích hiện ra, đây là một loại pha-lê cũ màu xanh đế vương.
Nó có kích thước bằng một quả bóng rổ!
Phía trong còn có dấu vết của những sợi màu xanh ngọc đang bơi trong phiến đá.
Viên đá này hóa ra còn sống!
Tần Tranh hai mắt sáng lên, để qua một bên, ngày mai đưa cho Đàm Thành Huân, bảo ông ấy đem ra Thành phố Giang bán.
Nó chắc chắn có thể bán với một mức giá tốt!
Ngay sau đó, viên đá thứ hai.
Viên này cũng là viên mà Tần Tranh cảm thấy có khả năng lớn sẽ xuất hiện ngọc huyết trong khối ngọc bích.
Nhưng xem ra viên đá này, không thể dùng dao cắt, chỉ có thể mài!
Mặc dù tốn sức, nhưng cũng đủ để cho thấy, ngọc lục bảo bên trong viên đá này.
Mài gần nửa giờ đồng hồ, hai mắt Tần Tranh đột nhiên sáng lên!
Ngọc huyết!
Quả thực là ngọc huyết!
Độ tinh khiết của viên ngọc huyết này, so với viên ngọc huyết lần trước, còn tốt hơn nhiều!
Tần Tranh không khỏi kinh ngạc!
Thấy viên ngọc huyết trong suốt long lanh kích thước bằng quả bóng rổ, ở giữa có vô số đường vân đỏ, lại còn bao bọc một viên ngọc bích bảy màu to bằng nắm tay!
Ngọc bích bảy màu!
Ngọc bích ngũ sắc đã là khó gặp, ngọc bích bảy sắc lại càng quý!
Tần Tranh nhếch khóe miệng, dùng nước sạch rửa qua viên ngọc bích sau đó mang ra khỏi nhà kho.
Những đường vân đỏ dưới ánh trăng, đi thẳng vào trong viên đá, toàn bộ viên ngọc bích bảy màu, giống như một bầu trời sao, nổ tung trước mắt.
Tần Tranh ngay lập tức gọi cho Giang Quân.
Quá nửa đêm, Giang Quân vừa mới ngủ thiếp đi, thì có tiếng chuông vang lên, khiến anh ấy giật mình, liền tức giận đáp: “Ai vậy, nửa đêm không để cho người ta ngủ hả?”
“Anh Giang, là tôi Tần Tranh.” Tần Tranh cười nói: “Tôi tìm được ngọc huyết mà anh cần rồi, không chỉ vậy, còn có một viên ngọc bích quý hiếm hơn, anh chắc chắn sẽ có hứng thú.”
Đột nhiên, mắt Giang Quân trong nháy mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Viên còn lại đó là gì thế?”
“Ngày mai tôi sẽ đích thân mang tới cho anh, tới lúc đó anh nhìn thấy là sẽ biết ngay, nhất định sẽ không khiến anh thất vọng!”.