Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt nhóm người nhà họ Hạng đều trở nên rất khó coi. Dù sao Thẩm Tuyết Lan cũng là người nắm quyền trong nhà họ Hạng, bà ta đã không còn thể hiện mọi vui buồn giận dữ lên mặt từ lâu, bà ta kìm nén cảm xúc, gật đầu: “Dựa theo quy củ của nhà họ Hạng, nếu đã vượt qua khảo nghiệm, đương nhiên có tư cách trở lại nhà họ Hạng!"
"Hạng Thiếu Quân, nếu anh đã quay lại nhà họ Hạng, vậy thì sau này anh nhất định phải biết thân biết phận, nếu anh lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo, trời đất không dung thì không phải chỉ đơn giản là trục xuất khỏi họ đâu!"
Mọi chuyện có lẽ đã quyết định xong, Thẩm Tuyết Lan khẽ nhắm hờ mắt, nhàn nhạt nói: “Được rồi, chuyện kết thúc ở đây, mọi người giải tán đi!"
Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì một tiếng cười chợt vang lên: "Chờ chút!"
Mọi người nghe thấy tiếng nói quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Phùng đang nở nụ cười nhìn mọi người!
Thẩm Tuyết Lan hơi nhíu mày: "Đế Sư Diệp, còn có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Diệp Phùng hơi nghiêm lại, anh nhìn bà ta rồi khẽ nở nụ cười nói: "Bà Thẩm, có phải bà đã quên chuyện gì không?"
Thẩm Tuyết Lan có chút căng thẳng: “Không biết Đế Sư Diệp đang nói tới cái gì?"
"Haha, trí nhớ của Bà Thẩm đúng là không tốt..."
"Theo quy tắc của nhà họ Hạng, vị trí gia chủ là do cha truyền con nối. Lúc đầu, vì bệnh tật nên ông cụ Hạng đã rút về ở ẩn, con trai trưởng còn quá nhỏ nên Bà Thẩm mới thay ông làm chủ gia tộc, nhưng hôm nay anh cả của tôi, Hạng Thiếu Quân đã trưởng thành, vậy không phải Bà Thẩm nên nhường lại vị trí gia chủ này sao?"
Xì xào!
Vừa dứt lời, bầu không khí ở đây đột nhiên thay đổi!
Vô số người trợn tròn mắt, tức giận nhìn Diệp Phùng, thậm chí ngay cả Thẩm Tuyết Lan, trong mắt cũng mang theo vẻ tức giận kinh hoàng!
Bà ta không thể ngờ tới chuyện Diệp Phùng sẽ thẳng thừng như vậy, vừa mở miệng đã muốn đòi vị trí gia chủ họ Hạng!
Nhưng những gì Diệp Phùng nói không hề sai!
Từ trước tới nay, vị trí gia chủ đều truyền cho con trai trưởng, bao gồm cả Thẩm Tuyết Lan, ở ngoài cũng chỉ tự xưng là người thay mặt trông coi nhà họ Hạng!
Lúc đầu, Hạng Thiếu Quân vẫn còn yếu đuối, Thẩm Tuyết Lan không cho, Hạng Thiếu Quân cũng không có bất kỳ cách nào!
Nhưng giờ đây, sự can thiệp mạnh tay của Diệp Phùng đã khiến chuyện này trở nên phức tạp!
“Thằng nhóc này được lắm!”
Hạng Hòa nhìn Diệp Phùng đầy oán hận: “Ông đây còn thật sự cho rằng thằng rác rưởi Hạng Thiếu Quân chó ngáp phải ruồi, kết giao với cái gì mà anh em tốt, hóa ra cũng là có mục đích khác!"
“Sợ rằng người thật sự nhòm ngó nhà họ Hạng chính là mày mới đúng đấy!”
Thấy dáng vẻ chắc chắn của Hạng Hòa, mặt Diệp Phùng nhất thời hiện lên ba vạch đen!
Sao hắn ta viết ra lắm kịch bản thế?
Chậc chậc, trí tưởng tượng phong phú thế này mà không đi làm đạo diễn thì thật đáng tiếc!
“Cậu hai nhà họ Hạng này, mặc dù tôi không biết anh lấy đâu ra loại cảm giác ưu việt này, nhưng ở trong mắt tôi, nhà họ Hạng mà mấy người tự cho là phú quý đấy tôi cũng không hề quan tâm!"
“Thằng ranh con này, mày..."
Thẩm Tuyết Lan ngăn cản Hạng Hòa, lạnh lùng nhìn anh: “Nếu đã như vậy thì mục đích lần này Đế Sư Diệp du ngoạn tới nhà họ Hạng là gì?"
Diệp Phùng nhìn bà ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Rất đơn giản, tôi tới giúp anh tôi đòi lại thứ mà anh ấy nên có!"
"Không thể nào!"
Thẩm Tuyết Lan trực tiếp từ chối: "Hạng Thiếu Quân đã phạm phải một sai lầm lớn không thể tha thứ, theo lễ pháp của tổ tông, lẽ ra nên dùng gậy đánh chết. Tôi giữ lại cho anh ta một mạng, trục xuất anh ta ra khỏi nhà họ Hạng, đó đã là nể tình thân phận con trưởng nhà họ Hạng của anh ta. Hiện tại, anh ta chỉ là một người có tội, có tư cách gì làm người thừa kế nhà họ Hạng?"
Ở một bên, khuôn mặt Hạng Bân càng thêm u ám: “Thân là anh họ mà lại làm nhục em họ mình, tội đại nghịch bất đạo, trái với luân thường đạo lý như vậy chính là sự sỉ nhục đối với nhà họ Hang!"
“Nói năng lung tung! Tôi không hề làm loại chuyện đó!"
Hạng Thiếu Quân chợt phản bác.
"Không làm?"
Thẩm Tuyết Lan cười lạnh: “Mọi người đều nhìn thấy, ở trong khách sạn, Tiêu Mẫn quần áo xốc xếch, mặt đầy nước mắt, anh nhào lên người Tiêu Mẫn, muốn làm loại chuyện quan hệ bất chính đó. Nếu không phải chúng tôi tới kịp thì sự trong trắng của con gái tôi đã bị hủy trong tay tên súc sinh như anh rồi. Hạng Thiếu Quân, nhân chứng vật chứng đều có đủ, anh còn gì chối cãi?"
Nói đến đây, Thẩm Tuyết Lan trực tiếp quát lên, ánh mắt bà ta nhìn Hạng Thiếu Quân giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta, chẳng khác nào một người mẹ hiền yêu thương con gái hết mực!
Đối mặt với chỉ trích của bà ta, Hạng Thiếu Quân chỉ biết dựa vào lí lẽ để tranh luận: “Chuyện căn bản không phải như vậy!"
“Hôm ấy, Hạng Tiêu Mẫn hẹn gặp tôi ở khách sạn, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với tôi. Kết quả, sau khi vừa vào phòng, cô ta bám chặt lấy tôi không buông, còn tự mình xé quần áo của cô ta. Lúc tôi vừa giãy ra được thì mấy người lại đột nhiên tiến vào, chuyện vốn dĩ không phải giống như mấy người nói!"
"Hạng Thiếu Quân!"
Hạng Tiêu Mẫn ở một bên, lệ rơi đầy mặt, tức giận nhìn anh ta: "Hôm đấy là anh gọi tôi tới khách sạn để bàn chuyện, tôi chưa suy nghĩ gì đã đồng ý với anh. Nhưng ai ngờ, anh lại làm ra loại chuyện đó với tôi, đến giờ lại còn quay lại cắn tôi một phát, tôi đúng là mù rồi mới coi anh là người anh họ mà tôi tôn kính nhất lâu như vậy!”
"Hạng Thiếu Quân!”
Hạng Bân giễu cợt cười nói: “Theo ý của anh thì chị Tiêu Mẫn chủ động quyến rũ anh sao?"
"Haha, anh cũng không nhìn lại xem anh là cái thứ gì, anh cũng xứng để chị Dĩnh phải quyến rũ? Thật là nực cười!”
"Hạng Thiếu Quân! Cậu đừng quên, Tiêu Mẫn là con dâu của nhà họ Tần! Tôi nể tình anh là con cháu của nhà họ Hạng nên đã nhường nhịn anh hết lần này tới lần khác, anh đừng có được voi đòi tiên!”
"Nếu như để nhà họ Tần biết anh có ý xấu với con dâu nhà họ thì dù là cả nhà họ Hạng cũng không thể bảo vệ cho cái mạng của anh đâu!"
Những người này liên tục mắng nhiếc, đối mặt với những lời chỉ trích của người nhà họ Hạng, mặt Hạng Thiếu Quân đỏ bừng, cả người run lên, anh ta nhìn Diệp Phùng với khuôn mặt mong chờ: “Diệp Phùng! Cậu phải tin tôi, hôm đó tôi thật sự không làm gì cả, tất cả đều là do Hạng Tiêu Mẫn hãm hại!”
Diệp Phùng gật đầu: “Em tin tưởng anh!”
Anh hiểu quá rõ tính cách của Hàn Thiếu Quân, thật thà, trung hậu, thậm chí còn có chút cứng nhắc, anh ấy chắc chắn không thể làm ra loại chuyện như vậy!
"Anh tin tưởng anh ta thì có ích gì, nhân chứng vật chứng đủ cả, Hạng Thiếu Quân căn bản không xứng làm con trưởng nhà họ Hạng!”