Đế Quân

chương 787: tam thiên thanh huyễn lưu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thần Dạ biết nó là nghe có thể hiểu được, càng thêm hiểu được Linh Tâm tủy đối với bất kỳ một võ giả nào mà nói là có ý vị như thế nào.

Không chỉ là có thể trợ giúp người tu luyện, bản thân Linh Tâm tủy còn ẩn hàm bổn nguyên, nếu như hoàn toàn bị luyện hóa hấp thu đi, đối với người luyện hóa mà nói có thể nói là thiên đại kỳ ngộ.

Mà mất đi bổn nguyên, Linh Tâm tủy hiếm có cũng sẽ vĩnh viễn biến mất ở trong thiên địa.

Linh Tâm tủy thật là nghe hiểu được, bích lục sắc quang mang dũng động, lướt tới trước người mẫu thân Mộc Phong, từ chỗ mi tâm của nàng tiến vào bên trong thân thể.

- Công tử, đa tạ!

Thần sắc của mẫu thân Mộc Phong có chút lúng túng, mà khi Linh Tâm tủy tiến vào trong cơ thể của nàng, cả người kia ở trong nháy mắt dung tư tỏa sáng, linh tính của bản thân nàng càng phát ra nồng nặc.

Những thứ này là tạm thời, đợi đến sau khi Linh Tâm tủy thích ứng được với không gian sinh hoạt mới, mẫu thân Mộc Phong sẽ khôi phục đến trước kia, những người khác sẽ rất khó khăn phát hiện thứ vốn có của nàng.

Thần Dạ khoát tay cười cười, sau đó nghiêm mặt nói:

- Các ngươi đã đặc tội với Thiên Kiếm môn, chỗ ở ban đầu không cách nào trở vê, ta vì Mộc Phong tìm một chỗ tốt, các ngươi đi Kiếm tông đi.

- Kiếm tông!

Mọi người Mộc gia khiếp sợ, chợt mừng rỡ, thân là người trong Bắc vực, người nào không biết Kiếm tong, bọn họ vạn vạn không nghĩ đến sẽ có một ngày lại có thể tiến vào thế lực mà vô số người thiết tha mơ ước kia.

- Các ngươi cũng đừng quá cao hứng, bất kỳ một cái địa phương nào đều sẽ có tranh đấu, Kiếm tông cũng không ngoại lệ, nếu như nhà các ngươi ở Kiếm tông không có biểu hiện xuất sắc, cho dù là ta tự mình giới thiệu, sau này các ngươi cũng sẽ không có những ngày sống tốt.

Lấy tâm tính cùng thiên phú của Mộc Phong không đến nỗi quá kém, huống chi có mẫu thân có Linh Tâm tủy ở bên làm bạn, đối với cả Kiếm tông mà nói đều là một tin tức tốt.

Nhưng Niệm Thần không hi vọng những người này cho là có chỗ dựa lớn liền có thể thoải mái chút ít, càng không hi vọng bọn họ cậy tài khinh người, trừ nàng cùng Thần Dạ ra, mọi người của Mộc gia quả thật không biết Linh Tâm tủy, nhưng năng lực của gia hỏa này biểu hiện ra, người của Mộc gia không thể không biết.

Niệm Thần cần phải đề tỉnh một câu, tránh cho có ít người quá mức, vậy thì mất đi bản ý của Thần Dạ cứu bọn hắn rồi.

- Ca ca, tỷ tỷ, các ngươi bảo trọng!

Bóng người đã rời xa, tiểu Mộc Phong còn đang ở nguyên chỗ hô to.

Đây là một lần duyên phận, mặc dù giữa lẫn nhau nói chuyện không nhiều lắm, ở chung cũng là rất ngắn, nhưng Mộc Phong cũng là đem lời nói của Thần Dạ vững vàng ghi tạc ở trong lòng, giống như hắn nói, ở trong não hải của Mộc Phong, một màn mẫu thân không để ý sinh tử ngăn chặn ở trước mặt hắn sợ rằng vĩnh viễn đều sẽ không quên lãng được.

- Phong nhi, chúng ta đi thôi!

Mộc Phong thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói:

- Gia gia, sau này ta còn có thể nhìn thấy ca ca cùng tỷ tỷ sao?

Mộc Lâm Tuyên ôn hòa nói:

- Bọn họ đều là người của Kiếm tông, sau này chúng ta sinh hoạt ở Kiếm tông liền nhất định có thể nhìn thấy.

Mộc Phong nhưng lắc đầu nói:

- Gia gia, nhìn thấy mà ta nói, không phải là gặp lại...

Mi già của Mộc Lâm Tuyên nhảy lên, nhìn tới tôn tử này của mình, lần đầu tiên sinh ra cảm giác xa lạ, mặc dù hai người kia là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, nhưng hẳn là cũng không trở thànhđể cho Mộc Phong không muốn rời xa như thế đi?

Phía chân trời, hai đạo thân ảnh như lưu tinh lướt qua.

- Thần Dạ, ta nhìn ra được tiểu Mộc Phong đối với ngươi có loại cảm giác không muốn rời gia, kỳ thực thì ngươi cũng có thể đem hắn mang theo bên người, tự mình dạy hắn, tại sao lại không?

Thần Dạ cười nói:

- Ta ngay cả chính mình còn chẳng quan tâm nổi, làm sao còn có thời gian dư thừa đi quản cái khỉ gió hắn?

- Đây không phải là lý do, ngươi đang nói láo.

Niệm Thần bĩu môi nói.

- Lý do chân thực là được!

Thần Dạ trầm trọng nói:

- Ta không muốn để cho hắn lấy ta làm gương, cuối cùng biến thành cái bộ dáng giống như ta.

- Bộ dáng này của ngươi không tốt sao?

Trong lòng của Niệm Thần tuy đau, nhưng trong thần sắc toát ra vẫn là thái độ không sao cả.

- Tốt hay không tốt chỉ có một mình ta biết!

Thần Dạ im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi:

- Thần cô nương, từ khi rời đi Thiên Nhất môn cho đến hiện tại đã có thời gian bao lâu?

- Hơn một tháng rồi!

- Đã hơn một tháng rồi? Thời gian thế nhưng trôi qua nhanh như vậy!

Thần Dạ than nhẹ, chợt trầm mặc lại.

Nhãn thần của Niệm Thần nhất thời ảm đạm rất nhiều, nàng biết Thần Dạ đang tưởng niệm đến Tử Huyên!

- Thần Dạ, chúng ta trực tiếp đi cấm kỵ ạp cốc, thật cái gì cũng không cần chuẩn bị sao?

- Hiện tại đi Thiên Kiếm môn, Thần cô nương biết tại sao không?

- Biết!

Lông mày của Niệm Thần đột nhiên nhăn lại, giống như nghĩ tới điều gì, ngay sau đó hỏi:

- Ở lúc Lý Nhất Hành sắp chết, thần sắc ngươi đột nhiên biến đổi một chút, Thần Dạ, là chuyện gì xảy ra?

- Ta lần đầu tiên tới Bắc vực, Đại Hoa hoàng triều, Thiên Nhất môn cách bắc vực xa vạn dặm, nhưng Lý Nhất Hành kia phảng phất biết cái tên Thần Dạ này, rất có ý tứ a!

Thần Dạ lạnh lùng nói.

Nghe vậy mỹ mâu của Niệm Thần bỗng nhiên co rút nhanh!

...... Tinh Vân thành!

Sắc trời vừa mới sáng lên, cái thành trì kích thước không nhỏ này phảng phất điểm lên một loại kích thích nào đó, vô số người giống như thủy triều phóng nhanh về một chỗ nào đó trong thành.

Chỗ thành tây, trên mặt đất trống trải hôm nay xây dựng một phương đài cao, bốn phía đài cao bị vô số người bao quanh, ở bên trong chút ít người không rõ này có một nhóm người rất lớn, trên khuôn mặt đều là hiện lên vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Điều này làm cho người ngoại lai hiểu được đài cao này có thể là một phương có tính chất tương tự với lôi đài!

Bắc vực chính là bắc vực, trong thành thị hơi có một chút nhân khí, số lượng cùng chất lượng của võ giả cũng là cực kỳ khổng lồ cùng không tệ, những thanh niên kích động kia từng người đều bất phàm, hơn nữa bốn người trẻ tuổi nhất ở bốn chỗ đông tây nam bắc càng là ưu tú, cho dù ở bên trong đám người to lớn cũng là có thể ở trong khoảng thời gian ngắn hấp dẫn ánh mắt của người khác.

So sánh với những người trẻ tuổi khác gấp gáp, bốn người trẻ tuổi này lộ ra vẻ bình tĩnh rất nhiều, chỉ có người trẻ tuổi ở bắc phương kia ước chừng niên kỷ hai mươi mốt tuổi, bình tĩnh cũng là bình tĩnh, bên khóe miệng thậm chí treo lên độ cong nghiền ngẫm nhàn nhạt.

Bất quá nếu có thể cẩn thận đi nhìn có lẽ sẽ phát hiện ở trong con ngươi của người trẻ tuổi này có vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn có nhiều tia bối rối...

- Không nghĩ tới tứ đại công tử danh nổi bắc vực nam bộ hôm nay cũng tề tụ ở nơi này, mị lực Hoàng gia Đại tiểu thư kia quả nhiên không phải bình thường!

Nơi xa trên tửu lâu, sau khi mọi người nhìn thấy bốn người trẻ tuổi kia, không hẹn mà cùng thở dài nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio