Đế Sư Xuất Sơn

chương 394: bọ ngựa bắt ve

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hạng... Hạng Hòa! Anh muốn làm gì?"

Hạng Thiếu Quân vừa sợ vừa giận, nỗi sợ trong lòng khiến anh ta không nhịn được giật lùi về sau hai bước: “Tôi đây là con trai trưởng của nhà họ Hạng, chẳng lẽ cậu muốn bất chấp quy củ của tổ tông, ra tay với tôi ư?"

“Quy củ của tổ tông?"

Hạng Hòa hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt: "Đó là quy củ của tổ tông nhà anh, có liên quan gì tới tôi?!"

"Cậu... cậu đang nói gì thế hả?! Chẳng lẽ cậu thì không phải con cháu của họ Hạng hay sao?"

"Tôi là con cháu họ Hạng, nhưng cũng mang dòng máu của nhà họ Thẩm!" Hạng Hòa bật cười một tiếng âm trầm:

“Nhà họ Hạng đã là mặt trời sắp lặn sườn tây, anh cho là còn có thể uy phong được bao lâu nữa?"

“Nếu không vì đột nhiên xuất hiện tên phế vật Diệp Phùng, nhà họ Hạng đã bị bọn tôi nắm trong tay từ lâu, bọn tôi đã được vinh dự trở về nhà họ Thẩm từ lâu, được ban cho huyết mạch dòng chính, nào còn cần phải ngày ngày nom mặt đoán ý đám lão già chết giẫm kia?"

"Cậu nói gì? Chẳng lẽ cậu muốn khi sự diệt tổ rồi?"

Trên mặt Hạng Thiếu Quân thoáng qua một vẻ ngạc nhiên bàng hoàng, ngay sau đó tất cả hóa thành lửa giận. Anh ta chỉ biết là đám Thẩm Tuyết Lan muốn nắm toàn bộ nhà họ Hạng trong tay, nhưng có thế nào cũng không thể ngờ rằng ấy thế sau khi nắm được nhà họ Hạng rồi, bọn chúng lại muốn dâng tặng cả cơ nghiệp ngàn năm của bao đời tổ tông nhà họ Hạng ra làm áo cưới cho nhà họ Thẩm!

Điều này, đối với Hạng Thiếu Quân có quan niệm gia tộc sâu nặng là điều kiên quyết không thể nhẫn nhịn được.

Dù nhà họ Hạng do dòng thứ cầm quyền thì đến cùng, dòng thứ ấy cũng là người của nhà họ Hạng. Nhưng nếu thuộc về nhà họ Thẩm, vậy thì dòng giống truyền thừa cả ngàn năm của họ Hạng sẽ hoàn toàn bị xóa sạch!

"Khà khà... bây giờ anh biết rồi thì thế nào? Anh cho là, hôm nay anh còn có thể sống sót mà rời đi khỏi nơi này được hay sao?"

Hạng Hòa nhìn Hạng Thiếu Quân, cười một tiếng sâm nghiêm đáng sợ: "Đừng tưởng rằng anh tìm được tên phế vật Diệp Phùng kia lại có thể ngóc đầu nổi dậy!”

“Tôi cho anh biết, không một ai, không ai có thể ngăn cản kế hoạch bọn tôi đã hao tổn từng ấy năm để lập ra!"

Trong mắt Hạng Hòa bùng lên ngọn lửa: “Để cho anh biết thêm một bí mật. Anh cho rằng mẹ anh, khi xưa tại sao bà ta lại đột nhiên chết bất đắc kì tử? Mẹ tôi, lại vì sao mà vào nhà họ Hạng, trở thành chủ mẫu kế tiếp?"

“Nhà họ Hạng, trời đã định là nên kết thúc!"

Tựa như một luồng sấm sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống đầu Hạng Thiếu Quân!

Sắc mặt anh ta tái xám đi, toàn thân run rẩy nhìn Hạng Hòa: "Tất... tất cả những việc đó đều là do các người gây ra?"

Hạng Hòa bật cười ác độc: “Muốn trách thì hãy trách lão già đang nằm liệt trên giường kia hồ đồ, nếu không bọn tôi cũng đã chẳng có cơ hội mà lợi dụng. Ha ha ha..."

“Các người hại mẹ đẻ tao, tao phải làm thịt tên súc sinh là mày!"

Hạng Thiếu Quân lộ vẻ hung ác xông tới, trong mắt Hạng Hòa chớp lên một vẻ khinh thường nồng đậm, bỗng giơ chân, đá Hạng Thiếu Quân một cú chồng ngược lên trời.

“Chỉ bằng anh mà còn muốn báo thù? Ha ha ha... tốt nhất là anh nên tự lo cho bản thân mình trước đi!"

Hạng Thiếu Quân giãy giụa đứng lên, mặt đầy thù hận: “Tôi phải đi nói cho tất cả mọi người trong nhà họ Hạng được biết, tôi phải kể rõ tội nghiệt của các người cho khắp bàn dân thiên hạ, các người không xứng với huyết mạch để vương trên người, các người là nỗi sỉ nhục của cả nhà họ Hang!"

Hạng Hòa hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, năm mươi Bá Vương Vệ lập tức bao vây Hạng Thiếu Quân vào giữa, sát khí ngùn ngụt bọc kín anh ta bên trong!

"Các người... chẳng lẽ các người đều không nghe thấy gì hay sao?"

Tay Hạng Thiếu Quân run run, trong mắt là vẻ không thể tin nổi, chỉ vào những Bá Vương Vệ xung quanh: “Bọn chúng lòng muỗng dạ sói, muốn thâu tóm nhà họ Hạng chúng ta, các người là Bá Vương Vệ của nhà họ Hạng ta, chẳng lẽ tất cả cũng phản bội hết rồi?!"

Hạng Hòa bật cười khúc khích: "Hạng Thiếu Quân, biết tại sao tôi để anh sống tới tận bây giờ mà không để ý tới không?"

“Chỉnh là vì anh thực sự ngốc nghếch tới độ đáng thương."

Vừa nói, vừa lấy một tấm lệnh bài cũ kĩ ra quơ quơ trước mặt Hạng Thiếu Quân: "Bá Vương Vệ không có bất cứ tình cảm nào, chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh!"

"Ai có Bá Vương Lệnh của nhà họ Hạng, người đó có thể ra lệnh cho Bá Vương Vệ!”

“Đừng nóng vội, anh chỉ là bắt đầu thôi, cái tên Diệp Phùng phá rối kia chính là kẻ tiếp theo!"

“Tiếp đó nữa, chính là đảm lão già chết giẫm của nhà họ Hạng. Đám được gọi là hậu nhân của bá vương như các anh cũng có thể xuống đoàn tụ dưới chín suối rồi!”

Nói dứt lời, trong mắt bỗng bùng lên sát ý: "Động..."

"Ôi chao... Không ngờ đến chậm một bước mà vẫn còn có thể nghe được câu chuyện xuất sắc tới vậy!"

"Thẩm Tuyết Lan đúng là thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, phải tên phế vật như anh tới đây. Chẳng lẽ bà ta không biết rằng chỉ dựa vào những lời anh mới nói ban nãy thôi cũng đã đủ cho mưu đồ các người chuẩn bị mười mấy năm trôi hết theo dòng nước hay sao?"

Một tiếng nói trào phúng vang lên, Hạng Hòa cả kinh: “Diệp Phùng?!"

Kế đó nhìn thấy bên cạnh anh chỉ có duy nhất một chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ đi theo, lập tức lại cười một tiếng khinh thường: “Diệp Phùng ơi Diệp Phùng, tôi là tên phế vật, vậy chẳng phải anh còn chẳng bằng cả một tên phế vật u?"

“Chỉ mang mỗi tên bảo vệ đã một mình tới đây, làm sao vậy, nóng lòng muốn tới gặp Diêm Vương rồi à? Ha ha ha..."

"Diệp Phùng! Mau đi đi!”

Hạng Thiếu Quân lập tức nóng ruột. Anh ta đã lớn lên ở nhà họ Hạng từ nhỏ, tất nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Bá Vương Vệ. Năm mươi Bá Vương Vệ, đừng nói là một mình Diệp Phùng, mà cho dù Diệp Phùng mang theo năm trăm người kết quả cũng chỉ có bị diệt toàn quân!

Anh ta chết thì chết thôi, nhưng Diệp Phùng không thể chết được.

Diệp Phùng tới là để giúp anh ta, Diệp Phùng không nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu bên trong nhà họ Hạng, cũng không thể chết ở nơi này!

"Đi? Đi đâu cơ?!"

Trong mặt Hạng Hòa bùng lên sát ý: “Không phải quan hệ giữa hai người thân như anh em hay sao? Nếu đã tự đưa tới cửa, vậy hai anh em các người hãy cùng bầu bạn với nhau trên đường đến suối vàng đi."

"Khoan đã!"

"Làm sao? Chết tới nơi rồi mới, nhớ tới chuyện xin tha?"

Giọng điệu châm chọc của Hạng Hòa bỗng chốc vang lên.

“Tôi còn có một nghi vấn, hi vọng anh có thể giải đáp."

“Nói đi, nể mặt anh sắp chầu trời, tâm trạng ông đây đang tốt, cho anh làm một con ma rõ chuyện."

Diệp Phùng nhìn anh ta, nhẹ giọng cười một tiếng, cất lời hỏi: “Trên người anh, thực ra cũng không chảy dòng máu của họ Hạng đúng chứ?"

Lời này thốt ra, Hạng Thiếu Quân thốt nhiên kinh hãi: “Diệp Phùng, em nói thế là có ý gì?!"

“Ha ha ha... Diệp Phùng, người có thể khiến cho mẹ coi trọng như thế, quả nhiên có cái lý của nó!"

“Anh nói không sai, quả thật, bọn tôi không mang huyết mạch của họ Hạng, lão già nằm liệt trên giường kia làm ra có thể sinh ra những người có huyết mạch ưu tú cỡ như bọn tôi?"

Nhìn sắc mặt đắc ý lại ngông cuồng của Hạng Hòa, khỏe môi Diệp Phùng khẽ nhếch lên thành một độ cong, khe khẽ gật đầu: "Nếu đã vậy, tôi không còn câu hỏi nào nữa."

Trên mặt Hạng Hòa thoáng qua một vẻ dữ tợn: "Vậy giờ hai người các người có thể xuống địa ngục được rồi!"

“Bá Vương Vệ, lên đi!"

Dứt lời, một cơn gió lạnh quét qua không trung, không một ai nhúc nhích mảy may. Thời khắc này, trong tòa nhà cũ nát hiện tại, yên tĩnh tới độ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio